[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 229: Chương 229



Thế là một ngày thứ Hai lại đến.

‘Khặc Khặc Khặc.’

Trong khi cả thế giới đang chìm trong lo lắng, có một thanh niên sống trong căn phòng trọ nhỏ lại cố nuốt nụ cười đắc thắng.

Nhập cư bất hợp pháp.

Lũ quái vật điên cuồng lao ra thế giới bên ngoài.

Đúng vậy, những thứ đó đương nhiên là nỗi sợ hãi của những công dân lương thiện.

Nhưng chẳng ai nhận ra rằng, một tội ác còn kinh khủng hơn có thể sẽ sớm diễn ra.

“Từ giờ tôi rút lại lời than thở rằng thế giới này ghét bỏ tôi. Xem ra cả vũ trụ này đều đứng về phía tôi mới đúng!”

Sẽ ra sao nếu một kẻ giả mạo cấp bậc lặng lẽ trà trộn vào hầm ngục hỗn loạn này để đánh cắp thi thể?

Một người thực sự tinh tế hẳn sẽ lo lắng về khả năng phi lý như thế.

Nhưng với Kim Gi-ryeo, đó chính xác là điều anh đang âm thầm chờ đợi.

Khi [Thành phố Mô Phỏng] lần đầu tiên xuất hiện, anh  không nghĩ nhiều về nó.

Thế nhưng, khi ngày càng có nhiều đặc điểm được tiết lộ, một kế hoạch tuyệt vời chợt lóe lên trong đầu anh.

Những khe nứt hầm ngục đang ngẫu nhiên xuất hiện khắp Trái Đất.

Những thợ săn vô danh đổ về từ khắp nơi.

Và diện tích rộng lớn của nó...

Tất cả những điều này đều hoàn hảo cho việc thu thập xác chết.

“Hừm...”

Theo tin tức, cơ quan hợp tác quốc tế đã thống nhất rằng vào ngày 15, các quốc gia sẽ thực hiện đợt thám hiểm đầu tiên trong hầm ngục.

Dựa trên dữ liệu thu được, họ sẽ lập kế hoạch chi tiết để tiến hành đợt thanh trừng thực sự vào ngày 16.

Kim Gi-ryeo đã nhắm đến ngày 15 này.

“Nếu mình ẩn nấp ở một góc khó phát hiện trong hầm ngục và kiên nhẫn chờ đợi, sớm muộn gì cũng sẽ có một Thức tỉnh nào đó chết vì bất cẩn, phải không?”

Trong thế giới thợ săn, nếu ai đó chết trong lúc chiến đấu, đồng đội hiếm khi cố gắng mang xác theo khi rút lui.

Việc liều mạng cứu lấy thi thể có thể khiến những người sống sót cũng mất mạng.

Vậy nên, phần lớn các trường hợp đều bỏ lại xác chết và rời đi.

Kim Gi-ryeo chỉ cần im lặng chờ đợi, và khi có một thi thể thích hợp, anh sẽ nhanh chóng lấy nó rồi đi về phía cổng thoát hiểm ít bị kiểm soát nhất.

“Dù hiện tại mình không thể dùng các phép băng giá như [Vùng Đất Băng Giá Vĩnh Cửu]... nhưng nếu chỉ là giữ lạnh một thi thể trong vài tuần thì hoàn toàn có thể.”

“Sao không chôn thi thể ở một vùng đất xa lạ, rồi sau này quay lại tọa độ đó để tiến hành ma thuật hoán đổi thân xác?”

“Xét cho cùng, trong nước lại có quá nhiều ràng buộc và hạn chế.”

Dĩ nhiên, khi triển khai kế hoạch này, sẽ có rất nhiều biến số.

Ví dụ như...

Tôi đã kiểm tra kỹ và đảm bảo không có ai xung quanh, nhưng đột nhiên lại có nhân chứng xuất hiện gần cổng ra vào.

Nhưng khi đó, chỉ cần một câu chuyện hợp lý để che đậy là đủ.

Kim Gi-ryeo đã nghiên cứu kỹ các sự kiện trong quá khứ bằng cách lùng sục trên Internet.

Nếu có vấn đề, anh sẽ sử dụng chiến thuật lừa gạt từng được chứng minh là hiệu quả.

“Nếu bị nghi ngờ, mình chỉ cần nói rằng đã cứu được một nạn nhân đang hấp hối, giống như sự hiểu lầm trong vụ Gampo-hang là được.”

Suy tính những âm mưu đen tối... chính là sở trường của một người đến từ Alphauri.

 

****

 

…Con thú chìm vào giấc ngủ.

Bộ não, không còn bị mắc kẹt trong hộp sọ của một con nai sừng tấm, mà nằm bên trong hộp sọ của con người, lại tiếp tục tự do chắp vá những ký ức hối tiếc của mình.

Giấc mơ lần này không phải là những hình ảnh quen thuộc từ góc nhìn thứ nhất, mà dường như là một cảnh tượng bị đánh cắp từ góc nhìn của một người thứ ba.

Beast nhanh chóng nhận ra rằng những hình ảnh trong tầm mắt mình chính là một cặp vợ chồng.

Một bàn tay thô ráp, chai sạn vì ngày ngày cầm rìu bổ củi, với những đường gân nổi lên rõ ràng.

Trên bàn tay ấy, một người lạ mỉm cười, nhẹ nhàng đeo lên một chiếc nhẫn.

Một cảnh tượng xảy ra vào một ngày tháng Hai nhiều năm về trước.

Đó là lời cầu hôn của người lạ.

Khoảng một tháng sau đó, hai người họ đã tổ chức một lễ cưới giản dị tại một nhà thờ nhỏ dưới chân núi.

Lớn lên trong một gia đình không hề bình thường—cha mẹ đều bị tống vào tù vì tội ngược đãi trẻ em—Beast chưa bao giờ dám tưởng tượng mình có thể có một bức tranh như thế này trong đời.

Ấy vậy mà, sau bao nhiêu thăng trầm, con thú này cuối cùng cũng tìm thấy một nửa của mình.

Cuộc sống tân hôn vô cùng hạnh phúc.

Có lẽ vì đã sống một mình trong một túp lều trên núi quá lâu, Beast có thói quen ăn rất ít thịt, và vô tình tuân theo một chế độ ăn gần như là ăn chay.

Người bạn đời của hắn, ngược lại, lớn lên ở thành phố, nên có xu hướng ưa thích thực phẩm chế biến sẵn.

Đôi khi, những khác biệt đó dẫn đến tranh cãi nhỏ nhặt.

“Ôi, chết tiệt. Được rồi, anh yêu. Được rồi, trước hết cứ đặt cái đó xuống đi. Em đồng ý! Nghĩ kỹ thì đúng là ăn thực phẩm hữu cơ sẽ tốt cho sức khỏe hơn hẳn.”

May mắn thay, người bạn đời của Beast rất bao dung.

Dù có cãi vã thế nào, hai người họ cũng nhanh chóng làm lành, tiếp tục tận hưởng những ngày tháng yên bình như bao cặp đôi khác.

“Đôi mắt thật đẹp.”

Nhưng trong quãng thời gian hạnh phúc đó, Beast lại phải đối mặt với một hiện thực vô cùng tàn nhẫn.

Từng đọc đâu đó câu nói: “Những thứ đạt được dễ dàng cũng sẽ mất đi dễ dàng.”

Thế nhưng, chuyện đó chỉ đúng với tiền bạc hay vật chất thôi chứ?

Chẳng lẽ số phận lại tàn nhẫn đến mức câu nói này cũng đúng cả với con người?

Người bạn đời của hắn đã chết vì một lý do hết sức lố bịch.

Nói một cách thẳng thắn thì chẳng khác gì hài kịch đen.

Giá như hôm đó, người ấy không đột nhiên muốn ăn chả cá phô mai 12 đô la chỉ bán ở siêu thị Hàn Quốc, và không rời nhà từ sáng sớm, thì có lẽ đã không chết như thế.

Beast đã từng cầm cả rìu lên để thuyết phục rằng thực phẩm chế biến sẵn sẽ rút ngắn tuổi thọ.

Nhưng người ấy không nghe.

Và rồi, kết cục là như thế này.

Cái chết của bạn đời Beast xảy ra một năm sau thảm họa hầm ngục.

Thế nhưng, thủ phạm không phải là quái vật từ hầm ngục.

Kẻ giết người lại là một đứa nhóc học cấp hai.

Chính xác hơn, đó là một Thức tỉnh trẻ tuổi, người đã cướp đi mạng sống của bạn đời Beast chỉ vì một trò đùa.

Đây là một trong những vụ án đầu tiên khiến nhân loại nhận ra rằng, hiện tượng thức tỉnh không hẳn là một món quà cứu rỗi.

Một đứa trẻ bỗng nhiên sở hữu siêu năng lực chỉ sau một đêm.

Vì quá tò mò về sức mạnh của mình, nó vô tư sử dụng nó để nhắm vào con người.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, khả năng của cậu ta là dịch chuyển đồ vật bằng tâm trí.

Một năng lực vô hình.

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người đột ngột quằn quại trong đau đớn, chết mà không hiểu chuyện gì đã giết mình.

Cảnh sát không tài nào xác định được thủ phạm.

Không dấu vết, không nhân chứng.

Một sức mạnh "sạch sẽ" đến đáng sợ.

Vậy là một Thức tỉnh nào đó đã dùng năng lực của mình để săn lùng con người, giống như trò chơi giết chuột đồng.

So với những trò chơi điện tử bị kiểm duyệt gắt gao, thực tế ngoài đời mang đến một sự kích thích chân thực hơn hẳn.

Và rồi, vào ngày hôm đó, chỉ đơn giản là bạn đời Beast đã gặp xui xẻo.

Chỉ muốn ra ngoài mua chút đồ ăn.

Nhưng lại tình cờ trở thành mục tiêu tiếp theo của một kẻ giết người.

Giống như một trò chơi mô phỏng quản lý thành phố, nơi chỉ cần nhấn một nút là có thể giảm dân số.

“Ưkh…!”

Người có đôi mắt nai hiền hòa đó, bị nghiền nát gan và lá lách bởi một bàn tay vô hình.

Và rồi, chỉ trong tích tắc, mất đi mạng sống.

Nhưng Beast đã không biết chuyện đó ngay lập tức.

Chỉ bởi vì hắn không có bằng lái xe.

Dĩ nhiên, hắn đã thử gọi điện bằng chiếc điện thoại cũ mà người ấy đã mua cho.

Nhưng người đã chết thì sao có thể nghe máy?

Chẳng phải lúc nãy, anh ấy đã nói sẽ đến siêu thị Hàn Quốc sao?

Có khi nào, đó là một cửa hàng rất xa?

Hay có khi nào xe tải bị thủng lốp trên đường về?

Beast cứ thế ngồi lặng lẽ đọc sách trong căn nhà gỗ của mình, vẫn ôm chặt những lời cuối cùng của bạn đời.

 

“Hãy giữ nhà cẩn thận cho đến khi em về.”

Và rồi, 6 giờ trôi qua.

Đến lúc này, ngay cả một con thú vốn không giỏi giao tiếp xã hội cũng bắt đầu nghĩ rằng có lẽ nên đến đồn cảnh sát.

Nhưng may mắn thay, điều đó không còn cần thiết.

Reng reng...

Một số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình của chiếc điện thoại cũ kỹ của Beast.

 

***

 

Ngày hôm sau.

"2 giờ 28 phút sáng..."

Tốt lắm, hoàn hảo.

Tôi kiểm tra thời gian trên điện thoại thông minh, nhanh chóng bước đi mà không muốn ai chú ý.

Đích đến hôm nay là cổng vào của [Thành Phố Mô Phỏng], cánh cổng thế giới mới xuất hiện trong một thung lũng hẻo lánh ở Gyeonggi.

Tôi đã thông qua hiệp hội để xin phép vào trước.

 

00:02 - Còn thức không?

00:02 - Không.

00:05 - Không có gì đặc biệt, chỉ là tôi muốn hỏi chút chuyện liên quan đến hầm ngục...

01:41 - Bây giờ anh có thời gian không?

01:42 - Không.

01:42 - Xin lỗi, tôi sẽ liên lạc lại vào sáng mai.

02:15 - Thợ săn Kang .

03:11 - Thôi quên đi, tôi đã giải quyết xong rồi, không cần để tâm.

 

Tôi đã dự liệu trước tình huống này, nên đã phân tích kỹ lưỡng giờ giấc ngủ của Kang Chang-ho.

Giờ thì không còn gì phải ngần ngại nữa.

Tôi quyết định nhắm vào khoảng thời gian từ 2 đến 6 giờ sáng, khi phần lớn người Hàn Quốc đều đang say giấc, để đánh cắp xác chết.

Với thân phận thẩm định viên, việc một mình kiểm tra hầm ngục sẽ không gây nghi ngờ gì.

Và nếu không có ai chết trong đêm nay thì cũng chẳng sao cả… tôi cũng chẳng mất gì.

"Thử xem nào."

 

Cổng vào [Thành Phố Mổ Phỏng].

Khu vực phong tỏa bị bao quanh bởi dải băng vàng, nơi một số nhân viên mặc vest của hiệp hội đang đứng gác.

Vừa nhìn thấy tôi, họ lập tức cúi người chào.

"Ôi trời!"

"Xin chào ngài...!"

"Suỵt, suỵt!"

Tôi ngay lập tức ra hiệu cho họ im lặng.

Không có gì đáng tự hào cả.

Việc thợ săn hạng S thứ tư của Hàn Quốc lén lút chui vào hầm ngục lúc rạng sáng không phải là điều nên để người khác biết.

"Bây giờ là sáng sớm, các anh nên giữ im lặng. Đây lại là vùng núi, âm thanh vang rất xa đấy."

"A-ah, vâng...!"

"Tôi vào ngay được chứ?"

"Vâng!"

Đôi lúc việc trở thành một người nổi tiếng cũng có cái lợi.

Tôi hài lòng khi thấy các nhân viên vội vàng tránh đường, rồi hiên ngang bước vào cổng.

Một bầu không khí xanh thẫm, đặc trưng của nơi này.

Những con đường ngay ngắn, rõ ràng được xây dựng bởi một thực thể có trí tuệ, với vô số ngã rẽ và mê cung kéo dài bất tận.

"Đúng như lời đồn, đúng là một đại mê cung."

Ngay lúc này, thế giới bí ẩn này vẫn đang không ngừng mở rộng, có thể nói kích thước của nó bằng ba đến bốn hầm ngục gộp lại.

Nhưng dù không gian có rộng lớn thế nào, tôi cũng chỉ có một điểm đến duy nhất.

"Bắt đầu thôi."

Tìm một nơi an toàn để lẩn trốn, như một con chuột nhắt!

Tôi vận dụng toàn bộ kỹ năng truy tìm của mình để tìm một nơi ẩn náu cho đến khi bình minh lên.

Kang! Kùng...!

Trong không khí khô khốc của hầm ngục, tiếng kim loại va chạm vang vọng.

Hẳn là đội khảo sát nào đó đang tiêu diệt quái vật, nhưng đối với tôi, đây không phải là một tín hiệu đáng hoan nghênh.

Phụt.

Âm thanh xương vô cơ đâm xuyên qua con người.

Tách, tách.

Tiếng chất lỏng rỉ ra từ lớp da bị xé toạc.

Nếu có thể, tôi muốn nghe những âm thanh như thế này hơn.

"Hừm."

Tôi khoanh chân ngồi, chống khuỷu tay lên đầu gối, khẽ cúi người.

 

Địa điểm: bên trong bức tường đổ nát ở trung tâm Thành phố Mô Phỏng.

Không biết ai đã làm điều này, nhưng những tàn tích của hầm ngục bị phá hủy nằm chồng chất lên nhau, tạo ra một vùng bóng râm lộn xộn.

"Và với cơ thể cấp F này, chỉ cần tôi không phát ra tiếng động thì cũng chẳng ai có thể phát hiện ra sự hiện diện của tôi bằng ma lực..."

Khoan đã.

Có phải bụi đá vừa bay vào mắt tôi không?

Sao tự nhiên lại có cảm giác cay xè trong mắt thế này?

Tôi đưa tay lau nhẹ khóe mắt, rồi tập trung trở lại.

Tôi đang mở tất cả giác quan lên 100% để theo dõi từng chuyển động của các Thức tỉnh trong khu vực.

Nhưng đúng như dự đoán, tìm được một xác chết "tươi mới" không hề dễ.

Các thẳm định viên vốn được xem trọng ở bất kỳ quốc gia nào, nên họ luôn có đội bảo vệ cực kỳ chặt chẽ.

"Dựa vào mức độ ma lực, có một kẻ hạng A, và ba tên hạng B?"

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.