[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 320: Chương 320



Điện thoại của tôi… đã hỏng hoàn toàn.

Dù hành tinh này không ẩm ướt như Alphauri, nhưng nước vẫn là thứ khá phổ biến. Vậy mà họ lại bán ra những thiết bị dễ bị hỏng vì độ ẩm đến thế này sao?

‘Vậy là hành trình của mình với cái điện thoại cũ nát này cũng đến đây thôi…’

Dù gì thì nó cũng nên chịu được ít nhất là mức mưa này chứ.

Đồ nhà máy dỏm!

Với vẻ mặt bực bội, tôi nắm chặt chiếc điện thoại hỏng, gắt lên trong lòng.

Nhưng dù có giận dỗi thế nào, nó cũng chẳng thể tự sửa chữa được. Tôi nhanh chóng chuyển hướng suy nghĩ.

“Haa…”

Rào rào rào…
Ban đầu, tôi chỉ định tận hưởng cơn mưa mà mình yêu thích. Nhưng cuối cùng, khung cảnh lại trở nên thê lương thế này.

Giờ không còn thiết bị nào để tìm kiếm thông tin, tôi phải tự mình nghĩ cách tìm một nơi ở mới.

‘Sống ở hành tinh xa lạ thật phiền phức.’

Lẽ ra tôi nên tìm hiểu nghiêm túc về cách mua nhà ngay từ đầu.

Bất động sản.

Công ty môi giới.

Một vài từ khóa hiện lên trong đầu tôi. Nhưng thành thật mà nói, một sinh vật ngoài hành tinh như tôi, giữa thế giới xa lạ này, sao có thể tìm được nhà ở chỉ bằng mấy manh mối ít ỏi như vậy?

Đối với một kẻ ngoại lai, ngay cả việc nhớ đến khái niệm PC bang cũng đã là một thử thách.

Vì vậy, hiện tại, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc cúi người dưới màn mưa xối xả, bất lực nhìn nước tràn qua vai mình.

Vrrr…
Nhưng đúng lúc đó, khi tôi hướng mắt ra xa, một chiếc xe khá quen thuộc vừa chạy qua con đường đối diện công viên.

‘Hử?’

Một chiếc xe màu trắng.

Trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối như bây giờ, tôi vẫn thường nhìn thấy loại xe này ít nhất hai lần một tuần.

‘Trông giống xe của Ha-sung nhỉ.’

Nói cách khác, đây chính là dòng xe nổi tiếng mà anh hùng quốc dân đã sử dụng làm phương tiện cá nhân.

‘Tên nó là gì nhỉ?’

Chủ xe đã từng nhắc đến, nhưng vì đó không phải thông tin quan trọng, nên tôi chẳng thèm nhớ.

Dù sao thì…

Chiếc xe nội địa có vẻ như thuộc dòng G70 đang chậm rãi lướt qua con đường ướt mưa.

Cũng như khi nhìn một đàn ngựa vằn, người ta có thể dần phân biệt được từng con, tôi cũng vô thức dán mắt vào chiếc xe này vì trông nó quá quen.

Do kính xe được dán phim tối màu, tôi không thể nhìn thấy rõ ai đang ngồi bên trong.

"Hửm?"

Nhưng tôi không chỉ dựa vào mắt thường—tôi còn là một Đại Ma Pháp Sư có trực giác nhạy bén.

Và ngay sau đó, khi tôi nhận ra điều gì đó…

Có vẻ đối phương cũng cảm thấy tương tự.

Chiếc xe trắng đang chạy một mình trên con đường ướt mưa bỗng đột ngột rẽ vào ngã tư tiếp theo.

Rõ ràng, người lái đã thay đổi lộ trình để hướng về phía công viên này.

‘Nhắc mới nhớ, khi nhìn thấy xe, tôi lại nhớ ra chuyện này… Mình có kỹ năng lái xe khá tốt, hay là nhân tiện mua luôn một chiếc mô tô nhỉ?’ (sao không ô tô anh)

Hiện tại, con đường phía trước công viên không có chỗ đậu xe thích hợp, nên chắc chắn người lái xe sẽ phải vòng qua lối khác để tìm điểm dừng.

‘Dù sao thì, một kẻ cấp F như mình chạy bộ cũng không thể nhanh bằng xe hơi được.’

Tôi lại cúi đầu, hướng mắt xuống đất, chìm vào những suy nghĩ vu vơ của bản thân.

Và không lâu sau đó, một bóng người mới xuất hiện trong công viên.

"Thợ săn Kim!"

Dù chỉ thấy từ xa khi còn trong xe, tôi đã biết ngay đó là ai.

Vậy nên bây giờ, khi người đó xuất hiện trước mắt tôi, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

Từ nguồn ma lực mơ hồ mà tôi cảm nhận được, tôi đã phần nào đoán ra rồi.

Và đúng như tôi nghĩ.

Ngay khi nghe giọng nói quen thuộc ấy, tôi ngẩng đầu lên và cất lời chào.

"Chào."

Người vừa xuất hiện chính là Jung Ha-sung.

"Khoan đã, Thợ săn Kim… Sao anh lại…"

Có vẻ như cuộc gặp gỡ này nằm ngoài dự tính của cậu ta.

Ngay khi thấy tôi ngồi trên băng ghế, cậu ta lập tức thắc mắc.

"Tôi nghe nói anh nhập viện mà? Sao ra ngoài nhanh vậy?"

"Vì tôi khỏi rồi."

"Vậy nên lúc tôi nhắn tin hỏi có thể đến thăm anh không, anh bảo không cần à?"

Thực ra, Thợ săn số 1 của Hàn Quốc đã biết được việc tôi bị thương trong một vụ tai nạn Cổng khi làm việc với cảnh sát.

"Lúc đó tôi vừa thay đồ xong thì nhận được tin nhắn của cậu."

Dù vậy, khung cảnh mà cậu ta chứng kiến bây giờ hẳn vẫn khiến cậu ta cảm thấy lạ lùng.

"Chuyện là…"

Jung Ha-sung thoáng ngập ngừng, vẻ mặt đầy bối rối.

"Tôi đã nghe hết những gì xảy ra rồi. Kang Chang-ho đã tấn công anh và bị đánh bại, đúng không? Nghe nói hắn còn nói rằng suốt đời này sẽ không dám gây chuyện với anh nữa."

"……"

"Ngay cả khi huy động cả lực lượng công quyền, tôi cũng không thể bắt được hắn, chỉ có thể giậm chân trong tức tối… Nhưng ha, giờ nghĩ lại thì việc đánh bại hắn ngay khi hắn tìm đến mình cũng là một cách giải quyết nhỉ?"

Khoảnh khắc này khiến tôi cảm thấy có chút đáng thương cho thợ săn hạng 1, người cũng đã bị lừa bởi tin tức giả.

‘Cậu cũng bị cuốn vào chuyện này rồi à…’

Nhưng vấn đề là, làm sao tôi có thể đính chính sự thật ngay tại đây?

Lúc trận chiến nảy lửa giữa những thợ săn cấp S thật sự diễn ra trên bãi cát, có lẽ tôi đã có thể nói thẳng với cậu ấy rằng tôi chỉ là một F cấp.

Tuy nhiên, khi thời gian trôi qua, suy nghĩ của tôi đã hoàn toàn thay đổi.

‘Khoan đã… không phải cậu ta vốn có tính cách hơi đáng sợ sao?’

Việc tiết lộ danh tính người ngoài hành tinh của mình, hay nói thẳng ra rằng cấp S thứ tư chỉ là một kẻ giả mạo, đều đòi hỏi một niềm tin tuyệt đối vào nhân cách của đối phương.

Nhưng tôi lại là người từng có mâu thuẫn gay gắt với người hùng quốc dân vào mùa hè năm ngoái.

Vậy nên, vẫn còn chút ngại ngùng trong việc đối diện với cậu ta.

Tôi sợ rằng, nếu thừa nhận đã lừa dối cậu, thái độ của cậu ta sẽ thay đổi.

Vì thế, tôi không thể dễ dàng phủ nhận tin đồn rằng mình đã đánh bại Kang Chang-ho.

"Quả nhiên, thợ săn Kim là đẳng cấp khác."

"Ừm…"

Nếu cần một lý do để tự biện minh, có lẽ là vì buổi học pháp thuật của tôi vẫn chưa kết thúc.

Nên để đảm bảo rằng những bài học đó diễn ra suôn sẻ, có lẽ tốt hơn là vẫn giữ vững địa vị của một cường giả.

Trong việc học, sự tín nhiệm của giáo viên là yếu tố quan trọng.

Lấy lý do đó để che giấu sự thật, tôi chỉ biết lặng lẽ quay mặt đi, giả vờ không quan tâm đến cuộc trò chuyện.

Trên mặt tôi hiện rõ sự khó chịu vì chính sự hèn nhát của mình.

Nhưng Jung Ha-sung lại không nhận ra điều đó, chỉ vô thức thay đổi vị trí cầm món đồ trong tay.

Cũng phải thôi, vì trước mặt cậu ta bây giờ là một thợ săn ngồi giữa trời mưa mà không có lấy một chiếc ô.

Soạt…
Trong cơn mưa như trút nước, một người đàn ông mặc chiếc áo thun đen, dáng vẻ lơ đãng, ngồi im lặng trên băng ghế.

Từng giọt mưa lớn trượt qua bờ mi của anh.

Chứng kiến cảnh tượng này, Ha-sung cuống quýt nghiêng chiếc ô của mình về phía tôi.

Tất nhiên, tôi chẳng vui vẻ gì với hành động đó.

"Tôi đã ướt sũng thế này rồi, bây giờ mới che ô thì có ích gì."

Nếu nói bằng giọng bình thường, nghe có vẻ sẽ khá cay nghiệt, nên tôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo và nói:

"Thôi khỏi, cất đi."

"Nhưng…"

"Cậu cứ dùng đi. Không che thì lưng sẽ ướt đấy."

Một thoáng, tôi tự hỏi nếu tôi rèn luyện thêm kỹ năng của mình, liệu tôi có thể làm khô quần áo của người khác mà không gây ảnh hưởng đến họ không?

Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu một pháp sư hỏa thuật.

Nhưng khi cuộc trò chuyện tiếp diễn, Ha-sung dường như có điều gì đó băn khoăn.

"Nhưng mà… tại sao anh lại ngồi đây giữa trời mưa thế này?"

Và tôi chỉ đơn giản trả lời.

"Thì ngồi thôi."

"Cái gì cơ? Không phải anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sao? Sao không về nhà nghỉ ngơi đi?"

"Ha-sung à, tôi không còn nhà nữa."

"Hả?"

Không có nhà? Câu nói đó khiến Ha-sung thoáng sững lại.

‘Khoan đã… À!’

Cuối cùng, cậu cũng hiểu ra vấn đề.

‘Phải rồi, căn hộ của anh ấy đã bị nuốt chửng rồi mà.’

 

Bây giờ nghĩ lại, gã thợ săn tóc vàng này đã biến mất suốt mấy tiếng đồng hồ sau khi để lại một tin nhắn duy nhất: "Kang Chang-ho đã đến tìm tôi."

Nhờ vào hàng loạt bài phỏng vấn sau đó, mọi người mới biết rằng Kim Gi-ryeo đã tạm lánh mặt để di chuyển đến một địa điểm khác nhằm bảo vệ dân thường.

Tuy nhiên, nếu nhớ lại tình hình lúc đó—

Khi tôi chạy đến để giúp đỡ, tòa nhà đã biến mất không một dấu vết. Chỉ còn lại một khu đất trống cùng một con quái vật có động thái chậm chạp, khó có thể nói là nguy hiểm. Tôi còn nhớ mình đã vô cùng sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng đó.

Jung Ha-sung hồi tưởng lại hiện trường vụ sập, rồi ngay lập tức quay lại cuộc trò chuyện hiện tại.

"Vậy chứ bây giờ anh tính ngồi đây mãi à? Sao không vào khách sạn nghỉ tạm?"

"Khách sạn?"

"Dù sao thì anh cũng có thể từ từ tìm chỗ ở mới mà."

Trông cậu ta có vẻ vô cùng lo lắng, gần như muốn giậm chân tại chỗ.

Cũng bởi vậy, dù tôi đã từ chối, cậu ta vẫn cứ cố nghiêng ô về phía tôi.

Nhưng đáng tiếc, phương án mà cậu ta đề xuất lại không hề dễ thực hiện.

Ngay sau đó, tôi thở dài than thở.

"Khách sạn à… Nghe cũng hấp dẫn đấy. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không đơn giản vậy đâu."

"Tại sao?"

"Khi căn hộ bị nuốt chửng, tôi chỉ kịp mang theo kho vật phẩm"

"Khoan, vậy chẳng lẽ…"

"Tôi mất luôn cả ví."

"Còn tiền thì sao?"

"Tiền thì vẫn còn trong tài khoản. Nhưng ngay lúc này, điện thoại của tôi cũng vừa tắt ngóm."

Muốn sửa điện thoại thì cần tiền, nhưng để rút tiền lại cần thẻ ngân hàng.

Và cái ví chứa tất cả thẻ ngân hàng của tôi đã biến mất cùng với tòa nhà kia.

Từ góc nhìn của tôi, tình huống này đúng là ngõ cụt.

Khi thấy tôi loay hoay mãi mà không nghĩ ra cách nào giải quyết, cậu ta tỏ ra khá bất ngờ.

‘Bây giờ mới chỉ khoảng 11 giờ sáng thôi mà. Nếu đến ủy ban phường làm chứng minh tạm thời, anh ấy vẫn có thể làm xong mọi thủ tục ngân hàng trong hôm nay mà?’

Thật kỳ lạ.

Một người có thể dễ dàng làm nhục mọi thợ săn xuất sắc trong Hầm ngục.

Một người có thể điều khiển hỏa thuật một cách thuần thục hơn cả những kẻ đã thức tỉnh hệ Hỏa.

Vậy mà khi đối mặt với một rắc rối đời thường đơn giản như thế này, tôi lại tỏ ra vô cùng vụng về.

Kim Gi-ryeo, thợ săn này…

 

Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn có cảm giác rằng mình bị tách biệt khỏi xã hội.

Một mặt, tôi luôn mang dáng vẻ cao ngạo.

Mặt khác, tôi lại lạ lẫm và hoàn toàn xa cách với thế giới này.

Có điều gì đó ở tôi khác biệt hoàn toàn so với những thợ săn bình thường.

"Hmm…"

 

Rào rào rào…
Ngồi trên băng ghế, tôi vẫn dửng dưng để mặc cơn mưa trút xuống người, chìm vào suy tư.

Ngay lúc tôi đang thắc mắc vớ vẩn rằng nếu mất sổ tiết kiệm giấy thì liệu tiền trong ngân hàng có mất theo không, cậu ta bất chợt lên tiếng.

"Thợ săn Kim."

Cậu ta đề nghị.

"Có vẻ anh đang hoang mang vì mất chỗ ở. Nếu vậy, thay vì phải loay hoay chuẩn bị đủ thứ, tại sao không ở tạm nhà tôi?"

"Hả?"

"Mưa lớn quá rồi."

Một nửa lời đề nghị đó là do cậu ta vô thức thốt ra.

 

Bỗng dưng, một đồng loại xuất hiện với bộ dạng như chuột rơi xuống nước. Nếu là một người có lòng tốt, chắc chắn sẽ nảy sinh ý muốn giúp đỡ ngay lập tức.

"Dù sao thì nhà tôi cũng có sẵn phòng khách từ trước. Một người ở vài tháng cũng không thành vấn đề đâu."

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn từ chối ngay lập tức.

‘Không đời nào. Dù gì đi nữa, mình cũng không thể vô duyên vô cớ xông vào nhà người khác được.’

Tôi không có chút kiến thức nào về tiêu chuẩn xã hội của Trái Đất, nên việc tìm chỗ ở chắc chắn sẽ khó khăn gấp nhiều lần so với bình thường.

Dù cậu ta vừa mới nói rằng tôi có thể ở lại bao lâu tùy thích, nhưng thế giới này có khái niệm về phép lịch sự và lời nói xã giao.

Tức là…

‘Nếu mình thật sự ở lì đó, chắc chắn cậu ta sẽ khó chịu. Đó chỉ là một câu nói khách sáo thôi.’

Dù sao đi nữa, tôi cũng là một pháp sư có khả năng đọc tình huống ở mức tối thiểu.

Tôi đã định từ chối một cách nhẹ nhàng.

Nhưng ngay lúc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, khiến tôi khựng lại.

‘Chờ đã… Ở chung với một người Trái Đất sao…?’

Khoan đã.

Cơ hội này… mình có nên từ chối một cách dễ dàng như thế không?

‘……’

Lần trước, khi tôi ở nhờ nhà Ahn Yoon-seung vì một tình huống bất khả kháng, khoảng thời gian đó quá ngắn để nhận thấy điều gì đặc biệt.

Nhưng sống chung lâu dài với một sinh vật đến từ hành tinh khác chắc chắn là một cơ hội không thể bỏ lỡ đối với một nhà nghiên cứu.

Bởi vì tôi sẽ có thể quan sát trực tiếp cách một loài khác sinh hoạt hằng ngày.

Chưa kể, cả hai đều là đàn ông, nghĩa là tôi có thể thu thập được dữ liệu thực tế về đời sống nam giới trên Trái Đất mà không bị ai nghi ngờ.

Giả sử một nhà khoa học Trái Đất được trao cơ hội quan sát cuộc sống thường ngày của một Alphauri, chẳng lẽ họ sẽ không vui đến phát khóc sao?

"Thợ săn Kim?"

Tôi giật mình.

Vì mải suy nghĩ, tôi đã bất giác đứng yên quá lâu.

‘Không được. Cậu ta là một người Trái Đất tốt bụng, mình không thể làm phiền cậu ta được. Hơn nữa, nếu sống chung, khả năng mình bị NASA bắt cóc sẽ tăng cao…’

Nhưng dù có cố trấn áp bản thân, ham muốn của tôi càng lúc càng lớn dần.

-“Đây là cơ hội để ngắm nhìn nền văn hóa sinh hoạt của con người Trái Đất một cách trọn vẹn!”

-"Tôi sẽ cho anh thấy một loài động vật có vú có trí tuệ cao sống trong môi trường như thế nào!"

Thậm chí, giọng nói của Jung Ha-sung trong đầu tôi còn bắt đầu vang lên với âm điệu du dương như thiên thần. (ảnh tự bóp méo câu nói)

Tất nhiên, cậu ta chưa từng nói mấy câu đó bao giờ.

"⋆⁺₊⋆⁂ Và tôi còn là một con người bình thường không có sức mạnh ma thuật, nên dù anh có sử dụng bùa chú gì trong nhà, tôi cũng sẽ không nhận ra đâu ⋆⁺₊⋆..。"


Khoan đã…

Sao khu vực xung quanh cậu ta lại phát sáng vậy? Mình có bị ảo giác không?

Lúc tôi còn đang ngơ ngác, cậu ta bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Trong khi đó, tôi vẫn còn đang giằng xé nội tâm dữ dội.

Nhưng rồi, sau một hồi đấu tranh suy nghĩ…

Cuối cùng, thứ duy nhất tôi thốt ra lại là—

"Nhà cậu có bồn tắm không?"

Đó chính là câu nói kết thúc cuộc thảo luận của chúng tôi.

Bởi ngay sau đó, cậu ta gật đầu một cách dứt khoát, như thể đó là điều hiển nhiên vậy.

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.