Nam Chủ Hôm Nay Cũng Không Tra

Chương 29: Ngốc khuê nữ của nhà địa chủ (16)



Edit: Dưa Hấu

Beta: Mễ Mễ

_____________________

Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Thăng Chi đi cùng Phó Minh Tu cùng nhau tiến cung, khi hắn nhìn thấy khóe miệng Phó Minh Tu bị bầm xanh một khối, mí mắt cũng nhảy lên một chút.

"Ngươi đây là lại bị nương tử ngươi đánh?" Phương Thăng Chi đều nói không rõ là hâm mộ hay là thông cảm với hắn.

Phó Minh Tu không có một chút không được tự nhiên, vẻ mặt với biểu tình "Cẩu độc thân như ngươi sẽ không hiểu được loại rạo rực này".

Phương Thăng Chi: Hắn đang làm cái quỷ gì đây! Đêm động phòng hoa chúc của người ta kịch liệt làm sao, muốn hắn nhiều chuyện cái gì!

Hai người lên xe ngựa, một đường hướng về hoàng cung mà đi, lần này Hoàng Thượng triệu kiến, là ba thí sinh đầu bảng, sau lần triệu kiến hôm nay, ít ngày nữa liền phải chính thức hạ chỉ nhậm chức.

Ba người cùng nhau được thái giám dẫn đường đưa vào cung, Phương Thăng Chi cũng là lần đầu tiến cung, lôi kéo Phó Minh Tu rồi cảm thán hoàng cung nguy nga xa hoa.

Cùng với một tiếng tuyên triệu của thái giám, ba người cùng nhau bước vào Kim Loan Điện. Triều thần đứng thẳng hai bên trái phải, đều đang đánh giá ba thí sinh đầu danh này.

An Bình hầu đứng ở một bên, mắt hổ sắc bén mà nhìn chằm chằm Phó Minh Tu. Đêm qua Cố Tương Quân đi gặp hắn, lập lời thề tàn nhẫn, cuộc đời này không phải Phó Minh Tu không gả, để cho hắn hướng Hoàng Thượng cầu một thánh chỉ tứ hôn. An Bình hầu tuy rằng biết Phó Minh Tu là đầu bảng đầu danh năm nay, nhưng gia thế xuất thân của hắn không tốt, ngay từ đầu cũng không quá vui mừng, đêm qua có lệ đáp ứng rồi, trong lòng lại nghĩ bỏ qua ý muốn của nữ nhi. Nàng lại không gả cho Tam hoàng tử, phải gả thư sinh nghèo cái gì.

Nhưng hiện tại, nhìn tiểu bối này lưng thẳng tắp, khí chất xuất trần, dung mạo bất phàm, An Bình hầu ngược lại sửa lại chủ ý, gia tộc của hắn đang suy thoái, không phải vừa lúc mượn sức sao, về sau bọn họ cha vợ cùng con rể một lòng, nhất định là tiền đồ vô lượng.

Hắn vẫn luôn quan sát Phó Minh Tu, đang xem hắn đối với vấn đề của Hoàng Thượng đối đáp trôi chảy, sau một lúc thái độ càng là không kiêu ngạo không siểm nịnh, cái ý tưởng này càng thêm kiên định, sau khi Hoàng Thượng lời nói đều hỏi xong, An Bình hầu bước ra khỏi hàng, khom lưng hành lễ nói: "Hoàng Thượng, vị Phó trạng nguyên này thật là tuấn tú lịch sự, thần cả gan muốn thỉnh Hoàng Thượng làm mai."

"A?" Địa vị cao thượng, Hoàng Đế đã hơn 50 tuổi nhưng thật ra có chút hứng thú, lão nhân gia tựa hồ đối với làm mai mối luôn có một loại nhiệt tình kỳ diệu, "Ái khanh là muốn làm mai mối cho cô nương nhà ai a?"

"Chính là đích nữ trong nhà của thần." An Bình hầu đuôi mắt quét đến những đại thần còn lại, nhìn bộ dáng ảo não của bọn họ trong lòng không khỏi đắc ý.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng!" Phó Minh Tu không đợi Hoàng Thượng mở miệng, thẳng tiến lên một bước, vai lưng hắn phẳng phiu, hướng về phía Hoàng Thượng khom lưng hành lễ, "Học sinh trong nhà đã có thê tử, học sinh đa tạ vị đại nhân này ưu ái, vạn không dám khi quân."

Hoàng Thượng nghe vậy, mày nhíu một chút, đang muốn mở miệng nói chuyện, An Bình hầu giành trước một bước nói: "Đại trượng phu, tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, hiện giờ ngươi đã không giống như ngày xưa, đích nữ trong nhà thần, ôn nhu hiền huệ, mỹ mạo vô song, hiền lương rộng lượng, cũng không phải là không thể khoan dung cho người."

Nói bóng gió, lại là muốn Phó Minh Tu hàng thê làm thiếp!

Phó Minh Tu ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống, "Vị đại nhân này, cái gọi là người vợ tào khang không thể khinh bạc, học sinh so với nhận thức của nương tử là rất nhỏ bé, nương tử lại không chê nhà ta bần hàn, quý trọng ta bảo hộ ta, ta nếu phụ nàng, chẳng phải như heo chó sao?! Huống hồ, nương tử ta tính tình lanh lẹ đanh đá, quý tiểu thư ôn nhu hiền thục, thật sự không nên nhập gia môn ta, học sinh cả đời này, chỉ nguyện cùng nương tử cùng chung sống, không chấp nhận được người khác nữa!"

Một lời từ tận đáy lòng, có thể nói chính là âm vang hữu lực, lại nói sắc mặt An Bình hầu xanh mét, ngay cả sắc mặt Hoàng Thượng cũng không tốt lắm.

Đương kim thánh thượng cùng tiên hoàng hậu là phu thê từ thuở thiếu niên, cũng từng hứa với nhau sống đến bạc đầu, nhưng sau hắn lại đăng cơ hoàng vị, mỹ nhân muốn màu đã sớm làm hắn hoa mắt, hiện giờ lời nói này của Phó Minh Tu, phảng phất như là tiếng bàn tay, tát trên mặt người nào đó.

Vẫn luôn đứng ở bên cạnh, Tam hoàng tử một câu cũng không có nói, cười lạnh một tiếng, hắn tự nhiên là biết Phó Minh Tu, hơn nữa đối với hắn là hận thấu xương! Người hắn yêu trong lòng mà không được, người muốn gả chính là hắn, nhưng hắn thế nhưng không biết tốt xấu như thế!

"Một khi đã như vậy, vậy bỏ đi." Hoàng Thượng vẫy vẫy tay, làm An Bình hầu lui ra.

"Phụ hoàng, Phó trạng nguyên cùng phu nhân phu thê tình thâm, ngược lại cũng khó có được." Tam hoàng tử lúc này tiến lên một bước, ánh mắt nhìn về phía Phó Minh Tu chợt lóe lên một chút tàn nhẫn, "Nhi thần nhớ rõ, trên bài thi của Phó trạng nguyên, đối với thống trị thiên tai rất có kiến giải, phương Bắc đang gặp hạn hán lâu ngày không có mưa, không bằng để cho Phó trạng nguyên đi đến đó thử một lần?"

Ở hoàng thành là không thể trắng trợn táo bạo xuống tay đối phó với một Trạng Nguyên, nhưng mà xa kinh thành, trời cao hoàng đế ở xa, vậy coi như không nhất định, chỉ cần hắn không tồn tại, Cố Tương Quân nhất định sẽ dựa vào trong ngực mình mà ôm ấp!

"Ừm, hoàng nhi nói có lý, trẫm cảm thấy đề nghị này rất tốt, các ái khanh cảm thấy như thế nào?" Hoàng Thượng tuy rằng thưởng thức tài hoa của Phó Minh Tu, nhưng đối với cuồng ngôn của hắn trên Kim Loan Điện vẫn rất là không vui, hắn không có khả năng bởi vì những lời đó mà xử phạt hắn, nhưng thật ra có thể giày vò hắn một chút, cho hắn biết cái gì gọi là uy nghiêm của Hoàng gia!

Hoàng Thượng hỏi như vậy, ai còn dám đưa ra dị nghị, tất nhiên là sôi nổi khen ngợi Hoàng Thượng anh minh, Tam hoàng tử tuệ nhãn, anh tài.

*

Sau khi rời khỏi hoàng cung, Phương Thăng Chi vẻ mặt lo lắng sốt ruột, nhìn Phó Minh Tu bộ dáng như cũ đạm nhiên trầm ổn, không khỏi vội la lên: "Ngươi như thế nào một chút cũng không nóng nảy, người sáng suốt vừa thấy liền biết Tam hoàng tử kia là cố ý nhằm vào ngươi!"

"Nhưng nếu là làm thành công thật, cũng là một cái công lớn." Phó Minh Tu trong lòng thông suốt, tự nhiên không sợ.

Phương Thăng Chi nghe hắn nói như vậy, cũng không nhiều lời, hắn vẫn luôn biết bạn cùng trường này, cũng không phải là người khiêm tốn gì, hắn rất là có dã tâm.

Phó Minh Tu vẫn luôn không có quên, ở ngoài cửa hàng vịt nướng, khi Đường Tịnh bị hộ vệ Trấn Quốc Công phủ làm khó dễ, trong lòng hạ quyết tâm to lớn, hắn chỉ hy vọng có một ngày, có thể cho nương tử nhà mình không sợ tiếng nói của bất cứ người nào, không bị bất luận kẻ nào khi dễ!

Chỉ là chuyến đi này không quá hai tháng sợ là vô pháp trở về, Phó Minh Tu luyến tiếc cùng tức phụ nhà mình tách ra lâu như vậy. Bọn họ vừa mới thành thân, hắn mới chỉ ôm tiểu cô nương ngủ một đêm.

"Tịnh Tịnh, nàng nguyện ý cùng ta đi phương Bắc không?" Phó Minh Tu quyết định hỏi một câu, dù sao từ khi hắn đi vào ở Đường gia, chưa từng cùng nàng tách ra quá lâu, hắn cảm thấy tiểu cô nương có lẽ sẽ bởi vì luyến tiếc mình mà đáp ứng.

Bất quá sự thật chứng minh, Phó Minh Tu suy nghĩ quá nhiều.

"Không được!" Đường gia tiểu thư chém đinh chặt sắt mà lắc đầu, "Ta muốn chiếu cố cha."

Đường Đức Quý thân thể ngày càng lụn bại, hiện tại hắn, đã không thể lại đi theo nhi nữ hối hả ngược xuôi, kỳ thật hắn càng muốn quay về Lưu gia thôn, dù gì đều nói lá rụng về cội, nhưng hắn không quá muốn đem thêm phiền toái cho khuê nữ.

"Cha có thể chiếu cố chính mình, ngươi cùng Minh Tu đi đi." Đường Đức Quý cũng đi theo khuyên, dù sao cũng đã bái đường thành thân, hắn vẫn là nguyện ý nữ nhi ngoan có thể cùng Phó Minh Tu sống thật tốt cả đời.

"Ta không." Nhưng mà, Đường Tịnh từ trước đến nay rất dễ thương lượng, lần đầu tiên không hề chừa đường sống như vậy.

Mặc dù biết Đường Tịnh là luyến tiếc rời khỏi Đường Đức Quý mới không muốn đi cùng với mình, nhưng tiểu cô nương kiên quyết như vậy, vẫn là làm Phó Minh Tu có chút tổn thương.

Ban đêm, Phó Minh Tu quay tới quay lui ngủ không yên, lo lắng chính mình đi xa nhà, để lại Đường Đức Quý cùng Đường Tịnh phải làm sao bây giờ, tiểu nương tử hắn tâm trí không thành thục, nhạc phụ thân thể lại không tốt, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì như thế nào cho phải, một mặt lại lo lắng mình đi chuyến này thời gian lâu như vậy, muốn như thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất để trở về.

Đường Tịnh mở to mắt, cùng với ánh trăng ngoài cửa sổ tiến vào, nhìn Phó Minh Tu.

Tiểu ca ca, giống như đang sợ hãi, đang bất an.

Nàng nghiêng người qua, nhéo phía sau lưng Phó Minh Tu, nhẹ nhàng kéo kéo, Phó Minh Tu vội trở mình, mông lung trong bóng đêm, hắn nhìn đôi mắt của tiểu cô nương.

Đường Tịnh không nói gì, thân mình xê dịch một chút, chui vào trong lòng ngực của Phó Minh Tu, đầu nhỏ liền chôn ở ngực hắn, tiếng tim đập cực kỳ nhanh và rõ ràng của hắn truyền vào trong tai nàng.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thấy hầu kết của tiểu ca ca, lăn lăn lên xuống, nàng vươn một ngón tay chọc chọc.

Phó Minh Tu chỉ cảm thấy cả người cứng đờ, nắm nhanh lấy tay nhỏ của Đường Tịnh, "Tịnh Tịnh, đừng lộn xộn."

"Vậy tiểu ca ca còn sợ không?" Nàng vươn một cái tay khác, ở trên mặt Phó Minh Tu chạm vào xoa nắn, cho đến khi hỏa khí trong thân thể Phó Minh Tu thật vất vả áp xuống giờ lại bùng lên lại.

"Nếu sợ, Tịnh Tịnh sẽ bồi ta đi sao?" Phó Minh Tu thanh âm thấp thấp, hơi hơi có chút khàn khàn, Đường Tịnh rụt rụt cổ, thật kỳ quái nha, vì cái gì nghe thanh âm của tiểu ca ca, trong lòng nàng giống như là có người cầm lông chim ở nhẹ nhàng quét qua chứ?

Nhìn gương mặt phiếm hồng của tiểu cô nương, Phó Minh Tu lại đến gần thêm một ít, có thể nghe thấy cả tiếng hô hấp của nàng, hắn không nhịn được nữa, thò lại gần bên môi của tiểu cô nương hôn một cái, "Sẽ bồi ta đi sao?"

Đường Tịnh tiếp tục co rút lại về phía sau, không biết vì cái gì, nàng có chút không dám nhìn đôi mắt phảng phất ánh sáng của tiểu ca ca.

Phó Minh Tu đưa tay nâng mặt nàng lên, không cho nàng trốn tránh, lúc này đây môi của hắn khắc trên môi mềm mại của tiểu cô nương, không cho nàng lui về phía sau, không khí liền trở nên nóng rực lên.

"Nương tử, bồi ta đi được không?" Hắn hơi hơi thở hổn hển, nhìn đôi môi ướŧ áŧ đỏ bừng của tiểu cô nương, đại loại nàng không nói lời nào, liền phải tiếp tục tư thế thân mật.

Đường Tịnh vội vươn tay che miệng, môi của Phó Minh Tu liền khắc ở trên mu bàn tay nàng, hắn trầm trầm cười lên tiếng, không có lấy tay của tiểu cô nương ra, hắn cúi đầu, vùi vào bên gáy nàng, hơi thở ấm nóng phun ở trên lỗ tai, Đường Tịnh cả người đều run rẩy một chút, theo bản năng mà đem chính mình cong lại thành con tôm.

Tiểu Tịnh Tịnh, trở nên rất kỳ quái, nàng bưng đầu của Phó Minh Tu, muốn lôi ra, môi của nam nhân liền hôn ở trên cổ nàng, tỉ mỉ gặm nhấm, nàng đẩy tay ra liền biến thành chặt chẽ ôm lấy, không cho hắn động, hắn vừa động, nàng liền trở nên càng kỳ quái.

"Tịnh Tịnh, nàng là thê tử của ta." Hắn vòng lấy eo nàng, đem cả người nàng đang cong lại từng chút mở ra, khảm nhập vào trong lòng ngực.

Trong bóng đêm, không phân biệt rõ là hô hấp của ai, tiếng tim ai đập, hắn muốn nhìn mặt của tiểu cô nương một chút, nhưng mà Đường Tịnh lại không chịu ngẩng đầu lên.

Tiểu cô nương ngượng ngùng như vậy, Phó Minh Tu vẫn là lần đầu tiên thấy, hô hấp của hắn nóng bỏng, rất muốn liền như vậy đem người ăn sạch sẽ, muốn nhìn nàng sẽ như trong mộng như vậy hay không, con ngươi sạch sẽ bị hơi nước nhuộm ướt, như là muốn khóc nhưng không khóc, muốn nghe nàng mềm mềm mại mại nỉ non lẩm bẩm kêu hắn là tướng công, muốn nhìn nàng muốn nói lại thôi mà oa oa ở trong lòng ngực của mình ......

Nhưng còn chưa thể, hắn dùng sức ôm lấy Đường Tịnh, môi dừng ở trên trán nàng, nỗ lực bình ổn khí nóng trong thân thể.

Ít nhất phải chờ tới khi hắn từ phương Bắc trở về, nếu thời điểm hắn không ở nhà, tiểu ngốc tử có hài tử thì làm sao bây giờ, nàng vẫn còn là một tiểu cô nương, vạn nhất thương tổn tới chính mình thì như thế nào?

"Tịnh Tịnh, thật sự không muốn theo ta đi sao?" thanh âm của hắn khàn khàn lợi hại, mang theo một chút ủy khuất.

"Muốn chiếu cố cha." Đường Tịnh bị Phó Minh Tu một hồi thân mật, vốn đầu nhỏ cũng không linh hoạt, lúc này đã là một đống hồ nhão, nhưng vấn đề này, nàng vẫn là trả lời theo bản năng, "Ta ở nhà, chờ tiểu ca ca trở về."

Nhìn dáng vẻ, nương tử ở trong lòng, cha vẫn là xếp hạng nhất, biết rõ là không nên, nhưng Phó Minh Tu trong lòng vẫn có điểm ê ẩm. Nhưng nghĩ đến thân thể của Đường Đức Quý, Phó Minh Tu trong mắt lại nhiều một chút lo lắng, hắn phải nhanh một chút trở về, không thể để cho Đường Tịnh một mình đối mặt.

Cứ việc rất luyến tiếc, thời điểm Phó Minh Tu rời nhà vẫn tới rồi, vẫn là Đường Đức Quý mang theo Đường Tịnh thu thập bọc hành lý cho hắn, phương Bắc lạnh, nên phải chuẩn bị chu toàn một chút.

Trước khi Phó Minh Tu đi, luôn mãi nhờ vả Phương Thăng Chi, thay thế hắn chăm sóc tốt người nhà, đừng làm cho tiểu ngốc tử bị người ta khi dễ.

Đêm trước khi xuất phát, hắn ôm tiểu ngốc tử, lại hôn hôn thân mật, luyến tiếc buông tay, không biết vì cái gì, hắn luôn có một loại cảm giác rất bất an, hắn thậm chí rất muốn kháng chỉ, không đi cái gì phương Bắc, nhưng mà dưới hoàng quyền, hắn vô pháp phản kháng.

Ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng, Đường Tịnh mơ mơ màng màng tỉnh lại, nàng còn nhớ rõ hôm nay là ngày tiểu ca ca xuất phát, mấy ngày nay đều là ngủ ở trong lòng ngực của tiểu ca ca, lúc này vừa tỉnh dậy thấy bên cạnh trống rỗng, Đường Tịnh còn sửng sốt sau một lúc lâu.

【 Tiểu Lạp Ngập, tiểu ca ca đã đi rồi sao? 】 Nàng một bên hỏi 321, một bên vội vàng mà xuống giường, lung tung mà mặc tốt quần áo giày vớ, đẩy cửa ra liền chạy ra bên ngoài.

【 Đúng vậy, đã đi được một lúc rồi. 】321 ở trong không gian hệ thống, nhưng nó vẫn luôn ở trạng thái che chắn.

Phó Minh Tu suốt một đêm cũng chưa chợp mắt, ôm Đường Tịnh hôn hôn lại thân thân, sờ sờ lại soạng soạng.

321 bị che chắn suốt một đêm, cũng là rất mệt tâm.

Đường Tịnh đẩy cửa viện ra liền chạy ra bên ngoài, xem nàng chạy gấp gáp như vậy, 321 có chút không đành lòng

【Ký chủ đại nhân, ngài đừng đuổi theo, hắn đã đi rất xa rồi. 】 lúc này hẳn là đã ra khỏi thành.

Đường Tịnh lại không nghe, như cũ khăng khăng chạy về phía trước, không thể bồi tiểu ca ca đi, nhưng là nàng muốn đưa tiễn tiểu ca ca.

Nàng chạy rất xa rất xa, chạy ra khỏi thành, lại dọc theo quan đạo đuổi đi theo mấy dặm đường, cũng không biết có phải nàng quá mức chấp nhất hay không, thế nhưng lại thật bị nàng đuổi theo.

Trên quan đạo phía trước, bị mấy cây đại thụ ngã trái ngã phải chặn đường, các binh lính đi chung đang dọn dẹp mặt đường. Phó Minh Tu xuống xe ngựa thông khí, liền nghe thấy rất xa, giống như có người đang kêu tiểu ca ca.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ở hướng mặt trởi đang dâng lên, tiểu cô nương hướng về phía hắn mà chạy tới, có lẽ là bởi vì nhìn thấy hắn quá kích động, còn lảo đảo té ngã một cái, tâm hắn gắt gao thắt lại, cất bước liền chạy tới hướng tiểu cô nương.

Hắn nâng tay áo lên, nhẹ nhàng thay nàng lau bùn đất trên mặt vì té ngã mà dính phải, "Té ngã có đau không?"

Hắn ngồi xuống một khối đá ở ven đường, đem tiểu cô nương ôm vào trong ngực, cuốn tay áo nàng lên xem xét có bị thương hay không, tiểu cô nương mềm mại, tùy ý hắn xem, chưa bao giờ ngoan ngoãn như thế.

Phó Minh Tu trong lòng lại trì trệ, buổi sáng hắn dùng nghị lực rất lớn mới rời đi được, chính là sợ chính mình luyến tiếc, hắn cũng không biết chính mình lại là người nhi nữ tình trường lề mà lề mề như thế.

"Tiểu ca ca tại sao không kêu ta dậy?" Đường Tịnh kéo lấy tay áo hắn, hỏi.

Phó Minh Tu từ trong lòng ngực móc ra một cây lược, thay nàng đem tóc tai chạy loạn một lần nữa sửa lại cho tốt, lại giúp nàng sửa sang lại quần áo có chút loạn, một lần nữa cột chắc đai lưng, "Bởi vì muốn cho nương tử ngủ thêm một chút."

"Tiểu ca ca phải mặc nhiều quần áo, ăn nhiều cơm." Nàng vắt hết óc mà hồi tưởng lời Hoa thẩm thẩm hai ngày trước dạy cho nàng nói, "Còn có, còn có, nha, không thể nhìn cô nương khác."

Phó Minh Tu nở nụ cười, "Được, không nhìn cô nương khác, chỉ nhìn nương tử."

"Ừm." Đường Tịnh cảm thấy, phải nói lời chia tay cho xong, "Chính là những thứ này."

Đúng lúc lúc này, một binh lính bên kia tới báo, nói là con đường đã dọn dẹp xong, có thể lên đường.

Phó Minh Tu nhìn Đường Tịnh, rất muốn liền như vậy ích kỷ mà đem người đóng gói mang đi, vành mắt hắn có chút phiếm hồng, "Nương tử, ta phải đi rồi."

"Đi thôi." Đường Tịnh đứng ở tại chỗ không có động, nhìn Phó Minh Tu lưu luyến mỗi bước đi đến bên cạnh xe ngựa, sau đó hắn bỗng nhiên đứng lại, quay đầu lại hướng nàng chạy tới, hung hăng mà ôm nàng một chút, Đường Tịnh bị hắn đẩy ra sau lui hai bước mới khó khăn lắm đứng vững lại.

"Ta nhất định rất nhanh sẽ trở lại! Tịnh Tịnh," ta không nỡ bỏ lại nàng.

Hắn buông nàng ra, lúc này đây đầu cũng không có ở trên xe ngựa.

Trong xe ngựa, Phó Minh Tu dùng tay che lại đôi mắt, thật lâu thật lâu, khe hở ngón tay đã ươn ướt.

Làm sao bây giờ a, hắn thật sự rất luyến tiếc không nỡ a.

Xe ngựa càng lúc càng xa, Đường Tịnh tại chỗ đứng một hồi lâu, nàng nâng tay lên bưng kín ngực chính mình, đôi mắt mang theo một loại khổ sở nàng chính mình cũng không biết.

Thẳng đến khi tầm mắt cuối cùng đã không thấy cái gì nữa, Đường Tịnh mới xoay người trở về.

Một chiếc xe ngựa tinh xảo xa hoa cùng nàng gặp thoáng qua, Đường Tịnh không có quay đầu lại nhìn, cho nên cũng liền không có thấy, khi gió cuốn mành xe ngựa lên, gương mặt Cố Tương Quân đang kinh hoảng mà lườm một cái.

____________________

Nhớ vote cho team nhé mọi người ☆☆☆


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.