Thật ra ngay từ đầu nàng không có ý định bước vào quán này,nàng đối với những thứ dơ bẩn rất nhạy cảm.
Âm khí nơi này quá nặng.Hẳn là trong nhà có "vật gì đó".Hơn nữa còn là "vật gì đó" không đơn giản .
Nếu không,âm khí cũng sẽ không thịnh như vậy.
Nàng cũng từng đi qua nơi này một hai lần,nhưng lần này âm khí đặc biệt thịnh (nhiều).
Bất quá cũng không liên quan đến nàng,nàng cũng không tính nhúng tay vào.Cho nên trong đó có "vật" gì.. dường như đối với nàng cũng không quá ảnh hưởng.
Đúng vào lúc nàng định xoay người hướng hướng khác đi thì trong đầu, hệ thống âm thanh vang lên.
"chủ nhân,bên trong có thứ tốt."
Nhược Trúc nhất thời thu lại bước chân.
"cái gì thứ tốt?"
"chủ nhân không biết đi,ta hoạt động dựa vào năng lượng âm dương,bao gồm âm khí và dương khí.
"Dương khí thì đã có năng lượng mặt trời,nhưng âm khí lại quá ít ỏi,ta cần thuần âm,trong khi nơi này âm khí thường sảm tạp nhiều thứ khác nữa."
"ý ngươi là bên trong có thuần âm chân khí?" Nhược Trúc hơi cau mày..
"đúng vậy,nếu ta có thể hút đi số âm khí thuần âm ấy,ta sẽ có thể cân bằng với dương khí đồng thời tiến hành thăng cấp."
"ồ?ngươi còn có thể thăng cấp?"
"đúng vậy,chủ nhân.Ta thăng cấp sẽ thuận tiện và dễ dàng giúp đỡ người hơn,đồng thời thưởng cho cũng sẽ giá trị hơn nhiều."
"thế thì đi thôi." Nghe đến thưởng cho giá trị tăng lên,vốn đang định rời đi,người nào đó hai mắt lòe lòe tỏa sáng không chút do dự xoay người bước vào quán.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Và vì thế mới có màn Nhược Trúc ngồi gặm vịt quay tại đây.
Trong khi đó,hệ thống bằng tốc độ nhanh nhất hút đi thuần âm chân khí xung quanh,tiến hành luyện hóa năng lượng.
"công tử cho gọi tiểu nữ có việc gì không?" nàng nhẹ giọng hỏi.
Vân Thiên Ngự nhìn trước mắt tiểu cô nương,trong ánh mắt nàng nửa phần biến hoá cũng không có làm hắn có chút kinh ngạc.
Thậm chí hắn có chút nghi ngờ, đưa tay sờ mặt mình,phải chăng hôm nay hắn dịch dung rồi mới bước ra đường?
Nếu không vì sao nàng thậm chí còn không có một tia kinh diễm khi nhìn dung mạo hắn?Phải biết dung mạo của hắn nhưng là đệ nhất tam giới nha.Không lẽ hôm nay sức quyến rũ của hắn giảm rồi?
Chỉ có thể nói..Ma Vương,ngươi tự kỉ.(*  ̄  ̄)/
"cô nương,vừa rồi nàng đánh rơi khăn tay",hắn xoè tay ra,trên tay hắn là một chiếc khăn lụa màu trắng.
Bên trên thêu một đoá mạn đà la màu đỏ,đường nét tinh vi,sinh động như thật.
Đúng là khăn của nàng.
Hộ vệ bên cạnh vừa nghe thân mình chợt cứng ngắc.
Chủ tử,ngài sao có thể mặt không đỏ tim không đập nói dối một cách quang minh chính đại như vậy đâu?
Rõ ràng ngài vừa sai Quỷ hồn trộm mảnh khăn lụa trên người nàng ta nha.
Nhược Trúc cũng không nghĩ nhiều,chỉ gật nhẹ đầu,nhận lại chiếc khăn tay từ tay nam nhân,cảm tạ hắn.
Trong lúc nhận lấy chiếc khăn tay,Vân Thiện Ngự tựa như vô tình,ngón tay khẽ lướt nhẹ qua ngón tay non mềm trắng nõn kia.
Một tia không rõ xẹt qua đáy lòng hắn,cào trái tim hắn có chút ngứa..
Mà Nhược Trúc không tim không phổi chẳng chút nào phát giác nam nhân kia vừa ăn đậu hũ của nàng,xoay người lững thững bước đi.
Để lại nam nhân đứng đó đôi mắt đăm chiêu như có điều suy nghĩ.
Cô gái kia..
Vừa rồi chạm nhẹ vào nàng,hắn có cảm giác một lượng lớn âm khí từ xung quanh dao động trên người nàng.
Một lúc lâu sau,hắn mới xoay người trở lại cạnh bàn ngồi xuống.
Hắn chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh,lại có chút ngoài ý muốn phát hiện âm khí nơi này loãng hơn trước rất nhiều,hầu như không còn lại bao nhiêu.
Hắn đột nhiên lại nhìn về phía bóng dáng đang dần đi xa kia, một đôi hoa đào mắt híp lại.
Là trùng hợp?
Vẫn là...
Khoé môi nhếch lên,một chút độ cong không dễ phát hiện treo trên gương mặt suất khí nhượng nhân thần cộng phẫn của hắn.
"thật thú vị a"
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Nhược Trúc không biết mình vừa bị một nhân vật "nguy hiểm" để mắt đến.
Đi ra khỏi quán ăn,cảm giác lạnh lẽo của âm khí ngay lập tức biến mất.Nhược Trúc cảm thấy vẫn là ánh mặt trời so âm khí hảo.
Nhược Trúc không biết nàng này hồ điệp cánh đã vỗ kịch tình đi sang một hướng khác hoàn toàn,mà hướng đó là tốt vẫn là xấu không ai biết được.
Vân Thiên Ngự-Ma Vương,vốn dĩ không hề xuất hiện trong kịch tình,hay nói chính xác hơn bởi vì đôi mắt nữ chủ Diệp Thúy Vi không nhìn được đến nhân vật này,cho nên tác giả cũng không biết trong tác phẩm mình còn có nhân vật này đi.
Mà nay,Nhược Trúc xuất hiện,vốn nên hảo hảo hưởng thụ thuần âm chân khí sau sẽ trở về Ma Điện- Ma Vương lại vì hứng thú mà theo đuôi nàng.
Trở thành một nhân vật chen ngang vào cốt truyện.Và còn dây dưa cùng Nhược Trúc tận sau này.
Kịch tình đang trên đường biến hóa,và Nhược Trúc thì vẫn ung dung không hề hay biết điều này.