Nói chuyện trước mặt một người còn ở "thời kỳ đồ đá ma thuật" thế này thì cứ bịa sao cũng được. Làm gì có chuyện năng lực biến mất chứ. Thợ săn trên Trái Đất có thể sử dụng ma pháp đến tận khi chết vì tuổi già cơ mà.
"Thực ra tôi đang luyện tập cách tiêu diệt quái vật mà không dùng đến ma pháp, hay đúng hơn, là kỹ năng."
Tôi trơ trẽn tiếp tục lời bịa đặt.
Giả vờ như tôi hoàn toàn có thể sử dụng ma pháp nhưng tự mình kiềm chế! Không tệ, phải không?
“Tôi đã giải thích đủ chưa nhỉ?”
Không nghe thấy phản ứng gì, tôi bắt đầu cảm thấy hơi bất an.
Trong khi dán mắt vào khoảng không để nghĩ ra thêm lời dối trá, tôi quay sang nhìn cậu ấy thật cẩn thận.
“Yoon-seung?”
Đó là lúc tôi thấy Ahn Yoon-seung với đôi mắt long lanh. Khoan đã, đừng bảo là...
“Không ngờ anh lại có ý định cao cả như vậy!”
Ahn Yoon-seung, như thể vừa lĩnh hội được chân lý gì đó, kích động nói với giọng đầy cảm xúc.
Ánh mắt cậu ta bừng sáng, như thể đã khai sáng một điều vô cùng trọng đại.
“Tôi không thể tưởng tượng được… Đúng vậy! Lời anh nói đúng quá. Những thứ có được dễ dàng thì cũng sẽ mất đi dễ dàng. Tại sao tôi lại cứ nghĩ rằng năng lực này sẽ luôn ở bên tôi mãi mãi nhỉ? Tôi nên nghĩ đến trường hợp trở lại làm một người bình thường chứ.”
“Yoon-seung à…”
“Hơn nữa, nhìn xu hướng biến đổi của các cánh cổng gần đây, độ khó ngày càng khó đoán. Có khi nào sẽ xuất hiện một hầm ngục không cho phép dùng kỹ năng không nhỉ?”
“Ờ… ờ, cũng có thể.”
“Trong khi tôi chỉ lo tìm cách dễ dàng thì anh đã có tầm nhìn xa đến thế. Anh đúng là… tuyệt vời.”
"..."
Đây là suy nghĩ của những người đẳng cấp cao sao!
Ahn Yoon-seung, đầy phấn khích, khen ngợi sự khác biệt trong suy nghĩ của tôi so với người bình thường. Nhưng rồi cậu ta như vừa nhận ra điều gì đó, mắt bừng mở to.
“A! Thế nên…”
Tôi đột nhiên cảm thấy bất an.
“Những người có chỉ số thức tỉnh cao thường có thể cảm nhận được điều gì đó, giống như khi đứng gần thợ săn cấp S thì cảm thấy rợn người.”
“Ừ…”
“Nhưng anh, sao nhỉ… không cảm nhận được gì cả, giống như… ruồi muỗi?”
Cậu vừa gọi người từng là Trưởng pháp sư tối cao của Alpaour là… ruồi muỗi sao?
“Việc luyện tập kiềm chế năng lực có giúp anh che giấu ma lực không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy khả năng kiểm soát chính xác đến vậy!”
Tôi nhận ra cái "chỉ số thức tỉnh" mà họ cứ nhắc đến thực ra là đồng nghĩa với lượng mana. Nhưng, nhận thức này chẳng khiến tôi vui chút nào.
Tôi đặt tay lên ngực, lặng lẽ kiểm tra vị trí của lá phổi, rồi trả lời.
“…Ừ thì, kiểu như thế.”
Bằng cách nào đó, tôi có linh cảm rằng mình sẽ phải nói những lời như thế này rất nhiều lần trong tương lai.
***
Hôm nay là một ngày thắng lợi.
"Ha, haha."
Từ nãy đến giờ, tôi không thể ngừng đếm tiền. Sau lần săn này, tôi đã kiếm được bao nhiêu?
"1 triệu won!"
Cảm giác của những tờ tiền mới cứng trên tay thật tuyệt.
Chỉ với việc tiêu diệt 7 con Dơi Hỏa Phun mà tôi đã kiếm được số tiền này. Thật khó tin.
"Chết tiệt, giá mà trong cổng có nhiều quái vật hơn thì tốt biết mấy."
Nếu tình hình thuận lợi hơn, ví của tôi chắc đã dày thêm nhiều rồi.
"Ai mà ngờ đó lại là con Dơi Hỏa Phun cuối cùng. Và sau khi tiêu diệt toàn bộ quái vật, cổng cũng biến mất luôn sao?"
Với cơ thể không thể sử dụng ma pháp, tôi đã đánh bại những quái vật cấp C và nhận được phần thưởng vượt cả tưởng tượng.
Nhưng vì quái vật trong cổng là sinh vật sống, nên số lượng của chúng không phải vô hạn.
Kết quả là, với khoản tiền 1 triệu won, tôi buộc phải kết thúc chuyến đi này.
Dù trong đầu vẫn có chút tiếc nuối, tôi cố gạt đi suy nghĩ đó. Dẫu sao, việc kiếm được số tiền này cũng đã là may mắn rồi.
“Ahn Yoon-seung, hôm nay cảm ơn cậu nhé.”
Tốt rồi, giờ thì trả tự do cho chú chim ác nghiĩ tôi là ân nhân và cần trả ơn.
Tôi nói lời chào với cậu ta một cách nhẹ nhàng.
“Hyung, bình thường anh có đi vào những cánh cổng không có người không?”
Thay vì đáp lại lời chào, Ahn Yoon-seung bắt đầu hỏi tôi.
Chọn cổng không có người? Tôi nên trả lời thế nào đây?
“Sao cậu hỏi thế?”
Phản ứng có chút cảnh giác của tôi khiến cậu ta cười gượng.
“Vì nếu muốn vào cổng cấp E trở lên một cách hợp pháp, anh cần sự giúp đỡ của thợ săn khác mà.”
“Đúng vậy.”
“Vậy, nếu có lần sau, anh có thể gọi tôi được không?”
Đề nghị mà Ahn Yoon-seung đưa ra thật bất ngờ. Nó quá tốt đến mức khiến tôi cảm thấy hơi nghi ngờ.
Lời cảnh báo “Cẩn thận với những thứ miễn phí” áp dụng ở bất kỳ nơi nào trong vũ trụ.
“Cậu đã trả hết nợ rồi. Sao còn muốn giúp nữa?”
Hay là cậu ta đang nhắm đến thứ hấp thụ ma pháp của tôi mà giở trò?
“Nhưng nhìn cậu ta chẳng biết gì về giá trị của mớ cát đó cả.”
Lý do thực sự nhanh chóng được tiết lộ.
“Vì ở bên cạnh anh, tôi học được rất nhiều điều.”
Ahn Yoon-seung giải thích chi tiết.
Cậu ta từng là thành viên của một đội, nhưng do một sự cố, đội đã tan rã.
Thực tế, Ahn Yoon-seung chỉ mới thức tỉnh chưa đầy nửa năm, và vì thiếu kinh nghiệm nên việc hoạt động một mình khá nguy hiểm.
Dù vậy, việc lập lại đội nhóm cũng không dễ dàng.
'Có lẽ do cậu ta từng bị đồng đội đâm sau lưng. Nếu là tôi, tôi cũng vậy thôi.'
Với nhiều yếu tố cộng dồn, hiện tại Ahn Yoon-seung đang trong giai đoạn tạm nghỉ.
Cậu ta nói rằng nếu tôi đồng ý, cậu ta muốn thỉnh thoảng cùng tôi vào cổng. Để rèn luyện, cũng như lấy lại tinh thần.
Hừm.
“Nếu cậu nói muốn giúp, tôi sẽ không từ chối, nhưng…”
Sau khi sắp xếp lời nói của cậu ta trong đầu, tôi quyết định đặt ra ranh giới trước.
“Yoon-seung à, giả sử nếu chúng ta phải chiến đấu với nhau thì sao?”
“Dạ?”
“Tôi sẽ thua.”
“…”
“Tôi yếu hơn cậu. Vụ Golem lần trước chẳng qua là do cậu xử lý hơi vụng về thôi.”
Nếu cứ để Ahn Yoon-seung tự ý tôn sùng tôi như vậy, có thể sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Cậu hiểu chứ? Ý tôi là, đừng trông chờ tôi cứu cậu nếu có chuyện nguy hiểm xảy ra.”
“À… tôi hiểu rồi.”
“Cậu phải tự bảo vệ bản thân. Luôn luôn như vậy.”
Với mức này, tôi có thể tránh việc phải tiết lộ rằng mình không thể sử dụng ma pháp, đồng thời cũng tạo ra một lớp phòng vệ an toàn.
Sau khi giải thích mọi thứ, tôi hỏi cậu ta liệu có sẵn sàng tiếp tục đi cùng tôi vào các cánh cổng không.
Ahn Yoon-seung lập tức đồng ý, không một chút do dự.
‘A, hyung thật khiêm tốn… Anh ấy còn nói những điều này để tôi không chủ quan và bị thương. Anh ấy thật sự lo cho tôi!’
Nhìn vẻ mặt cười thoải mái của cậu ta, tôi nghĩ rằng cậu ta đã hiểu đúng ý tôi.
“Tốt, nếu hiểu rồi thì được.”
Tôi cảm thấy phấn khởi khi có được một cộng sự người Trái Đất.
Cuộc trò chuyện đã kết thúc, giờ chỉ còn việc trao đổi thông tin liên lạc để chuẩn bị cho tương lai.
“À này, hyung năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cậu ta đột nhiên dừng tay khi đang lưu thông tin liên lạc và hỏi tôi.
Giờ nghĩ lại… chúng tôi vẫn chưa biết tuổi của nhau.
‘Với ấn tượng đầu tiên về cậu ta là một kẻ vụng về trước Golem, tôi đã vô thức xem thường cậu ta từ trước đến giờ.’
Tuổi của Kim Gi-ryeo à?
Tôi suy nghĩ một chút, sau đó lấy ví từ túi sau ra và đưa thẻ căn cước cho cậu ta xem.
Cư dân Trái Đất nhanh chóng tính ra tuổi của tôi.
“Hả? 24 tuổi? Chỉ hơn tôi có 2 tuổi thôi sao…”
“…”
“À, haha… Tôi 22 tuổi. Nhưng vì học đại học muộn sau khi thi lại nên mã sinh viên của tôi là…”
Thông qua việc trao đổi thông tin liên lạc này, tôi đã biết thêm khá nhiều điều.
Kim Gi-ryeo 24 tuổi.
Câu chuyện về đại học chẳng gợi lên bất kỳ ký ức nào, có lẽ cơ thể này không phải là người tham học.
“Hừm.”
Và chiếc điện thoại của anh ta* không hề có bất kỳ số liên lạc nào được lưu. (Kim Gi-ryeo thật)
***
Một buổi sáng sảng khoái.
Tôi bắt đầu ngày mới bằng một tiếng chửi thề.
Vừa mở mắt, tôi đã xác nhận rằng ma pháp vẫn không xuất hiện.
Nhưng sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, tôi cố gạt đi những suy nghĩ tiêu cực.
Hôm nay, tôi có một cuộc hẹn thú vị với thợ săn Ahn Yoon-seung.
‘Chúng tôi đã đồng ý đi đến cánh cổng.;’
Không phải để thực hiện nghi lễ "rắc muối vào quái vật" nữa.
Vì chỉ có một số ít sinh vật bị ảnh hưởng bởi chất hấp thụ ma pháp, tôi không thể đi săn mỗi ngày. Thật ra, tôi đã định nghỉ ngơi một ngày sau khi kiếm được kha khá tiền, nhưng…
Hôm qua, Ahn Yoon-seung đột nhiên hỏi:
“Hyung, nếu không phiền thì ngày mai anh có muốn cùng tôi ghé thăm một cánh cổng mới không? Tôi nghe nói có gì đó thú vị bên trong. Với lại, tôi tình cờ nhận được quyền ưu tiên vào đó.”
Và câu trả lời của tôi là:
****
“Ahn Yoon-seung!”
“À, anh đến rồi!”
Làm sao mà tôi từ chối được khi cậu ta bảo sẽ cho tôi xem thứ gì đó kỳ lạ chứ?
Tôi lau mồ hôi sau khi đi bộ đến nơi, trong khi cậu ta nhìn tôi chăm chú và hỏi.
“Anh đi bộ tới đây à?”
“Ừ, sao?”
“Chỗ anh ở xa lắm mà. Anh có thể đi taxi mà.”
Taxi…
“…Ừ, phải rồi.”
Não tôi đúng là có khả năng "gợi nhớ" tuyệt vời, nhưng hơi muộn màng nhỉ?
“Chết tiệt.”
Tôi cố nuốt lại lời chửi thề và lấy lại bình tĩnh.
Khi đó, tôi mới để ý đến khung cảnh xung quanh.
“Đông người quá. Tất cả họ đều vào cổng sao?”
“Phần lớn là khán giả thôi, hoặc phóng viên.”
Nhớ lại, tôi từng nghe nói ở Hàn Quốc, trước khi mở cổng mới, nhóm khảo sát sẽ vào trước và phong tỏa khu vực để ngăn người khác xâm nhập.
Chỉ sau khi Hiệp hội hoàn thành khảo sát và công bố thông tin, cánh cổng mới được mở cho thợ săn.
Hôm nay chính là ngày mở cửa một cánh cổng mới. Hơn nữa, họ nói đã phát hiện một loài thực vật chưa từng thấy bên trong.
Biết đâu thứ tài liệu lạ này – thứ được cho là phủ đầy mặt đất – có thể là chìa khóa giúp tôi lấy lại ma pháp.
“Cổng đã mở chưa? Dù sao thì tôi cũng chỉ định kiểm tra thực vật ngay gần lối vào, nên sẽ không ở lâu.”
Với tâm trạng nửa háo hức, nửa lo lắng, tôi nhìn về phía cánh cổng.
“Hửm? Đó là gì vậy?”
Từ xa, bên ngoài cánh đồng xanh, một chiếc xe sedan màu đen dừng lại.
Ban đầu, chẳng ai chú ý đến chiếc xe, nhưng khi cửa sau mở ra và một người bước xuống, không khí thay đổi ngay lập tức.
“Ơ kìa!”
“Sao anh ấy lại ở đây?”
Các thợ săn xung quanh bắt đầu xì xào.
Những ánh mắt đầy căng thẳng đồng loạt hướng về người mới đến.
“Hộc, Kang Chang-ho…”
Ngay cả Ahn Yoon-seung cũng phản ứng tương tự, giọng nói đầy ngạc nhiên.
Mọi người sao thế này? Tôi chẳng biết gì về những nhân vật nổi tiếng trên Trái Đất, nên chỉ biết tò mò hỏi.
“Anh ta là ai thế?”
Ahn Yoon-seung liếc tôi với ánh mắt như thể tôi vừa hỏi một điều không thể tin được.
“Thợ săn Kang Chang-ho. Cấp S.”
Thôi, nếu vậy thì phản ứng này cũng hợp lý thôi.
“Cấp S? Ở Hàn Quốc có 3 người thì phải?”
Khi nhìn kỹ, tôi ngay lập tức hiểu tại sao người này được gọi là cấp S.
Khí chất hoàn toàn khác biệt so với các pháp sư khác xung quanh. Khả năng kiểm soát lượng ma lực khổng lồ trong cơ thể anh ta thật đáng kinh ngạc.
“Ồ…”
Một nhân tài hiếm có ở Trái Đất. Tôi không thể không dán mắt vào anh ta.
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt tôi và Kang Chang-ho chạm nhau.
'Ai cũng nhìn mà, chắc không sao đâu.'
Tôi không né tránh ánh mắt, và chẳng mấy chốc, anh ta cũng nhìn đi chỗ khác.
'Chuyện bình thường thôi. Nhìn thoáng qua nhau đâu có gì đáng kể…'
Hả?
Khoan đã, tôi rút lại suy nghĩ vừa rồi.
Kang Chang-ho – người vừa nhìn đi nơi khác – bất ngờ quay lại, mắt mở to như thể đang xác nhận lại điều gì đó.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt ánh lên sự ngạc nhiên.
Và sau đó, anh ta bắt đầu tiến về phía tôi mà không rời mắt.
'…Ơ, cái gì vậy.'
Thú thật, tôi bắt đầu cảm thấy sợ.
Tiếng bước chân giẫm lên cỏ vang lên gần hơn.
Thợ săn cấp S đang đến chỗ tôi.