[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 400: Chương 400



Jung Ha-sung nhìn tôi với đôi mắt trong veo, không hề có ác ý.

Sinh vật Trái Đất kia chỉ hơi vụng về trong việc kiểm soát cảm xúc do còn trẻ. Ngoại trừ tính cách có phần nóng nảy, cậu ta thực sự là một cá thể rất tốt.

Làn da mờ đục như được phủ một lớp đục đặc, độ trong suốt bằng không.

Cả màu da ấm áp như quả mơ cũng kỳ lạ đến mức khó hiểu.

Dù sao thì, theo tiêu chuẩn đánh giá linh hồn của người Alphauri, loài này đúng là khó mà thấy đẹp nổi.

Đứng trước một loài động vật có vú với ngoại hình như vậy, tôi một lần nữa xác nhận sự tồn tại của lương tâm mình.

‘Mình lại đi lừa một pháp sư, người đã đặt niềm tin vào mình mà tiêu tốn tận sáu tỷ won mỗi tháng sao!’

Giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy có lỗi khi đã lừa gạt Jung Ha-sung.

Nhưng nếu bây giờ tôi lại nói với cậu ta—một người vốn đã thất vọng sẵn—rằng cậu ta quá yếu để có thể tiếp tục đồng hành cùng tôi, thì chuyện này còn tàn nhẫn đến mức nào chứ?

‘Dù có mạnh hơn đi nữa, cũng đâu cần làm đến mức đó.’

Đây chính là thời điểm mà tôi nên đuổi đệ tử xuống núi như trong mấy tiểu thuyết võ hiệp đã đọc.

Nhưng tôi, dù là một Alphauri, vẫn có một chút lòng trắc ẩn.

Tôi liền vội vàng điều chỉnh lý do phá vỡ lời hứa theo hướng dễ chấp nhận hơn.

“…Ừm, đúng vậy. Thật ra, như cậu đã nói, việc lập nhóm với nhau có chút khó khăn rồi.”

“Vì… khối u… đúng không ạ?”

“Đúng vậy.”

Xét cho cùng, có vẻ như việc một bác sĩ nào đó lỡ miệng lại là chuyện tốt.

Nhờ vậy, tôi cũng có được một cái cớ hợp lý.

“Nhưng thực ra, nó hoàn toàn không nghiêm trọng đến mức nguy hiểm tính mạng đâu. Dù gì thì, chúng ta đều là người thức tỉnh mà, cơ thể căn bản đã khác với người bình thường rồi.”

“……”

“Ý tôi là, lý do tôi muốn hủy bỏ lời hứa này chỉ đơn thuần là vì tôi hơi bị suy giảm thể lực một chút thôi.”

“……”

“Dạo gần đây tôi hay cảm thấy mệt mỏi. Dù là nhân viên văn phòng hay thợ săn, khi rơi vào tình trạng này thì nên nghỉ ngơi một chút, đúng không?”

Tôi đã dốc hết sức để thuyết phục Ahn Yoon-seung.

Vậy nên với Jung Ha-sung, chỉ cần nói đến mức này là đủ rồi.

Vì cậu ta vốn là người hiền lành. Dù lý do tôi đưa ra có phần yếu ớt, cậu ta cũng sẽ không ép buộc một người đang mệt mỏi.

‘Vậy là xong rồi nhỉ?’

 

Liếc nhìn.

Tôi quan sát sinh vật Trái Đất với mái tóc đen.

‘Quả nhiên, cậu ta không phản bác ngay lập tức nhỉ?’

Chẳng biết có phải vì tôi đã—dù có hơi hèn hạ—hoàn toàn giải phóng ma lực hay không.

Đối phương chỉ đan tay vào nhau, im lặng hồi lâu.

Nhưng trước khi tôi kịp xem sự im lặng đó là dấu hiệu chấp nhận, đột nhiên ma lực của cậu ta trở nên bất ổn.

Ngay lúc tôi cảm nhận được luồng khí bất thường đầy điềm gở—

“Tuần trước anh đã gặp chuyện gì trong hầm ngục à?”

Cậu ta, người ngồi cạnh tôi, lên tiếng.

“Mấy ngày trước, anh còn xử lý các cánh cổng khó một cách gọn gàng, vậy mà đột nhiên lại tuyên bố muốn nghỉ ngơi.”

Cái chủ đề từ trên trời rơi xuống gì thế này?

“Theo tôi nghĩ, chắc chắn phải có điều gì đó khiến anh cảm nhận rõ rệt rằng sức khỏe mình đã xấu đi sau hầm ngục đó…”

“À, chuyện đó…”

“Nhưng thực ra, tôi không có ý kiến gì về việc anh nghỉ cả. Chỉ là, điều khiến tôi lo lắng là anh dường như quá để tâm đến khoảng trống mà mình sẽ để lại trong ngành.”

“Gì cơ?”

“Gần đây, anh đã ép Kang Chang-ho phải vào hầm ngục, đúng không? Chẳng phải là để giữ vững kỷ luật, đảm bảo vẫn có một thợ săn hạng S lấp vào chỗ trống sao?”

…Gì chứ?

“Nhưng thử nghĩ xem, làm sao một người có lòng dạ rộng rãi đến mức đó lại có thể đích thân theo sát một siêu năng lực gia với hai tiền án chỉ vì lo hắn ta sẽ bị thương chứ?”

Tôi bối rối, vội vàng xua tay.

Đây là động tác duy nhất của loài người mà tôi có thể bắt chước theo phản xạ.

“Không phải vậy đâu.”

Nhưng Jung Ha-sung chẳng buồn để tâm đến sự phủ nhận của tôi, mà ngược lại, trông như thể đang chìm sâu vào cơn hoang tưởng khi nhìn lên khoảng không.

Thực sự đáng sợ.

Và chủ đề tiếp theo của cuộc trò chuyện cũng chẳng giúp xua tan cái cảm giác bất an lạnh sống lưng này chút nào.

“Dù sao thì, tôi cũng đã hiểu chuyện lập nhóm sẽ không thành.”

“Ờ…”

“Dù không phải cố ý, nhưng chúng ta cũng đã từng sát cánh chiến đấu khi đối mặt với thứ như… Beast giả. Chừng đó cũng đủ khiến tôi hài lòng rồi.”

“À, thật sao?”

“Thực ra, chính vì đã có trải nghiệm đó mà tôi càng dễ dàng chấp nhận chuyện này hơn. Tất cả mọi người đều đã thấy rõ sự khác biệt về thực lực giữa anh và bọn tôi.”

Không thể tin được.

Jung Ha-sung lại tự nhìn nhận bản thân một cách tiêu cực như vậy sao?

‘Mình cứ để yên thế này có ổn không nhỉ?’

Tôi định ngắt mạch cuộc trò chuyện để suy nghĩ lại.

Nhưng cậu ta đã nhanh chóng cắt ngang lời tôi.

“À mà…”

“Giờ mới nói, nhưng thật lòng thì, tôi hy vọng không chỉ là nghỉ ngơi một thời gian, mà anh sẽ nhân cơ hội này mà… giải nghệ luôn.”

“G-giải nghệ á?”

“Anh đã khuyên tôi không nên cố gắng quá sức, đúng chứ? Vậy tại sao chính anh lại cứ phải sống khắc nghiệt như vậy?”

“Ừm…”

“Với thực lực như vậy, tôi hiểu tại sao anh luôn phải tự mình ra trận. Nhưng từ giờ bọn tôi cũng sẽ cố gắng hơn.”

“Mọi người đã làm rất tốt rồi mà.”

“Từ giờ, chỉ cần anh lo giữ gìn sức khỏe thôi.”

Cậu ta nói tiếp với vẻ mặt vừa nhẹ nhõm vừa tiếc nuối.

“Dù không thể cùng làm nhiệm vụ nữa, nhưng tôi nghĩ, thỉnh thoảng vẫn có thể gặp nhau ăn một bữa cơm, như những người anh em thân thiết.”

Rõ ràng là có sự hiểu lầm nào đó ở đây.

Nhưng khi tôi nhìn quanh để dò xét tình hình, thì dòng chảy cuộc hội thoại hiện tại lại hoàn toàn có lợi cho tôi.

“Ờ…”

Tôi mạnh dạn tuyên bố trước mặt sinh vật ngoài hành tinh.

 

“Được rồi! Tôi sẽ làm vậy.”

Dù sao thì, ngay từ đầu tôi cũng chẳng có ý định đi công phá hầm ngục nữa.

Thế nên, tôi không từ chối lời khuyên của đối phương về việc nghỉ ngơi mà còn trơ trẽn tuyên bố luôn rằng mình sẽ tạm nghỉ.

 

Pixisa.

Hwa-young.

Và cả khoản thu nhập 3 tỷ won mỗi tháng kia nữa.

Những kế hoạch đã định sẵn cũng gần như đã hoàn thành.

Vậy thì giờ chỉ còn lại một việc.

“Trong thời gian tới, tôi sẽ tập trung chăm sóc cơ thể, đúng như lời thợ săn Jung Ha-sung nói.”

Từ bây giờ, tôi sẽ trở thành Kang Chang-ho thứ hai.

Nói trắng ra thì, tôi sẽ tiêu tiền trong tài khoản mà tận hưởng cuộc sống của một kẻ giàu có vô công rỗi nghề.

‘Nhà!’

Nhưng cứ ở mãi trong căn hộ nhỏ thuê làm phòng thí nghiệm thì không ổn.

‘Phải mua nhà!’

Việc cần làm trước tiên là tìm một ngôi nhà mới.

Những kế hoạch cho một tương lai bình yên có thể được thực hiện sau đó cũng chưa muộn.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

Dù gì đi nữa, điều may mắn nhất gần đây là cuối cùng tôi cũng đã kết thúc trót lọt giao dịch gia sư mà tôi từng lo lắng từ thời còn là một thợ săn hạng F.

Mặt khác.

Từ khi có một số người thức tỉnh tổ chức tiệc chia tay tại quán hải sản, khoảng 12 tiếng sau đó.

 

“Vâng. Dù sao thì cũng cảm ơn vì đã chuyển lời.”

Đây là phòng riêng trên tầng cao nhất của Hội Ma Tháp.

“Quả nhiên, vấn đề nhóm của các thợ săn cấp S đã được giải quyết theo cách đó.”

Thế nhưng, bầu không khí trong phòng lại vô cùng ảm đạm.

Dù không có canh cay, nhưng căn phòng nơi mọi người đang ngồi này lại trông chẳng khác nào một đám tang. (món dùng tronh đám tang Hàn)

 

“Nhưng mà, điều này thật bất ngờ. Gi-ryeo thực sự đã nói vậy sao?”

“Vâng. Vì nếu kỹ năng kiểm soát của thợ săn Seo Esther tăng lên, tôi sẽ không bị thương khi làm việc nhóm.”

“Ừ thì… xét đến chuyện lần đối đầu với Beast, thà có sự phân công còn hơn là không có.”

“Anh ấy còn nói sau này sẽ dành thời gian riêng để truyền đạt kinh nghiệm cho thợ săn Seo Esther.”

“Nhưng với tình trạng sức khỏe như thế, khi nào anh ấy mới có thể dành thời gian đây?”

 

“Chuyện đó thì tôi không rõ……”

Ực.

Jung Ha-sung hớp một ngụm cà phê.

“Nhưng nghe những gì anh ấy nói, có vẻ như việc truyền đạt kinh nghiệm cho thợ săn Seo là chuyện đã chắc chắn rồi.”

Cậu ta tiếp tục với đôi mắt thâm quầng.

“Có lẽ đã đến lúc giải tán Garion.”

Câu lẩm bẩm này là minh chứng cho thấy hội thợ săn một người nọ đang đứng trước ngã rẽ.

 

[Garion].

Dù hội đó là một nhóm hỗ trợ xa xỉ đầy những tinh anh xuất sắc...

--“Ồ, vậy sao? Một thợ săn hạng S kiếm được nhiều tiền như tôi thì thành lập công ty sẽ giúp giảm thuế à?”

Ước mơ tìm một đồng đội ngang hàng đã dang dở suốt bao năm qua.

Do đó, Garion hiện tại thực chất chỉ còn là một công ty tồn tại vì lợi ích thuế vụ.

Ngay cả nghề thợ săn trong thời đại này cũng được hưởng lợi nhiều hơn khi có một tổ chức chính thức đứng sau.

Nhưng theo lập luận của Kim Gi-ryeo từ trước đến nay, các thợ săn cấp S của Hàn Quốc, dù ai có giải nghệ, thì những người còn lại cũng sẽ tìm được cộng sự để tiếp tục làm việc cùng nhau.

“Hội trưởng Jung, thật sự quyết định vậy sao?”

“Vâng. Nếu làm việc cùng cô Esther, tôi thấy gia nhập Ma Tháp sẽ tiện lợi hơn. Không có vấn đề gì lớn cả.”

 

Seo Esther tiếp lời.

“Việc một thợ săn ngôi sao, từng được gọi là  ‘Anh hùng quốc dân’, gia nhập hội chúng tôi… đúng là tin vui.”

 

Lẽ ra đây phải là một tín hiệu cực kỳ tích cực.

Nhưng chủ nhân của một Hội sắp chứng kiến cổ phiếu tăng vọt lại liên tục lộ vẻ u ám…

Cuối cùng, thợ săn mang họ Seo cất giọng.

“Tôi không nghĩ Gi-ryeo ngay từ đầu đã có ý định truyền đạt kinh nghiệm theo cách này.”

 

Kim Gi-ryeo vốn là một người nghiêm túc, không bao giờ nói những lời vô nghĩa.

Seo Esther nghĩ vậy.

Nhưng nay, việc anh đã thất hứa với Jung Ha-sung là sự thật không thể chối cãi.

Đó là lý do khiến cô dù vừa nhận tin tốt nhưng lại không thể nở nụ cười.

“Ban đầu, anh ấy chắc chắn đã thật lòng mong chờ việc hợp tác với các thợ săn hạng S.”

“Vâng.”

“Kim Gi-ryeo mà chúng ta biết đâu phải kiểu người nói suông? Người đàn ông ấy đến cả lời mời ăn tối từ một mỹ nhân như tôi còn cẩn thận báo trước rằng mình đã ăn rồi đấy.”

“……”

“Suốt cuộc đời, tôi hiếm khi gặp được người nào như vậy. Vậy mà một thợ săn chân thành đến thế lại thất hứa sao?”

“……”

“Dù có tự trấn an bản thân rằng không sao, nhưng rõ ràng vấn đề sức khỏe của anh ấy không hề đơn giản.”

Lúc này, có ai đó khẽ ngẩng đầu lên.

Bởi trong cuộc trò chuyện vừa rồi, có một câu đùa vô tình xen vào.

Thế nhưng, người đàn ông với mái tóc đen chỉ chống cằm suy nghĩ một lát, rồi cũng không phản bác lại lời của Seo Esther.

Những gì cô vừa nói, hẳn đến cả ‘Anh hùng quốc dân’ cũng ngầm thừa nhận.

 

‘Xét tổng thể thì cũng không phải sai.’

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, chống cằm trầm tư suy nghĩ.
Nhờ sự im lặng của Jung Ha-sung, lời nói của Seo Esther có thể tiếp tục một cách trôi chảy.

“Thành thật mà nói, tôi vốn cảm thấy thoải mái vì thợ săn đó ít nói.”
 

“…….”
 

“Nhưng mà, việc không nói quá nhiều thông tin chỉ hấp dẫn khi hai bên còn xa lạ với nhau. Nếu là người mình muốn thân thiết hơn mà vẫn như vậy… thì lại trở thành một yếu tố gây mệt mỏi.”

Giọng nói cô ấy vẫn giữ vẻ lạc quan.
Nhưng đứng trước tình huống này—nơi một người có năng lực đáng tin cậy đến mức vô thức muốn dựa vào lại gặp vấn đề—thì thật khó mà không cảm thấy bất an.

Esther nhấp một ngụm cà phê, làm dịu đôi môi khô.

“Dù sao thì…”

Rồi cô ấy tiếp tục dẫn dắt cuộc trò chuyện trong bầu không khí tĩnh lặng.

“Nếu Elixir (thuốc tiên) không xuất hiện, có lẽ cũng khó mà ngăn chặn dòng chảy này.”


“Ah, Elixir.”
 

“Chuyện sắp xếp lại hội cũng quan trọng, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý nữa.”

 

Cạch.

Tiếng cốc cà phê chạm vào mặt bàn vang lên.

“Dù mới xuất hiện chưa lâu, nhưng nhờ những thành tích rực rỡ trong suốt thời gian hoạt động, vị thế của anh ấy đã đạt đến một mức độ vô cùng cao.”


“Đương nhiên rồi.”
 

“Người ta còn đùa rằng anh ấy chẳng khác gì một ‘Jung Ha-sung thứ hai’. Thế nên nếu Kim Gi-ryeo dừng hoạt động, chắc chắn vị thế quốc tế của Hàn Quốc cũng sẽ thay đổi ít nhiều.”

 

Là một công dân đang sống tại đây, đồng thời cũng là cổ đông của tập đoàn mẹ của hội Han-shin, và cũng đang mắc kẹt với những cổ phiếu nội địa ở mức đỉnh, Esther đương nhiên không thể không quan tâm đến những vấn đề này.

Thế nhưng, thay vì lo nghĩ về những tổn thất sắp tới, cô quyết tâm bù đắp cho sự thiếu hụt đó bằng một cách khác.

“Hơn nữa, nếu một cánh cổng cấp cao đến mức ngay cả thợ săn cấp S cũng khó có thể sống sót xuất hiện, chắc chắn người đầu tiên mà mọi người nghĩ đến vẫn là anh ấy.”

Jung Ha-sung cũng gật đầu đồng tình.

“Nhưng chúng ta không thể nhờ cậy đến anh ấy được.”
“Tôi biết mà. Sao tôi có thể làm chuyện gây áp lực lên một bệnh nhân chứ.”
“Vậy nên, từ nay trở đi, dù chỉ có hai người chúng ta, chúng ta cũng phải cố gắng ngăn chặn những thảm họa từ cổng.”

Nếu không phải đang sống trong thời kỳ hỗn loạn của những vụ Hầm Ngục, thì với độ tuổi đôi mươi của họ, họ vẫn còn có thể được xem là những người trẻ mới bước vào xã hội.

Thế nhưng, ngay tại đây, họ đã quyết tâm theo đuổi một mục tiêu đầy lý tưởng—sự tự lập hoàn toàn.

Nhờ vậy, bầu không khí thoáng chốc dịu lại phần nào.
Tuy nhiên, yếu tố bất hạnh vẫn luôn âm ỉ tồn tại trong cuộc trò chuyện của họ.

 

“Nhưng mà, dù tôi có lo lắng mà trút bầu tâm sự ở đây, thì người suy nghĩ nhiều nhất trong tình cảnh này chắc chắn vẫn là anh ấy, đúng không?”

Seo Esther đưa ánh mắt u buồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vì cô không sở hữu [Mắt Rồng] hay bất kỳ vật phẩm quan sát nào khác, dù đang ngồi trên một tòa cao ốc, cô cũng không thể biết được tin tức về ai khác.

Nói cách khác, trong căn phòng này có những người dù sở hữu năng lực đặc biệt, họ cũng không thể làm gì hơn ngoài việc đoán mò.

 

“Đúng vậy. Nếu tôi rơi vào tình cảnh của thợ săn Kim Gi-ryeo, chắc chắn tôi cũng sẽ vô cùng trăn trở.”
 

“Hừm.”
 

“Và cũng vì anh ấy có năng lực xuất chúng, nên tôi nghĩ anh ấy vô thức có xu hướng kiểm soát mọi thứ.”
 

“Kiểm soát?”
 

“Chỉ cần nhìn vào vụ Kang Chang-ho là đủ hiểu. Thành thật mà nói, nếu tôi có thực lực như vậy, tôi cũng chẳng thể tin tưởng những thợ săn khác.”
 

“Ừ, cũng đúng.”
 

“Vậy nên dù đã giao nhiệm vụ cho người khác, anh ấy vẫn tự mình vào hầm ngục để giám sát.”

Trên tầng cao nhất của Ma Tháp, hai người tiếp tục trò chuyện.

 

Dù chỉ là một cuộc trao đổi hàng ngày, nhưng những biểu cảm như ôm đầu hay nhíu mày cũng đủ cho thấy mức độ trầm trọng của những suy nghĩ trong họ.

 

 

Vậy thì, cùng thời điểm ấy…
Kẻ được xem là ‘vấn đề’ đang làm gì?

Xa xa, một con chim nhỏ sải cánh bay qua bầu trời đô thị.

—Bể bơi trong nhà nên có chiều dài bao nhiêu nhỉ?

Giữa màn đêm tĩnh lặng, một sinh vật với lớp da xanh nhầy nhụa—Alphauri—đang chìm đắm trong một suy nghĩ duy nhất.

 

Mua nhà.

 

Dù là sinh vật biển, thì việc tìm một nơi ở vẫn là một trong những nỗi trăn trở lớn nhất trong đời.

 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.