Thông Tin Vật Phẩm Mới ☜
[1]
Tên vật phẩm: Song Sinh Hộ Vệ
Địa điểm thu thập: Mê Cung Bạch Y (EX)
Phân loại: Trang bị
Mô tả: Dạng vòng tay, có thể sử dụng hai lần để…
=======================
Ngày hôm sau, khi kế hoạch xâm nhập cổng bị chặn đứng.
Tôi lười biếng nằm dài trên giường, kéo màn hình điện thoại xuống xem tiếp.
Bây giờ, mỗi sáng tìm hiểu thông tin về thợ săn và vật phẩm mới đã trở thành thói quen hàng ngày của tôi.
“Cuối cùng thì, người Trái Đất cũng đã hoàn thành phân tích ma đạo cụ này rồi.”
Tôi liếc nhìn thông tin trên trang web, rồi lại cúi xuống xem chiếc vòng tay mà mình đang cầm trên tay.
‘Vậy ra, lý do trước giờ không có thông tin gì về nó là vì món này lần đầu xuất hiện trong hầm ngục cấp EX đó sao?’
Có vẻ như tên chính thức của vật phẩm này là "Song Sinh Hộ Vệ".
‘Lúc trước còn hy vọng Jung Ha-sung sẽ liên lạc lại nên cứ giữ nguyên. Nhưng đến nước này rồi thì chắc phải từ bỏ thôi nhỉ?’
Tôi lật qua lật lại chiếc ma đạo cụ chưa từng được sử dụng một lần nào, rồi thử đeo nó vào cổ tay.
Chiếc vòng hoàn toàn vừa khít với cổ tay tôi, như thể nó vốn dĩ thuộc về tôi vậy.
‘Tốt rồi. Thế này thì ít nhất vẫn có bảo hiểm.’
Nhưng vấn đề đặt ra là—
Tại sao tôi lại đột nhiên đeo ma đạo cụ này sau một thời gian dài để không?
Câu trả lời rất đơn giản: Hôm nay, tôi sắp tiến hành một thử nghiệm khá nguy hiểm.
“Haa… Không ngờ sẽ có ngày mình căng thẳng chỉ vì không có vệ sĩ bên cạnh.”
Vừa làu bàu, tôi vừa tất bật chuẩn bị.
Nhìn tôi lúc này, ai cũng sẽ nghĩ tôi đang chuẩn bị lên đường ngăn chặn một thảm họa diệt vong toàn cầu vậy.
Nhưng thực tế, điểm đến của tôi lại là—
[Cổng cấp F (031-F6)]
Mức độ nguy hiểm: Thấp nhất.
Nơi tập trung những loài quái vật yếu đến mức người bình thường cũng có thể dùng gậy gộc mà giết được.
Cổng cấp F!
Tôi nhìn tấm biển treo trước lối vào, khẽ nghiêng đầu suy nghĩ.
Ở Trái Đất, cổng hầm ngục được chia thành hai loại: Cổng Xanh và Cổng Đỏ.
Nơi này thuộc loại Cổng Xanh, dạng không có boss.
“Loại thường II.”
Một cánh đồng rộng lớn, nơi quái vật nhỏ sẽ liên tục tái xuất hiện.
Chỉ cần đánh bại một số lượng nhất định, cổng sẽ tự động đóng lại.
Tôi lướt lại những thông tin đã tìm hiểu trước đó trong đầu.
‘Lối vào không bị hạn chế quá nghiêm ngặt. Đây đúng là nơi lý tưởng để luyện tập.’
Hôm nay, tôi đến đây để săn quái vật.
‘Cuối cùng cũng có thể sống đúng với cái danh thợ săn rồi.’
Sau khi bị Seon Woo-yeon chặn đứng con đường kiếm tiền béo bở, tôi buộc phải nghĩ đến một phương án thay thế—
Dù chỉ là quái vật cấp F, thì săn chúng để kiếm sống vẫn tốt hơn không làm gì.
“À.”
Bên trong cổng hầm ngục là một thảo nguyên rộng lớn, trải dài vô tận.
“Có quái vật kìa.”
Khung cảnh đẹp như tranh vẽ, nhưng ngay khi nhìn thấy sinh vật vừa xuất hiện, tôi lập tức nuốt khan.
“Kiiiiiik… Kiiik…”
“Ôi trời, tiếng kêu gì nghe kinh dị vậy?”
Sinh vật này được gọi là "Sơn Dương Lỗi Hỏng".
Lý do có cái tên kỳ lạ này là vì âm thanh mà nó phát ra giống hệt một cây vĩ cầm bị đứt dây.
“Kiiiiik…”
Dù khuôn mặt của nó trông có vẻ hiền lành, nhưng đừng để bị đánh lừa—
Đây là một trong những con quái cấp F nguy hiểm nhất.
Cũng chính vì vậy mà giá trị của nó cũng không hề rẻ.
Tôi nghĩ vậy, rồi mở nắp thuốc tăng cường ma lực.
Hôm nay chính là ngày thử nghiệm ma pháp tấn công.
“Iiiik… Kiiiiiik…?”
Ục.
Chất lỏng chảy qua cuống họng, thấm sâu vào cơ thể tôi.
Đúng lúc đó, con quái vật vô tình quay đầu nhìn tôi.
Nhưng đã quá muộn.
Không ai trên Trái Đất có thể thi triển ma pháp nhanh hơn tôi.
‘Chết đi!’
Tôi giơ ngón trỏ về phía trước.
Ngay lập tức, một quả cầu lửa nhỏ hình thành trên đầu ngón tay, bắn đi như một viên đạn.
Thành công rồi. Cầu lửa đã kích hoạt!
-Bụp!-
“…Hả?”
Nhưng chỉ 2 giây sau—
Quả cầu lửa được tôi bắn ra một cách đầy tự tin đã chạm vào lớp lông của con sơn dương, rồi…
…biến mất một cách bi thảm.
Tôi đứng sững tại chỗ, hoàn toàn mất sạch ngôn từ.
“……”
Cái quái này… mà gọi là Cầu Lửa à?
“Kiiiiiii~!”
“Khốn kiếp, mình biết ngay mà!”
Với lượng ma lực cấp F, kết quả này cũng chẳng có gì bất ngờ.
Tôi lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ngay phía sau, con sơn dương hung hăng đuổi theo, trông chẳng khác gì một người vừa bị tàn thuốc lá rơi trúng áo.
May mắn thay, nó không đuổi theo tôi ra khỏi cổng hầm ngục.
“An toàn rồi!”
Xoẹt!
Tôi lao ra khỏi cổng, thở hổn hển, gần như kiệt sức.
Chết tiệt. Tình trạng ma lực của cơ thể này còn thảm hại hơn tôi tưởng nhiều.
“Haa… Haa…”
Không chỉ vậy, sức bền của lá phổi này cũng tệ hại đến mức không thể tin nổi.
Chỉ mới chạy một đoạn ngắn mà tôi đã mệt muốn chết, mất một lúc lâu mới có thể điều hòa lại nhịp thở.
‘Hửm?’
Nhưng ngay lúc đó—
“A! Lâu lắm rồi mới gặp lại cậu đấy!”
Một giọng nói vang lên ngay bên tai, khiến tôi giật mình ngẩng phắt đầu lên.
“Chào cậu! Lâu quá không gặp! Ồ, cậu vẫn còn làm thợ săn à?”
Người trước mặt có mái tóc ngắn, đôi mắt đen láy.
Anh ta mặc một chiếc áo thun sọc đơn giản với các đường kẻ xanh lam.
“cậu còn nhớ tôi không? Hồi đó, cả hai chúng ta mới lấy được chứng chỉ thợ săn, còn đi cùng một cổng hầm ngục mà! Nhớ không?”
Ban đầu, tôi không nhận ra người này là ai.
Nhưng càng nghe anh ta nói, ký ức mờ nhạt trong đầu tôi dần dần hiện lên.
“Tôi là Jae-hyun, khi đó làm đội trưởng.”
Tôi không thể nhớ chính xác tất cả mọi thứ.
Nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm thấy người này đang nói sự thật.
“Cậu tên là Gi-ryeo, đúng không?”
Nói cách khác, đây là một người đã từng quen biết Kim Gi-ryeo khi còn sống…?
Tôi quyết định giữ im lặng, cẩn thận quan sát tình hình.
***
Kim Gi-ryeo trước đây là người như thế nào?
“Lúc đó, cả hai chúng ta đều hoảng loạn rồi bỏ chạy mà, nhớ không? Haha! Chỉ vì một con quái cấp F thôi đấy!”
Nếu dựa vào cuộc trò chuyện này, có vẻ như anh ta không phải kiểu người dũng cảm hay gan dạ gì.
“Dù sao thì, đó cũng là lần đầu tiên chúng ta đi săn, căng thẳng là chuyện bình thường thôi.”
Nhưng mà… sao tên này lắm lời vậy?
“À mà này, cậu đến cổng này làm gì thế? Chẳng lẽ đi solo*?” (một mình)
Anh ta không hề biết rằng người trước mặt mình thực chất là một kẻ ngoài hành tinh, đang đội lốt một người chết.
Nhìn chằm chằm vào sự vô tư của Jae-hyun, tôi chợt cảm thấy có chút thương cảm.
Cuối cùng, tôi miễn cưỡng lên tiếng.
“Ừ, tôi đến đây để săn một chút.”
“Ấy dà~ lại thế rồi! cậu quên rồi à? Trước đây cậu nói chuyện thoải mái với tôi cơ mà!”
Chết tiệt, thật sao?
“À… xin lỗi. Dạo này tôi hay quên ấy mà.”
Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra. Chỉ cần một sai sót nhỏ thôi là sẽ bị phát hiện ngay.
Cuộc trò chuyện với anh ta khiến tôi cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng tôi cũng không thể đột ngột rời đi được.
"Một người từng quen biết chủ nhân của cơ thể này."
Việc hồi sinh thất bại đã tạo ra những khoảng trống trong ký ức của tôi.
Có lẽ đây là cơ hội duy nhất để lấp đầy chúng.
“Vậy thì tôi sẽ lại nói chuyện thoải mái nhé… Jae-hyun?”
“Đúng rồi đó!”
Ngay khi tôi cẩn thận thăm dò, anh ta nở một nụ cười rạng rỡ.
“À phải rồi! Dù sao thì cũng có duyên gặp lại thế này…”
Chưa đầy một phút sau, tôi đã nhận được một lời đề nghị bất ngờ.
“Cậu có muốn lập nhóm với tôi hôm nay không?”
“…Nhóm?”
“Chỗ này khó solo lắm~ Tôi thấy cậu vừa ra khỏi cổng mà đã thở hồng hộc rồi đấy.”
“…À.”
“Đúng lúc nhóm tôi đang thiếu một người!”
Theo lời Jae-hyun, hôm nay một thợ săn trong đội của anh ta đã bỏ việc mà không báo trước.
“Cậu có thấy nhóm tôi ở kia không? Thủ lĩnh của chúng tôi là một thợ săn cấp D đấy.”
Anh ta chỉ về phía xa, nơi có ba thợ săn đang đứng.
Dựa vào kích thước ma lực, có vẻ như gã đàn ông vác rìu khổng lồ kia chính là thợ săn cấp D.
“Sao nào? Nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể vào cổng ngay lập tức.”
Săn theo nhóm.
Dù là loài động vật yếu, tập hợp thành bầy luôn là cách đi săn hiệu quả nhất.
Tuy nhiên…
“Xin lỗi, nhưng tôi sắp về rồi.”
Tôi từ chối ngay lập tức.
Lý do rất đơn giản—tôi đã sử dụng hết thuốc tăng cường ma lực hôm nay.
“Tôi đã hết ma lực, nên không thể tiếp tục săn nữa.”
“Nhanh vậy sao?”
“Cậu cũng biết rồi đấy. Một thợ săn cấp F như tôi chỉ cần dùng vài kỹ năng là cạn sạch ma lực.”
Tôi cố tình thở dài đầy tiếc nuối, tỏ vẻ bất lực.
Nhưng đúng lúc đó, Jae-hyun bỗng dưng nói ra một điều kỳ lạ.
“Không sao đâu mà? Thật ra, chúng tôi không cần thêm thợ săn.”
“…Hả?”
“Tôi quên mất chưa nói, người bỏ việc hôm nay… thực ra là phụ tá vận chuyển.”
“Phụ tá vận chuyển?”
“Đúng vậy! Thế nên chúng tôi đang lo lắng không biết ai sẽ mang theo chiến lợi phẩm đây.”
Jae-hyun cúi đầu, nở nụ cười chân thành.
“Cậu có thể giúp chúng tôi một lần được không? Tôi đảm bảo trả công hậu hĩnh.”
Nếu chỉ cần khuân vác đồ, thì cũng không có lý do gì để từ chối cả.
“…Được thôi.”
“Tuyệt vời! Cảm ơn cậu rất nhiều!”
Cũng không hẳn là một ý tồi nếu tận mắt quan sát cách mà một đội thợ săn chuyên nghiệp hoạt động.
Vậy là tôi chấp nhận lời mời, sau đó gặp gỡ các thành viên trong nhóm.
Ba giờ sau—
Cuối cùng, sau khi kết thúc đợt săn kéo dài ba tiếng, chúng tôi rời khỏi cổng hầm ngục.
‘Đội này có tổ chức khá tốt.’
Nhóm thợ săn mà Jae-hyun giới thiệu vận hành trơn tru hơn tôi tưởng.
Hai người sở hữu ma pháp dẫn dụ quái vật đứng ở tuyến đầu, liên tục điều phối sự chú ý của chúng.
Trong khi đó, nhóm pháp sư phía sau sẽ tận dụng cơ hội bồi thêm đòn quyết định từ xa.
‘Chiến thuật đơn giản nhưng rất hiệu quả và an toàn.’
Nhìn nhóm này săn quái, tôi chợt liên tưởng đến những bộ lạc thời tiền sử săn voi ma mút.
Tôi siết chặt dây đeo ba lô trên vai, suy ngẫm về buổi đi săn hôm nay.
Nhưng đúng lúc đó, trọng lượng của ba lô bỗng nhiên nhẹ đi đáng kể.
“Rồi rồi, săn xong rồi thì đưa ba lô đây đi! Tôi sẽ mang nó đến trạm thu mua.”
Gã thợ săn cấp D, đội trưởng nhóm, nhấc chiếc ba lô của tôi lên.
Tôi liếc nhìn người đàn ông to lớn trước mặt.
Hắn ta bật cười sang sảng.
“Thật sự rất cảm ơn cậu. Không ai ngờ cái tên phụ tá vận chuyển đó lại nghỉ ngang như vậy!”
“…À, vâng.”
“Mà tôi rất thích cậu đấy. Tôi cứ tưởng cậu gầy gò thế này thì sẽ nhanh mệt, ai ngờ lại khiêng vác rất cừ!”
Gã vỗ mạnh vào lưng tôi, cười vui vẻ.
“Thôi thì, dù sao cũng là người quen của Jae-hyun… Tôi định trả thêm một chút, nhưng mà…”
Ngay sau đó—
Gã thợ săn cấp D rút ví ra từ túi áo, rồi thong thả đếm từng tờ tiền trước khi đưa cho tôi.
Năm mươi nghìn won… một, hai, ba, bốn tờ.
Tổng cộng bao nhiêu đây?
“Khoan đã, tiền công cho một phụ tá vận chuyển mà nhiều vậy sao?”
“Cậu đã giúp chúng tôi vào phút chót mà. Ít nhất cũng phải có chút tiền thưởng chứ.”
Tôi vẫn đứng đó ngây người, còn gã thợ săn cấp D thì bật cười sang sảng.
“À mà này, cậu có rảnh vào ngày mai không?”
“…Ngày mai?”
“Chúng tôi đã đặt trước một cổng hầm ngục khác. Nhưng bây giờ lại phải đi tìm phụ tá vận chuyển mới, phiền phức quá đi mất…”
Nghe có vẻ như họ đang thật sự khốn đốn vì tên phụ tá vận chuyển vô trách nhiệm kia bỏ ngang giữa chừng.
“Thật lòng mà nói, tôi thích làm việc với cậu hơn. Vậy sao nào? Đi thêm một lần nữa nhé?”
Lời đề nghị này…
Về cơ bản, họ là một nhóm săn quái có thực lực.
Hôm nay, buổi đi săn đã diễn ra cực kỳ suôn sẻ.
Nếu ngày mai họ cũng chỉ săn trong cổng cấp F, thì tôi không có gì phải lo lắng cả.
“…Được thôi.”
Vậy là tôi vui vẻ gật đầu.
Dĩ nhiên, đây là quyết định hợp lý sau khi đã phân tích đầy đủ các yếu tố.
Hoàn toàn không phải vì số tiền họ vừa đưa cho tôi quá hậu hĩnh.
Tuyệt đối không phải.
“Này, chắc chắn chứ?”
Sau khi Kim Gi-ryeo rời đi, gã thợ săn cấp D liếc mắt ra hiệu cho đồng đội.
Lập tức, gã mặc áo sọc xanh lam thì thầm.
“Chắc chắn luôn. Cái vòng tay trên cổ tay cậu ta… đúng là vật phẩm từ cổng EX đó.”
“Xác nhận được chứ?”
“Thông tin về nó vừa mới được công khai hôm qua. Làm gì có hàng nhái nào ra mắt nhanh vậy?”
“Hừm…”
“Anh à, lần tới hãy chọn thằng đó đi.”
Nụ cười cười nhạo dần hiện trên môi Jae-hyun.
“Cái thằng đó chân có vấn đề, chạy cũng không nhanh được. Ngay cả hôm nay, chẳng phải nó cũng chỉ cố bám trụ vì tiền thôi sao?”