Nhiễm Thất chờ bọn họ nói đến không còn gì để nói nữa, mới thờ ơ ngẩng mắt lên nhìn bọn họ, giọng nói vẫn thanh lãnh lười biếng như cũ: "À? Vậy các ngươi nói xem, đẹp ở đâu?"
Người ở bên dưới dừng một hồi, lập tức câm lặng, bọn họ không nghĩ tới công chúa điện hạ cư nhiên lại hỏi cái này, trong khoảng thời gian ngắn quả thật đều đáp không được.
"Công chúa, thật ra bọn họ..."
Trúc Thanh ngược lại nhịn không được mà mở miệng.
Nhiễm Thất quơ quơ tay, Trúc Thanh thấy thế lập tức ngậm miệng lại.
"Đem tất cả những kẻ vừa mới lên tiếng...Đều giết hết đi!" Nhiễm Thất rũ mắt xuống, trên khuôn mặt xinh đẹp không có bất kỳ sự chấn động nào, ở một bên lạnh lùng phân phó Trúc Thanh.
Có thể trở thành người thân cận nhất ở bên cạnh công chúa, tự nhiên là khôn khéo, hiểu được cách nghĩ của công chúa.
Vì vậy, Trúc Thanh vốn là đang sững sờ, lập tức kịp phản ứng lại. Nàng kết hợp lời của công chúa nói vừa nãy với Hà Hương, nàng lập tức tỉnh ngộ lại.
Công chúa hẳn là phát hiện ra Hà Hương chính là do người khác phái tới, những người thân cận với Hà Hương, chuyện Hà Hương bại lộ thân phận, nàng ta vừa mới đi ra ngoài nhất định sẽ thông báo hoặc là nhắc nhở cho những kẻ được phái tới cùng nàng ta nhanh chóng lấy được sự tin tưởng công chúa!
Vì thế, hiện tại ai tích cực nhất, ai muốn đạt được sự ưu ái của công chúa nhất, đều thập phần khả nghi!
Như vậy có thể nghĩ, với tính cách trong mắt không được phép có một hạt cát của công chúa, phát hiện Hà Hương là do người khác phái tới lại cư nhiên không giết nàng ta, cũng đã hiểu rõ được! Nàng mặt ngoài thả cho Hà Hương đi để tiện gửi lời, nhưng thật ra là vì bắt giữ đám người của bọn họ!
Hà Hương kia là do ai phái tới? Công chúa hẳn là đã biết rồi!
Công chúa trước kia thân cận với nàng ta, tín nhiệm nàng ta như vậy cũng chỉ vì tìm ra kẻ đứng sau lưng Hà Hương? Nếu quả thật là như vậy, thì tâm tư của công chúa cũng thật là quá mức kín đáo rồi! Giống như nàng căn bản không cần lo lắng quá nhiều, hết thảy đều đã nằm trong tay của công chúa. Hai đến ba lần loại bỏ những kẻ tâm tư bất định này!
Công chúa quả nhiên vẫn là công chúa mà!
Mặc dù trong nội tâm Trúc Thanh đang quanh đi quẩn lại, nhưng một giây sau lập tức gọi người đến, chấp hành mệnh lệnh của công chúa!
Vẻ mặt của những người kia vẫn còn khốn đốn, không biết rõ vì sao chỉ nói mấy câu, công chúa đã muốn giết bọn họ rồi?
Chẳng lẽ công chúa phát hiện bọn họ là do Thục quý phi phái tới sao?
Để bọn họ tới đây cũng chỉ vì xử trí bọn họ?
Rất hiển nhiên, không chỉ một người nghĩ tới điểm này.
Ngoại trừ nguyên nhân này, bọn họ không thể nghĩ ra được đến cùng bọn họ đã làm gì khiến cho công chúa muốn giết bọn họ cả!
"Công chúa, oan uổng quá...Tiểu nhân không phải là người của Thục quý phi phái tới, tiểu nhân thề sống thề chết thành tâm cống hiến sức lực cho công chúa mà...Công chúa điện hạ..." Trong đó có người lập tức phản ứng kịp, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, hắn cũng không để ý nhiều như vậy, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn.
Có lẽ thuyết phục công chúa, còn có thể lưu lại cái mạng cho mình!
"Đúng vậy ạ...Công chúa điện hạ, bọn nô tỳ cho đến bây giờ chưa làm ra chuyện có lỗi với công chúa ngài..." Người bên cạnh nhìn thấy cũng dập đầu quỳ xuống đất, thậm chí còn có một ít người nôn nóng hận không thể lấy cái chết để minh bạch!
Nhiễm Thất cau mày, tựa hồ cảm thấy có chút ầm ĩ, lạnh lùng nói: "Chặn miệng của bọn họ lại, mang bọn họ ra ngoài trói lại đi!"
Sau khi thị vệ lôi những kẻ kia đi, trên mặt đất chỉ còn thừa lại bốn người, bọn họ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, thậm chí hô hấp cũng vô cùng nhỏ, chỉ sợ chọc giận công chúa.
Bốn người bọn họ căn bản cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa nãy Hà Hương đến tìm bọn họ, cũng bị những người vừa mới bị kéo ra ngoài kia nói một ít sự tình. Bình thường, quan hệ của bọn họ với Hà Hương cũng không tốt, sau khi Hà Hương trở thành người tín nhiệm nhất bên cạnh công chúa, đều vênh váo tư đắc nhìn bọn họ. Tuy rằng trong nội tâm bọn họ rất ghen ghét cùng tức giận, nhưng vẫn hy vọng có thể đạt được một ít phương pháp làm công chúa xem trọng của nàng ta.
Nhưng vừa mới nãy, nàng ta đột nhiên hấp ta hấp tấp tìm bọn người kia, còn cố ý tránh bốn người bọn họ mà nói một hồi lâu với những người đó. Bọn họ căn bản cũng không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thì cùng bị dẫn đến đây.