"Không, tôi cũng bị bắt rồi."
...Nhưng nếu nói thế ngay từ đầu thì sẽ làm mất tinh thần mọi người, nên trước mắt cứ chào hỏi bình thường đã.
"Xin chào."
Thế nhưng, ngay lúc đó—
Một thứ gì đó đột nhiên nhảy vào tầm nhìn của tôi.
Một sinh vật nhỏ bé với đôi cánh tỏa ra ánh sáng bảy màu.
“Oa! Lại có khách mới kìa!”
Tôi lập tức nín thở khi nghe thấy giọng nói đó.
"Chào nhé! Hoan nghênh đến đây!"
...Tiếng Hàn.
Không chỉ vậy, câu nói còn có ngữ pháp hoàn toàn logic và rõ ràng.
“Đây là ‘Vương quốc Tiên’!”
Một sinh vật trong hầm ngục có thể giao tiếp với con người sao...?
Chỉ với cuộc chạm trán này, tôi đã ngay lập tức nhận ra—
Mình đã mắc kẹt trong một cái bẫy dạng gì.
***
Vốn dĩ khẩu vị của mỗi người là như vậy.
Ngay cả những vị phổ biến như ngọt hay mặn cũng có người không thích, vậy thì sở thích kỳ lạ như thích vị chua cũng không có gì lạ cả. Đương nhiên rồi.
==【 Diễn đàn tự do 】===========
[Người đăng: Hội trưởng Toàn Quốc Dân Yêu Bạc Hà]
Pha kem bạc hà sô-cô-la vào Coca uống thì ngon bá cháy, sao không ai ăn như vậy nhỉ? ㅇ_ㅇ
[Bình luận (11)]
[Không phải ngon bá cháy mà là lưỡi của ông cháy luôn rồi đấy.]
Cũng giống như vậy, trên đời luôn tồn tại những món ăn kỳ dị đi ngược lại với khẩu vị thông thường.
Nhưng tại sao bỗng nhiên tôi lại nhắc đến chuyện này ư?
Bởi vì cánh cổng mà chúng tôi vừa bước vào chính là nơi bị ảnh hưởng bởi bàn tay của một kẻ có khẩu vị kỳ quái như vậy.
Nếu có sinh vật không tỏ ra thù địch với con người, thậm chí còn giao tiếp bằng ngôn ngữ quen thuộc, thì giờ có thể khẳng định chắc chắn rồi.
“Hừm.”
Trước tiên, phải xác định một điều.
Cánh cổng này là nơi tồn tại với mục đích hút lấy cảm xúc của con người. Nhưng ngoại trừ cảm giác sợ hãi.
Thông thường, Ký Sinh Thể lấy nỗi sợ hãi và đau đớn của sinh vật có trí tuệ làm nguồn thức ăn chính.
Nhưng một số cá thể trong số đó thỉnh thoảng lại khao khát những cảm xúc khác.
Niềm vui, sự hạnh phúc, nỗi buồn. Nói chung là những loại cảm xúc kiểu như vậy.
‘Mình dính phải một kẻ có khẩu vị kỳ lạ rồi.’
Ký Sinh Thể có sở thích dị biệt sẽ xây dựng một cốt truyện cho hầm ngục nhằm kích thích nhiều loại cảm xúc khác nhau của sinh vật.
Nếu chỉ đơn thuần là gây đau đớn thì có thể kết thúc ngay lập tức, nhưng để khiến ai đó bật khóc hay bật cười thì cần phải tốn công hơn nhiều.
‘Mình đã sớm đoán trước sẽ có ngày gặp chuyện này.’
Không biết giới khoa học sẽ nói gì khi đối mặt với tình huống đặc biệt này nhỉ? Họ chắc chắn sẽ đề xuất phân loại Cổng EX một cách chi tiết hơn chứ?
Và nếu thực sự có một phân loại mới được đặt tên, 【Cổng Kịch Bản】 sẽ là một cái tên phù hợp.
Thật lòng mà nói, không còn cách gọi nào trực quan hơn thế.
“Wow! Wow! Người lớn thật đấy!”
“Lớn ghê!”
“Chào mừng nhé, rất vui được gặp các ngươi!”
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, tôi quay trở lại với thực tại.
Khi lấy lại tinh thần, tôi mới nhận ra xung quanh đã có rất nhiều Tiên Nhân tụ tập.
“Bọn ta đang tổ chức lễ hội đấy! Ngươi cũng được mời. Ngồi xuống đi nào?”
Những sinh vật bé nhỏ đó niềm nở mời tôi tham gia vào cái gọi là “lễ hội” của họ.
Bầu không khí thoải mái khiến tôi không suy nghĩ gì nhiều, nhưng ngay sau khi nghe thấy câu đó, những người xung quanh đột nhiên hoảng hốt hét lên.
“Ngồi xuống ngay đi!”
“Cứ trả lời là đồng ý đi!”
“Hiiiiick…!”
Giật mình thật đấy.
Mà khoan, sao từ nãy giờ bọn họ cứ hoảng sợ đến vậy?
Tôi nghiêng đầu thắc mắc rồi tiến lại gần một người quen trong nhóm. Sau đó, tôi ngồi xuống đất và hỏi:
“Đã có chuyện gì xảy ra trong lúc tôi vắng mặt vậy?”
Trước hết, tôi cần hiểu rõ nguyên nhân khiến bầu không khí trở nên như thế này.
“Thật ra thì…”
Sau một thoáng chần chừ, Seon Woo-yeon bắt đầu thuật lại những gì đã xảy ra.
“Trước khi anh đến, trong nhóm chúng tôi đã có người thiệt mạng. Không chỉ một mà tận ba người.”
À, hèn chi.
“Nạn nhân đầu tiên là một nhân viên của Hiệp Hội đi cùng tôi. Người đó tưởng nhầm những Tiên Nhân này là quái vật nên đã chủ động tấn công trước, và rồi…”
“Đụng vào chúng là chúng sẽ phản kháng à?”
“Không chỉ phản kháng đơn thuần đâu. Dù bề ngoài có vẻ hiền lành, nhưng một khi bị tấn công, chúng sẽ thay đổi hoàn toàn…”
Có vẻ như do nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại, Seon Woo-yeon bất giác đổ mồ hôi lạnh.
“Nếu lật mặt chúng lên, bên trong sẽ lộ ra ba tầng răng xếp chồng lên nhau. Chúng có thể nuốt trọn đầu người chỉ trong một cú cắn.”
“Aha.”
“Tôi đã bật bộ phân tích trong lúc đó, và đã thấy chỉ số ma lực của những Tiên Nhân này—ban đầu được hiển thị là Cấp E—đột nhiên nhảy lên trạng thái không thể đo lường.”
“Hừm.”
“T-thật lòng mà nói, tôi cũng không hiểu chuyện quái gì đang diễn ra nữa. Nhưng dù sao đi nữa, tốt nhất là đừng động vào chúng…”
Những Tiên Nhân nhỏ bé dễ thương này thực ra lại che giấu một bản chất kinh khủng đến thế.
Nghe thì thú vị đấy, nhưng điều quan trọng hơn nằm ở chỗ khác.
“Vậy nạn nhân thứ hai chết như thế nào?”
Tôi hỏi, và Seon Woo-yeon sau một thoáng do dự, tiếp tục kể.
“Chuyện là… dù đã có người chết, nhưng chúng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn được. Nhóm điều tra của chúng tôi sau đó đã tìm kiếm những người bị mất tích trong hầm ngục…”
Trong khi đó, những Tiên Nhân xung quanh vẫn đang nhảy múa vui vẻ.
“May mắn là chúng tôi nhanh chóng tìm thấy những phân tích viên bị lạc. Nhưng vấn đề lại bắt đầu từ đó.”
“Vấn đề gì?”
“Thì, ừm… dù đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng chúng tôi vẫn không thấy bất kỳ lối ra nào…”
Haha, hihi. Tiếng cười trong trẻo vang lên khi những Tiên Nhân vô tư nô đùa quanh đống lửa trại.
Chúng sở hữu vẻ ngoài đáng yêu, nhưng những người có mặt tại đây trước tôi lại ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng mỗi khi nhìn thấy chúng.
Và rồi Seon Woo-yeon tiếp tục nói.
“Khi đó… chắc khoảng 9 tiếng sau khi chúng tôi bước vào hầm ngục? Đột nhiên, những Tiên Nhân bắt đầu mời gọi chúng tôi.”
「Hôm nay chúng ta có lễ hội! Các ngươi cũng được mời đấy. Ngồi xuống đi nào!」
“Cũng giống như anh vừa nghe đấy, họ bảo chúng tôi tham gia lễ hội.”
Vì không còn phương án nào tốt hơn, nhóm điều tra đã chấp nhận lời mời của Tiên Nhân.
Và chính lúc đó, bi kịch xảy ra.
Bọn chúng đã mang đến một trò chơi có tên là [Trò Chơi Bong Bóng] trong khi lễ hội diễn ra.
Luật chơi đơn giản: từng người một sẽ thay phiên nhau thổi không khí vào một quả bóng cao su, và ai làm bóng nổ thì sẽ thua cuộc.
‘Trò chơi này cũng có trên Trái Đất mà.’
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ… nhóm điều tra đã vô tình bỏ qua một câu nói quan trọng của Tiên Nhân.
- Người thua sẽ bị “trừng phạt” nhé!
Mặc dù các Thợ Săn đã tham gia trò chơi với sự cảnh giác nhất định, nhưng họ không hề nghĩ rằng mình sẽ phải đánh cược bằng mạng sống.
Chính sự chủ quan này đã dẫn đến thảm kịch.
- Bùm!
Và rồi, một Thợ Săn vô tình làm nổ quả bóng.
Những Tiên Nhân liền phá lên cười đầy thích thú khi có người thua cuộc.
Ngay sau đó, chúng thực hiện hình phạt đã được đề cập trước đó.
“...Y như nạn nhân đầu tiên, Tiên Nhân đã cắn bay đầu anh ta.”
Hình phạt đó vượt xa mọi giới hạn mà con người có thể tưởng tượng.
Chỉ vì thua một trò chơi, mà một người đã chết.
“Vậy nạn nhân thứ ba… chẳng lẽ…”
Nhưng có lẽ điều đáng sợ nhất ở đây là gì, anh có biết không?
Lễ hội của vương quốc này… không chỉ diễn ra trong một đêm.
Sau khi cú sốc qua đi, những Tiên Nhân vẫn niềm nở cung cấp nơi trú ẩn và thức ăn cho nhóm điều tra.
Thế nhưng khi bình minh ló dạng, chúng lại tiếp tục tổ chức lễ hội một lần nữa.
- K-không! Tôi không muốn tham gia! Không đời nào!
Một trong những phân tích viên, do quá ám ảnh với những gì đã chứng kiến ngày hôm trước, đã tuyên bố sẽ không tham gia vào lễ hội này nữa.
Dĩ nhiên, những Tiên Nhân vẫn dịu dàng thuyết phục anh ta.
“Đừng lo mà! Chúng ta chỉ đang chơi đùa thôi! Là khách của vương quốc này, ngươi nhất định phải tham gia lễ hội đấy!”
Nhưng thử hỏi, một phân tích viên—kẻ không hề có khả năng chiến đấu—thì làm sao có thể chịu đựng được áp lực đó chứ?
Và rồi, anh ta đã làm điều duy nhất mà mình có thể nghĩ đến.
Anh ta chạy trốn rồi….
“Ư… Ưư hức.”
“Đừng khóc, Seon Woo-yeon.”
Anh ta đã cố gắng chạy trốn… nhưng Tiên Nhân cũng không hề nương tay mà giết chết.
Thế nên bầu không khí ở đây mới giống như một đám tang.
Bây giờ thì ai cũng hiểu rằng, nếu làm trái ý Tiên Nhân, một cuộc tàn sát đẫm máu sẽ diễn ra.
“Mọi người ơi, bọn ta lại nhảy múa cho xem nhé? Các ngươi có thể vỗ tay không?”
“Hộc…!”
“Ư… Ưm…”
Những con người tham gia lễ hội vội vã vỗ tay khi nghe Tiên Nhân cất lời.
Một lễ hội giữa đồng cỏ xanh mướt.
Khung cảnh này đẹp như một câu chuyện cổ tích… nhưng những người tham gia lại trắng bệch mặt mày, khiến bức tranh trở nên vô cùng méo mó.
“Kim Gi-ryeo, cứu tôi với… Chúng ta… phải làm gì trong tình huống này đây?”
Giọng Seon Woo-yeon đầy tuyệt vọng khi cầu xin tôi kết thúc lễ hội này.
Nhưng ngay cả tôi cũng chưa biết phải làm thế nào.
‘Không có gợi ý nào sao?’
Đã là Cổng Kịch Bản, chắc chắn nơi này sẽ có một dòng chảy kịch bản chính mà chúng ta phải theo.
‘Chẳng lẽ phải tận dụng trò chơi Bong Bóng để giết sạch lũ Tiên Nhân sao…?’
Khi tôi vừa nghĩ đến một ý tưởng đầy táo bạo theo đúng phong cách của một cựu Đại Pháp Sư, thì—
“Mà này, mấy vị khách kia lớn ghê nhỉ? Chắc là người khổng lồ thật không ta?”
“Không đâu. Không giống đâu. Màu da khác mà.”
Xì xào, xì xào.
Tiếng bàn tán khe khẽ len lỏi qua không khí lễ hội đầy náo nhiệt.
“Người khổng lồ?”
Nghe vậy, tôi lập tức cất giọng hỏi lớn.
Seon Woo-yeon nhìn tôi xen vào cuộc trò chuyện của Tiên Nhân mà kinh hoàng tột độ.
Nhưng tôi không bận tâm đến điều đó.
Những cái chết vừa rồi… rất có thể chỉ là một phần của kế hoạch nhằm đẩy tất cả người chơi vào lễ hội này mà thôi.
“Cái gọi là người khổng lồ… chính xác là gì?”
Thông thường, cư dân của Cổng Kịch Bản không phải lúc nào cũng đáng sợ hay cần phải e dè.
Vậy nên tôi không do dự mà đặt câu hỏi với Tiên Nhân.
Dù chỉ là một chút, tôi cũng muốn có thêm thông tin.
“Người khổng lồ? Là lũ đáng sợ đó. Chúng thích ăn thịt bọn ta lắm!”
“Hừm.”
“Nhưng giờ thì ổn rồi! Chúng đã hứa sẽ không làm hại bọn ta nữa.”
“Tại sao?”
“Vì nếu ăn sạch bọn ta, thì sẽ không còn gì để ăn nữa mà~”
Những Tiên Nhân vừa cười khúc khích vừa bay đến gần tôi, để lại những vệt sáng màu xanh lam lấp lánh.
“Người khổng lồ đã hứa sẽ tha cho chúng ta. Nhưng đổi lại, mỗi năm chúng ta phải dâng một Tiên Nhân cho họ.”
“Vậy còn những người còn lại thì sao?”
“Họ an toàn chứ?”
“Chúng ta an toàn rồi!”
Vậy ra đây chính là thiết lập chuỗi thức ăn của nơi này sao?
Nếu vậy… tôi có thể bắt đầu đi vào vấn đề chính được rồi.
“Hiểu rồi. Nhưng dù sao thì, ta không muốn ở lại vương quốc này lâu. Vậy có cách nào để rời khỏi đây không?”
Những người quanh đống lửa tròn mắt kinh hãi khi nghe tôi nói vậy.
Nhưng trái với sự lo sợ của họ, câu trả lời từ Tiên Nhân lại không tệ chút nào.
“Rời đi?”
“Muốn rời khỏi vương quốc?”
“Đi đâu?”
Không những không tức giận, bọn chúng còn nhiệt tình đưa ra một gợi ý.
“Bọn ta không biết.”
“Ta cũng không biết đường.”
“Nhưng mà, bên kia ngọn đồi có một cái cây lớn. Dưới gốc cây đó có một người tên là Apha sống ở đó.”
“Apha lúc nào cũng đi lang thang khắp nơi. Có khi anh ta biết đấy?”
Soạt.
Những Tiên Nhân đồng loạt giơ tay chỉ về cùng một hướng.
“Hãy thử đi theo lối đó!”
Lúc này, một Thợ Săn lo lắng hỏi rằng vậy còn lễ hội thì sao…
“Lễ hội kết thúc rồi.”
“Hết. Giờ đi đi.”
“Cái… cái gì?”
Qua đó có thể thấy, lễ hội của Tiên Nhân thực chất chỉ là một cơ chế để cung cấp thông tin cần thiết cho người chơi.
Trước đó, vì nhóm của Seon Woo-yeon quá sợ hãi nên không dám giao tiếp với Tiên Nhân, khiến tiến độ khám phá chậm lại.
‘Chắc do hầm ngục này vẫn là dạng nguyên mẫu, nên ngay cả phần hướng dẫn cũng không được trơn tru lắm.’
Tôi suy nghĩ ngắn gọn rồi đứng dậy.
Ngay lập tức, những người xung quanh rụt rè đi theo sau tôi.
Những kẻ xui xẻo từng bị mắc kẹt trong Cổng EX... Nhưng khoan đã, số lượng người có vẻ không đúng lắm.
“Để xem nào. Một, hai, ba, bốn… Mới có 4 người thôi á?”
Khi tôi nhíu mày đếm số lượng, Seon Woo-yeon liền giải thích.
“À, đội tiên phong—đám Thợ Săn Kho Báu—vẫn chưa tìm thấy. Chúng tôi đã lục soát cả ngày nhưng không có dấu vết gì của họ cả.”
Vậy thì hợp lý rồi.
Theo danh sách, tổng số người liên quan đến vụ này là:
4 người trong đội tiên phong
4 người thuộc đội điều tra tiếp viện
2 phân tích viên
1 dân thường
Tổng cộng là 11 người.
‘Nhưng tại sao đội điều tra lại có tận hai người chết thế này?’
Hiện tại, ngoài Seon Woo-yeon và một nhân viên Hiệp Hội vô danh nào đó, tất cả còn lại đều không phải chiến binh.
Nhận thức rõ độ tuyệt vọng của nhóm, tôi khẽ nhắm mắt lại.
“K-Kim Gi-ryeo? Anh sao thế?”
Nhưng vẫn có thể xử lý được.
Dù sao thì nữ pháp sư hệ phong kia cũng có thể chiến đấu ở mức chấp nhận được.
Chưa kể tôi cũng không hề lãng phí khoảng thời gian qua.
“Không sao đâu. Đừng bận tâm. Trước hết, vì trong nhóm có nhiều người chưa quen nhau, hãy tự giới thiệu sơ qua đi.”
Tôi siết chặt tay cầm của Thanh Kiếm Hydra.