Nam Chủ Mẹ Nó Là Hệ Thống

Chương 15



Trên xe-–

"Cái kia.. Cố.." Trên ghế sau, Nguyên Cửu nhìn phía trước, vẻ mặt tuy không có một chút cảm xúc nào, nhưng mày lại càng nhíu càng chặt, một lời cũng không dám nói, chỉ có thể âm thầm kêu rên trong lòng cùng với nhíu mày để biểu đạt chính mình.

Rốt cuộc là Cố Kiêu chịu không nổi bộ dáng muốn nói lại thôi kia của Nguyên Cửu, liền dẫn đầu mở miệng: "Cô lắp bắp lâu như vậy, rốt cuộc muốn nói cái gì?"

"Con đường này đi đâu a?" Nguyên Cửu lại thầm rên một tiếng, ghé mắt nhìn về phía Cố Kiêu đang ngồi ở ghế điều khiển, "Cố tiên sinh, anh bảo tôi trả phòng, lại bảo chúng tôi đi theo anh, anh rốt cuộc là muốn?"

Đúng lúc này liền gặp đèn đỏ, Cố Kiêu dừng xe, sau đó quay đầu lại đáp: "Con đường này đi đến nhà tôi. Cô còn có cái vấn đề gì sao?"

"Đi nhà anh.." Tầm mắt Nguyên Cửu ngó loạn khắp nơi vài lần, ngữ khí quái dị: "Cố tiên sinh, tôi.. tôi còn chưa có xuất đạo đâu, còn không phải chỉ là đi thử kính, ngài nhanh như vậy liền muốn bao dưỡng tôi sao?"

"Thử kính?" Nguyên Cửu tìm việc này Cố Kiêu nhưng thật ra không có nghĩ tới, nghe Nguyên Cửu nói vậy cũng chỉ là dừng trong chốc lát, một lát sau giống như nghĩ tới cái gì lại câu môi cười, "Đây là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất mà cô nghĩ đến?"

Cố Kiêu, ẩn ẩn có xu thế muốn quay đầu cùng Nguyên Cửu hai mắt đối diện câu thông.

Nguyên Cửu vội nhắc nhở nói, "Cố tiên sinh, đèn xanh."

Cố Kiêu thu hồi tầm mắt, lái xe đi về phía trước.

Hoãn trong một lát, hắn lại nói, "Đoàn làm phim nào luẩn quẩn như vậy, lại có thể để cho cô đi thử kính, cũng không sợ làm hỏng tên tuổi chính mình."

A! Người này, miệng có thể hay không không cần độc như vậy!

Bởi vì đây là thân thể của nguyên chủ thế nên tất cả cảm xúc lẫn phản ứng này của Nguyên Cửu đều là từ bản năng thân thể mà ra, mà nội tâm của cô lại là bình tĩnh không gợn sóng.

Nguyên Cửu nghiêng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ, tầm mắt nhìn về cái xe phía trước, hơi hơi mỉm cười: "Công ty điện ảnh Hoa Tinh. Cố tiên sinh, anh đã cứu tôi, tôi sẽ không kéo chân sau của anh, tin tưởng tác phẩm tôi diễn sẽ khiến cho anh trầm trồ khen ngợi."

Cố Kiêu hơi hơi nghiêng đầu, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn về phía nữ tử ngồi trên ghế sau, trong lòng ngực ôm Đoạn Cẩn Du đang ngủ say. Dung mạo cũng không tính là xuất sắc, trong mắt lại lóe ánh sáng kiên định, sợ là ngay cả chính cô cũng không nhận thấy được, trên người cô có một loại khí chất đạm nhiên như nước, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ tạc mao giả cười nhưng lại không có vẻ đột ngột.

Cố Kiêu híp mắt mỉm cười, "Nga? Rửa mắt mong chờ."

Nguyên Cửu không thể hiểu được mang theo con trai tiến vào trong phòng Cố Kiêu ở.

Cố Kiêu một người ở tại này đống biệt thự, Nguyên Cửu cùng Đoạn Cẩn Du đến, xem như mang đến cho đống biệt thự này vài phần sinh khí.

Đem Đoạn Cẩn Du đang ngủ say đặt vào trong phòng dành cho khách, Nguyên Cửu vốn định tìm vai ác đại nhân nghiêm túc nói chuyện, kết quả gia hỏa này trực tiếp nói một câu ngăn chặn tất cả tính toán của cô.

"Tôi đi ngủ, cơm chiều cô tới phụ trách." Cố Kiêu chân đi dép lê ở nhà, từng bước từng bước đi lên trên tầng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn lại dừng bước xoay người, duỗi tay từ trong túi áo khoác móc ra một thứ ném tới trên sofa cách chỗ Nguyên Cửu ngồi gần nhất: "Đây là chìa khóa xe, tủ lạnh nếu là không có đồ ăn, chính mình đi mua."

Nguyên Cửu theo bản năng duỗi tay đi tiếp, kết quả chìa khóa trực tiếp từ bên người cô xẹt qua tạo thành một đường parabol.

".. Được." Loại cảm giác vô lực này thật là thảm hề hề.

*

Cố Kiêu dễ dàng mất ngủ, nhưng hiện tại vừa nằm đến trên giường liền cảm thấy buồn ngủ, hơn nữa sáng nay cũng bởi vì mở họp mà dậy thật sớm, thực mau liền nặng nề mà ngủ.

Trong cơn ngủ mê, hắn nhìn thấy hắn một người về tới 5 năm trước, khi đó hắn mới là sinh viên năm 4.

Cố Kiêu đứng ở cổng trường, tầm mắt chung quanh dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng như sân khấu chào bế mạc mà biến thành màu đen hắc ám.

Hắn nhìn không thấy đồ vật chung quanh, chỉ có thể dùng lỗ tai đi nghe, đi nhận biết.

Cố Kiêu còn nhớ rõ, khi đó là lúc hắn về trường nộp hiệp nghị tốt nghiệp vào nghề cùng với một ít tài liệu. Mà lúc ấy, hắn xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, hai mắt bị mù, cần một chút thời gian để khôi phục.

Người trong nhà vì sự an toàn của hắn, làm hắn ngồi ở trên xe lăn.

"Cố thiếu gia, tôi đi toilet một chút, phiền toái ngài ở chỗ này chờ tôi trong chốc lát."

Cố Kiêu theo phương hướng của thanh âm, nhẹ nhàng gật đầu: "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.