Nhưng sao cảm giác ma lực trong cơ thể tôi lại không ổn định như lần trước nhỉ?
‘Chắc là mệt mỏi rồi.’
Tôi nghiêng đầu một chút, rồi từ từ đi về phía Bắc.
Chẳng bao lâu, tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
‘Quả nhiên là Jung Ha-sung.’
Thợ săn xếp hạng 1 hiện đang đối mặt với một con quái vật khổng lồ.
Tại sao lại xảy ra chuyện này?
Jung Ha-sung cảm thấy bối rối.
‘Mệt quá rồi.’
Đóng Cổng, rồi lại đóng, đóng thêm một lần nữa. Công việc này đã kéo dài suốt 40 tiếng đồng hồ rồi.
Tuy nhiên, tình hình không hề cải thiện mà ngược lại, mọi thứ còn trở nên cực kỳ căng thẳng.
- Phát hiện hầm ngục Mở nhân tạo!
Đây rõ ràng là một vụ khủng bố.
Nhưng ai lại làm cái chuyện này?
Tại sao lại thả quái vật ra, liệu có lợi ích gì cho bản thân họ không?
“Huuh…”
Jung Ha-sung cố gắng xoa dịu tâm trí mình.
Bây giờ không phải là lúc để bị cảm xúc cuốn đi.
‘Cái cô Hội trưởng Ma Tháp lại đang ở Cheongju vào lúc này.’
Hiện tại, không thể kỳ vọng vào sự giúp đỡ từ những Thợ săn cấp S khác.
Chắc chắn phải tự mình giữ vững.
“Krrraaaack!”
Vù, bang!
Những con quái vật thoát ra khỏi chiếc lồng Cổng tấn công ồ ạt.
Chúng chỉ cần vung một cú, những đồ vật vô tội cũng bị xé nát như giấy.
“Chết tiệt.”
Cậu ta lầm bầm, kích hoạt kỹ năng.
Đây chính là kỹ năng lửa mà anh ta đã sử dụng hết lần này đến lần khác trong 40 giờ qua.
“Kaaaah!”
“Kkieee!”
Ngoại hình vẫn là những ngọn lửa dữ dội.
Tuy nhiên, Thợ săn cấp S này đang ở trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, và vì vậy sức mạnh của kỹ năng cũng giảm đi một nửa.
“Huuh!”
Jung Ha-sung lại hít sâu một hơi.
Cảm giác chóng mặt từ nãy đến giờ là do ma lực đã cạn kiệt.
‘Chỉ còn một ít nữa thôi.’
Cậu ta đành phải lấy ra bình thuốc phục hồi mà mình đã cất giữ.
Ngay lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên từ đâu đó.
“C-cứu tôi với…”
Jung Ha-sung ngừng lại, quay đầu nhanh chóng.
“Cứu… tôi… với…”
“Hả!”
Một người bị đổ nát của một tòa nhà đè lên.
Jung Ha-sung lập tức chạy đến.
“Đừng cử động! Tôi sẽ dọn đống đổ nát ngay!”
Các Thức tỉnh giả có thể nói là một chủng tộc hoàn toàn khác với con người, với sức mạnh thể chất vượt trội.
“Bạn có ổn không?”
“Chân tôi không cử động được. Hãy giúp tôi đứng dậy.”
“À, vâng!”
Jung Ha-sung đỡ người dân dậy, trong đầu nghĩ thầm.
Trong tình huống khẩn cấp thế này, chắc chắn trạm phát sóng điện thoại bị tê liệt. Nếu gọi bằng radio thì có thể liên lạc được với nhân viên hội để đưa mọi người đi sơ tán…
“Nhưng… anh là Thợ săn cấp 1 Jung Ha-sung đúng không?”
Vào lúc này.
Jung Ha-sung đột nhiên mở to mắt vì cảm giác nóng bỏng tỏa ra từ phía sau.
Lúc này, người dân mà cậu ta vừa cố gắng đỡ dậy, lại đang ôm chặt lấy cậu, như thể không muốn cậu bỏ chạy.
“Hả?”
Câu hỏi lóe lên trong đầu cậu chỉ trong khoảnh khắc.
Bùng!
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên.
Cơn đau dữ dội.
Máu bắn ra.
“Hự…”
Tiếng ù ù trong tai vang lên. Jung Ha-sung không thể đứng vững và quỵ xuống.
Chính cái người dân trong tay cậu ta, giấu một quả bom trong người, đã kích nổ.
‘Khủng bố tự sát!’
Đó là khoảnh khắc một ai đó đã thực hiện được mong muốn của mình.
Sự xuất hiện của Cổng đã làm gia tăng tình trạng hỗn loạn, và những kẻ đứng đằng sau gây ra hầm ngục mở lại ra tay .
Họ đã tiêu hao ma lực của Jung Ha-sung.
Im lặng chờ đợi cơ hội.
Những kẻ tự xưng là giáo phái Nachasa cuối cùng cũng hành động.
Chúng muốn loại bỏ Thợ săn cấp S đang yếu đi này.
“Kh… kh….”
Đặc biệt, người anh hùng đáng thương này thật dễ dàng trở thành mục tiêu.
Cậu ta luôn lo sợ rằng ngọn lửa của mình sẽ làm hại những người xung quanh, nên thường chỉ một mình chiến đấu.
“Kh…!”
Jung Ha-sung cố gắng lấy thuốc phục hồi trong túi nhưng máu đã chảy quá nhiều để có thể làm được điều đó.
Chẳng bao lâu sau, ý thức của cậu ta từ từ rơi vào bóng tối.
***
Nói tóm lại thì...
Cũng đơn giản vậy thôi.
“Lúc nãy nếu không có tôi, chắc đã gặp rắc rối lớn rồi.”
Sau một hồi náo loạn.
Tôi, người vẫn luôn quan sát tình hình từ xa, đã lao tới ngay khi vụ khủng bố tự sát xảy ra.
Cái tình huống này là sao đây?
“Hiik, vết thương nghiêm trọng thật!”
Thật là một thế giới đáng sợ.
Với vụ nổ mạnh, người dân đã biến mất không dấu vết, chỉ còn lại Jung Ha-sung, người đang nằm với vết thương chảy máu từ lồng ngực.
Mặc dù tôi hơi bất ngờ vì tai nạn đột ngột này.
Nhưng tôi vẫn bình tĩnh xử lý vết thương.
“May là có thuốc chữa trị.”
Thuốc phục hồi mà Kang Chang-ho đã đưa!
Với thứ này, một người như tôi, pháp sư cao cấp, có lẽ sẽ tốt hơn nếu để cho người đàn ông đang trong tình trạng khẩn cấp sử dụng.
“haaaa, thật hiệu quả.”
Tôi không ngần ngại sử dụng thuốc mà tôi nhận được.
Ngay lập tức, vết thương của Thợ săn bắt đầu lành lại.
“Ừm.”
May mắn là ý thức của cậu ta cũng không mất quá lâu để phục hồi. Một lúc sau, mí mắt của cậu ta từ từ mở ra.
“Cậu có ổn không?”
Chớp mắt. Chớp mắt.
Tôi cẩn thận hỏi khi thấy Jung Ha-sung đã mở mắt. Và câu trả lời đầu tiên cậu ta nói là...
“Anh… sao lại ở đây? Lối thoát…?”
Cũng hỏi toàn mấy câu vô bổ.
Nhưng tôi không thể tỏ thái độ lạnh lùng với bệnh nhân. Tôi cố gắng trả lời một cách rõ ràng.
“Chỗ trú đã đầy rồi, tôi đang chạy trốn khắp nơi và tình cờ phát hiện cậu.”
“À….”
“Thế nào, cậu có thể cử động được không?”
Vết thương đã hồi phục nhưng không biết còn đau không.
Jung Ha-sung nhíu mày, cố gắng ngồi dậy.
Rồi cậu đặt tay lên ngực và nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên, nói tiếp.
“Anh… mới sử dụng thuốc phục hồi phải không?”
“Đúng vậy.”
“Với vết thương như thế này mà lại lành nhanh chóng… Ờ, giá của nó là bao nhiêu? Tôi nhất định sẽ đền đáp.”
“Ờ, tôi cũng chỉ được tặng thôi, nên giá cả thì…”
Ngay lúc đó.
Zzzii… Zzzii…
Tiếng nhiễu sóng khó chịu vang lên, và một thông điệp đột ngột xuất hiện từ thắt lưng của Ha-sung.
“Đề nghị. YTV trụ sở chính thể loại A cấp 3. YTV trụ sở chính thể loại A cấp 3”
Là tín hiệu vô tuyến.
Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, Jung Ha-sung lập tức trả lời qua bộ đàm.
“Jung Ha-sung đây. Tôi sẽ có mặt trong 5 phút.”
Nhưng khoan, thằng điên này vừa nói gì cơ?
Jung Ha-sung đứng dậy.
Thấy vậy, tôi lập tức đứng lên. Phải chặn cậu ta lại.
“Chờ đã! Thợ săn Jung Ha-sung!”
Chắc là cậu ta không nhận thức được tình trạng của mình.
“Cậu không thể di chuyển như vậy.”
“Gì cơ?”
“Cậu bị thương nghiêm trọng do vụ nổ! Cậu xui xẻo đó. May là tôi đã chữa trị kịp, nhưng cậu cần phải nghỉ ngơi lâu hơn.”
Đúng là ngu dốt mà lại liều lĩnh.
Sao cậu ta lại nghĩ có thể sử dụng kỹ năng tiếp trong tình trạng như vậy?
“Đặc biệt, hôm nay không được sử dụng kỹ năng nào. Các mô phổi vừa được hồi phục, nếu dùng ma lực, sẽ có di chứng nặng đấy.”
Trên đời này không có cơ quan nào không quý giá, nhưng đối với một pháp sư, phổi là cơ quan quan trọng nhất.
Nếu phổi bị tổn thương nghiêm trọng, có thể tài năng của pháp sư sẽ bị giảm sút một cách thảm hại chỉ trong một đêm.
Vì vậy, Jung Ha-sung thực sự cần phải nghỉ ngơi ngay bây giờ.
“Cảm ơn lời khuyên. Nhưng tình hình hiện tại không thể làm khác được…”
Tên S cấp này không thèm để ý đến lời tôi nói, vẫn định tiếp tục ra hiện trường. Cảnh tượng ấy làm tôi tức điên lên.
“cậu có hiểu lời tôi nói không? Nếu cứ tiếp tục, cậu sẽ bị tàn tật vĩnh viễn đấy!”
“Thì tôi chấp nhận.”
“Không, này!”
Tôi ngáng đường hắn, dùng hết sức để ngăn cậu ta lại.
Một lúc tranh cãi diễn ra, nhưng thái độ của người đàn ông không có chút linh hoạt nào, thật sự là vô lý.
“Kim Gi-ryeo, trong khi anh không chịu nghe lời, vẫn có người đang chết đấy.”
Tôi không hiểu nổi. Cảm xúc bùng lên, tôi buột miệng nói ra.
“Thì sao? Đâu phải lỗi của cậu.”
Chết tiệt. Một câu nói nhẹ nhàng như vậy lại là mồi lửa.
“Gì cơ?”
Khuôn mặt Jung Ha-sung nhăn lại ngay lập tức.
“Anh nói cái kiểu gì vậy? Không hiểu tình hình sao? Nếu tôi không đi ngay, thì sẽ có hàng chục người chết đấy!”
“Đó là chuyện của họ! Thợ săn đâu phải chỉ có một người trong thành phố này? Hôm nay cứ để người khác xử lý đi…”
“Được rồi. Xử lý xong việc này tôi sẽ nghỉ ngơi, tránh cản đường tôi.”
“Không thể tránh!”
Tôi liều mạng ngăn cậu ta lại.
“Có ai ở hiện trường là người thân của cậu không? Nếu không phải vậy, làm ơn hãy…”
"Hừ."
Ban đầu, sự kiên quyết của Jung Ha-sung khiến tôi cảm thấy khó chịu, nhưng dần dần, một cảm giác thương xót bất ngờ dâng lên trong lòng tôi.
‘Chắc cậu ta bị ép ra ngoài vì mệnh lệnh từ hội?’
Một người trẻ, tài năng bị khai thác sức lao động vì sự an toàn của quốc gia…
Suy nghĩ này làm tôi nhớ lại cuộc đời trước đây của mình.
"Thợ săn cấp S Jung Ha-sung."
Tôi do dự một chút rồi gọi theo cậu ta.
“Đây là cảnh báo cuối cùng đấy. Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, sẽ hối hận cả đời. Vậy mà cậu vẫn muốn làm theo ý mình sao?”
“Cảnh báo?”
Jung Ha-sung ngừng chuẩn bị dụng cụ bay và quay lại nhìn tôi.
“Anh tự nhận mình là thợ săn cấp F mà lại đi cảnh báo tôi? Câu này có chút không hợp lý đấy. Thực sự thì với cấp của anh, có làm gì cũng không giúp được đâu.”
Cậu ta có vẻ đang coi thường tôi.
Tôi không trả lời, và Jung Ha-sung lại quay lại với hộp đồ của mình.
“Không làm được gì sao…”
Lúc đó, tôi đã quyết định hành động.
“…!”
Một tiếng xé không khí đột ngột vang lên, khiến Jung Ha-sung ngay lập tức đứng cứng lại.
Đó là âm thanh của chiếc hương mà tôi vừa ném đi.
Sử dụng phản xạ siêu phàm, cậu ta nhanh chóng chém ngang vật thể đang bay về phía mình, nhưng khi thanh kiếm của cậu ta chém vào chiếc lư hương ánh vàng, tôi biết mình đã chiến thắng.
“Cái quái gì…”
Phù!
Khói hoa anh đào bốc ra từ lư hương bị chẻ đôi. Thấy vậy, Ha-sung vội vàng che mũi và miệng lại.
Nhưng, chẳng có tác dụng gì cả.
“Bộp!”
Jung Ha-sung từ từ khuỵu xuống, cơ thể cậu ta bắt đầu rũ rượi.
Chính chiếc lư hương mà tôi vô tình có được sau vụ bắt cóc đã làm nên điều này. Đồ vật được cho là có thể tấn công đến cấp B.
Nhưng tại sao nó lại có thể ảnh hưởng đến Jung Ha-sung?
Câu trả lời rất đơn giản.
Chiếc mư hương ấy, tôi đã tự tay cải tạo.
Kết quả là tôi có thể khiến bất kỳ ai là người trái đất cũng bị ngủ say. Dù rằng có chút tiếc nuối vì thứ này đã sớm "rời đi" ngay khi mới xuất hiện.
Tôi bước lại gần những mảnh vỡ của lư hương và hất đi, rồi tiến tới gần cậu ta.
“Kh-không thể nào…”
Jung Ha-sung mệt mỏi nhìn tôi, và trong tay cậu ta, tôi thấy một chiếc nhẫn lấp lánh.
‘À, chắc là cậu ta chuẩn bị vật dụng kháng ma thuật sau khi bị Kang Chang-ho tấn công.’
Sự chuẩn bị này đúng là đáng khen, nhưng ai mà ngờ rằng lại bị đánh bại bằng chính phương pháp cũ?
Tôi nhìn quanh một chút rồi nói:
“Cái này đều là vì cậu mà thôi.”
Jung Ha-sung run rẩy, nghiến răng, rồi từ từ rơi vào giấc ngủ.
Một cảnh tượng thật đáng buồn cười.
Một anh hùng vĩ đại của Hàn Quốc, người đứng đầu bảng xếp hạng, lại có thể ngã gục dưới tay một thợ săn cấp F như tôi.
“Vậy là lời đồn đã thành sự thật rồi.”
Dù biết rằng việc này sẽ gây phiền phức, nhưng tôi không thể cứ để mặc cậu ta được. Nhìn cậu ta lao vào công việc như vậy, tôi không thể không giúp đỡ.
Nói thật thì, tôi không thể đứng yên nhìn một pháp sư đầy triển vọng như vậy tự hủy hoại bản thân.
“Chậc. Thôi, đợi sau này tính tiếp.”
Dù sao, tôi luôn quá tốt bụng.
Tôi bế Jung Ha-sung, người vẫn đang trong trạng thái mê man, và hướng về phía bệnh viện gần nhất.