“Dây thừng á? Anh định giúp hội trưởng à?”
Nhân viên cấp thấp của Tháp Ma, bị bất ngờ bởi yêu cầu của Gi-ryeo, ngập ngừng một chút, nhưng ngay lập tức có một bàn tay ngăn lại.
“tôi sẽ Lập tứ lấy ra ngay.” (Kwak Byeong-gi)
“Anh… anh trưởng phòng?”
Kwak Byeong-gi.
Ông ta, người vẫn im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng mở lời.
Ngay lập tức, ông chạy đến chiếc xe ô tô và lấy ra dụng cụ cứu hộ.
Một sợi dây thừng chắc chắn, dài khoảng 15 mét.
“Cảm ơn anh.”
Thợ săn cấp F nhận lấy dây thừng rồi quay lưng lại với đầm lầy, lúc này nhân viên khác bắt đầu xì xầm.
“Anh ta không phải là thẩm định viên thuê bên ngoài sao?”
“Đừng lo, chỉ cần theo dõi thôi.”
Thông thường, khi đối mặt với độc tố mạnh từ quái vật cấp A, ai cũng sẽ run rẩy và lo sợ.
Nhưng Gi-ryeo, thay vì sợ hãi, lại bắt đầu bước đi một cách tự tin, chẳng chút lo lắng.
“…!”
Thậm chí, anh còn không nhìn xuống đất để đoán chiều dài của sợi dây thừng.
Đất ở đó đầy những vũng độc!
Thợ săn cấp C, người có chỉ số thức tỉnh thấp nhất của Tháp Ma, nuốt nước bọt và lắc đầu.
‘Dù có được trả tiền, mình cũng không làm được điều như vậy.’
Ngay cả khi thế, người đàn ông tóc vàng này vẫn cứ bước đi một cách vững vàng, băng qua đường mà không có chút do dự nào.
“Ôi!”
Ngay lúc đó.
Xác một con ma thú nhỏ rơi từ vết nứt trên con đường hỏng hóc xuống dưới.
Lăn lốc, rồi rơi bịch.
Chấn động đó khiến một vũng độc gần đó văng lên.
May mắn thay, chỉ vài giọt văng vào đôi giày của anh, nhưng đó là độc tố cấp A, không phải thứ có thể coi thường.
Thông thường, trong tình huống này, ai cũng sẽ hoảng loạn mà không kịp phản ứng.
“……!”
Thế nhưng, Gi-ryeo không hề nao núng, thậm chí còn không thèm nhìn xuống đôi giày của mình.
Anh chỉ lặng lẽ tiến đến trước đầm lầy nơi Esther đang đứng, không một chút bối rối.
“Chờ chút nha.”
Gi-ryeo nói xong, từ từ tháo dây thừng ra.
Nhìn cảnh tượng này, Esther có chút thay đổi trong sắc mặt mình.
‘Hả?’
“Lên đi, thợ săn Esther.”
Ki-ryeo buộc sợi dây thừng vào một cột điện gần đó, rồi vung tay ném đầu dây về phía đầm lầy.
Từ góc độ của anh, đây chỉ là một phép tính đơn giản, dựa trên sự chênh lệch sức mạnh giữa họ.
Nhưng với Esther, hành động ấy lại mang đến một cảm giác hoàn toàn mới mẻ.
‘Gì thế này? Sao lại lạnh lùng đến vậy?’
Bao nhiêu người từng cố gắng lấy lòng cô, nịnh nọt đủ điều chỉ để tạo ấn tượng tốt?
Thợ săn cấp S là một giá trị vô cùng lớn trong xã hội này.
Esther đã nhận được không biết bao nhiêu đặc ân có điều kiện, đến mức cô bắt đầu thấy chán ngán.
“Cô có gặp khó khăn khi di chuyển không?”
“Không. Tôi sẽ tự lên.”
Thế nhưng, Gi-ryeo không hề giả tạo.
Nếu muốn, anh hoàn toàn có thể kéo cô lên một cách dễ dàng, vậy mà anh lại buộc dây vào cột điện rồi để cô tự lo liệu.
Cũng giống như khi anh nghi ngờ cô sẽ chơi trò đùa với lời nguyền, liền không ngần ngại đáp trả bằng sự khiêu khích.
Nhìn từ mọi góc độ, anh không có chút dấu hiệu nào cho thấy mình đang cố lấy lòng một thợ săn cấp S.
“Đợi chút.”
Nhưng khi tỏ ra tử tế, anh lại khiến người khác bất ngờ vì sự chu đáo của mình.
“Tóc cô dính bùn…”
“À.”
“Sắp chảy vào tai rồi.”
Gi-ryeo nhẹ nhàng vươn tay, lau đi vệt chất lỏng màu tím đang chảy xuống từ mái tóc của Esther.
‘Hả?’
Phải đến lúc này, anh mới nhận ra rằng đầm lầy này có độc. Nhưng anh cũng chẳng quá bận tâm.
Chất độc thần kinh vẫn nằm trong mức anh có thể chịu được.
Nếu là loại độc ăn mòn máu, chắc chắn anh đã không thoát nổi.
‘Chết tiệt, nếu cô ấy nói rõ ra là mình đang mắc kẹt trong đầm độc thì hay rồi, Tôi suýt nữa đã chết rồi đấy.’
Anh sững lại, nhận ra mình vừa suýt gây họa cho chính mình.
Bầu không khí trở nên im lặng, và người phá vỡ sự tĩnh lặng là Esther.
“Cảm ơn.”
Dù có ghét Gi-ryeo đến đâu, cô cũng không thể thờ ơ trước lòng tốt của anh.
Esther lãnh đạm lên tiếng, rồi quay sang ra lệnh cho các thành viên trong HỘI mang vải và nước đến.
Gi-ryeo nhìn cô, ánh mắt vẫn bình thản, rồi chậm rãi nói.
“Vất vả nhỉ.”
Một pháp sư trẻ tuổi, dính đầy bùn đất, vẫn lao vào những trận chiến khốc liệt – trông thật khó khăn.
“Nếu không có người không thức tỉnh kia nhảy vào, chắc mọi chuyện đã kết thúc gọn gàng rồi…”
Nghe vậy, Esther nheo mắt lại.
“Thế nếu là cậu, cậu sẽ làm gì?”
“Hả?”
“Nếu một người dân đột nhiên lao vào trận chiến thì sao? Nghe giọng điệu của cậu, tôi có cảm giác cậu sẽ thản nhiên bảo rằng đó là lỗi của họ và cứ thế phớt lờ.”
Cô cười nhẹ, giọng nói như đang thử thách anh.
Nếu Ki-ryeo thốt ra một câu khẳng định điều đó, cô sẽ không ngần ngại đối đầu với anh ngay lập tức.
“À… Thực ra, tôi cũng từng gặp tình huống tương tự.”
Nhưng câu trả lời của anh lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
“Khi đó, tôi đang kích hoạt kỹ năng thì một người dân bất ngờ xuất hiện ngay giữa đường.”
“……!”
“Tôi vội vàng hủy bỏ kỹ năng, nhưng hậu quả là cả khu vực xung quanh nổ tung.”
Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt Ki-ryeo thoáng trầm xuống, như đang hồi tưởng lại một ký ức nào đó.
“Suýt… không, mà là cánh tay tôi bay mất, khiến tôi có hơi bất ngờ.”
(anh ta giống slime có nhiều tay)
“Cái gì cơ?”
Người ngoài hành tinh ấy chỉ nhún vai một cách hờ hững, giống như cách mà con người ở đây vẫn thường làm.
“Dù sao thì, tôi vẫn nghĩ cách của chúng ta là đúng. Có thể đôi lúc nó gây khó chịu, nhưng rốt cuộc, không gì quý giá hơn mạng sống cả.”
Với gương mặt không chút biểu cảm đặc trưng, Gi-ryeo tiếp tục nói.
“Thành thật mà nói, lúc nãy nhìn thấy Esther che chắn cho người không thức tỉnh kia, tôi cảm thấy yên tâm hơn hẳn. Đúng vậy. Những người như cô mới nên đứng ở đỉnh cao.”
Những người như cô, những người coi trọng cả mạng sống của kẻ yếu…
Anh định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt những lời còn dang dở vào trong.
‘Đây không phải chuyện để giãi bày với một người Trái Đất.’
Những ký ức về giới thượng lưu tha hóa ở quê nhà bất chợt lóe lên trong đầu, khiến Gi-ryeo phải nhăn mặt khó chịu và vội vã xua đi.
Dù sao thì, cũng sắp đến lúc phải rời đi rồi.
“Thợ săn Esther, xin lỗi nhé. Đột nhiên tôi nhớ ra có việc gấp, hôm nay tôi xin phép về trước được không?”
“Hả?”
Gi-ryeo cúi đầu tỏ ý xin lỗi.
Theo kế hoạch ban đầu, giờ này anh đáng lẽ phải ở lại hỗ trợ Tháp Ma phân loại ma tinh thạch.
Nhưng…
‘Khốn kiếp, đầu ngón tay mình đang cứng lại rồi!’
Thực tế, anh không hoàn toàn miễn nhiễm với chất độc. Chỉ là, khả năng kháng độc của anh cao hơn người khác mà thôi.
Mà vấn đề độc tố lần này lại hoàn toàn khác với các loại ma pháp thuộc hệ tinh thần.
“Nếu có cơ hội, gặp lại sau nhé.”
Cuối cùng, anh gần như bỏ chạy khỏi hiện trường.
Sau lưng, các thành viên trong hội vội vã chạy đến, mang theo nước, khăn lau và thuốc giải độc, miệng không ngừng la lớn.
Nhưng Esther hành động như thể cô chẳng nghe thấy gì cả.
"Dù sao thì, tôi vẫn nghĩ cách của chúng ta là đúng."
Pháp sư nguyền rủa lặng lẽ nhẩm lại câu nói mà Ki-ryeo để lại, nghiền ngẫm nó thật lâu.
***
"Có vẻ cũng là một thợ săn khá ổn đấy chứ!"
Một giọng nói đầy sức sống vang lên trong không gian ẩm ướt của hang động, vọng lại trên những bức tường đá, tạo thành những tiếng vang nhỏ rải rác.
"Ai cơ?"
Ngay sau đó, một giọng nữ khác, trẻ trung không kém, cất lên.
"Kim Gi-ryeo~"
"À, người đó à...?"
"Đúng vậy. Khả năng kháng nguyền rủa ấy."
Esther và trợ lý của cô đang trò chuyện trong lúc rảo bước rời khỏi cổng hầm ngục.
"Lúc đầu, tôi còn nghĩ cậu ta cũng là loại nóng nảy khó chịu như Kang Chang-ho đấy."
"Cũng phải thôi."
"Bình thường tôi chẳng quan tâm đến tướng mạo, nhưng ánh mắt của cậu ta trông thật sự đáng nghi..."
Esther ho khẽ một tiếng rồi tiếp tục.
"Nhưng sau khi trò chuyện một chút, tôi thấy cậu ta không phải người xấu."
"Thật sao?"
"Ngoài dự đoán đấy chứ, cậu ta còn khá lịch sự nữa."
Nhưng ngay lúc đó—
Kiiiiiii...
Một âm thanh lạ vang lên từ phía sau Esther.
Tiếng kim loại nặng nề cọ sát trên nền đá gồ ghề.
"Càng mạnh mẽ, thợ săn càng có xu hướng tính cách vặn vẹo, nhưng thợ săn Kim Gi-ryeo thì ngược lại, cậu ta trông khá... bình thường."
Thế nhưng, cả hai người vẫn thản nhiên tiếp tục bước ra khỏi cổng hầm ngục mà không hề ngoái lại.
"Dù sao thì cũng tốt thôi. Nếu cậu ta không phải kẻ xấu, tôi sẽ chẳng có lý do gì để động tay vào."
"Haha."
"May mà Gi-ryeo không phải người xấu, tôi thật sự không muốn đấu với một kẻ miễn nhiễm với lời nguyền đâu..."
Kiii— Kiii— Kiiirrkk...
Xen lẫn trong tiếng kim loại kéo lê trên nền đá, mơ hồ còn có tiếng rên rỉ yếu ớt của ai đó.
"Khư... Ư..."
Esther chợt dừng lại, khẽ liếc ra phía sau.
Ánh trăng hắt lên gương mặt cô, tạo thành một bóng đổ xanh nhạt.
"Mà nhân tiện, chuyện này cũng thật phiền phức nhỉ."
Sột soạt—
Esther lấy điện thoại từ túi ra.
Bước ra khỏi cổng, tín hiệu được khôi phục hoàn toàn.
Cô bật chế độ camera trước, chỉnh góc máy để bắt trọn gương mặt mình vào khung hình.
Góc bên kia màn hình, hình ảnh hai con người bị kéo lê trên nền đất xuất hiện rõ mồn một.
"Chụp bằng chứng lúc nào cũng phải ra khỏi hầm ngục, thật bất tiện. Bao giờ mới có loại bodycam có thể hoạt động bên trong đây chứ?"
Hai người nọ bị trói chặt bằng xích sắt nặng nề.
Hóa ra, Esther đã kéo lê họ suốt cả đoạn đường.
"A... Ugh...!"
"Xin... Xin tha mạng..."
Hai kẻ xa lạ, khắp mặt nổi đầy u nhọt đen sì, người bê bết máu, quằn quại cầu xin tha thứ.
Nhưng Esther chỉ thản nhiên tập trung vào công việc của mình.
"Một... hai... Kim chi~"
"Aaaaaaargggh!"
"Khụ! Khụ...!"
Sau đó, cô đẩy năng lượng nguyền rủa lên mức tối đa.
Hai kẻ nọ giãy giụa kịch liệt, gân máu trên mắt nổi lên chằng chịt, rồi phun ra một ngụm máu và gục xuống ngay lập tức.
Ting!
Esther lưu lại khoảnh khắc đó bằng một đoạn video.
"Thợ săn Kim Gi-ryeo hồi chiều có nói với tôi rằng, những người như tôi nên đứng ở đỉnh cao."
"......"
"Làm sao có thể vừa mạnh mẽ, vừa đồng điệu suy nghĩ với tôi đến thế, lại còn không thèm cúi đầu nịnh bợ một thợ săn cấp S nào cơ chứ?"
Mỉm cười dịu dàng, cô lẩm bẩm với một vẻ mặt dường như bị cuốn hút vào thứ gì đó.
"Không rõ là kiêu hãnh, hay đơn giản là tao nhã nữa."
"Tôi thực sự thích cậu ta rồi đấy."
Phải làm sao để kéo anh ta về phe mình đây?
Trước lời lẩm bẩm đầy ẩn ý của Esther, trợ lý của cô buông một câu hỏi ngắn.
"Chẳng lẽ cô định bắt tay với anh ta thật sao?"
"Còn gì nữa! Tôi thực sự muốn thế đấy."
Tách! Tách!
Esther vừa nhấn thêm vài bức ảnh selfie, vừa tiếp tục câu chuyện.
"Hôm nay tôi nhận được báo cáo từ trưởng nhóm Kwak Byeong-gi. Ông ta bảo thợ săn Kim Gi-ryeo đã cầm Thanh Kiếm Bị Nguyền Rủa mà không gặp chút vấn đề nào cả."
"Thật sao?"
"Tôi đã tận mắt chứng kiến ở hiện trường rồi. cậu ta vượt ngoài mong đợi rất nhiều."
Trợ lý nghe vậy liền thoáng cứng người.
Nhưng Esther thì chỉ bình thản như thường.
"Nếu một quái vật như thế mà về phe tôi... Không chỉ những kẻ đáng ghét như Jung Ha-sung hay Kang Chang-ho, mà ngay cả những thợ săn hàng đầu thế giới cũng sẽ bị tôi nghiền nát."
Vừa chép miệng, cô vừa vung ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại.
"Nhưng cũng thật đau đầu. cậu ta chẳng ham tiền..."
Anh ta thậm chí còn thờ ơ với cả một thanh ma kiếm cấp Độc Nhất. Vậy chắc hẳn, trong tay còn sở hữu vô số vật phẩm quý hiếm khác.
"Chẳng phải quá khó khăn sao?"
Esther thở dài, buột miệng than thở.
"Nếu đây là một trò chơi, thì tăng hảo cảm dễ dàng biết mấy. Tôi chỉ cần tra cứu hướng dẫn chiến lược rồi tặng quà liên tục là xong."
"Lại... lại nữa rồi. Cô cứ suốt ngày nói chuyện kiểu gamer như vậy thôi."
Trợ lý vừa ném thi thể hai kẻ xấu số vào cổng hầm ngục sắp đóng lại, vừa cằn nhằn.
Giọng điệu có phần trách móc nhẹ nhàng.
"Ai bảo cô từng là một con nghiện game làm gì. Lúc nào cũng dùng những phép ẩn dụ kiểu này."
"Thì sao? Tôi bỏ rồi còn gì."
Esther giơ màn hình điện thoại lên cho đối phương xem.
"Bây giờ bận quá, tôi có thời gian đâu mà đăng nhập."
Hai tấm ảnh chụp xác chết.
Thợ săn cấp S này đã tóm tắt toàn bộ những gì vừa diễn ra bằng một câu ngắn gọn.
"Dạo này, hàng ngũ tử tù cứ dài dằng dặc thế này đây."
Tử hình.
Thốt ra từ đó sắc bén ấy, Esther dán ánh mắt vào cổng hầm ngục đang dần biến mất.
"Thật nực cười. Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi vụ hầm ngục đầu tiên xảy ra, thế mà chúng ta vẫn chưa có một nhà tù nào đủ sức giam giữ các thợ săn cấp cao."
"......"
"Dù sao thì, tôi cũng mong tất cả bọn khốn chuyên ức hiếp kẻ yếu sẽ chết sạch đi cho rồi~"
Lời chúc dữ dội ấy vang lên từ chất giọng cao vút của pháp sư nguyền rủa.