Tôi vốn định tiếp tục huấn luyện cho Ahn Yoon-seung ngay sau khi hoàn thành cuộc đi săn hôm nay.
Dù gì thì chuyện kiếm tiền từ cậu ấy đã không còn khả thi nữa, nhưng lời hứa vẫn là lời hứa.
Tôi không muốn bị ai nói là kẻ vô trách nhiệm.
Thế nên, ít nhất tôi cũng phải hoàn thành nốt việc hướng dẫn kỹ năng cho cậu ấy.
‘Quả nhiên, không ai tốt hơn cậu được!’
Nhưng tôi không ngờ lời hứa đó lại trở thành cứu cánh của mình theo cách này.
Đúng là sống tốt sẽ được báo đáp.
"Bọn này là cướp! Chúng định giết tôi để lấy trang bị!"
Vài phút sau.
Tôi đứng nhìn bọn tội phạm bị thợ săn cấp A hạ gục trong nháy mắt, lòng thầm đưa ra một quyết định quan trọng.
‘Thợ săn Ahn Yoon-seung, từ giờ cậu chính là đại ca của tôi!’
Trong giới thợ săn, sức mạnh chính là tất cả.
***
Từ góc độ của Ahn Yoon-seung, sự việc này cũng quá đỗi bất ngờ.
[(Tin nhắn)]
[Làm xong việc, tôi sẽ hướng dẫn nốt kỹ năng cho cậu.]
[Cảm ơn anh nhiều lắm luôn!]
[Ừ.]
‘May quá… Lúc anh ấy bị phát hiện nhập cổng trái phép, tim mình như rớt xuống đất. Mình còn tưởng chắc chắn anh ấy sẽ cắt đứt liên lạc với mình rồi…’
Vào một buổi chiều nắng đẹp.
Ahn Yoon-seung vừa đọc tin nhắn của Gi-ryeo vừa cảm thấy xúc động.
‘Dù mình không còn giá trị lợi dụng, anh ấy vẫn đối xử với mình như cũ.’
Đối với Kim Gi-ryeo, một thợ săn cấp A có giá trị gì?
Dĩ nhiên là chỉ một cái "chìa khóa mở cửa" để vào cổng hầm ngục cấp cao, chẳng hơn chẳng kém.
Ít nhất, Ahn Yoon-seung luôn tin chắc là như vậy. Và chính vì thế, mấy ngày qua, cậu ấy đã vô cùng lo lắng.
“Haa…”
Nhưng trái ngược với những lo lắng đó, Kim Gi-ryeo vẫn chủ động liên lạc với cậu.
Không những vậy, anh ấy còn dành thời gian riêng để tiếp tục huấn luyện kỹ năng cho cậu. Làm sao có thể không biết ơn điều đó chứ?
‘Mình vốn không tin vào mấy chuyện bói toán, nhưng chẳng phải người quý nhân trong số mệnh mình chính là anh ấy sao?’
Trong lòng vẫn còn lâng lâng cảm xúc, Ahn Yoon-seung bước về phía điểm hẹn—trước cổng cấp F mà Kim Gi-ryeo đã báo trước.
"Wow, cổng nhỏ thật."
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cậu đứng đó giết thời gian.
Nhưng rồi…
Năm phút trôi qua, rồi mười phút, rồi hai mươi phút…
"Anh ấy hơi trễ nhỉ?"
Bấy giờ, cậu mới thấy có điều bất thường.
Dù cậu có đến sớm hơn giờ hẹn đi chăng nữa, thì từ lúc nhóm của Kim Gi-ryeo tiến vào hầm ngục đã rất lâu rồi. Tại sao đến giờ vẫn chưa ai ra ngoài?
‘Với sức của mình, mình chỉ cần một lúc là dọn sạch cổng này rồi. Tại sao…?’
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.
"Đừng nói là có biến dị?"
Sự kiện đã từng xóa sổ cả đội ngũ của một thợ săn cấp A, và vẫn đang tiếp tục cướp đi mạng sống của nhiều thợ săn khác.
Biến dị đột ngột trong cổng hầm ngục.
Nếu lần này cũng là một hiện tượng đáng sợ như thế thì sao?
"Không thể nào…"
Xác suất để nó xảy ra thấp đến mức gần như bằng không.
Dù vậy, Ahn Yoon-seung vẫn không thể gạt bỏ cảm giác bất an.
Cậu chính là người sống sót từ một sự kiện biến dị, nên dẫu biết khả năng xảy ra là nhỏ, cậu vẫn không thể coi nhẹ nguy cơ đó.
‘Cứ kiểm tra thử xem sao…’
Phải rồi.
Chỉ cần vào nhìn qua một chút, xác nhận xem có biến dị xảy ra hay không rồi lập tức rời đi.
Nghĩ vậy, cậu bước vào bên trong cổng hầm ngục.
Nhưng cảnh tượng chào đón cậu sau đó hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng.
Giữa một đám thợ săn xa lạ, Kim Gi-ryeo đang bị bao vây.
"Cứu tôi với!"
Ahn Yoon-seung đứng sững lại vì sốc.
Kim Gi-ryeo bị thương.
Đây là một chuyện mà trước nay cậu chưa từng tưởng tượng nổi.
Người đàn ông luôn áp đảo, luôn bình thản, người sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc... vậy mà giờ đang bị đánh đập, máu chảy đầm đìa.
Đây là ảo giác sao?
"Bọn này là cướp! Chúng định giết tôi để lấy trang bị!"
Nhưng không có thời gian để bàng hoàng nữa.
Lập tức, Ahn Yoon-seung xiết chặt vũ khí trong tay.
Lũ "ếch".
Những kẻ ăn thịt đồng loại, coi thợ săn khác là con mồi.
Đó chính là bản chất của đám rác rưởi trước mặt.
"Ahn Yoon-seung!? Sao hắn lại ở đây!?"
"Chết tiệt! Jae-hyun! Không phải cậu nói thằng F cấp đó chẳng có gì đặc biệt sao!? Giờ thì giải thích chuyện này đi!!"
Ahn Yoon-seung chưa từng đánh người trước đây.
Nhưng cậu là một thợ săn cấp A, trực thuộc một hội lớn.
Được huấn luyện bài bản để đối phó với tình huống như thế này.
‘Không ngờ lại có đám ăn thịt đồng loại ngay cả trong cổng cấp thấp này.’
Vút!
Một luồng gió mạnh rít lên.
Trong khoảnh khắc, Ahn Yoon-seung lao tới như tia chớp, hạ gục tên có vẻ là đội trưởng của nhóm chỉ trong một đòn.
"Khặc! Khụ—!"
Thực ra, chẳng có kỹ thuật chiến đấu gì ghê gớm cả.
Với một thợ săn cấp A, vấn đề duy nhất khi tấn công những kẻ này chỉ là làm sao để chúng không chết ngay lập tức.
"Aaaakk! Khoan đã! Có gì đó hiểu lầm rồi! Tha cho tôi…!"
Rắc!
Tiếng xương cánh tay của một thợ săn vỡ vụn vang vọng khắp hang động.
Với cú đánh cuối cùng đó, toàn bộ đám "ếch" ở đây đều đã bị vô hiệu hóa. Nhưng Ahn Yoon-seung vẫn còn đứng sững người, cảm giác thật khó diễn tả.
'Dễ gãy quá…'
Nếu ngay sau đó không có người lên tiếng gọi cậu, có lẽ cậu vẫn chưa thể thoát khỏi dòng suy nghĩ đó.
"Yoon-seung à, cảm ơn cậu. Nhờ có cậu mà tôi sống rồi."
"Hyung!"
Ahn Yoon-seung giật mình quay lại.
Ở đó, một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng đang đứng, một bên trán bị rách, máu chảy xuống.
"Nếu cậu không đến kịp, tôi cũng không biết mình sẽ ra sao nữa..."
Dù khuôn mặt bên trái của Kim Gi-ryeo đã nhuốm đầy máu, nhưng anh ấy chẳng hề quan tâm, cứ điềm nhiên nói tiếp.
"cậu đã đứng đợi bên ngoài, thấy tôi trễ quá nên vào tìm đúng không?"
"A... vâng."
Nhưng rồi, ngay khoảnh khắc tiếp theo.
Ahn Yoon-seung đột ngột khựng lại khi nghe câu nói tiếp theo của Gi-ryeo.
"Tôi xin lỗi. Chắc cậu không thoải mái khi phải một mình vào cổng hầm ngục… Tôi lại khiến cậu phải vất vả rồi."
Đúng thật, trước đây chỉ cần nghe tiếng ù ù của cổng hầm ngục, cậu đã cảm thấy sợ hãi.
Nhưng hôm nay thì không.
Cậu không hề e ngại khi bước vào cổng.
Cậu chỉ lo lắng rằng có thể Kim Gi-ryeo đang gặp nguy hiểm vì biến dị hầm ngục.
"Không sao đâu. Thực ra em cũng không cảm thấy khó chịu lắm."
"Thật à?"
Gi-ryeo bỗng ngẩng phắt đầu lên.
"Đấy thấy chưa! Khi có tự tin hơn về thực lực của mình, cậu sẽ không còn thấy sợ hầm ngục nữa!"
Không, chuyện này đâu liên quan gì đến sự tự tin chứ…?
"Dù sao thì, may mà cậu đã dám bước vào. Nếu chậm một chút nữa, chắc tôi đã chết thật rồi."
"Hả!? Hyung! Cằm anh đang chảy máu kìa!"
"Không sao, không sao."
"Nhưng mà…"
"Chỉ cần thợ săn Ahn Yoon-seung cứu tôi là mọi chuyện đã ổn rồi."
Nghe Kim Gi-ryeo cứ liên tục cảm ơn mình như vậy, thật sự khiến Yoon-seung có cảm giác mình đã làm được điều gì đó lớn lao.
"Mình đã giúp được anh ấy!"
Ở nơi không ai nhìn thấy, Ahn Yoon-seung nhoẻn miệng cười.
"Mình đã cứu được Gi-ryeo hyung… đúng chứ?"
Nhưng ngay sau đó.
Khi cơn bão của trận chiến qua đi, khi tình hình đã ổn định hơn, trí óc của Yoon-seung cũng dần lạnh lại.
Khoan đã.
'Có gì đó không đúng…'
Cậu vừa tận tay bẻ gãy xương bọn chúng, nên cậu rất rõ một điều.
Những kẻ này chỉ là thợ săn hạng D hoặc thấp hơn.
Vậy tại sao một người như Kim Gi-ryeo lại bị chúng đánh gục?
'Lúc nãy, mình chỉ lo anh ấy bị thương, nên không có thời gian suy nghĩ thấu đáo.'
Cảm giác có gì đó sai sai bắt đầu trỗi dậy, khiến cơ thể Ahn Yoon-seung bất giác căng cứng.
"Yoon-seung à, ra khỏi đây thôi. Vừa ra ngoài, chúng ta sẽ lập tức báo cảnh sát."
Tại sao mình không nhận ra sớm hơn chứ?
Kim Gi-ryeo bị chính thợ săn khác tấn công.
Vậy mà anh ấy không hề có vẻ gì là sợ hãi.
"Haizz, không biết xương sườn có gãy mất hai đoạn không nữa."
Trái lại, anh ấy chỉ đang bình tĩnh kiểm tra thương tích của mình, như thể đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra.
"……."
Liệu có phải mình đang suy nghĩ quá nhiều?
Việc mọi thứ diễn ra như một kế hoạch đã định sẵn chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Vì Kim Gi-ryeo…
'Không có lý do gì để anh ấy cố tình làm thế cả.'
Dù suy nghĩ này đã hiện lên trong đầu, nhưng Ahn Yoon-seung vẫn không dám thốt ra.
Và rồi.
"Yoon-seung."
Kim Gi-ryeo ngước lên, ánh mắt sắc bén đến mức ngay cả những vết máu loang lổ trên mặt cũng không thể che giấu đi khí thế của anh ấy.
Anh nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ trầm tư.
Rồi thản nhiên cất lời.
"Nếu tôi là một thợ săn cấp cao, chắc chắn tôi sẽ lập nhóm với cậu. Bởi vì tìm một thợ săn như cậu, thực sự không dễ đâu."
"..."
"Không chỉ vì cậu mạnh, mà quan trọng hơn, cậu luôn sẵn sàng đứng ra cứu người khác."
Cậu đã tự nhủ rằng mình không nên suy nghĩ vớ vẩn nữa.
Nhưng câu nói tiếp theo của Gi-ryeo đã khiến mọi giả thuyết mà cậu muốn bỏ qua hoàn toàn sụp đổ.
"cậu là một thợ săn thực thụ. Hãy tự nhận thức điều đó đi."
Những lời này…
Đối với một thợ săn trẻ tuổi vẫn còn chật vật tìm lại chỗ đứng, nó mang ý nghĩa vô cùng to lớn.
'Ah...'
Cậu đã hiểu rồi.
Mọi thứ... đều là kế hoạch của anh ấy.
Ahn Yoon-seung khẽ thở dài.
Tại sao cậu lại không thể thành lập một nhóm mới?
Cậu có thể đổ lỗi cho sự phản bội của đồng đội.
Nhưng nguyên nhân thực sự…
Là vì thất bại trong quá khứ.
'Anh ấy đã nhìn thấu mọi chuyện đến tận đó sao…'
Vào ngày cổng hầm ngục bị biến dị.
Ahn Yoon-seung đã mất đi đồng đội ngay trước mắt mình.
Và đó là lỗi của cậu.
Một thợ săn hệ phòng thủ có nhiệm vụ bảo vệ đồng đội.
Nhưng cậu đã thất bại.
Vì vậy, từ đó đến nay, cậu không thể nào thoát khỏi bóng ma của thất bại ấy.
'Chính vì ám ảnh rằng mình không bảo vệ được nhóm cũ… nên mình không dám kết giao với những thợ săn mới.'
Nhưng hôm nay.
Cậu buộc phải đứng lên cứu một người quen.
Và chẳng phải tình huống này quá giống với lúc đó sao?
Có lẽ, đây chính là điều mà Kim Gi-ryeo đã cố ý sắp đặt.
Anh ấy đã tái hiện lại quá khứ để giúp cậu tạo ra một trải nghiệm thành công.
'Anh không phải kẻ vô dụng.'
'Chỉ cần cố gắng, anh hoàn toàn có thể bảo vệ đồng đội.'
Nếu đây là một màn dàn dựng nhằm giúp mình nhận ra điều đó, thì tất cả những điều không hợp lý từ nãy đến giờ đều có thể giải thích được.
'Lẽ nào những vết thương đó… cũng là do anh ấy tự làm?'
Ahn Yoon-seung vội quay sang nhìn kỹ những vết thương trên người Kim Gi-ryeo.
Làn da rách toạc, máu vẫn đang rỉ xuống.
Có bao nhiêu người sẵn sàng làm thế này vì người khác chứ?
"-Nếu cậu đồng ý, tôi muốn giúp cậu huấn luyện trong kỳ nghỉ này."
Nếu người đó là Kim Gi-ryeo, thì có thể lắm.
Ngay từ đầu, anh ấy đã không giống với bất kỳ thợ săn nào khác.
Không giữ bí quyết quý giá cho riêng mình, sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm mà người khác phải đánh đổi bằng cả mạng sống để có được…
Anh ấy luôn là một người khác biệt.
'Bảo mình chờ ở cổng cấp F… cũng chỉ để dẫn mình đến đúng nơi cần đến một cách tự nhiên.'
Ngay khi nhận ra sự thật, cả người cậu nổi da gà.
Từ đầu đến cuối, mình đã bị dẫn dắt hoàn hảo.
Nhưng lạ thay, cậu không cảm thấy khó chịu chút nào.
Bởi vì rốt cuộc, cậu đã thực sự lấy lại được sự tự tin của mình.
'Dũng khí chỉ khó khăn ở lần đầu tiên thôi.'
Và nhờ vậy, cậu cũng đã bớt cảm giác sợ hãi khi bước vào cổng hầm ngục.
Chờ đã…
'Lẽ nào Kim Gi-ryeo đã tính cả điều này trong kế hoạch sao!?'
Con người này… thật sự không thể tin nổi.
Trong khi vẫn đang quan sát người đàn ông đi bên cạnh, cuối cùng Ahn Yoon-seung cũng cất tiếng hỏi.
"Hyung… rốt cuộc, tại sao lúc nào anh cũng quan tâm đến em vậy?"
"Quan tâm? Tôi sao?"
"Vâng."
"Ừm… thật sao?"
Bỗng nhiên, Gi-ryeo dừng bước.
Nhưng anh cũng không mất nhiều thời gian để trả lời.
"Vì cậu là một người tốt."
Một người biết giúp đỡ người khác.
Một người có lòng tốt.
"Thế là đủ rồi."
'Thế là đủ…?'
Lời lẽ đơn giản đến không ngờ.
Nhưng lại khiến Ahn Yoon-seung hoàn toàn câm nín.
Kim Gi-ryeo…
Anh ấy thật sự không hề vụ lợi, với những người không có ác ý với anh.
"A, cuối cùng cũng ra khỏi cổng rồi. Yoon-seung, cậu báo cảnh sát giúp tôi nhé?"
Nghe vậy, Ahn Yoon-seung lập tức lấy điện thoại ra gọi.
Nhưng đúng lúc cậu đang quay số, Kim Gi-ryeo bất chợt giơ tay lên và nói một câu gây sốc hơn cả.
"À, xin lỗi nhé. Chúng ta tập luyện từ ngày mai đi. Giờ tôi phải về nhà gấp."
Cậu còn chưa hết sốc với chuyện hẹn gặp lại chỉ sau một ngày.
Nhưng quan trọng hơn là…
"Nhà!? Không phải anh nên đến bệnh viện sao!? Hay để em gọi một pháp sư hồi phục nhé?"
"Tôi tự lo được."
"Nhưng mà—"
"Thôi, phiền phức lắm. Gọi người đến chỉ tổ mệt thêm thôi."
Nói xong, Kim Gi-ryeo bước nhanh vào con hẻm và biến mất.
Ahn Yoon-seung đứng đờ người.
"Không thể tin được…"
'Làm gì có cái F cấp nào lại tự chữa trị một mình chứ! Anh có biết giá thuốc hồi phục là bao nhiêu không!?'
Dù đáng kinh ngạc, nhưng ít ra anh ấy cũng có một điểm yếu.
'Hyung không biết diễn xuất, hay là anh ấy đoán mình đã nhận ra nên bỏ luôn vậy...?'
Trong lúc bối rối, Ahn Yoon-seung lặng lẽ tiếp tục báo cảnh sát.