Nam Chủ Mẹ Nó Là Hệ Thống

Chương 14



Cố Kiêu không biết đang làm cái gì, nghe tiếng Đoạn Cẩn Du gọi phải mất hai giây sau mới quay đầu lại.

Ánh mắt thâm thúy đạm mạc dừng ở trên mặt Nguyên Cửu, tuấn mi khẽ nhíu.

"Cố tiên sinh, thủ tục trả phòng của ngài đã được xử lí xong." Nhân viên tiếp tân đem giấy chứng nhận trả lại cho Cố Kiêu, nói nói, mặt có chút hồng, ánh mắt nhìn về phía Cố Kiêu cũng lóe quang mang.

"Cảm ơn."

Cố Kiêu duỗi tay tiếp nhận, cũng không thèm liếc mắt nhìn giấy chứng nhận lấy một cái liền đút vào trong túi, hai chân thon dài thẳng tắp chậm rãi đi về phía chỗ Nguyên Cửu đang đứng, sắc mặt thực trầm, phảng phất như là đang sinh khí, nhưng đáy mắt ngẫu nhiên toát ra vài phần ảm đạm lại làm người cảm thấy bi thương.

Cố Kiêu đi đến trước mặt Nguyên Cửu liền dừng lại, tư thái từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt mang theo lực áp bách cực cường, làm Nguyên Cửu nhịn không được muốn lùi bước.

Rốt cuộc bởi vì là giả thiết, cho nên Nguyên Cửu một cái hệ thống rất sợ hãi vai ác.

"Cố tiên sinh, thật trùng hợp a, muốn ra ngoài sao?" Nguyên Cửu nỗ lực mà từ trên mặt kéo ra một nụ cười tươi, ổn định thân mình, ôm lấy Đoạn Cẩn Du, duỗi thẳng sống lưng, làm chính mình thoạt nhìn không đến nỗi quá túng.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Đoạn Cẩn Du, Cố Kiêu không khỏi đem hắn từ trong lòng ngực Nguyên Cửu xách lên, một tay ôm vào trong ngực, một bên nói: "Cho cô mười phút thu thập hành lý, xử lí thủ tục trả phòng, đi theo tôi."

Cúi đầu nhìn tay trống không, Nguyên Cửu động tác có chút trì độn mà nghiêng nghiêng đầu, "Ân? Anh nói cái gì, tôi không có nghe lầm đi?"

"Mười phút không đủ? Kia năm phút." Cố Kiêu híp mắt, ngữ khí lạnh lùng nói.

Nguyên Cửu đột nhiên phản ứng lại đây, theo bản năng mà ôm lấy cánh tay Cố Kiêu, ngăn hắn lại đưa ra quyết định năm phút kia, khóe miệng kéo ra một nụ cười tươi, "Đủ! Cho tôi mười phút! Lập tức hoàn thành!"

Xong, lanh lẹ mà chạy về phía cửa thang máy phía trước, "Cố tiên sinh, anh mang theo Cá vàng ngồi trên sô pha đại sảnh chờ tôi một chút, tôi lập tức liền xong."

Nguyên Cửu vẻ mặt cười hì hì, trong lòng nước mắt chảy thành sông.

"Ân."

Cố Kiêu thu hồi tầm mắt, ôm Đoạn Cẩn Du hướng sô pha phía bên kia đi đến.

"Ba ba, ba định đưa con với mẹ về nhà sao?" Đoạn Cẩn Du mở to đôi mắt xinh đẹp, nãi thanh nãi khí hỏi.

"Con họ Đoạn?" Cố Kiêu không trả lời vấn đề của hắn, mà là hỏi lại một câu.

Đoạn Cẩn Du chần chờ một lúc, như là đang tự hỏi đáp án vấn đề là cái gì, thật lâu sau mới gật gật đầu nói, "Đúng vậy, con kêu Đoạn cá vàng."

Tay Cố Kiêu chậm rãi đặt lên thân thể hắn, vòng đến chỗ cổ của Đoạn Cẩn Du, tay hắn thon dài lại lớn, đặt trên cổ Đoạn Cẩn Du khiến cổ hắn trông thực nhỏ. Cố Kiêu tay chỉ cần nhẹ nhàng hợp lại, sinh mệnh yếu ớt này liền sẽ biến mất.

Nam nhân ánh mắt u lãnh thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Đoạn Cẩn Du, hơi thở hung ác nham hiểm quanh thân khó nén, thanh âm trầm thấp cũng thực nhẹ, khinh khinh phiêu phiêu, lại làm người sởn tóc gáy: "Con sẽ chôn vùi cô ấy."

"Ba ba, ba đang nói cái gì vậy?" Đoạn Cẩn Du đặt cái trán ở trên cằm Cố Kiêu cọ cọ, mặt cười đến thực ngọt, không hề có nửa điểm sợ hãi, nhưng mà trong lòng lại thấp thỏm đến không được, "Ba ba, về sau ba sẽ chiếu cố con cùng mẹ có đúng không? Có ba ba thật tốt!"

".. Phải không?"

Cố Kiêu ánh mắt nhẹ lóe, không biết là đang cùng Đoạn Cẩn Du đối thoại hay vẫn là đang tự hỏi chính mình.

Hành lý không nhiều lắm, Nguyên Cửu một tay đem đồ nhét hết vào trong vali, sau đó hấp tấp mà chạy về phía thang máy, xuống lầu, siêu hoàn mỹ.

Quả thực giống như chân dẫm Phong Hỏa Luân, tốc độ so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều, Nguyên Cửu đem vali đẩy đến bên chân Cố Kiêu, "Cố tiên sinh trông giúp tôi một chút, tôi đi xử lý thủ tục trả phòng."

"Chờ một chút, cô đem giấy chứng nhận đưa cho tôi, tôi đi." Cố Kiêu đột nhiên đứng dậy, đem Đoạn Cẩn Du nhét vào trong lòng ngực Nguyên Cửu, thuận tay lấy đi giấy chứng nhận trong lòng bàn tay cô.

"A? Có thể chứ?" Nguyên Cửu nhìn nhìn quầy lễ tân, lại nhìn thoáng qua Cố Kiêu, được rồi, lấy thân phận của vai ác, hẳn là có thể.

Cố Kiêu cúi đầu nghiêm túc mà nhìn thông tin trên giấy chứng nhận, ánh mắt trầm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.