Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP

Chương 45



Đối với Phùng Tiếu cùng đại tướng quân, cho dù hai người đã thành thân thật lâu, rất nhiều người vẫn còn cảm thấy không chân thật.

Không ít người thậm chí não bổ ra các loại âm mưu, tỷ như đại tướng quân cùng tiểu hoàng đế thành thân, là vì sinh hạ Thái Tử, làm Thẩm gia danh chính ngôn thuận bước lên đế vị; tỷ như tiểu hoàng đế cùng đại tướng quân ở bên nhau, chỉ là ép dạ cầu toàn, bị đại tướng quân bức bách……

Các loại phiên bản âm mưu đều có, người tin tưởng hai người là bởi vì cảm tình mà kết hợp ngược lại cũng không ít.

Đông Phương Dạ trùng hợp là một trong số ít kia.

Từ khi nghe nói bệ hạ cùng đại tướng quân sắp thành thân, Đông Phương Dạ tuy rằng khiếp sợ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn đem hai lần ở chung cùng tiểu hoàng đế từ đầu tới đuôi hồi tưởng mấy lần, càng nghĩ càng phát hiện, này không phải sớm có manh mối sao?

Tỷ như đại tướng quân vô duyên vô cớ đối hắn cùng những người khác phóng ra khí lạnh cùng đôi mắt hình viên đạn, tỷ như đại tướng quân đối với tiểu hoàng đế đủ loại dung túng, tỷ như tiểu hoàng đế lúc trước “không biết xấu hổ cũng không muốn sống” xưng đại tướng quân là nam sủng của nàng, mà đại tướng quân cũng không có phủ nhận……

Hắn đã từng nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, thời điểm đại tướng quân cùng tiểu hoàng đế thành đôi, Đông Phương Dạ phát hiện, mọi nghi hoặc đều được giải quyết dễ dàng, hết thảy đều giống như đương nhiên.

Cho dù vô số người đang chờ đợi xem đại tướng quân cùng tiểu hoàng đế hươu chết về tay ai, chỉ có Đông Phương Dạ ở trong lòng cười lạnh: Các ngươi đều là ngốc tử!

Đông Phương gia cố ý cùng Tống gia liên hôn, Tống tiểu thư tính cách hào sảng, liền mặc nam trang tới đây gặp hắn, còn lôi kéo Đông Phương Dạ đi dạo phố.

“Thứ này bán thế nào a?” Tống tiểu thư cầm lấy một cây roi ngựa màu đỏ.

“Hồi cô nương, mười lượng bạc.”

Tống tiểu thư phản bác: “Kêu ai cô nương đâu? Nơi nào có cô nương? Ta là công tử.”

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân miệng vụng, vừa mới nói sai rồi, roi ngựa này uy vũ khí phách, vừa thấy liền rất thích hợp với công tử, công tử lấy về đi?” Chủ quán tươi cười đầy mặt nói.

Tỳ nữ đồng dạng nữ giả nam trang của Tống tiểu thư đứng phía sau liền đi lên trả tiền.

Đông Phương Dạ trong lòng cảm thán, roi này có thể bán năm lượng liền không tồi, Tống tiểu thư liền mặc cả cũng không, phá gia a!

Đúng lúc này, phía sau hắn lại truyền đến thanh âm quen thuộc: “Quạt này bán thế nào?”

Đông Phương Dạ cả người cứng đờ, nháy mắt xoay người về phía sau.

Phố đối diện, hai cái quý công tử một cao một thấp đưa lưng về phía Đông Phương Dạ, tiểu công tử mặc áo gấm màu trắng, người cao mặc áo gấm màu đen, hai thân quần áo tuy rằng màu sắc bất đồng, nhưng chất vải, kiểu dáng, tạo hình đều cực kỳ tương tự. Người mặc màu đen hơi hơi giang tay, vẫn luôn chặt chẽ che chở tiểu công tử áo trắng, phòng ngừa bất luận kẻ nào đụng tới. Tiểu công tử còn đang cúi đầu xem đồ vật trên sạp hàng, một bên cùng chủ quán hỏi giá.

Cho dù không có nhìn đến chính diện, Đông Phương Dạ liếc mắt một cái là có thể xác định: Đại tướng quân cùng tiểu hoàng đế!

Chủ quán miệng ngọt, nói không ít lời hay, tiểu hoàng đế tựa hồ rất cao hứng, vung tay liền mua một đống đồ giá cao, cực kỳ phá của.

Đại tướng quân không oán không hối hận, cầm túi tiền lấy bạc, đồ vật đều có bọn hạ nhân đi lên lấy, tiểu hoàng đế cầm quạt mới mua, vui vẻ  rạo rực chạy tới sạp hàng tiếp theo.

Đông Phương Dạ nhìn nhìn, Tống tiểu thư thò qua tới, nhỏ giọng hỏi hắn: “Ta thấy hai người kia không thích hợp, bọn họ có phải hay không đoạn tụ a?”

Đông Phương Dạ: “…… Đừng nói bậy.”

“Ta mới không có nói bậy, ngươi xem bộ dáng bọn họ, rõ ràng chính là một đôi, hắc y công tử kia đối bạch y công tử vô cùng sủng nịch a!” Tống tiểu thư lôi kéo Đông Phương Dạ trộm đi theo phía sau, trong mắt lập loè ánh sáng.

Đông Phương Dạ ngây ngốc bị nàng lôi kéo trong chốc lát, bỗng nhiên phản ứng lại, đây chính là hoàng đế cùng đại tướng quân, nếu như bị người hoài nghi là theo dõi hành tung hoàng đế hoặc là lòng mang ý xấu, kia mệnh đều ném a.

“Đi thôi, không cần nhìn.” Đông Phương Dạ vội vàng muốn lôi Tống tiểu thư đi.

“Ta không, ta phải nhìn xem.” Tống tiểu thư kiên quyết không chịu đi.

Trong lúc hai người đang lôi lôi kéo kéo, hai người phía trước xoay người lại, cười như không cười nhìn Đông Phương Dạ.

Phùng Tiếu tiêu sái phe phẩy cây quạt: “Đây không phải Đông Phương huynh sao? Không nghĩ tới ta cùng Đông Phương huynh có duyên như thế, lần nào ra tới cũng gặp được, lại đây lại đây.”

Đông Phương Dạ cảm giác được, đại tướng quân lại đối với hắn phóng dao, lạnh căm căm.

Đại tướng quân nga, cần thiết như vậy sao?

Trong lòng hắn cười khổ, ngoài mặt còn phải làm bộ không biết, thoải mái hào phóng qua đi chào hỏi: “Đại tướng quân, tiểu công tử, nhị vị có lễ.”

“Đại, đại, đại tướng quân?” Tống tiểu thư ánh mắt mê mang nhìn qua nhìn lại giữa Thẩm Giác cùng Phùng Tiếu.

Đại tướng quân cưới tiểu hoàng đế, hiện giờ lại cùng một tiểu công tử ở bên ngoài tình chàng ý thiếp?

Tiểu hoàng đế thật đáng thương!

Tống tiểu thư có điểm sinh khí, nàng trừng mắt nhìn Phùng Tiếu một cái, Phùng Tiếu nhận thấy được, liền đối với nàng cười cười, mi mắt cong cong, môi hồng răng trắng, quả nhiên là tuấn mỹ vô cùng.

Tống tiểu thư phảng phất như bị lôi điện đánh trúng, tức khắc nhìn đến ngây người.

Thẩm Giác một phen ôm lấy bả vai Phùng Tiếu, lạnh lạnh nhìn Tống tiểu thư. Tống tiểu thư không phản ứng, tỳ nữ phía sau nàng nhẹ nhàng đẩy nàng một chút, lúc này mới lấy lại tinh thần.

Tống tiểu thư mặt đỏ hồng thu hồi tầm mắt, hơi hơi uốn gối hành lễ: “Công tử hảo.” Thanh âm quả nhiên là ôn nhu vô cùng, còn mang theo hai phần thẹn thùng.

Đông Phương Dạ vô ngữ thở dài.

Thẩm Giác quét mắt qua Đông Phương Dạ: Quản tốt người của ngươi, đừng tới liêu người của ta!

Đông Phương Dạ: “……” Rốt cuộc là ai liêu ai?

Đông Phương Dạ có thể làm sao bây giờ? Đại tướng quân đã lên tiếng, hắn chỉ có thể tìm cái cớ kéo Tống tiểu thư rời đi.

Đi đến chỗ ngoặt, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy đại tướng quân nguyên bản lạnh buốt, lúc này lại cầm một cái mặt nạ dỗ tiểu hoàng đế, trên mặt cười ngọt nha, so với chủ quán bên cạnh còn muốn nịnh nọt hơn nhiều.

Hắn thu hồi tầm mắt, cười một tiếng, nên làm những người cả ngày cảm thấy đại tướng quân cùng tiểu hoàng đế kết hôn là có âm mưu đến xem, đánh sưng mặt bọn họ.

Tống tiểu thư bên cạnh hắn vẫn như cũ mặt đỏ hồng; “Đông Phương công tử, ngươi biết vị tiểu công tử kia là ai sao?”

Đông Phương Dạ cười nhạo: “Tống tiểu thư, đó là bệ hạ.”

Tống tiểu thư vẻ mặt dại ra, thật lâu sau sau hét lớn một tiếng: “Ngươi gạt người!”

“Tống tiểu thư, ta cần thiết soạn lời nói dối này lừa ngươi sao?”

Tống tiểu thư vẫn là vẻ mặt không tin.

Sau này, hoàng đế mở tiệc khoản đãi đại thần và gia quyến, Tống tiểu thư nhìn đến Phùng Tiếu cùng Thẩm Giác, toàn bộ buổi tối đều là khiếp sợ.

Lại sau này, chỉ cần có người cùng nàng bát quái âm mưu giữa tiểu hoàng đế cùng đại tướng quân, Tống tiểu thư liền nhịn không được cười lạnh: Âm mưu? Phi!

————

Phùng Tiếu cùng Thẩm Giác thành hôn ba năm, các đại thần mỗi ngày bị bọn họ tú ân ái, rốt cuộc tin tưởng hai người tình so kim kiên, căn bản không có khả năng là diễn xuất.

Bất quá bọn họ cũng bắt đầu nhọc lòng.

Rốt cuộc tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất, ai biết hai người này có thể hay không thay đổi bất thường? Chỉ có hai người sinh hạ Thái tử, có một hài tử đồng thời mang cả huyết mạch Thẩm gia cùng Phùng gia, hoàng triều mới có thể chân chính củng cố.

Nhưng mà ý đồ giục sinh của bọn họ vừa mới bắt đầu, liền đột nhiên im bặt.

Có đại thần nào đó uyển chuyển nhắc tới việc sinh Thái tử, thậm chí uyển chuyển nói, hoàng đế hẳn là chuyên tâm điều dưỡng thân thể, không cần quá mức vất vả, ám chỉ việc triều đình không cần nàng quản.

Lời này vừa nói ra, Thẩm Giác đương trường giận dữ.

Ngày hôm sau, vị đại thần kia liền bởi vì lúc vào Thượng Thư Phòng bước chân trái, từ đây bị bãi quan.

Từ đây trên triều không còn có người dám đề cập tới chuyện này.

Bất quá từ lúc Phùng Tiếu cùng Thẩm Giác thành thân, hơn nữa đại tướng quân nói rõ không muốn tự mình đăng cơ, Thái hậu một lòng liền dần dần linh hoạt lên.

Bà ta vận dụng lực lượng cuối cùng trong cung, mặc đồ thái giám trộm chạy ra gặp Phùng Tiếu, hướng Phùng Tiếu đưa ra một kiến nghị tự cho là lợi hại: “Hoàng nhi, ngươi nhanh chóng sinh hạ Thái Tử, sau đó ám sát Thẩm Giác, có Thẩm gia huyết mạch ở, liền có thể chỉ huy thủ hạ của hắn, thu hồi quyền lực, Phùng gia chúng ta lại có thể làm hoàng đế chân chính.”

Phùng Tiếu vỗ tay: “Ý kiến hay, đại tướng quân thấy thế nào?”

Thái hậu kinh hãi, nhìn đến Thẩm Giác mặt vô biểu tình xuất hiện ở phía sau, càng là xụi lơ trên mặt đất.

Thẩm Giác vẫy vẫy tay, liền có người đến mang Thái hậu đi: “Thanh tra lại một lần.”

Thái hậu giữ chặt ống tay áo Phùng Tiếu: “Hoàng nhi, cứu mẫu thân.”

Phùng Tiếu cong lưng, mỉm cười nói: “Mẫu hậu, ngài còn nhớ rõ, ngài cùng đại tướng quân nói, có thể độc chết ta sao?”

Thái hậu lại cả kinh, bà ta nhìn Thẩm Giác, lại nhìn Phùng Tiếu, tràn đầy khó tin, Thẩm Giác cư nhiên chuyện này cũng có thể nói với nàng?

Phùng Tiếu kéo tay Thái hậu ra, vỗ vỗ bả vai gầy ốm của bà ta: “Mẫu hậu, ngài yên tâm, ta sẽ không để ngài chết dễ dàng.”

Thẩm Giác lấy khăn giúp nàng cẩn thận lau từng ngón: “Đừng chạm linh tinh mấy thứ dơ bẩn.”

Nhìn hắn nghiêm túc cầm tay Phùng Tiếu, Thái hậu rốt cuộc cũng hiểu rõ, giống như cá chết bị người lôi đi.

————

Ngày thường của Thái Tử

Làm nhi tử của Phùng Tiếu cùng Thẩm Giác, đại danh Phùng Chi Thẩm, nhũ danh Phùng Bảo Bảo, đương kim Thái Tử, hắn từ nhỏ sinh hoạt liền thập phần xuất sắc.

Cơ hồ là từ khi hắn sinh ra, bên người liền không ngừng có người lải nhải.

Hôm nay có một đám người nhắc mãi: “Thái Tử ngài tuy rằng họ Phùng, nhưng ngài ngàn vạn phải nhớ kỹ, ngài là huyết mạch Thẩm gia, chúng ta chỉ nghe ngài cùng đại tướng quân.”

Ngày mai lại có một đám nhắc mãi: “Ngài là đương kim Thái Tử, tương lai hoàng đế, chẳng sợ hiện tại là đại tướng quân nắm quyền, nhưng thiên hạ này là thuộc về Phùng gia, thuộc về ngài cùng bệ hạ.”

Hôm sau lại có một đám người: “Điện hạ, ngài phải thời khắc ý thức được nguy cơ, vạn nhất ngày nào đó bệ hạ cùng đại tướng quân bất hòa, ngài phải có chuẩn bị mới được.”

Những người này thật là lo chuyện bao đồng.

Bất hòa? Ha hả……

Phùng Chi Thẩm trở lại trong cung, nương hắn chính đang tựa trên trường kỷ ăn nho, cha hắn một bên giúp nương bóp vai, một bên lại cố ý đánh lên, cướp đi quả nho nương mới lột hảo, bị nương hắn bôi nước nho đầy mặt, cha hắn liền đem mặt hướng mặt nương cọ cọ, làm cho hai người tràn đầy hương vị thơm ngọt.

Hai người nị nị oai oai rửa mặt, cha hắn bị nương phạt giúp nàng bóc hạt dưa, bóc một viên ăn một viên, chuyện nhàm chán như vậy, cha hắn làm đến tươi cười đầy mặt, còn thường thường trộm hôn nương……

Phùng Chi Thẩm quả thực nhìn không được, liền ho khan một tiếng, biểu thị cảm giác tồn tại của mình một chút.

“Bảo Bảo, ngươi đã về rồi?” Phùng Tiếu lười biếng vẫy tay, đưa cho hắn mấy viên hạt dưa Thẩm Giác vừa bóc.

“Tấu sớ phê duyệt thế nào?” Vị phụ thân vô lương tâm kia đưa hắn một nắm hạt dưa chưa bóc, để hắn tự mình làm.

“Đều khá tốt.” Phùng Chi Thẩm ngồi xuống cắn hạt dưa.

“Nhi tử ăn nhiều chút.” Phùng Tiếu lại đưa cho hắn mấy viên đã bóc, “Ngươi mấy ngày nay đều gầy.”

Phùng Chi Thẩm có điểm cảm động, quả nhiên vẫn là nương tốt.

“Ăn nhiều chút, mau mau lớn lên, nương còn chờ ngươi sớm một chút kế thừa ngôi vị hoàng đế đâu!”

Phùng Chi Thẩm: “…… Nương, ta còn nhỏ.” Cảm động gì đó, đều là ảo giác, đôi cha mẹ này của hắn cả ngày chỉ nghĩ bóc lột lao động trẻ em, hắn rõ ràng vẫn là hài tử a!

“Không nhỏ, ngươi võ công cũng luyện không sai biệt lắm, qua mấy tháng nữa liền đi quân doanh rèn luyện đi.” Thẩm Giác lên tiếng.

Phùng Chi Thẩm: “……” Hắn hoài nghi cha hắn chính là đơn thuần ghét bỏ hắn quấy rầy hai người bọn họ, hiện tại rốt cuộc cũng tìm được cớ đuổi hắn đi.

Thái Tử vừa mới tròn mười lăm, liền ở lục quân dạo quanh một vòng, tiếp theo lại đơn độc xử lý triều chính hơn một năm, cuối cùng cha hắn cùng nương hắn đồng thời gật đầu, hướng hắn khen ngợi một phen.

Thái Tử lần đầu tiên được phụ thân nhiệt tình khích lệ, vui vẻ cả một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại liền bị tóm ngồi lên ngôi vị hoàng đế, kết thúc kiếp sống Thái tử bận rộn, bắt đầu kiếp sống hoàng đế rồi càng thêm bận rộn.

Không bao lâu, đôi cha nương vô lương tâm kia liền để lại một phong thư, khẽ meo meo rời khỏi hoàng cung, nói là khi nào hắn chuẩn bị thành thân, bọn họ mới trở về.

Từ đây về sau, tiểu hoàng đế liền thường xuyên thu được đặc sản đến từ các địa phương khác nhau, từ đống đặc sản có thể biết, đôi phu thê kia chơi đến vui vẻ bao nhiêu. Đừng nói vui đến quên trời quên đất, liền đứa con trai này, bọn họ hẳn là cũng không nhớ rõ.

“Ai, quả nhiên tình yêu của bọn họ mới là chân ái, đứa con trai này căn bản chính là ngoài ý muốn.” Tiểu hoàng đế mới vừa đăng cơ không lâu uể oải trong chốc lát, cuối cùng nắm chặt tay, “Ta cũng muốn nhanh chóng thành thân, cũng sinh một cái nhi tử, hảo hảo nô dịch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.