Vì mất quá nhiều thời gian tìm Hộp Linh Hồn, Hắc Pháp Sư Máu Đỏ đã có đủ thời gian tung ra kỹ năng triệu hồi tận bốn lần liên tiếp.
“Khốn thật! Thường ngày hắn đâu có dùng chiêu này nhiều như thế! Sao hôm nay lại điên cuồng như vậy?!”
BÙM!
Nữ cung thủ lập tức ném một món ma cụ, tạo ra một vụ nổ lửa để đốt cháy đám tay sai.
Nhưng dù hạ gục bao nhiêu, số lượng quái vẫn không có dấu hiệu suy giảm.
Bầy quái vật chen chúc nhau, khiến mọi đường thoát đều bị chặn kín.
Khi bị bao vây hoàn toàn, không còn khái niệm tiền tuyến hay hậu tuyến nữa.
“Khặc!”
Đội hình bắt đầu sụp đổ.
Cả đội hoảng loạn.
Đây là dấu hiệu của một cuộc thảm sát sắp diễn ra.
Nhưng đúng lúc đó…
“…Nếu là hyung ấy…”
Một tiếng thì thầm rất nhỏ vang lên.
Người giữ vai trò tanker (đỡ đòn, chống đỡ) trong nhóm vẫn không mất đi sự tập trung.
Câu nói ấy chính là tín hiệu.
Ngay sau đó, Yoon-seung đã hoàn toàn sẵn sàng, quay đầu lại hét lớn với đồng đội:
“Mở đường thẳng tiến! Đột phá ngay lập tức!”
“CÁI GÌ?!”
“Bỏ qua đám quái vật, chạy thẳng đến phòng boss! Sau đó, tiêu diệt nó càng nhanh càng tốt rồi rời khỏi hầm ngục!”
Anh ta đang bảo… tăng tốc để hoàn thành hầm ngục nhanh nhất có thể sao?
Việc bỏ qua đám quái nhỏ, tập trung hạ gục boss chính trong cổng xanh—còn được gọi là "Tăng tốc" trong giới thợ săn.
Nhưng trên thực tế, hầu như không ai thực sự thử làm điều này.
“Điên rồi.”
Con đường dẫn đến phòng boss luôn có hàng loạt quái vật tuần tra.
Nếu kéo theo cả đám quái vào lúc đối đầu với boss…
Trừ khi kết thúc trận chiến trong chớp mắt, nếu không đội sẽ bị quét sạch hoàn toàn.
“Leo lên mặt đất thì xa quá rồi!”
“Đúng vậy, chúng ta sẽ kiệt sức trước khi kịp chạy thoát.”
“Khi đến chỗ boss, tôi sẽ cố gắng cầm chân lũ quái! Mau lên!”
Trong tình huống này, điều quan trọng nhất chính là quyết đoán.
Và đội trưởng đã nhanh chóng đưa ra quyết định táo bạo.
“Tôi sẽ đếm đến ba! Tôi và An Yoon-seung sẽ mở đường, phần còn lại chỉ cần cắn răng mà chạy hết tốc lực!”
Một, hai, ba.
Ngay khi tín hiệu vang lên, các thợ săn cấp cao đồng loạt kích hoạt kỹ năng thức tỉnh của mình.
[Cường Kích Ma Lực], [Phán Quyết], rồi lại [Cường Kích Ma Lực]…
Cùng lúc đó, Yoon-seung niệm chú, lần lượt tăng cường kỹ năng phòng thủ cho đồng đội.
‘Không phải ở bề mặt… mà từ bên trong… Không phải ở bề mặt… mà từ bên trong…!’
[Da Đá].
Chính là loại ma pháp phòng thủ, đã được cải tiến vượt trội sau khi cậu ấy tiếp thu lời khuyên của Kim Gi-ryeo.
—Yoon-seung này, kỹ năng của cậu tên là "Da Đá", thế mà cậu lại chỉ phủ ma lực lên da thôi sao?
—Thì… đúng mà?
—Hãy thử vận hành nó theo hướng khác. Hãy tưởng tượng ma lực của cậu là máu, và dùng nó để làm đầy toàn bộ cơ thể, từ hệ tuần hoàn trở đi.
Nếu là Kim Gi-ryeo…
Đúng vậy.
Nếu là anh ấy, thì ngay từ đầu đã tính toán mọi biến số, khiến tình huống này không bao giờ xảy ra.
Nhưng bản thân cậu… không phải một con người vĩ đại như vậy.
Chính vì thế, người như cậu chỉ còn cách khổ luyện đến cùng.
“Haa…”
Hít sâu một hơi.
Yoon-seung dốc toàn lực, giương tấm khiên bọc ma lực lên, lao thẳng về phía trước.
RẦM!
Quái vật bị nghiền nát dưới lớp ma lực xanh lam của cậu.
Giữa đống thịt nát xương vỡ, một con đường đã mở ra.
****
Ù ù…
“Haha.”
Một thợ săn cấp A buông rơi cây nỏ trong tay, rồi ngồi sụp xuống đất, toàn thân như rã rời.
“Haha…”
Không chỉ riêng cô.
Ngay sau đó, người cầm trượng và vị trị liệu sư trẻ cũng lần lượt ngã ngửa ra nền đất.
“Không ngờ chúng ta lại làm được…”
Tiếng cổng dịch chuyển phát ra âm thanh quen thuộc, báo hiệu cánh cổng đã bị chinh phục.
Họ đã thành công trong ván cược sinh tử này—hạ gục boss của bầy ma thú, rồi thoát ra khỏi hầm ngục đang sụp đổ.
“Nếu sơ sẩy một chút nữa thôi… thì có khi cả bọn đã sang thế giới bên kia rồi…”
Nhưng điều đáng kinh ngạc nhất trong toàn bộ cuộc chiến chính là màn thể hiện của một thợ săn nào đó.
“Này, An Yoon-seung!”
“Dạ?”
Cậu ta một mình cầm chân lũ quái vật suốt 4 phút 58 giây—
Ngay cả khi ma lực gần cạn kiệt, cậu vẫn cố gắng tham gia trận chiến, hỗ trợ tiêu diệt boss.
Cạch!
Không cần lời nói, đội trưởng chỉ lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, MVP của trận chiến này chính là An Yoon-seung.
Thậm chí, có thể nói rằng cả đội đã bị cậu kéo theo, lôi ra khỏi ranh giới của cái chết.
‘Chết tiệt… Mới có 1 năm kinh nghiệm, mà làm sao thằng nhóc này lại đạt đến trình độ này được chứ?’
Đội trưởng cúi xuống nhặt cây nỏ đã rơi trước đó, vừa định thở phào, thì từ bên cạnh, một giọng nói ngập ngừng vang lên.
“Thưa… mọi người… Em thật sự xin lỗi…”
Là tân binh của Neo Sisters.
“Em… thật sự rất xin lỗi…”
Nấc.
Cô ấy bật khóc.
Suy nghĩ về việc chỉ vì một sai lầm của mình, suýt nữa cả đội đã bị tiêu diệt hoàn toàn, khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Đội trưởng định trấn an cô ấy.
Tất nhiên, sai lầm liên quan đến Hộp Linh Hồn vẫn cần được nhắc lại sau này.
Nhưng không thể để tân binh rơi vào khủng hoảng tâm lý quá sâu.
Cô từ từ tiến đến bên cạnh tân binh, nhưng trước khi kịp lên tiếng, có một người khác đã nhanh chóng cướp lời.
“Không sao cả.”
An Yoon-seung mỉm cười, đáp lại bằng một giọng điệu thân thiện.
“Không có gì phải xin lỗi đâu. Thợ săn mắc lỗi là chuyện hết sức bình thường mà!”
Tuy giọng nói thì có vẻ dịu dàng… nhưng cách dùng từ có gì đó kỳ lạ.
“Bình thường sao?”
Cô tân binh hỏi lại.
Ý cậu ta là cô chắc chắn sẽ mắc sai lầm vì còn là tân binh ư?
Nhưng An Yoon-seung liền xua tay, sửa lại lời nói.
“Trước khi vào đội chính thức này, tôi đã thử hợp tác với rất nhiều người trong thời gian phục hồi. Lúc đầu, tôi từng khó chịu khi thấy họ phạm sai lầm. Nhưng rồi tôi đã ngộ ra một điều.”
Anh nhắm mắt, như thể đang hồi tưởng lại quá khứ.
Sau đó, với giọng nói đầy chắc chắn, anh tiếp tục:
“Trên đời này, có hai loại thợ săn.”
“Một là Kim Gi-ryeo. Hai là những người không phải Kim Gi-ryeo.”
Cạch!
Yoon-seung nắm chặt vai tân binh, nói nhanh như bắn rap:
“So với hyung ấy, tất cả thợ săn khác đều kém cỏi. Kể cả tôi.”
“D-Dạ…?”
“Vậy nên đừng có tự ti! Chúng ta không phải Kim Gi-ryeo, thế nên mắc lỗi là điều hiển nhiên. Đúng không?”
“Dạ…?”
“Cứ coi như quy luật tự nhiên đi, có phải dễ chịu hơn không?”
Ánh mắt cậu ta đầy kiên định, nhưng sao cảm giác đáng sợ quá vậy?
Tân binh căng người, lùi lại theo phản xạ.
Đúng lúc đó, đội trưởng lặng lẽ kéo cô ra khỏi tình huống này, rồi thì thầm:
“Kệ đi.”
“Hả?”
“Trước đây, những lúc thế này, nó sẽ hút thuốc một lát rồi thôi. Nhưng từ khi bỏ thuốc lá, cứ hễ căng thẳng là nó lại như thế.”
Nghe đến đây, tân binh thầm tự nhủ:
‘Hóa ra, hội chứng cai thuốc có thể kinh khủng đến vậy…’
‘Mình nhất định không bao giờ được tập hút thuốc.’
An Yoon-seung đã từng đồng hành với Kim Gi-ryeo rất nhiều lần.
Cổng Dị Biến.
Dơi Lửa.
Hầm ngục Vàng
Và vô số lần khác.
Anh không phải lúc nào cũng tận mắt chứng kiến Kim Gi-ryeo chiến đấu, nhưng vẫn học được một điều quan trọng từ người đó.
"Bình tĩnh."
Kim Gi-ryeo không bao giờ dao động trước quái vật.
Và giữ vững tinh thần trong trận chiến là một kỹ năng cực kỳ quan trọng đối với thợ săn.
Vì họ luôn phải đối mặt với những sinh vật vượt xa tầm hiểu biết của con người, với hơi thở phun lửa và đôi cánh sải rộng trên bầu trời.
"Nếu là hyung ấy..."
Chính nhờ suy nghĩ này, Yoon-seung đã dần phát triển kỹ năng vượt bậc.
Bất cứ khi nào tinh thần dao động, cậu đều tự nhắc nhở bản thân, giữ vững sự bình tĩnh.
“Không thể tin nổi! Một cổng đỏ cấp A mà bọn mình hoàn thành trong vỏn vẹn 14 phút? Đây có khi là kỷ lục của hội không đó?”
Nhưng…
Dù đã đạt đến trình độ này…
Yoon-seung vẫn chưa hài lòng.
“Khốn kiếp, chưa đủ!”
Vấn đề là…
Cậu ta đã chọn một hình mẫu có tiêu chuẩn quá cao để theo đuổi.
“Nếu là hyung ấy, anh ấy chắc chắn sẽ xử lý con boss một cách gọn gàng hơn! Sao mình lại ngu thế này? Hôm nay còn mắc ba lỗi nhỏ nữa chứ…!”
“Ơ, sao tự dưng lại thế nữa?”
“Cứ mặc kệ nó đi.”
Một thợ săn cấp A nào đó đã vô tình thần thánh hóa Kim Gi-ryeo, rồi dấn thân vào con đường tự hành hạ bản thân.
Cảnh tượng này không khác gì một con chim sẻ cố đuổi theo hạc, để rồi tự làm gãy chân mình.
‘Mình không giống những người khác. Hyung ấy đã dành thời gian dạy dỗ mình, nên mình phải làm tốt hơn!’
Nhưng nếu xét về kết quả thực tế, điều này cũng không hoàn toàn tệ.
Không như một cấp F nào đó đang lừa gạt cả đất nước, ít nhất sự chăm chỉ của cậu ta là thật.
“Mọi người cứ về trước đi! Tôi sẽ ở lại luyện tập thêm!”
“Ơ nhưng tụi này định đi ăn thịt nướng mà…”
“Em xin lỗi, tiền bối!”
Dần dần, An Yoon-seung trở thành một pháp sư xuất sắc, danh tiếng cũng bắt đầu lan rộng.
Và rồi, lời mời từ chương trình truyền hình bắt đầu xuất hiện…
Dù vậy…
Có một điều mà cậu ta luôn giữ kín.
‘Hyung ấy đã bảo mình không được tiết lộ cách anh ấy huấn luyện kỹ năng cho mình… À, và cả phương pháp đánh bại Golem nữa.’
…Ít nhất thì cái này lại là điểm duy nhất cậu ta làm theo đúng dặn dò.
***
Sân bay.
Sau khi nhận hành lý, Kim Gi-ryeo hoàn tất thủ tục rồi bước ra khỏi cổng nhập cảnh.
Bây giờ, chỉ cần bắt taxi về nhà, thế là xong.
Nhưng vì đã ở trên máy bay suốt hơn 10 tiếng, không thể sử dụng điện thoại, nên có lẽ nên tranh thủ kiểm tra tin tức một chút.
‘Xem nào… hôm nay thời tiết thế nào đây…’
Tách tách.
Anh dựng vali lên một góc, mở trang tin tức.
[Thợ săn cấp A An Yoon-seung tham gia chương trình “Hunter Review”]
[“Bí quyết để mạnh hơn? Hãy học theo Kim Gi-ryeo” - Thợ săn trẻ tuổi trả lời phỏng vấn]
[An Yoon-seung hoàn thành cổng cấp A bằng ‘Tăng Tốc’. Tuy nhiên, trước những lời khen ngợi của MC, anh chỉ lắc đầu và nói rằng, so với một thợ săn nào đó, anh vẫn còn kém xa…]
[Ngay cả 3% thợ săn hàng đầu cũng trở nên lu mờ trước con người này]
Tách.
Ngay khi nhìn thấy trang chủ, Kim Gi-ryeo lập tức thoát khỏi ứng dụng.
Nhưng dù có nhắm mắt lại, rồi mở ra…
Thực tại vẫn không thay đổi.
Chỉ trong thời gian anh đi dự tiệc kỷ niệm, cả Hàn Quốc đã dậy sóng vì một cuộc phỏng vấn nào đó.
“……”
Gần đây, An Yoon-seung là một cái tên rất được giới thợ săn chú ý.
Dù mới thức tỉnh chưa lâu, nhưng bằng nỗ lực không ngừng, cậu ta đã đạt được thành tựu đáng kể.
Vậy mà người như thế, lại trực tiếp nhắc đến một người khác với lòng kính trọng tuyệt đối?
Tất nhiên, độ đánh giá về người đó cũng sẽ tăng vọt theo.
Nếu một thợ săn cấp A còn phải cúi đầu kính nể như vậy…
Thế thì rốt cuộc, Kim Gi-ryeo mạnh đến mức nào?
Chẳng trách cả cộng đồng đang xôn xao.
“Không…”
Chát.
Một sinh vật ngoài hành tinh nào đó đặt… à không, chỉ đơn giản là lấy tay đập trán.
“Lần này, mình thậm chí còn không làm gì cả.”
Sống yên ổn thật khó.