Nam Chủ Hôm Nay Cũng Không Tra

Chương 10: Vị hôn thê trên báo của bá đạo tổng tài (10)



Edit: Bạc Vũ Hạ

Beta: Mễ Mễ                                                                                                          _____________________________

Các nàng không biết đâu, cái lúc đại đại biến khoảng 3000 từ còn khoảng hơn 1800 từ, ta zui tới phát điên đó a~

___________________________________

"Thình thịch, thình thịch......" Tâm tình Cố Lam mười phần khẩn trương.

Một giờ trước, cô ta bỗng nhiên khôi phục ký ức đời trước!!!

Đời trước, ả yêu thầm Mộ Thời Hàn nhiều năm, ở một lần uống say tại tiệc rượu, hai người mơ màng hồ đồ có tình một đêm, ả biết hắn đã có vị hôn thê, khi phát hiện mình mang thai, ả đã lựa chọn một mình sinh hạ đứa bé.

Cô ta đã nghĩ rằng mình sẽ mang theo đứa bé ấy sống như vậy cả đời,nhưng đối thủ của Mộ Thời Hàn lại bắt cóc con của ả, ả chỉ có thể bất đắc dĩ xâm nhập vào bữa tiệc của Tống gia với Mộ gia cùng nhau tổ chức, cầu cứu mộ Thời Hàn.

Ả còn nhớ rõ, thời điểm nữ nhân Tống gia kia biết con nàng tồn tại, sắc mặt xanh mét, cả người đều phẫn nộ, sau dó giống như người điên, thật ra ả cũng không hề muốn đi lấy cảm tình của người khác.

Đứa bị bắt cóc là ngoài ý muốn, cô ta chỉ là bất đắc dĩ, nhưng nữ nhân kia lại không thể cho ả cơ hội giải thích, cũng may, Mộ Thời Hàn yêu cô, hắn bảo hộ cô, đem nữ nhân điên kia tống ra ngoài.

Không có nữ nhân kia làm trung gian, cả đời bọn họ đều hạnh phúc.

Ả gấp không chờ nổi mà tới gặp hắn, hắn nhất định giống mình, cũng nhớ ra đời trước của bọn họ đời.

Nghĩ đến ban ngày Mộ Thời Hàn để ý Tống Sơ Tịnh, tâm trạng Cố Lam liền không thoải mái, phần đại não nóng lên chậm rãi lạnh xuống, lúc này cô ta mới ý thức được, nụ hôn chậm chạp của đối phương không có hôn xuống.

Ả mở to mắt, nhìn về phía khoảng cách nhỏ xíu giữa mình và Mộ Thời Hàn.

Trong lòng có một loại dự cảm không tốt lắm, ả nhón chân lên hôn, Mộ Thời Hàn lại quay đầu đi né tránh.

Hắn trong mắt có tia giãy giụa, phảng phất như đang đấu tranh cùng cái gì đó.

"Mộ tổng, ngài làm sao vậy?" Sắc mặt cô ta chậm rãi biến trắng, "Có phải anh thay lòng đổi dạ? Anh suy nghĩ cho nữ nhân họ Tống kia sao?"

Đại não Mộ Thời Hàn lúc này thập phần hỗn loạn, hai loại thanh âm lôi kéo nhau, một loại mê hoặc hắn đi hôn môi nữ nhân trước mặt này, một loại làm hắn bảo trì thanh tỉnh.

"Nữ nhân họ Tống ?" hắn theo bản năng mà lặp lại một chút.

"Tống Sơ Tịnh a! Anh quên mất sao? Đời trước anh vì em mà cùng cô ta giải trừ hôn ước!" Âm thanh của Cố Lam có chút trở nên vội vàng: "Nữ nhân kia chính là người điên, ả thiếu chút nữa đã hại chết con của chúng ta, anh vì để bảo hộ em bị nàng làm bị thương, đem Tống gia phá sản, như vậy không phải vì anh yêu em sao, sao ngươi lại có thể quên?"

Ánh mắt Mộ Thời Hàn dần dần mà bắt đầu khôi phục trạng thái thanh tỉnh, cho đến khi nó trở thành một mảnh lạnh băng.

"Anh chẳng lẽ thật sự di tình biệt luyến?" Cố Lam nhìn sắc mặt hắn lặng xuống, cảm giác đồ vật thuộc về chính mình như là ảo giác "Anh yêu cô ta ?"

"Di tình biệt luyến?" Bên môi Mộ Thời Hàn gợi lên một mặt nhạt nhẽo ý cười, chỉ là này ý cười lại không đạt đáy mắt, "Chưa bao giờ yêu qua, lấy đâu ra tình, huống chi tôi cùng A Tịnh đã có hôn ước, ai cho cô tự tin hỏi ta những lời này?"

Hắn nghĩ.

Khi Cố Lam nhắc tới tên Tống Sơ Tịnh, trong đầu hắn hiện ra những hình ảnh hỗn loạn, giống như đánh trúng cửa kính vậy, vỡ vụn sụp xuống, những ký ức kia thuộc về chính hắn, một lần nữa về tới trong óc bên trong.

Cố Lam dùng ánh mắt không thể tin tưởng mà nhìn Mộ Thời Hàn, tràn ngập thất vọng cùng ủy khuất, "Anh sao lại có thể như vậy! Là con tiện nhân kia câu dẫn anh đúng hay không!"

"Miệng nói sạch sẽ một chút!!!" Mộ Thời Hàn đáy mắt hiện lên một đạo sát ý, hắn một phen bóp chặt cổ Cố Lam "Đừng đem tôi cùng những con người ngu xuẩn kia đánh đồng, hắn có thể bị ngươi mê hoặc, từ bỏ trách nhiệm của chính mình, nhưng tôi thì sẽ không bao giờ! Cô rõ ràng đã đánh chủ ý lên tôi, biết rõ đối phương có hôn ước, còn ở lúc say rượu cùng ta phát sinh quan hệ, sau đó  sinh con rồi thành phu nhân của tôi, cô cho rằng cô cao thượng chỗ nào ?"

Cố Lam bất chấp quay mặt đi nơi khác, ả cảm giác được trong thân thể có một cỗ dưỡng khí bay ra, cái loại này như muốn bức ả chết vô cùng rõ ràng, người này là thật sự sẽ bóp chết cô !

Thời điểm Cố Lam cảm thấy chính mình sẽ chết ở chỗ này, bàn tay bóp cổ nàng cổ chợt buông lỏng, thân thể nàng mềm nhũn ngồi bệt trên mặt đất, tay che lại cổ từng chút từng chút thở phì phò.

Mộ Thời Hàn từ trên cao nhìn xuống mà nhìn nàng, ánh mắt phảng phất đang xem một người chết "Cút đi, đừng đến tìm tôi, tôi không phải người cô muốn tìm kia."

Hắn nói xong, mở cửa ra, ném Cố Lam ra ngoài.

Cố Lam dựa vào hành lang trên vách tường, đáy mắt chứa đầy sự hung ác,nham hiểm cùng hận ý, tiện nhân kia không biết liêm sỉ dám câu dẫn Mộ tổng của ả, ả nhất định sẽ đem Mộ tổng cướp về! (Hay nhờ, bảo yêu Mộ Tổng lắm rồi lúc ổng thay đổi mà có nhận ra đâu, yêu tiền và quyền thì đúng hơn)

Ả quay đầu lại nhìn vào chiếc cửa kia liếc mắt một cái, không cam lòng rời đi.

Trong phòng, sau lưng, Mộ Thời Hàn tay chống lại ván cửa, quanh thân đều tản ra cổ hơi thở mát lạnh thấu xương.

Tựa hồ có một cỗ lực lượng, mạnh mẽ can thiệp vào đời sống của hắn, hắn không biết những cái đó rốt cuộc là cái gì, nhưng hắn biết, mình tuyệt đối không thể cùng vị hôn thê của mình yêu thương, còn đối nữ nhân khác lại phải sinh ra một sự hứng thú!

Cho nên trong trí nhớ, người làm ra những việc hỗn loạn đó, tuyệt không phải hắn!

Hắn trong lòng bỗng dưng trầm xuống, hắn nhớ tới, Tống Sơ Tịnh từ lúc bắt đầu liền đối với chính mình bài xích, thậm chí còn đưa ra yêu cầu muốn giải trừ hôn ước, có lẽ nàng cũng như Cố Lam, nhớ lại sự việc của đời trước?

Đời trước "Mộ Thời Hàn" vì nữ nhân khác, khăng khăng từ hôn làm hại cô mất hết mặt mũi đi quét rác, cuối cùng còn đem Tống thị chỉnh đến phá sản.

Sắc mặt hắn chậm rãi trở nên trắng bệch, trong đầu hiện ra hai đoạn ký ức Tống Sơ Tịnh tuyệt vọng nhảy lầu bỏ mình.

Tâm dã trầm liền càng trầm hơn, trong lòng hắn thế nhưng sinh ra một tia sợ hãi.

Là ai nói vì yêu mà sinh ra sợ hãi, câu này nửa điểm cũng không sai!

Hắn cầm nhanh chìa khóa xe, hắn muốn gặp cô, muốn cô biết ký ức của hắn không có xảy ra vấn đề, cô là tồn tại chân thật, sự rung động trước kia của hắn tuyệt đối không phải là giả.

Hắn nghĩ rằng sẽ nói cho cô ấy rằng, mình tuyệt đối sẽ không phản bội, cũng sẽ không khiến cô tổn thương.

Đêm đã khuya, trên đường không có bao nhiêu người, tốc độ xe đã chạy đến nhanh nhất, cuối cùng cũng ngừng ở tiểu khu Ngự Viên,

Sau khi xuống xe, hắn bước xuống, một chân bị vướng vào một cái khe màu đen, hắn theo bản năng muốn rút ra nhưng không biết vì cái gì mà ổn định thân hình, lại phát hiện chân hắn là đạp vào một thứ gì a?

Cái khe này cái khe gì?

Hắn xoay đầu, tầm mắt của bảo an tiểu khu nhìn hắn, hiển nhiên còn nhớ rõ hắn là vị hôn phu của chủ tiểu khu này, liền gật đầu mỉm cười nhìn hắn.

Hoàn toàn không có nhìn thấy đến vết rách kỳ quái kia.

"Ngươi không nhìn thấy gì sao?" Mộ Thời Hàn hỏi.

Bảo an có chút không rõ hắn hỏi chính là cái gì, sắc mặt có chút mờ mịt.

Mộ Thời Hàn thấy thế, tâm dần dần trầm đi xuống, thế giới này có điểm kỳ quái.

Đi đến khu nhà chung cư của Đường Tịnh, Mộ Thời Hàn chú ý tới một đống vết rách màu đen lớn bé đều có, trực giác hắn bảo thứ này không phải thứ gì tốt.

Chân hắn bước nhanh hơn, đi đến cửa nhà Tống Sơ Tịnh, nơi này vẫn giống như đêm qua,hắn bắt đầu dùng sức mà gõ cửa.

Mộ Thời Hàn nghĩ rằng có lẽ Đường Tịnh đã ngủ hắn không khỏi gõ của dùng sức thêm một ít, cô ấy tuyệt đối không thể nào không nghe được.

Trong phòng ngủ, lại lần nữa bị tiếng đập cửa đánh thức, Đường Tịnh bỗng dưng mở to mắt, xốc chăn lên xuống giường, vừa đi vừa bẻ ngón tay, tính toán sẽ tẩn chết cái người khiến nàng nửa đêm đang ngủ lại thức giấc này.

Cô bật đèn, đồng thời mở cửa, vừa mở cửa ra liền bị một bàn tay to khác bao bọc lấy khiến cô suýt ngã, rồi rơi vào một cái ôm mang theo lạnh lẽo.

"Thực xin lỗi, cho anh ôm một chút, ôm một chút xong sẽ tốt." Âm thanh người nam nhân có chút mất tiếng, mang theo một tia bất an cùng cẩn thận.

Đường Tịnh giãy giụa vài cái, cánh tay ngoài của nam nhân dùng lực, khiến cô không thể tránh ra, đại khái là cảm thấy người này sẽ không làm hại mình, cô liền nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

Trong lòng ngực có một con người nho nhỏ, mềm mại lại ấm áp, thấy bên kia có tiếng hít thở vững vàng đều đều, làm trái tim hắn treo ở giữa không trung, nhẹ nhàng rơi xuống trở về.

Hắn đem đầu cọ vào cổ nàng, lặn lội đường xa chỉ để tìm được nữ nhân này.

Ánh trăng đêm nay thật đẹp.

__________________________

Ăn cẩu lương zui hông mọi người ?

Chưa no cũng hông seo, đới tới tg2 thì được ăn no đầy bụng lun~~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.