[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 135: Chương 135



Báo động! Báo động!

Bây giờ không phải lúc để ngồi ngắm biển!

Nếu cứ chần chừ, thì mọi chuyện sẽ thực sự rối tung lên mất!

‘Aaaahhhhh…!’

Vào một buổi sáng sớm—

Tôi vò đầu bứt tai, gào thét trong câm lặng.

Và nơi tôi đang ngồi lúc này—

Là trên chuyến tàu trở về Seoul.

Nói cách khác, dù chỉ vừa đặt chân đến Gampo được vài ngày, tôi đã phải nhanh chóng quay trở lại nhà.

‘Tại sao lại không viết rõ những điều quan trọng như thế này ở chỗ dễ thấy chứ!?’

Lý do tôi quyết định lên tàu về Seoul hoàn toàn chính đáng.

Bởi vì tôi vừa nhận ra một điều cực kỳ quan trọng liên quan đến việc mua Phổi Rồng.

‘Cái hệ thống xếp hạng chết tiệt này!’

Hóa ra, muốn mua các trang bị cấp Độc Nhất trở lên có nguồn gốc từ nước ngoài, Thợ săn phải đạt một thứ hạng nhất định.

Cụ thể hơn—

Chỉ những ai nằm trong Top 50 toàn quốc mới đủ điều kiện nộp đơn đăng ký nhập khẩu trang bị cấp Độc Nhất.

Và khi tôi kiểm tra lại xếp hạng của mình—

 

[Kim Gi-ryeo [S] – Hạng 10 (Mới)]

Hạng 10.

Có thể có người sẽ nói: "Vậy thì lo gì nữa, anh đã đủ điều kiện rồi còn gì?"

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ—

Bảng xếp hạng này không có nghĩa lý gì cả.

Xếp hạng của Thợ săn không chỉ dựa vào tiềm năng hay năng lực cá nhân, mà còn tính đến thành tích thực chiến trong hầm ngục.

‘Tôi thiếu điểm công phá hầm ngục!’

Dù có là Người thức tỉnh cấp cao, nếu không chinh phục hầm ngục trong một thời gian dài, hệ thống sẽ trừ điểm cực mạnh.

Hơn nữa—

Nếu trong ba tháng liên tiếp không chinh phục bất kỳ hầm ngục nào, thứ hạng chắc chắn sẽ rơi tự do.

Tôi không biết mình sẽ tụt bao nhiêu bậc…

Nhưng khi nhìn vào thứ hạng của Kang Chang-ho—

 

[Kang Chang-ho [S] – Hạng 814]

Tôi có thể chắc chắn rằng không có giới hạn nào cho mức độ tụt hạng cả.

“Haizz…”

Tóm lại—

Để tránh rắc rối khi mua Phổi Rồng trong tương lai, tôi buộc phải duy trì thứ hạng của mình.

Để làm được điều đó, tôi cần đạt chỉ tiêu tối thiểu để tránh bị trừ điểm, tức là hoàn thành 5 hầm ngục cấp A trong kỳ xếp hạng này.

‘Chết tiệt!’

Thành thật mà nói—

Tôi cảm thấy vô cùng oan ức!

Giá như lúc đe dọa Chủ tịch Hiệp Hội, tôi cũng đòi luôn cả đặc quyền bảo lưu thứ hạng.

Tại sao tôi chỉ mới phát hiện ra quy định quan trọng này ngay lúc này!?

Tại sao tôi lại phải tự mình lao đầu vào cái hệ thống vớ vẩn này chỉ để giữ thứ hạng!?

‘Ughhh…!’

Nhưng dù có càu nhàu thế nào thì sự thật vẫn không thay đổi.

Tôi đã moi được 3 tỷ won từ Chủ tịch Hiệp Hội, và không có ý định gặp lại lão ta lần nào nữa.

Nếu bây giờ tôi lại quay về và yêu cầu thêm đặc quyền, không chừng tôi sẽ phải trả giá đắt vì lòng tham của mình.

“Khốn kiếp.”

Thương lượng với Hiệp Hội sẽ không hiệu quả.

Vậy nên cách duy nhất còn lại chính là chấp nhận hệ thống và hoạt động như một Thợ săn bình thường.

Bịch.

Tôi tựa đầu vào cửa sổ tàu, khuôn mặt đầy ủ rũ.

Trong khi tôi còn đang nghĩ ngợi, cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng thay đổi.

Nhưng một kẻ yếu ớt như tôi thì làm thế nào để chinh phục một hầm ngục cấp A?
Rất đơn giản—

Tận dụng tối đa mọi lợi thế mà mình có.

Cho dù đó là kiến thức về Golem…

Hay khả năng miễn nhiễm với hiệu ứng trạng thái…

Bất cứ thứ gì có thể sử dụng, tôi đều sẽ tận dụng triệt để.

“Để xem nào…”

Trong lúc tìm kiếm một hầm ngục phù hợp để triển khai kế hoạch này, tôi phát hiện ra một địa điểm khá lý tưởng.

Một nơi đang được báo chí liên tục nhắc đến gần đây.

 

[Đèo Người Cá]

Tên nghe có vẻ khá giống một câu chuyện cổ tích nhỉ.

 

Thực tế mà nói, vấn đề lớn nhất ở đây là—

Bên trong cái hầm ngục này, toàn là những con quái vật đủ sức khiến trẻ con lên cơn co giật.

“Hừm…”

[Đèo Người Cá]—đây là tên của một hầm ngục mới xuất hiện trong tháng này.

Và cũng từ đây, một đặc điểm quan trọng của Trái Đất dần lộ diện.

‘Đại Biến Động.’

Tháng Một của hành tinh này luôn là khoảng thời gian đặc biệt, khi một loạt cổng mới xuất hiện với số lượng chưa từng có.

Người Trái Đất gọi hiện tượng này là "Đại Biến Động", ví nó như một bản cập nhật lớn của trò chơi.

Và hiện tại, Hàn Quốc đang đau đầu vì vấn đề này.

 

[(Thiện Hàn Nhật Báo) Cảnh báo toàn quốc về Siren*…] (người cá)

 

Trước tiên, cần phải giải thích rõ về hầm ngục [Đèo Người Cá].

Nó là một hầm ngục thuộc hệ thủy, nơi chỉ có hai loại quái vật chính xuất hiện.

Đặc biệt, nó chỉ xuất hiện tại bán đảo Triều Tiên.

Nhưng vấn đề ở đây là—

Không một ai có thể chinh phục nó.

Lý do?

Bởi vì loài quái vật có tên Siren đang trú ngụ bên trong đó.

 

“Haizz, hết ngày này đến ngày khác lại có chuyện xảy ra.”

Siren.

 

Theo lời kể của những Thợ săn từng tiến vào hầm ngục này, đây là loại quái vật có khả năng gây ảo giác.

 

"Khi vừa bước vào, tôi bỗng nghe thấy giọng của mẹ mình vang lên từ đằng xa."

"Tôi thấy hình bóng của người phụ nữ trong mộng, vẫy tay gọi tôi từ trong sương mù!"

"Tiếng hát của nó thật sự rất hay… tôi cứ mải mê lắng nghe, đến mức tay cầm vũ khí cũng lỏng dần…"

Chỉ từ những lời kể đó cũng có thể khẳng định—

Trong lớp sương mù của hầm ngục này, tồn tại một loài ma thú chuyên tấn công tinh thần.

‘Một con quái vật có thể hát sao?’

Âm thanh vọng đến từ xa.

 

Chính điều này đã khiến [Đèo Người Cá] trở thành một hầm ngục bất khả chiến bại.

‘Nếu Siren làm tê liệt ý chí, thì tiếp theo đó, bọn Người Cá Sát Thủ sẽ ập đến. Đúng là một hệ thống phối hợp hoàn hảo.’

Thông thường, những đòn tấn công tinh thần của quái vật chỉ được xem là một chiêu trò rẻ tiền, không có mấy hiệu quả.

 

Thế nhưng, các pháp sư Trái Đất lần đầu tiên phải đối mặt với một kỹ năng trạng thái mạnh mẽ đến thế—khiến họ không tài nào chống đỡ nổi.

Ngay cả bịt tai cũng vô dụng.

 

[Dù có trang bị đắt tiền, Thợ săn vẫn khốn đốn vì Siren]

Một tình thế hoàn toàn không có lối thoát.

Nhưng giờ thì hết rồi.

‘Hừm.’

Bởi vì tôi—một Đại Ma Pháp Sư—hoàn toàn miễn nhiễm với tiếng hát của Siren.

‘Không còn cách nào khác… Ta sẽ ra tay giúp các ngươi. Hãy biết ơn đi.’

Vậy nên, nói cho cùng, chuyến đi lần này của tôi là để vừa duy trì thứ hạng, vừa giải quyết Đèo Người Cá.

Dĩ nhiên, tôi cũng đã gọi người đến giúp để xử lý lũ Người Cá Sát Thủ.

 

Vài phút sau.
“Yoon-seung!”

Tôi giơ tay vẫy với người đang đứng trước cổng hầm ngục.

Một người đàn ông cạo trọc đầu quay lại và nói:

“Ồ! Anh đến sớm nhỉ?”

Khoan đã…

Có phải vừa rồi tôi thấy thứ gì đó giống khói trắng thoát ra từ miệng cậu ta không?

“Hửm?”

Không chỉ vậy—

 

Không khí xung quanh còn có mùi hương nhân tạo.

Mùi này… giống như…

“Yoon-seung, cái thứ trên tay cậu là gì?”

“Hả?”

“Đừng nói với tôi là thuốc lá nhé?”

Khi tôi hỏi, Yoon-seung gãi đầu cười gượng, rồi mở bàn tay ra để cho tôi thấy thứ cậu ta đang giấu.

“Haha, ờ… Ừm… Đúng rồi. Là thuốc lá điện tử. Em tưởng anh sẽ đến muộn nên ngồi chờ rồi tranh thủ hút một hơi…”

PẶC!

"……!"

"……."

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi—

Ngay khi tôi nhận thức được đó là thuốc lá, tay tôi đã vung ra.

Phản xạ của tôi nhanh đến mức ngay cả một cấp A như Yoon-seung cũng không kịp phản ứng.

 

‘Tôi… Tôi thậm chí còn không nhìn thấy nó di chuyển…!’

Mồ hôi ròng ròng chảy xuống trán Yoon-seung vì căng thẳng.

Chiếc thuốc lá điện tử rơi bịch xuống nền đất lạnh lẽo.

 

“Hộc! Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”

Khi tôi lấy lại bình tĩnh, tôi vội vã cúi xuống nhặt lên.

Dù sao thì, tôi cũng đã làm rơi đồ của người khác, nên ít nhất cũng phải trả lại cho cậu ta.

 

Nhưng ngay khi tôi đưa lại món đồ đó, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nói bằng giọng trống rỗng:

“Nếu còn dám hút cái thứ này trước mặt tôi thêm một lần nữa… tôi sẽ giết cậu ngay tại chỗ.”

 

Đó là lời nói ra từ tận đáy lòng tôi.

Bởi vì lý do tôi bị kẹt trong cái thân xác cấp F thảm hại này—

 

Cũng chính là nhờ vào cái phát minh rác rưởi kia.

“D-Dạ! Em hiểu rồi!”

Yoon-seung—lần đầu tiên trải nghiệm một thái độ đáng sợ như vậy từ tôi—run lên bần bật, nhanh chóng gật đầu.

Sau đó—

Tôi cầm cứng cổ áo cậu ta, bắt đầu giảng bài về tác hại của thuốc lá, buộc cậu ta phải bỏ ngay thói quen này.

Chỉ đến khi tôi cảm thấy hài lòng, chúng tôi mới quay lại vấn đề chính—hầm ngục.

‘Haa…’

Thật là một khởi đầu không thể tồi tệ hơn.

 

Dù gì thì cậu ta cũng là đồng đội đáng tin cậy, đã ngay lập tức đến giúp đỡ khi tôi gọi.

Thế mà tôi lại đối xử với cậu ta như vậy…

“Khụm.”

Một lúc sau—

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nói với Yoon-seung.

Tôi nói rằng, cảm ơn cậu vì đã đến đây ngay khi tôi cần.

“Nếu không có cậu, chắc tôi cũng chẳng dám vào hầm ngục này. Cảm ơn nhiều.”

“Ôi không! em mới là người phải cảm ơn anh đấy, anh Gi-ryeo! Anh không biết chuyện này có ý nghĩa với em đến thế nào đâu… Dù chỉ là tạm thời, nhưng đây là một cơ hội rất lớn đối với em!”

Lần này, vai trò của tôi đã thay đổi.

Khác với trước đây, lần này tôi chính thức đảm nhận vai trò đội trưởng của đội chinh phạt.

Dù vậy, chức danh này thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm.

Bởi vì… tôi chẳng thể tự do quyết định thành viên đội như ý mình muốn.

“Khoan đã, chẳng lẽ chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

“Không, còn một người nữa.”

Vậy thì, ai sẽ là thành viên cuối cùng tham gia cuộc chiến với Siren?

Người ta vừa nhắc đến hổ, hổ đã xuất hiện.

Từ phía con đường đối diện—

Một Người thức tỉnh quen thuộc bước tới.

Thân hình cao lớn.

Đường nét khuôn mặt đậm chất phương Tây.

Và đặc biệt… đôi mắt xanh lục—được đồn là đã giết rồng để có được.

“Xin chào.”

 

Đúng vậy.

 

Hôm nay, tôi sẽ phải làm việc cùng Thợ săn cấp S này.

“Thợ săn Kang Chang-ho.”

 

…Tôi chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

Kang Chang-ho đang có một tâm trạng tồi tệ.
Dĩ nhiên rồi.

Ai mà chẳng khó chịu khi bị người khác lừa dối?

------

 

[(Tin nóng) Hàn Quốc chào đón Thợ săn cấp S thứ tư!]

 

Thực ra, khi tin đồn về Kim Gi-ryeo lan truyền, Kang Chang-ho vẫn còn hoài nghi.

Ngay cả khi tôi gọi cho anh ta, tôi cũng liên tục phủ nhận rằng mình không phải cấp S.

Vậy nên, lúc đó anh ta cũng không nghĩ quá nhiều.

Thế nhưng—

Không ngờ rằng kẻ anh ta tin tưởng lại đâm sau lưng mình như thế này.

 

“……”

Trong lúc nhìn chằm chằm vào bản tin chính thức của Hiệp Hội trên TV, Kang Chang-ho chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

“Tên khốn này là loại người gì vậy?”

Bây giờ, quay lại hiện tại—

 

Như đã nói từ trước, Kang Chang-ho đang có tâm trạng cực kỳ tệ.

Anh ta không hiểu tại sao gã thanh niên tóc vàng kia lại nói dối.

 

Nếu đã là cấp S, hắn ta không cần phải ký một bản hợp đồng bảo vệ ngay từ đầu.

Tại sao lại làm thế?

‘Hắn ta có âm mưu gì?’

Đến mức…

Nếu có thể, tôi muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong đang nghĩ gì.

Nhưng rồi, Kang Chang-ho kiềm chế lại.

Dù sao thì, mục tiêu ban đầu của anh ta cũng đã đạt được.

‘Lạ thật. Cho dù là cấp S… Hắn cũng không thể vi phạm Lời Thề Hiệp Sĩ được. Tuyệt đối không thể. Mình đã tận mắt chứng kiến mà.’

Vậy nên, tốt hơn hết là cứ quan sát hắn một thời gian.

Dù gì thì, tôi cũng dư dả thời gian lắm.

Trong cái thời đại mà hầm ngục bùng nổ liên tục—

Tôi vẫn có tiền bạc, sức mạnh, và một cuộc sống vô cùng nhàn rỗi.

‘Chắc cứ theo dõi một thời gian cũng không sao.’

Thật ra, anh ta cũng đã quá nhàm chán với cuộc sống vô vị này.

Thế nên, gặp được một kẻ thú vị như Kim Gi-ryeo, anh ta cũng thấy vui vui.

Nói đơn giản—

Chỉ vì buồn chán, anh ta quyết định bỏ qua việc bị lừa dối.

Nhưng mà, nếu nhìn từ góc độ khác…

Kim Gi-ryeo.

Người đàn ông đang đứng trước mặt anh ta—

Một Thợ săn vượt xa trình độ của nhân loại bình thường.

‘Hắn ta thực sự là cấp S thứ tư của Hàn Quốc.’

Có khi nào…

Hắn ta cũng đang cảm thấy nhàm chán giống mình?

Có khi nào…

Chính vì có quá nhiều sức mạnh, nên hắn mới hành động thất thường như vậy?

Với suy nghĩ đó, Kang Chang-ho khẽ nhắm mắt lại.

Tại sao một đội Thợ săn lại có đến hai cấp S?
Lý do rất đơn giản.

Khi Kim Gi-ryeo báo cáo về việc tiến vào [Đèo Người Cá] với Ahn Yoon-seung—

Kang Chang-ho đã tự ý đề nghị tham gia, rồi kiên quyết bám theo.

‘Khốn nạn thật! Tôi đã nói bao nhiêu lần là anh không cần đi theo! Hợp đồng rõ ràng đã cho phép anh miễn nghĩa vụ rồi cơ mà!’

Và thế là, ba người họ bị kéo vào một cuộc chạm trán khó xử.

“A-Anh Chang-ho. Lâu rồi không gặp nhỉ?”

Nhìn quanh quan sát tình hình, tôi khẽ lên tiếng trước.

Thế nhưng, phản ứng từ đối phương lại khá sắc bén.

“Tôi thì không bằng cậu.”

Ánh mắt đầy bất mãn.

Khi nhìn thấy gã hợp đồng giả mạo kia lại vướng vào một rắc rối khác, Kang Chang-ho không khỏi nhíu mày.

Sau đó, anh ta tiếp tục châm chọc.

“Dù sao thì, cũng cảm ơn vì đã cho tôi tham gia hôm nay. Dĩ nhiên, tôi biết rằng một cấp S như cậu chẳng cần ai giúp đỡ cả.”

“…”

“Nhưng dù sao thì, hợp đồng vẫn là hợp đồng.”

“À, mà tôi đang lo không biết liệu mình có trở thành gánh nặng không đây.”

 

“Dù gì thì, Kim Gi-ryeo của chúng ta cũng là một vị Thợ săn vĩ đại, có thể một mình hạ gục quái vật cấp S cơ mà.”

----

Anh ta vừa cười vừa mỉa mai không chút che giấu.

“Không biết tôi có đủ sức để theo kịp trình độ của cậu không nữa?”

Có vẻ như anh ta đã tích tụ rất nhiều bực tức từ trước.

anh ta đặc biệt nhấn mạnh chữ ‘cấp S’, cố tình chế giễu tôi.

“Ồ…!”

Nhưng bất ngờ thay—

Ahn Yoon-seung lại tỏa sáng đôi mắt đầy ngưỡng mộ.

“Anh Gi-ryeo, vậy là ngay cả một cấp S khác cũng công nhận anh sao…?”

…Tôi chỉ lạnh nhạt nhìn cậu ta mà không buồn đáp lại.

 

Bây giờ chỉnh lại hiểu lầm cũng chỉ tổ mệt mỏi thêm mà thôi.

“Bắt đầu thôi.”

 

Không muốn phí thời gian nữa, tôi bước thẳng về phía hầm ngục.

Đích đến của tôi—

Là [Đèo Người Cá].


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.