Phùng Tiếu vừa mới mở mắt, liền nhìn thấy một cái đầu heo đang dính sát lại mình, trên mặt là nụ cười đáng khinh, tựa hồ như đang muốn hôn cô.
Muốn chiếm tiện nghi của cô nãi nãi đây?
Phùng Tiếu trực tiếp vứt ra một cái tát, lại là mềm như bông, cho dù cô dùng hết toàn lực, cũng không tạo ra bất cứ thương tổn nào.
Phùng Tiếu lập tức liền biết không thích hợp, thân thể quá mức vô lực, hẳn là bị người ta hạ dược rồi.
Heo ca bị một tát của cô chọc giận, nụ cười đáng khinh liền trở nên dữ tợn, giơ tay muốn tóm lấy cô.
Phùng Tiếu tránh sang bên cạnh, tay mắt lanh lẹ nắm lấy chai rượu, thuận tay đập thẳng lên đầu nam nhân. Bình rượu so với cánh tay mềm như bông hữu dụng hơn nhiều, heo ca bị một đập làm cho choáng váng, té ngã ở trên sô pha.
Cô nhanh chóng quyết định, tiến lên bịt kín miệng hắn, đầu gối dùng sức thúc mạnh vào bộ phận không thể miêu tả. Heo ca bị cô đạp vài cái, mắt trợn trắng mà ngất xỉu
Phùng Tiếu nhìn xung quanh, cô đang ở trong một căn phòng xa hoa, đầu đau đến choáng váng, cả người cũng không còn chút sức lực, rõ ràng đã bị hạ dược, hoàn cảnh không mấy lạc quan.
Cô với tay lấy bình nước, cầm mấy viên đá ném vào miệng, vừa chạy vừa nhai nhằm bảo trì thanh tỉnh. Phùng Tiếu nhanh chóng đi tới toilet, cô muốn đi móc họng, phải đem toàn bộ đồ đã uống nôn ra.
Đan Giác rửa tay xong, rút khăn giấy thong thả lau tay, chợt ngửi thấy một làn hương quen thuộc lướt qua, một cô gái chạy qua hắn lao thẳng vào WC.
Nơi này là WC nam, Đan Giác theo bản năng liền bắt lấy cánh tay cô gái, muốn nói cho cô biết mình đi nhầm.
Nhưng mà cô gái kia căn bản không có ý muốn nghe hắn nói, cánh tay vừa bị bắt lấy, giãy giụa một chút phát hiện không tránh thoát, cô liền trực tiếp cắn một ngụm trên cổ tay hắn.
“Tê……” Hạ miệng vô cùng tàn nhẫn, không cần nhìn cũng biết, khẳng định là chảy máu rồi.
Vốn dĩ là có ý tốt, lại vô cớ bị đối xử như vậy, Đan Giác buông tay ra, lười tiếp tục quản cô.
Cô gái kia vừa đạt được tự do đã vội vọt vào một gian phòng, bên cạnh vừa vặn có người đi ra, người nọ hoảng sợ, lập tức liền nhìn về phía Đan Giác.
“Là WC nam.” Nghe Đan Giác nói, người nọ nhẹ nhàng thở ra, liếc mắt vào gian phòng cô gái kia vừa vào một cái, lẩm bẩm rời đi, “Uống đến bao nhiêu mới có thể vào nhầm WC a.”
Dựa theo tính cách ngày thường của Đan Giác, lúc này hẳn đã trực tiếp chạy lấy người, nhưng nghe thấy thanh âm nôn mửa của cô gái bên trong, làm hắn có chút tâm thần không yên.
Thời điểm cô giãy giụa, trong nháy mắt lộ ra nửa khuôn mặt, có chút quen mắt, làm hắn nhớ tới ký ức xa xăm.
Phùng Tiếu nôn tới mức không còn gì trong bụng mới dùng nước súc miệng, chống đỡ đi ra ngoài. Tuy rằng cô đã cố gắng nôn ra, nhưng mà chỗ dược kia cũng đã bị hấp thụ qua, lúc này cả người Phùng Tiếu đều choáng váng vô lực, may mắn cũng không tức mức hôn mê.
Cô đi đến bên cạnh bồn rửa tay, dùng tay tạt nước lên mặt, lại hung hăng vỗ vài cái, quay đầu liền nhìn thấy có nam nhân đang đứng sau mình.
Nam nhân rất cao, cô nhìn thẳng cũng chỉ có thể thấy được bả vai đối phương, sơ mi màu đen, hương nước hoa Cologne nhàn nhạt truyền tới.
Cô chẳng còn tý sức lực nào, cũng lười ngẩng đầu, tiếp tục hắt chút nước lên mặt rồi vòng qua nam nhân đi ra ngoài. Phùng Tiếu hiện tại là dựa vào ý chí cường đại mà chống đỡ, cô cần phải nắm chặt thời gian tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi.
Đan Giác nhìn cô gái rời đi, tuy rằng vẫn là không thấy rõ ràng cả khuôn mặt, nhưng hắn có thể xác định, thực sự là người con gái đó.
Chỉ là tình trạng của cô có chút không ổn, váy trên người chỉ là mẫu mã bình thường, cũng không có trang sức xa xỉ như trước đây. Thân ảnh đang lung lay bước đi kia, càng làm người ta không khỏi hoài nghi, có thể hay không giây tiếp theo đã có thể té gã?
Nghĩ tới hành động giống như điên rồi vừa nãy của cô, Đan Giác không khỏi nghĩ nhiều.
Cho dù hắn hiện tại thực chán ghét cô, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn không nhẫn tâm tới mức thấy chết mà không cứu, vì thế liền chậm rãi đi theo phía sau.
Bên ngoài có hai kẻ đang nhìn đông nhìn tây tìm người, lúc nhìn thấy Phùng Tiếu liền đi tới, bộ dáng hung thần ác sát.
Phùng Tiếu vẫn như cũ cúi đầu, lung lay đi ra ngoài, thoạt nhìn không có chút lực công kích nào. Bất quá Đan Giác ở ngay phía sau nhìn thấy, cô không biết từ nơi nào lấy được một bình rượu lớn, cánh tay dùng sức nâng bình.
Hắn có thể tưởng tượng được, lúc hai tên kia không hề phòng bị mà tới gần cô, một người trong đó chắc chắn sẽ bị bình rượu đập cho nở hoa, hoặc có lẽ là cả hai người cũng không chừng.
Cô trở nên như vậy từ khi nào……
Đan Giác nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, cũng không giải thích được, chính là cảm thấy cô thực khác với trong trí nhớ của mình.
Hai người càng tới gần, tay phải Phùng Tiếu cũng ở trạng thái sẵn sàng công kích, Đan Giác cảm thấy có điểm buồn cười, vì thế bước nhanh lên phía trước, ngăn cản hai người kia.
“Đây không phải nơi các người có thể dương oai.”
Hai nam nhân hai mặt nhìn nhau, người trước mặt mang kính râm cùng khẩu trang, nhưng mà bọn họ vẫn nhận ra được, người này là ảnh đế ba năm liên tiếp kiêm tân đạo diễn - Đan Giác. Người này bọn họ không thể trêu vào, tiên sinh của bọn họ cũng không đắc tội nổi.
Bất quá nếu như để Phùng Tiếu chạy thoát, bọn họ trở về không có biện pháp giao phó cùng tiên sinh, cho nên bọn họ vẫn là nói: “Cô ta đả thương tiên sinh nhà chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn đem cô ta về bồi tội.”
Đan Giác cười lạnh: “Vậy tôi có phải hay không nên để Triệu tiên sinh tra một chút, tiên sinh nhà các người cùng tiểu cô nương đã xảy ra chuyện gì?”
Hai người sắc mặt đại biến, tiên sinh nhà bọn họ đối với người ta hạ dược, việc này nếu như bị điều tra ra chỉ sợ ảnh hưởng không tốt “Không cần, không có việc gì.”
Đan Giác lạnh mặt nhìn bọn họ rời đi, lại quay đầu, lại phát hiện Phùng Tiếu đã đi ra bên ngoài hội sở.
“A……” Đi giống lão thái thái, kỳ thật còn rất nhanh.
Nhìn một lúc, cuối cùng vẫn là cảm thấy thân ảnh đang đi chầm chậm kia quá chướng mắt, liền gọi điện thoại.
Phùng Tiếu khó nhọc ra khỏi hội sở, vừa xoa thái dương vừa nhìn khắp nơi, tâm liền lạnh một nửa, nơi này là ngoại ô, khắp nơi đều là siêu xe, đến một chiếc tãi cũng không có.
Chẳng lẽ cô phải dựa vào thân hình mong manh này đi bộ tới khách sạn?
Phùng Tiếu nắm chặt bình rượu trong tay, tính toán có nên dựa vào nó, bắt cóc một chủ xe, để hắn đưa cô đến khách sạn?
Nếu làm như vậy, thì tính là tội gì a?
Một chiếc xe thể thao màu đỏ đột ngột dừng trước mặt cô, trên ghế lái là một thanh niên tóc đỏ, trên ghế phụ còn có một người, người nọ mang khẩu trang cùng kính râm, mặt che kín mít, áo sơmi màu đen có chút quen mắt.
“Mỹ nữ, muốn đi đâu, tôi đưa em một đoạn.” Tóc đỏ nhiệt tình chào hỏi.
Phùng Tiếu nhấp môi nhìn hắn, cũng không nhúc nhích.
Tóc đỏ cười nói: “Mỹ nữ không cần sợ, tôi đây là muốn làm người tốt, xe là mui trần, không cần sợ bên trong xe có vấn đề. Hơn nữa em cầm bình rượu, nếu tôi có gì không thích hợp, em có thể dùng bình rượu chào hỏi với đầu tôi, không cần khách khí.”
Nói rất có đạo lý, Phùng Tiếu nói: “Tôi muốn đi khách sạn phụ cận.”
“Đơn giản, cách mấy km có một khách sạn, lên xe đi, rất nhanh liền tới.”
Phùng Tiếu cuối cùng cũng ngồi lên xe, nhưng mà toàn bộ hành trình tay đều nắm chặt bình rượu, sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào.
Tóc đỏ cũng không lừa cô, vài phút sau thật sự đến một khách sạn, Phùng Tiếu xuống xe, ghé sát vào ghế lái. Nhìn tóc đỏ vài lần, tựa như muốn nhớ kỹ mặt hắn, lại nhìn thoáng người mặc sơ mi đen bên cạnh: “Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”
Xe thể thao cũng không lập tức rời đi, hai người ngồi bên trong xe, nhìn cô gái lung lay đi vào khách sạn, không bao lâu liền có một nữ phục vụ đưa cô lên lầu, đợi phòng nào đó trên lầu 7 sáng đèn, không bao lâu lại khôi phục bóng tối.
“Nhân gia đã ngủ, đại ảnh đế yên tâm rồi đi?” Tóc đỏ cười hỏi.
“Đi thôi.” Đan Giác nhàn nhạt nói, lo lắng gì chứ, chẳng qua là gặp chuyện bất bình, thuận tay làm một chuyện tốt mà thôi.
Đến nỗi cô gái kia, đã sớm cùng hắn không còn quan hệ, sau này cũng sẽ không có.