Nam Chủ Hôm Nay Cũng Không Tra

Chương 17: Ngốc khuê nữ của nhà địa chủ (4)



Edit: Dứa MinhlaDua

Beta: Dưa Hấu

______________________________

Phó Minh Tu vẫn ở trong nhà kho cho đến tận đêm, Phó lão đại mới đến gõ cửa, gọi hắn đi ăn một chút.

"Tiểu Tu, bá mẫu của ngươi chính là người như vậy......" Phó lão đại thở dài, "Bà ấy cũng không phải là quá xấu, chỉ là bà ấy......"

"Ta biết." Phó Minh Tu mở miệng, đánh gãy lời nói của Phó lão đại, như thể đã quen, chủ động lùi một bước, "Đại bá không cần phí lời, ta hiểu hết."

Phó lão đại quả nhiên nhẹ nhàng thở ra, xoay người rời đi.

Tức giận sao? Mấy năm trước, thời điểm nhận được sự đãi ngộ bất công này, Phó Minh Tu quả thật tức giận, tức giận vì sao mà cha chết nương lại bỏ trốn, đại bá mẫu công khai chiếm lấy toàn bộ gia sản của hắn, tức giận vì sao mà đại bá luôn trầm mặc không nói, xong việc lại không đau không ngứa mà chỉ trấn an hắn hai ba câu.

Dần dần hắn cũng đã hiểu được, đại bá nhìn qua là người trung thực, kỳ thật trong bụng vô cùng gian xảo, đại bá mẫu chẳng qua chỉ là con chim xuất đầu.

Mở cửa nhà bếp, trong không khí còn có còn sót lại mùi thịt, trên bệ bếp lại chỉ có một chén cháo không còn bao nhiêu, hắn bưng chén lên, bình tĩnh mà uống xong chén cháo.

Hắn không thể tiếp tục ở chỗ này mãi, cần phải tìm được đường trốn đi, không có ai vì hắn tính toán, hắn phải vì chính mình mà tính toán.

Lúc Phó Minh Tu trở về nhà kho, nghe được tiếng của Phó Minh Hải, "Ta đã nói rồi, ta không muốn cưới cái đồ ngốc kia, nương ngươi đề xuất làm gì! Ngươi đã quên là ai đem ta đánh thảm như vậy sao?"

Bước chân cứ như vậy dừng lại.

Trong phòng, Phó Minh Hải vẻ mặt kích động, "Muốn cưới ta cũng muốn Tam tỷ nhi nhà thôn trưởng!"

"Ngươi cái tên ngốc này!" Tưởng thị hạ giọng nói, "Nhà thôn trưởng có nhiều nhi tử, ngươi cưới khuê nữ của hắn có thể được cái gì? Nghe nương, khuê nữ của Đường địa chủ ngốc nghếch, nếu như cưới được nàng, gia tài bạc triệu kia đều là của ngươi, đến lúc đó ngươi muốn dạng cô nương nào mà không có?"

Phó Minh Hải ánh mắt sáng ngời, giống như được khai sáng. Đúng vậy, tương lai có bạc, thì lo gì không tìm thấy cô nương tâm đầu ý hợp!

Tưởng thị vừa thấy biểu tình này của hắn, liền biết hắn đã nguyện ý, "Khuê nữ của Đường đại chủ ngu ngốc, ngươi cứ gặp mặt nàng nhiều một chút, đến lúc có người gặp được các ngươi...... Vậy thì Đường địa chủ sẽ cầu ngươi, muốn ngươi cưới cái đồ ngu ngốc kia qua cửa."

Phó Minh Hải: "Ta đã hiểu rồi, nương, ta biết nên làm như thế nào!"

Phó Minh Tu không nghe thêm nữa, hắn đã ý thức được đây chính là một cơ hội. Hắn có lẽ có thể dựa vào Đường địa chủ mà thoát ra khỏi khốn cảnh hiện tại, nếu như hắn đem kế hoạch của đại bá nói cho Đường Đức Quý, hắn nhất định sẽ hứa cho chính mình một chỗ tốt.

Mấy năm nay, hắn nếm lòng người lúc ấm lúc lạnh, một lòng đã sớm lạnh, vì đạt tới mục tiêu, hắn thậm chí có thể vứt bỏ một ít nguyên tắc.

Thiếu niên mười ba tuổi, trong bóng đêm ngây ngốc đủ lâu rồi, phàm là con người, có một chút hy vọng liền muốn đưa tay bắt lấy.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, Phó Minh Tu liền đi tới trước cửa nhà Đường địa chủ.

Tay hắn nâng lên, còn chưa đụng vào cửa, cửa lớn đã tự động mở ra.

Ván cửa đập vào mặt Phó Minh Tu, thân thể gầy yếu của hắn, trực tiếp bị đánh bay đi.

321 toàn bộ hệ thống đều bị giật mình mà tỉnh mộng, nó nhìn thấy gì vậy? Thấy được ba ba của nó bị ván cửa xúc bay?!

Đường Tịnh một chân còn gục xuống ở bên trong cánh cửa, có chút hoang mang mà nhìn ra bên ngoài.

Phó Minh Tu che lại cái mũi ngồi dậy, máu mũi trộn lẫn với bùn đất, đem gương mặt trong trẻo, tuấn tú kia biến thành thảm hại đến không nỡ nhìn.

Đường Tịnh lộc cộc mà đi đến bên người hắn, nhìn khuôn mặt chảy máu của Phó Minh Tu, không chút khách khí cười lên tiếng.

"Người xấu, chảy máu mũi, ha ha ha!" Đường Tịnh giơ ra một ngón tay, cơ hồ muốn chọc lên mặt Phó Minh Tu.

"Nữ nhi ngoan, ngươi lại chạy đi đâu rồi? Chúng ta phải đi thôi." Đường Đức Quý vừa mới đi ra, liền thấy được cảnh này làm hắn cảm thấy đầu óc hoàn toàn choáng váng.

Thiếu niên mà hắn xem trọng, cả người lộ ra một bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc nữa, ủ rũ, yếu ớt, khuê nữ ngốc nhà hắn còn cười cười, còn cười đến không thở nỗi bắt đầu nấc lên thành tiếng.

"Sao lại như thế này?" Đường Đức Quý vội vàng đi qua, kéo Phó Minh Tu từ dưới mặt đất lên, "Mau đi lấy nước lạnh thấm lên trán, đi ngăn máu mũi chảy, quần áo cũng bẩn hết rồi."

"Tịnh Tịnh a, là ngươi đánh hắn sao?" Lúc Phó Minh Tu đi cầm máu, thay quần áo, Đường Đức Quý thấp giọng hỏi Đường Tịnh.

Đường Tịnh gật đầu như trống bỏi.

"Ta mở cửa, sau đó hắn liền cứ như vậy mà ngã." Đường Tịnh nghiêm túc trình bày sự thật, tuyệt đối không thể tự đội nồi cho chính mình!

Đường Đức Quý tốt xấu gì cũng đã nuôi dưỡng khuê nữ ngốc này 5 năm, đương nhiên cũng đã quen với cách suy nghĩ của Đường Tịnh, nghe nàng nói xong, liền tự bổ não suy ra ngọn nguồn.

Đúng lúc này, Phó Minh Tu vừa thay quần áo xong, ngăn máu mũi xong xuôi đã đi tới, "Đường thúc, tới trước cửa sớm như vậy, là vãn bối đã quấy rầy, vừa mới nãy Tịnh muội vô ý, ngài ngàn vạn lần đừng trách nàng."

Đường Đức Quý vẫy vẫy tay, "Ngươi đừng nói tốt cho nàng, nàng là người không biết nặng nhẹ. Còn chỗ nào không thoải mái hay không? Thúc gọi lang y đến xem cho ngươi?"

"Không cần không cần, đã không còn chảy máu nữa rồi, không nặng." Hắn nói, sắc mặt hơi hơi trắng bệch, giống như đang cố nhịn đau.

Đường Tịnh nghiêng đầu ở một bên nghe, đôi mắt to đen nhánh lăm lăm mà nhìn chằm chằm Phó Minh Tu, nàng cảm giác người này vừa mới chơi xấu!

Kì thật bên ngoài là nói tốt cho Đường Tịnh, trên thực tế là đang tự thông cảm cho chính mình.

321 tâm tình cũng rất phức tạp, làm thế nào mà ban đầu rất đáng yêu, bây giờ đã biến thành hắc tâm liên? Một màn vừa nãy trông rất giống trò của mấy bạch liên hoa!

Phó Minh Tu đón lấy ánh mắt Đường Tịnh, cặp mắt kia thanh triệt trong sáng, phảng phất có thể liếc mắt một cái nhìn thấu sự dơ bẩn, đen tối của thế giới này, hắn cười với nàng, "Chào Tịnh muội."

"Cha, Tịnh Tịnh muốn ăn bánh bột lọc ở Đức Vân Trai!" Đường Tịnh quay đầu liền hướng phía Đường Đức Quý chạy tới, làm lơ lời chào của Phó Minh Tu.

"Nữ nhi ngoan, ngươi nên chào lại Minh Tu." Đường Đức Quý cố ý xụ mặt nhìn Đường Tịnh, "Lúc trước khi Minh Tu ở nhà chúng ta, ngươi không phải rất dính hắn sao, mới một ngày không gặp, liền không nhận người? Ngươi vừa mới mở cửa dùng sức quá lớn, làm hại Minh Tu đều bị thương, hẳn là nên nói lời xin lỗi với Minh Tu."

321 muốn nhảy dựng lên, dính hắn sao? Đó rõ ràng là muốn dựa vào ba ba của nó! Gian xảo, chính là bởi vì đã biết cốt truyện, liền phán định Phó Minh Tu là người xấu, muốn chơi xỏ hắn!

"Ta không!" Đôi mắt đen của Đường Tịnh lúng liếng nhìn chằm chằm Phó Minh Tu, "Hắn hư!"

Đường Đức Quý bất đắc dĩ cười, sờ sờ đầu Đường Tịnh, có ý xin lỗi mà nhìn về phía Phó Minh Tu, "Tịnh muội của ngươi là như vậy, ngươi chiếu cố nó một chút."

"Tịnh muội vội vã muốn đi ăn điểm tâm, lại bởi vì ta mà bị kéo chân, không vui cũng là bình thường, vậy ta đây xin phép." Phó Minh Tu hơi hơi cúi đầu, tâm tình lại bởi vì Đường Tịnh nói hai chữ "Hắn hư" mà hơi hơi nổi lên gợn sóng.

Bị nàng nhận ra sao? Chính mình dụng tâm kín đáo, nàng đã đáng thương như vậy, hắn còn muốn lợi dụng tình trạng của nàng mà thực hiện mục đích của chính mình, như vậy...... Rất không tốt.

Bỏ đi, hắn vẫn là nên nghĩ biện pháp khác đi.

"Không vội." Đường Đức Quý gọi lại Phó Minh Tu đang chuẩn bị xoay người rời đi, "Ta hiểu ngươi, ngươi nếu không có việc gì cũng sẽ không tới cửa, đã vậy còn tới từ sáng sớm, khẳng định là có chuyện quan trọng gì muốn nói đi?"

Phó Minh Tu ánh mắt liếc hướng về phía Đường Tịnh, Đường Đức Quý lập tức hiểu ý, "Nữ nhi ngoan, ngươi đi lên xe ngựa chờ cha, cha sẽ lập tức lên ngay thôi."

Đường Tịnh lại không nghe lời rời đi, nàng từ phía sau Đường Đức Quý bước ra, đi đến trước mặt Phó Minh Tu thì dừng lại.

Sau đó, nàng nâng tay lên, ôm lấy mặt của Phó Minh Tu, con ngươi đen mênh mông, thẳng lăng lăng mà nhìn vào đôi mắt Phó Minh Tu.

Nàng thấy được ở trong ánh mắt thiếu niên phản chiếu lại gương mặt của mình.

Kỳ thật 321 không biết lý do cô đối xử tệ với hắn như vậy là vì mới nãy cô cảm thấy trên người hắn có một loại hơi thở, mà loại hơi thở này khiến cô cảm thấy không tốt, nhưng vừa rồi lại biến mất rồi.

Nàng nhìn trái nhìn phải, có chút không rõ.

Phó Minh Tu cảm thấy tay nhỏ mum múp thịt ôm lấy gương mặt mình, non mịn lại mềm mại, còn thực ấm áp, lúc tiểu cô nương quay đầu đong đưa nhìn trái nhìn phải, hắn vậy mà cảm thấy có chút đáng yêu?!

Xem nàng kìa, được nuôi dưỡng đến trắng trắng nộn nộn, trên khuôn mặt nhỏ, mắt hạnh ngăm đen trong trẻo, sạch sẽ đến mức làm người ta liên tưởng đến những vết tuyết đọng trên hoa mận trong mùa đông lạnh giá.

Hắn vội vàng hạ lông mi, cố tình di chuyển tầm mắt, nhìn trời nhìn đất, không nhìn vào tiểu cô nương trước mắt.

"Sao ngươi không nhìn ta." Nàng mạnh mẽ bẻ mặt hắn, càng thêm dí sát vào hắn, đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên phản chiếu lại gương mặt của Tịnh Tịnh, trông rất đáng yêu, nàng còn muốn nhìn thêm nữa.

Cả hai tai của thiếu niên đều đỏ rần, hai tay cũng nắm thành nắm đấm, hắn nhìn thấy ở trong mắt tiểu cô nương, mặt mình đang vô cùng đỏ, đôi mắt như thế nào cũng không chịu nhìn vào mắt nàng.

"Tại sao ngươi lại đỏ mặt?" Đường Tịnh cười thuần lương vô hại.

Có một số người, mặt ngoài nhìn qua chỉ là một ngốc tử không rành sự đời, trên thực tế chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách vụng về của thiếu niên.

E ấp ngượng ngùng, ai dô.

321 nhịn không được, 【 ký chủ, làm ơn hãy nghiêm túc làm người đi, đừng trêu chọc đại nhân nhà ta nữa! 】

Không chỉ là 321 nhịn không được, Đường Đức Quý cũng nhịn không được, hắn bước tới phía trước, giải cứu Phó Minh Tu, chẳng qua nhìn thấy phản ứng của thiếu niên, trong đầu lại nảy ra ý tưởng, hình như đúng là không thể không có khả năng này?

"Tịnh Tịnh, trong xe ngựa cha đã kêu người làm rất nhiều bánh bao thịt......" ngươi đi ăn......

Đường Đức Quý lời nói còn chưa nói xong, Đường Tịnh đã như một cơn gió mà chạy đi mất.

Đến nỗi Phó Minh Tu đang ngượng ngùng e ấp ở chỗ kia? Xin lỗi, ở trong mắt tiểu ngốc tử, tuy rằng nhìn bộ mặt đỏ như gấc, thất thố của thiếu niên rất thú vị, nhưng quả nhiên việc ăn càng có thể gây hứng thú cho nàng hơn.

"Minh Tu à, Tịnh Tịnh không hiểu chuyện, ngươi sẽ không tức giận đúng không?" Đường Đức Quý cười hỏi một tiếng.

Phó Minh Tu lắc lắc đầu, vội nói: "Không có gì đáng ngại, ta tới chỉ để nói cho Đường thúc một tiếng, một nhà đại bá mẫu kia của ta còn chưa có chết tâm, ngài đừng để cho Tịnh muội một mình ra cửa."

Đường Đức Quý nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: "Lòng tham tột cùng, cả ngày tính kế người khác."

Phó Minh Tu: "Chỉ có chuyện này, Đường thúc, nếu như ngài còn có việc, vậy ta không làm chậm trễ việc của ngài nữa, bây giờ ta còn phải đi trả sách cho Thẩm phu tử."

Đường Đức Quý nhìn thiếu niên trước mắt này, tự nhiên cảm thấy vô cùng vừa lòng, "Thật cũng không phải chuyện gì lớn, là một thân thích của ta ở phương xa bệnh nặng mới mất, ta phải đi một chuyến, nhưng chủ yếu là ta muốn mang Tịnh Tịnh cùng đi, vừa hay để chọn người thích hợp, tương lai trở thành tướng công của Tịnh Tịnh."

Phó Minh Tu trong lòng ngẩn ra, trong chốc lát suy nghĩ Đường Đức Quý vì sao phải nói với mình chuyện này, trong chốc lát lại nhớ tới đôi mắt hạnh quá đỗi sạch sẽ của tiểu cô nương kia, tâm tình trong lúc nhất thời trở nên khó chịu.

"Kỳ thật, lần trước ta mới có ý tưởng." Đường Đức Quý nói, "Ta rất thích thiếu niên như ngươi, nếu như ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi thoát ra khỏi Phó gia, ta tin chắc hẳn ngươi cũng không muốn ở lại nơi đó đúng không?"

Phó Minh Tu trăm triệu không nghĩ tới, Đường Đức Quý sẽ đưa ra ý nghĩ như vậy, cho dù ban đầu hắn đúng là muốn mượn uy của Đường Đức Quý, làm một nhà đại bá đồng ý cho chính mình đi trường Tư Thục, chờ hắn trưởng thành, lại nghĩ cách thoát khỏi nơi toàn sài lang hổ báo kia.

"Không được, này tuyệt đối không thể... Ta......" Hắn muốn nói, hắn chỉ xem tiểu ngốc tử là muội muội, nhưng lời nói đến bên miệng, lại không cách nào thốt ra.

"Ngươi đừng vội cự tuyệt, trở về suy xét đi." Đường Đức Quý biết, đây là một chuyện lớn, không có khả năng là dăm ba câu là có thể định ra. Huống hồ hắn đưa ra điều kiện này, cũng là thử, là một khảo nghiệm đối với thiếu niên.

Đường Đức Quý là nhân vật thế nào, sao có thể không nhìn ra tâm tư nhỏ này của thiếu niên, nhưng hắn cũng cho rằng, là người không có dã tâm, sao có thể làm được việc gì, chẳng qua hắn vẫn muốn xem xem thiếu niên này có thể vì đạt thành mục đích mà không chừa thủ đoạn hay không, hy vọng hắn đừng làm cho chính mình thất vọng.

Hắn nói xong, hướng về phía xe ngựa, dưới sự trợ giúp của người hầu, thân thể mập mạp cuối cùng cũng chui được vào trong xe ngựa, xe ngựa lộc cộc rời đi, chỉ còn Phó Minh Tu đứng tại chỗ.

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Minh Tu: Trăm triệu không thể, ta chỉ coi Tịnh Tịnh như muội muội!

Thật lâu về sau ——

Phó Minh Tu: Tịnh Tịnh, chờ tên của ta xuất hiện trên kim bảng, ngươi liền gả cho ta được không?

Cái gì? Ngươi nói hắn nói chuyện không tính toán gì hết?

Hắn không phải, hắn không có! Tình muội muội cũng là muội muội sao!

Cảm tạ ở 2020-04-24 04:49:26~2020-04-25 04:09:09 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Bảy mộc 10 bình; khi có hơi lạnh không phải phong 6 bình; kissssssss, Ashen 1081 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.