Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 64: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (3)



Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

"Công chúa..." Trúc Thanh há to miệng, vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định.

"Bổn cung không muốn nói lần thứ hai!"

Ba ngày trước, Nhiễm Thất đi vào thế giới này. Ở thế giới này, cô có thân phận là trưởng công chúa Đại Sở, Sở Nhiễm Thất, nữ nhân tôn quý nhất Đại Sở.

Mấy ngày trước nữa, nguyên chủ bị xíu giục tham gia yến hội, cố ý đẩy Thục quý phi rơi xuống hồ nước, cuối cùng làm nàng sinh non. Bởi vì đây là hài tử đầu tiên của hoàng thất, sau khi Đương kim Thánh thượng, cũng là đệ đệ thân sinh của nàng nghe được, giận dữ, phạt nàng bế quan ba năm không được ra ngoài!

Nhưng Nhiễm Thất tỉ mỉ hồi tưởng lại những ký ức này, phát hiện bên trong có rất nhiều lỗ hổng. Cuối cùng, cô cũng thu được kết luận, nguyên chủ hẳn là bị hãm hại!

Theo như hình ảnh trong trí nhớ thấy được, người lúc ấy quá nhiều, thời điểm phát sinh sự việc, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Hẳn là có người ở sau lưng cố ý đẩy nàng một cái! Nàng nhất thời bất ổn, đụng trúng cái cái thai đang mang của Thục quý phi!

Sỡ dĩ Nhiễm Thất lại cho rằng nàng bị người ta đẩy một cái, là bởi vì lực độ lúc ấy quá lớn, căn bản không giống như có người đụng phải nàng, ngược lại còn hơi giống có người cố ý đẩy nàng về phía Thục quý phi đang mang thai!

Huống chi, một người đang mang thai nếu thật sự quý trọn bào thai trong bụng, làm sao sẽ để cho bản thân đứng ở bên hồ, sơ xuất một chút, tiếp theo có khả năng là nhất thi lưỡng mệnh(*)!

(*) Nhất thi lưỡng mệnh: một xác hai mạng.

Tính cách nguyên chủ quá mức ngạo mạn, căn bản không thèm giải thích, có người cố ý vặn vẹo sự thật, vốn dĩ là lỡ tay đâm nàng vào hồ, cuối cùng lại bị người khác truyền ra thành cố ý hãm hại hoàng tử, đẩy Thục quý phi xuống giữa hồ! Phải biết rằng, cái tội danh cố ý hãm hại hoàng tử này nhưng lại rất nặng!

Nếu như không phải hoàng đế nghĩ đến thân tình, cùng với hoàng thất chỉ còn một vị hoàng nữ, thì có khả năng nguyên chủ sẽ bị trừng phạt nặng thêm nữa. Dù sao, Thục quý phi hẳn là phi tử hắn sủng ái nhất!

Sau khi cô trải qua một phen cân nhắc, cô rất hoài nghi người hãm hại nguyên chủ chính là Lý Thục Nhi bị đẩy xuống nước. Nhưng, về phần vì sao nàng ta phải mượn tay của nàng bỏ bào thai trong bụng thì lại khiến cho Nhiễm Thất có chút không thông!

Bởi vì sau khi tiên hoàng băng hà, bản thân nguyên chủ liền không bao giờ xuất hiện trước mặt người khác nữa, lại đừng nói đến ăn tết gì đó với Lý Thục Nhi mà nàng ta lại muốn hãm hại nàng như thế!

Duy chỉ có một chuyện giải thích được chính là, Lý Thục Nhi cũng không muốn cái bào thai trong bụng.

Hãm hại nàng bất quá chỉ là vì nàng thân là một trưởng công chúa của quốc gia, quyền thế khá lớn! Có khả năng nhất chính là nàng ta muốn lợi dụng tính cách lạnh lùng cao ngạo của nguyên chủ, cho rằng dù nàng có bị vu oan, với tính cách cao ngạo kia chắc chắn sẽ không giải thích. Vì thế chuyện này cứ như vậy mà đi qua!

Nhưng nhẫn nhục chịu đựng không phải là phong cách của cô, cô cũng muốn vì nguyên chủ báo thù. Chỉ là, nếu chuyện này không được giải thích rõ ràng, ngược lại về sau sẽ ảnh hưởng cô làm nhiệm vụ!

Hà Hương đi rồi, Trúc Thanh mặc dù không cam lòng, nhưng cũng đành chịu.

"Công chúa..."

Không đợi nàng nói xong, Nhiễm Thất đã tực tiếp cắt đứt nàng, thanh âm lạnh lùng: "Mang toàn bộ những người thường ngày thân cận với nàng ta tới đây đi!"

Trúc Thanh trước đó đã dừng lại, lập tức hiểu ra lời của cô.

Công chúa đây là...Muốn bắt đầu chỉnh đốn sao?

Sẽ là như thế phải không?

Bời vì ngày thường Trúc Thanh lưu ý rất nhiều, bởi vì, toàn bộ những người thân cận với Hà Hương không đến một khắc đã bị mang tới!

Nhiễm Thất vẫn như cũ miễn cưỡng nằm ngửa trên giường, một tay chống cằm, một chân hơi cong lên, nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người tản ra một sự thoải mái mà lại không mất phần cao quý.

Những người bị mang tới quỳ trên mặt đất hành lễ với cô, sau đó, có một người không thể chờ đợi được mở miệng: "Công chúa, ngày hôm nay ngài lại đẹp thêm vài phần..."

"Đúng vậy, đúng vậy ạ..." Người ở bên cạnh phụ họa.

Bọn họ cũng biết công chúa thích nghe tán dương, khen nhiều một chút, nếu như có thể khiến công chúa nhớ kỹ ngươi, như vậy thời gian sau có thể sống dễ chịu rồi! Hà Hương chẳng phải chính là như vậy sao? Bọn họ tuy rằng ngoài mặt hâm mộ Hà Hương, qua lại thân thiết với nàng ta, nhưng kỳ thật đáy lòng không cần nói có bao nhiêu ghen ghét!

Tuy không biết công chúa tìm bọn họ đến là có chuyện gì, nhưng thật vất vả mới có cơ hội làm công chúa nở mày nở mặt, bọn họ tự nhiên là muốn bắt lấy cơ hội này, cố gắng để công chúa nhớ kỹ bọn họ.

Những người kia bảy mồm tám lưỡi thảo luận mà tán dương cô, Trúc Thanh ở bên cạnh nhìn còn có chút lo lắng.

Chẳng lẽ nàng nghĩ lầm rồi?

Công chúa tìm bọn họ đến chẳng qua là bởi vì muốn nghe lời khen của bọn họ thôi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.