Hắn vừa dứt lời, nội tâm của Nhiễm Thất thoáng lộp bộp một cái, cả người đều căng cứng, mà ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng chậm chạp, lông mi run run càng thêm lợi hại, cô không biết hắn đang thăm dò cô hay là hắn đã sớm biết rõ cô đang giả bộ ngủ nữa.
Cô từ từ nhắm hai mắt, cũng không nhìn sắc mặt hiện tại của Thẩm Mặc Hiên, cho nên một phút một giây trôi qua càng thêm dày vò, ngay cả không khí đều giống như ngưng đọng lại.
Thẩm Mặc Hiên nói hết câu nói kia cũng không phát ra tiếng nữa, hai người cứ như vậy im lặng giằng co, bầu không khí yên tĩnh đến mức Nhiễm Thất nhịn không được mà muốn giả làm bộ dạng vừa tỉnh ngủ mở mắt nhìn hắn, nhưng bây giờ cô còn không biết nên đối mặt với hắn thế nào nữa.
Chẳng lẽ muốn cô hỏi: Ha, người anh em, tối hôm qua cảm giác như thế nào?
Xấu hổ thật ——
So với trầm mặc tỉnh táo thì Nhiễm Thất vĩnh viễn không bằng Thẩm Mặc Hiên. Ngay khi cô muốn mở mắt xem hiện tại hắn rốt cuộc là đang biểu lộ cái vẻ mặt gì, thì chuông điện thoạt di động đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí vô cùng tĩnh mịch giữa hai người. Nhiễm Thất khẩn trương xiết chặt, hơi mở mắt lại tranh thủ thời gian đóng lại.
Trên thực tế, sau khi Thẩm Mặc Hiên nói hết câu kia, vẫn rũ mắt lén nhìn người trong chăn, hắn đang đợi, đợi cô chủ động nói với hắn vì sao đã qua một năm rồi vẫn không đi tìm hắn.
Chỉ cần cô nói, dù là không đáng tin, hắn vẫn sẽ tin, hắn chỉ muốn một cái lý do——
Đúng vậy, hắn có thể cảm nhận được, cô thích hắn, nhưng vẫn còn chưa tới được cái loại trình độ mà hắn yêu cô. Dù cho là bình thường có vui cười đùa giỡn, thì sâu trong đôi mắt của cô vẫn hiện lên đầy sự lạnh nhạt như cũ. Cô cho rằng khả năng che giấu của cô vô cùng tốt, nhưng hắn chỉ liếc một cái là đã thấy được!
Cô yêu ai? Tần Hạo sao? Có lẽ là vậy! Bằng không thì vì cái gì sau khi hắn đi, cô lại lập tức làm bạn ngồi cùng bạn với Tần Hạo.
Tuy rằng hắn hận, nhưng dưới sự giám sát của gia tộc người kia, hắn không thể đi tìm cô, không thể gặp cô, thậm chí hiện tại không có khả năng xuất hiện trước mặt cô. Bởi vì hắn lo bọn họ sẽ làm hại đến sự an nguy của cô, hôm nay ngắn ngủi một năm trôi qua, sau khi hắn hoàn toàn nắm giữ thực quyền, liền dùng phương thức cực đoan đưa cô đến trước mặt hắn.
Một năm này, hắn đều yên lặng mà chú ý cô, đến mức thậm chí là mỗi ngày cô nói gì đó với ai hắn đều rõ ràng rành mạch.
Yêu cô, dường như trở thành một chấp niệm đối với hắn, không bỏ xuống được, cũng không muốn bỏ!
Chuông điện thoại tiếp tục không ngừng vang lên, Thẩm Mặc Hiên không có động, vẫn bảo trì cái tư thế như cũ kia, chỉ là sắc mặt có chút không tốt lắm.
Tiếng chuông tiếp tục vang lên một thời gian ngắn đột nhiên dừng lại, cả gian phòng lại khôi phục trạng thái yên lặng.
Người gọi điện thoại cũng không kiên nhẫn, khoảng cách không bao lâu tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Thẩm Mặc Hiên nhìn người trước mắt vẫn như cũ đóng chặt mắt, trong mắt hiện lên tia thất vọng một hồi. Xoay người, cầm lấy điện thoại trên bàn, bắt máy, nhưng sắc mặc rõ ràng có chút khủng bố.
Bởi vì trong phòng quá mức trống trãi yên tĩnh, khoảng cách giữa bọn họ cũng không phải rất xa. Vì vậy, Nhiễm Thất nằm trên giường vẫn có thể nghe rõ ràng được lời nói của người đối diện điện thoại.
Đó là giọng nói của một cô gái trẻ tuổi đầy sức sống, thanh âm thanh thúy: "Hiên, sao lại lại nghe muộn như vậy! Em vội muốn chết! Khi nào anh mới tới? Chúng em đều đang đợi anh đó!"
Không hiểu sao Nhiễm Thất lại cảm thấy quan hệ giữa chủ nhân giọng nói này với Thẩm Mặc Hiên không tầm thường, quả nhiên ——
Một lát sau, cô nghe thấy Thẩm Mặc Hiên trả lời lại: "Chờ tôi một chút, tôi lập tức đến ngay!"
Ngữ khí nghe không ra cảm xúc gì, nhưng nội dung đủ khiến người khác miên man suy nghĩ.
Nhiễm Thất cảm thấy trong lòng mình lại có chút gì đó chua chát, giống như đồ vật của mình bị người khác cướp đi vậy. Nhưng cô lại bất lực, cô không biết đây là cảm giác gì. Cô muốn hắn đừng đi, nhưng không đợi cô nghĩ ra một phương pháp xử lý tốt, thì chợt nghe một tiếng đóng cửa vang lên.
Ninh: Cái ngược hôm nay chỉ là bàn đạp cho cái sủng ngày mai thôi:))
Một chút spoils nhỏ:
Không đợi hắn trả lời, đầu cô lướt qua một bên không nhìn hắn, nhìn vào một nơi xa xôi. Suy nghĩ của cô có chút bay bổng, có một vài lời cô đã sớm muốn nói cho hắn: "Một năm kia, đúng, chính là một năm anh đi. Lúc anh đi rồi, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không để lại!"
"Em muốn đi tìm anh, nhưng em lại không biết nên tìm anh như thế nào. Em muốn biết tin tức của anh, cũng khỏi hỏi thăm được cái gì! Em không biết nhà anh ở đâu, chỉ biết là ở khu vực đó. Em đi đến đó tìm anh, nhưng lại thiếu chút nữa..., Thật may mắn là, có một gia đình đã nói cho em biết anh đã không trở về rất lâu rồi...Anh dọn đi rồi...Thậm chí nhà ở cũng cho người khác..." Nói xong câu cuối, nước mắt Nhiễm Thất đã bao quanh hốc mắt. Cái loại cảm giác tuyệt vọng ngay lúc đó, cô không muốn trải qua một lần nữa!
Đầu ngón tay Thẩm Mặc Hiên run rẩy, trong mắt hiện lên sự khiếp sợ. Thì ra em có nghĩ đến chuyện đi tìm tôi...Tôi vẫn luôn cho rằng.....