(*) 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ.
Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm "Mộng khê bút đàm" của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội.”
Xem ra vẫn có chút đầu óc —— Cho dù các cô có nhao nhao lợi hại cỡ nào, cũng không hữu dụng bằng một câu nói của hắn.
Tiếp theo hắn muốn nói cái gì đây?
Trách cứ cô hồ đồ nói lung tung đả thương trái tim tiểu tình nhân của hắn hả?
Không hiểu đó, Nhiễm Thất có chút khó chịu, cái loại cảm giác bị người khác hiểu lầm thật sự không tốt, hơn nữa cô cũng không thích tranh giành người yêu với người khác. Cô luôn luôn cho rằng cô chính là cô, cưỡng cầu có được đồ vật thì thà rằng không cần!
Vì vậy, nghĩ như thế, ngữ khí của cô có chút lớn: "Làm sao? Cô ta cáo trạng với cậu? Bây giờ cậu tìm tớ hưng sư vấn tội hả?"
Người đối diện cũng không trả lời, Nhiễm Thất có chút thất vọng, cho là mình nói đúng rồi. Đang muốn cúp điện thoại, lại nghe thấy hắn nghi hoặc hỏi: "Ai cáo trạng với tôi?"
Hắn kết hợp hai câu nói của cô gái kia, có thể biết được đại khái chuyện gì xảy ra, không đợi cô trả lời, lại hỏi: "Vừa nãy có ai đến tìm em?"
Ơ, xem ra còn chưa biết!
Nhiễm Thất lạnh nhạt nói: "Chính là cô gái buổi sáng điện thoại cho cậu, chậc chậc chậc, mở miệng gọi một tiếng Hiên! Thanh âm khỏi phải nói thật sự dễ nghe!"
Đã qua một hồi lâu, chàng trai đối diện nở nụ cười trầm thấp, tiếng cười trầm thấp kia rơi vào tai Nhiễm Thất, lại làm cho cô cảm thấy ngừa lỗ tai, có chút tức giận: "Cười cái gì? Rất buồn cười?"
Thẩm Mặc Hiên thu lại nụ cười, nghiêm trang mà trả lời: "Tôi rất cao hứng, thật sự rất rất cao hứng! Em đang ghen phải không?"
Em không biết, tôi đã chờ đợi ngày này bao lâu đâu.
Em không biết, một câu nói kia đã cho tôi bao nhiêu hy vọng đâu.
"Không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi!"
Người đối diện cũng không vạch trần cô, mà nói: "Chờ tôi trở lại, tôi giải thích toàn bộ cho em nghe."
Tất cả những chuyện tôi đã xảy ra, tôi đều muốn kể cho em nghe.
Tiếp đó cũng không đợi Nhiễm Thất trả lời, lúc còn chưa cúp điện thoại cô đã nghe được, Thẩm Mặc Hiên dùng một ngôn ngữ khác nói với một người.
Nhiễm Thất kinh ngạc mà cúp điện thoại, ngồi ở trên thảm, trừng mắt nhìn, sững sờ không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn có thể cho rằng cô nghe không hiểu, nên không có cúp điện thoại, nhưng trùng hợp ở thế giới trước kia, khoa chuyên ngành đại học của Nhiễm Thất lại là Pháp ngữ.
Vì vậy, hắn nói trong điện thoại cô hoàn toàn nghe hiểu, hắn nói rất chuẩn —— Thật có lỗi, tiên sinh, tôi muốn trở về, người yêu của tôi đang đợi tôi về nhà, tôi không muốn làm cô ấy khổ sở.
Đột nhiên, mặt Nhiễm Thất có chút hồng hồng.
Giống như trong lúc vô tình được tỏ tình vậy.
Nếu như người hắn thích chính là cô, cô vừa nãy ở đằng kia suy nghĩ kỳ quái, ở đằng kia xoắn xuýt bi thương đau buồn thiếu chút nữa muốn biến thành một tên bệnh tâm thần thật sự rất không có ý nghĩa!
Nhiễm Thất vỗ vỗ mặt mình, đứng lên.
Hắng hái lên một chút, cũng không phải là chưa được tỏ tình qua, xấu hổ tim đập cái gì chứ.
Có lẽ, đối với Thẩm Mặc Hiên không phải chỉ là thích? Nhưng có thể so với thích còn nhiều hơn một chút?
...
Nhiễm Thất bị Thẩm Mặc Hiên hôn cho tỉnh, cô mơ màng trợn mắt. Trong lúc mông lung, tay hắn lập tức muốn đi xuống, cô ngay tức khắc tỉnh táo, một phát bắt được tay của hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Tớ đã tỉnh, không cần sờ sâu vào đánh thức tớ!"
Đại ma vương a một tiếng, hậm hực thu tay lại, trên mặt thế nhưng lại không dấu nổi sự mất mát.
"..." Vì sao ta cảm thấy ta mới là người xấu vậy.
Thẩm Mặc Hiên lấy điện thoại di động ra, ở trên đó bấm bấm vài cái, đèn thủy tinh trên giường đột nhiên phát sáng lên. Nhiễm Thất nheo mắt lại, sau khi thích ứng mới chậm rãi mở mắt ra.
Đúng như suy nghĩ của Nhiễm Thất, đèn thủy tinh phát ra ánh sáng chói mắt có thể chiếu sáng rõ ràng rành mạch bất cứ chỗ nào trên giường. Thậm chí, chỉ cần tách chiếc đèn này ra cũng có thể chiếu sáng cả căn phòng đó.
Hôm qua cô vốn là muốn mở cái đèn này lên, nhưng những cái đèn khác trong phòng đều có thể tìm được chốt mở, nhưng chỉ có cái này làm thế nào cũng không tìm ra chốt mở, không có chuyện gì mờ ám bên trong, cô mới không tin!
Bất quá, muốn buộc Thẩm Mặc Hiên mở miệng mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng gì.