(GÓC NHÌN Seon Woo-yeon)
Sáng hôm sau, sau khi vụ bắt cóc được giải quyết xong.
♬~ ♩♪~♪
Seon Woo-yeon đưa tay vào túi và nhấc điện thoại khi có tín hiệu báo cuộc gọi.
"Xin chào?"
Ngay khi nghe máy, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên kia đầu dây.
-Có cuộc gọi nhỡ, tôi gọi lại đây.
Đó là giọng của Kim Gi-ryeo.
Còn về cuộc gọi nhỡ này, Seon Woo-yeon suy nghĩ một chút và nhớ lại chuyện trước đó.
À đúng rồi, lúc nói chuyện với Ahn Yoon-seung, mình đã gọi điện cho người này một lúc.
"À, là cuộc gọi đó à."
-Có chuyện gì sao?
"Không có gì đâu, chỉ là tôi không muốn làm phiền anh đâu."
Seon Woo-yeon lễ phép xin lỗi rồi bất chợt thốt ra một suy nghĩ.
"Nhưng mà tôi nhớ là tôi đã gọi cho anh khoảng hai ngày trước, anh có vào cổng nào đó không?"
Nếu chỉ vì quên sạc điện thoại mà mất liên lạc thì không thể lâu đến vậy được.
- Không, tôi bị bắt cóc một chút.
Câu trả lời tiếp theo khiến Seon Woo-yeon bị sốc.
Bị bắt cóc. Thật sự là một từ không thể nào xuất hiện trong một cuộc nói chuyện bình thường.
"Cóc... gì cơ?"
- Tôi bị bắt cóc. Nhưng giờ thì ổn rồi, tôi mới lấy lại đồ đạc của mình.
"Không, làm ơn nói rõ hơn được không? Anh bị bắt cóc ở đâu?"
Seon Woo-yeon giật mình và gặng hỏi, nhưng người bị bắt cóc lại có vẻ không mấy quan tâm đến câu hỏi của cô.
- Đã xong rồi, không cần phải lo lắng nữa...
"Nhưng dù sao thì!"
- Là Giáo phái Nachasa.
"Đúng... gì cơ?"
- Cái tổ chức khủng bố mà cô đã kể với tôi đó. Tôi bị giam ở đó rồi mới thoát ra được.
Giáo phái Nachasa đã nhắm đến Kim Gi-ryeo. Có rất nhiều câu hỏi trong đầu Seon Woo-yeon, nhưng cô ưu tiên hỏi câu này trước.
"Anh... anh không sao chứ?"
Lúc này, bên kia đầu dây, có tiếng gió thoảng qua.
Không biết là anh ta đang cười hay thở dài.
- Tôi không sao.
Seon Woo-yeon nghe xong mới nhẹ nhõm một chút. Nhưng ngay lúc đó, Kim Gi-ryeo lại nói tiếp.
- May là không có chuyện gì gấp, vậy tôi cúp máy đây.
"Chờ đã, khoan đã."
- Hôm nay tôi sẽ bận, nếu có gì cần nói thì để lại tin nhắn cho tôi nhé.
Cạch.
Anh ta tắt máy, bỏ lại Seon Woo-yeon với chiếc điện thoại đen trong tay, cô nhìn vào màn hình và lẩm bẩm.
"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy...?"
Cô vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp.
Nhưng người ta đã nói là bận, không thể cứ tiếp tục ép hỏi được.
Seon Woo-yeon đành phải tìm cách khác.
Cô có khá nhiều mối quan hệ thân thiết với cảnh sát, vì vậy việc tìm hiểu thông tin về những chuyện mà Kim Gi-ryeo đề cập cũng không quá khó khăn.
“Xin chào? Cảnh sát Cha, tôi là Seon Woo-yeon đây. Tôi có chút chuyện muốn hỏi.”
Tuy nhiên, kết quả của vụ án này lại không phải như cô nghĩ.
“…Bị phá hủy à?”
Chẳng lâu sau, Seon Woo-yeon nhận được thông tin từ cảnh sát.
- Vâng, tôi sẽ nói luôn. Dù sao tin tức cũng sắp được đăng tải, nên tôi nói trước cho bạn biết.
Một thành viên cấp cao của tổ chức tà giáo Nachasa đã bị bắt gấp vào đêm qua.
Tuy nhiên, quá trình bắt giữ trước khi vụ việc xảy ra lại vô cùng đáng chú ý.
Nachasa hoạt động theo kiểu tổ chức bí mật, rất giỏi trong việc xóa dấu vết, vì thế việc truy tìm nơi ẩn náu của chúng rất khó khăn.
Thế nhưng, không hiểu sao, một người tên Kang Chang-ho đã tấn công nơi ẩn náu của Đại Sư. Khi được hỏi làm sao anh ta biết được chỗ này, Kang Chang-ho chỉ nói là anh ta đến để cứu Kim Gi-ryeo.
Ngược lại, Kim Gi-ryeo lại khẳng định mình là nạn nhân bị bắt cóc và chẳng biết gì hết...
“Hừ.”
Lời khai của một người trong tổ chức, người chịu trách nhiệm điều khiển tín đồ, lại rất quan trọng.
Hắn ta đã từng làm việc cho Nachasa và trong khi bị thẩm vấn, khi nghe thấy tên Kim Gi-ryeo, hắn ta đã bấn loạn.
“hắn ta run rẩy sao?”
- Đúng vậy, hắn ta cực kỳ hoảng loạn, cứ gào lên rằng Kim Gi-ryeo là một con quái vật đội lốt người.
“Lạ thật. Sao lại sợ người mà hắn ta hành hạ?”
- hẮN nói đó là một kế hoạch của cấp F để xâm nhập vào giáo phái. Hắn còn bảo Kim Gi-ryeo tự nguyện bị bắt để thâm nhập.
“...”
- Ha ha, nhưng điều đó có nghe hợp lý không? Nói thật, làm sao ai lại biết mình sẽ bị bắt cóc cơ chứ?
“...”
-Dù sao thì hắn cứ loay hoay biện minh thôi. Nạn nhân thì ngạc nhiên và không biết phải làm sao.
Seon Woo-yeon buông điện thoại, tay rơi xuống.
- Thợ săn Seon Woo-yeon ?
Một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu cô, đó là cảnh tượng của một đêm hè. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, người của cô, một giác tỉnh giả đang đeo còng tay và nhìn xuống người khác với vẻ gọn gàng.
“Cảm ơn anh vì đã dành thời gian dù anh bận rộn.”
- Ồ, không có gì đâu. Tôi mới là người cảm ơn Thợ săn Seon Woo-yeon , vì những gì cô đã giúp.
Cạch.
Seon Woo-yeon vội vã cúp máy.
“Thợ săn Kim Gi-ryeo , không thể nào…”
Gương mặt cô, căng thẳng, phản chiếu qua màn hình đã tắt.
****
Khoảng 11 giờ sáng.
Tại một quán cà phê gần ga Sindorim.
“Vanilla Latte, không có cà phê nhé.”
“Dạ?”
“Và thêm một cốc Ice Americano nữa.”
Với Alphauri, quán cà phê vốn không phải là nơi lý tưởng để lui tới.
Nhưng lần này, không còn sự lựa chọn nào khác.
Nếu vào quán ăn cùng loại người như thế này, chắc chắn sẽ gặp rắc rối không mong muốn.
“Vậy, sao đột nhiên lại gọi tôi ra gặp?”
Cạch.
Khi đồ uống được đặt xuống, câu hỏi ngắn gọn như một lời nghi vấn vang lên.
Tôi ngẩng lên, nhìn về phía đối diện.
Kang Chang-ho, Thợ săn cấp S của Hàn Quốc, đang ngồi ngay đó.
Với thân hình to lớn đến mức ghế sofa có vẻ không vừa vặn, tóc hắn ta ánh lên một màu xanh lam nhạt.
Trước đây tôi từng thắc mắc tại sao tóc hắn ta lại có màu kỳ lạ như vậy.
Thì ra, do tác dụng phụ của thức tỉnh, một số người có thể có thể thay đổi màu tóc thành màu lạnh như vậy.
‘Hmm.’
Chắc hẳn mình đang trốn tránh thực tế.
“Trước tiên, cảm ơn anh đã đến đây. Lý do tôi mời Thợ săn Kang Chang-ho là…”
Tôi mất một lúc mới bắt đầu nói. Kang Chang-ho khoanh tay và đang quan sát tôi.
“Là để cảm ơn.”
“Hmm?”
Hắn ta có vẻ ngạc nhiên khi tôi mở đầu với câu này.
“Vì hôm qua tôi bận rộn với cuộc điều tra của cảnh sát nên không thể cảm ơn anh đúng cách. Thực sự cảm ơn anh rất nhiều.”
“À.”
Vậy từ giờ là phần chính.
“À, nhưng mà… tôi rất cảm ơn vì đã cứu tôi, nhưng rõ ràng là anh đã theo dõi tôi đúng không? Có thể ngừng làm vậy được không?”
Tôi nói với vẻ nghiêm túc.
Kang Chang-ho nhìn tôi một chút, nhận ra sự chắc chắn trong thái độ của tôi, liền không bào chữa gì thêm.
“Không thích thì sao?”
Nhưng thái độ quá kiên quyết của hắn ta khiến tôi cảm thấy khó chịu.
“Không thích sao?”
“Thì sao ? Tôi đang giúp đỡ mà.”
“Cái kiểu này à? Nếu anh cứ tiếp tục như thế này thì…”
“Cứ như thế thì sao? Cậu định báo cảnh sát à?”
Hừm.
Thợ săn cấp S này uống một ngụm cà phê rồi tiếp tục nói với vẻ điềm tĩnh.
“Cứ thử xem. Tôi là một thức tỉnh giả nam ở độ tuổi 20 và từ trước đến giờ tôi đã bị stalker rình rập. Hãy thử nói với cảnh sát xem họ sẽ xử lý thế nào.”
Hắn ta mỉm cười, vẻ mặt tự tin.
“Tôi thật sự thích Hàn Quốc. Luật pháp chẳng bao giờ làm tròn bổn phận.”
“Haiz…”
“Chỉ cần có nhiều tiền, không có quốc gia nào tốt hơn nơi này.”
Nghe thấy câu đó, một sự bực bội không thể kiềm chế trào lên trong lòng.
Cảm giác như tôi đã phải sống lại dưới hình hài cấp F đã đủ đau khổ rồi, vậy mà lại không thể tóm gọn một tên stalker ngoài hành tinh thế này.
Vì thế, tôi không thể chịu đựng được nữa, bèn buột miệng thốt lên những lời đã ấp ủ từ lâu.
“Anh là người sở hữu [Tham Vọng Cải Tiến] phải không?”
Ngay khi tôi phát hiện ra kỹ năng này trên PixiWiki, tôi đã nghĩ ngay đến điều này.
[Khát Vọng Vươn Lên] [Mô tả: Giết kẻ mạnh và cướp lấy kỹ năng của họ.]
“Nếu không phải vậy thì không thể giải thích được hành động của anh đâu.”
“Vậy sao?”
“Không biết vì lý do gì mà một kẻ như tôi lại lọt vào mắt anh, nhưng rõ ràng là anh đã quanh quẩn xung quanh tôi để làm vật tế cho Khát Vọng Vươn Lên.”
“Hmm.”
“Chắc chắn đến giờ anh chưa giết tôi vì không chắc tôi có phải là 'kẻ mạnh' như điều kiện của Khát Vọng Vươn Lên hay không.”
Kang Chang-ho, Thợ săn cấp S với mái tóc xanh, đã lặng im khi nghe đến từ "Khát Vọng Vươn Lên".
Sau một hồi lâu, hắn ta mới lên tiếng, câu nói đầu tiên sau sự im lặng là:
“Đúng vậy.”
Một sự thừa nhận thẳng thắn.
“Có vẻ như mọi thứ đều đúng.”
Kang Chang-ho quả thật là một người sở hữu [Khát Vọng Vươn Lên].
Lưng tôi bỗng lạnh toát.
‘Thật ra tôi không muốn biết điều này chút nào!’
Nếu biết sẽ sợ như thế này, tôi thà đừng lôi chuyện này ra mà thăm dò.
Kang Chang-ho đã xác nhận rằng hắn ta đang coi tôi như một mục tiêu để cướp kỹ năng.
‘Aaa...’
Và điều khủng khiếp không chỉ có vậy.
“Vậy thì, Khát Vọng Vươn Lên đã bị lộ rồi. Hay là tôi nói luôn chuyện này với cậu.”
Ngay sau đó, Kang Chang-ho bắt đầu nói những lời kỳ lạ.
“Thực ra, tôi đã muốn đề xuất với cậu từ lâu.”
“Đề xuất?”
“Trong thời đại Hầm ngục như bây giờ, điều kiện này không phải là tồi đâu. Nếu thương lượng này thành công, cậu không chỉ không phải lo lắng về chi phí sinh hoạt, mà còn được đảm bảo an toàn cho cơ thể suốt đời.”
Bảo đảm về cuộc sống và an toàn.
Đúng là một lời hứa đầy sức hút, nhưng vấn đề là cái giá phải trả đi kèm theo đó.
“Kim Gi-ryeo, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chắc là 24.”
“Trẻ thật nhỉ?”
Kang Chang-ho đột nhiên hỏi tuổi của tôi trong lúc trò chuyện, rồi sau đó tiếp tục câu hỏi tiếp theo.
“Vậy thì tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề.”
Điều kiện của thương lượng mà hắn ta đưa ra chỉ có một.
“Thợ săn Kim Gi-ryeo , liệu cậu có thể chết dưới tay tôi khi tròn 34 tuổi không?”
“...!”
“Nếu cậu đồng ý điều đó, thì suốt phần đời còn lại, cậu sẽ sống như một quý tộc.”
Nghe câu này, tôi toát mồ hôi lạnh.
Đã bao tháng trời kể từ khi tôi trốn thoát khỏi hành tinh quê hương đầy địa ngục, tưởng chừng như cuối cùng tôi cũng có thể tận hưởng cuộc sống mới, thế mà… gì cơ? Đến 10 năm nữa tôi sẽ phải chết?
“Anh Kang Chang-ho, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“31.”
“Vậy thì anh nghĩ thử đi. Nếu là anh, có muốn chết sau 3 năm nữa không? 34 tuổi, còn trẻ thế mà!”
Tất nhiên, tôi từ chối ngay lập tức.
Thành thật mà nói, tôi nghĩ đây là một yêu cầu điên rồ. Nhưng có vẻ như anh ta có một cái nhìn khác về vấn đề này.
“Thật sự mà nói, đây không phải lý do để đứng dậy bỏ đi đâu nhỉ?”
Kang Chang-ho bình thản nói khi nhìn tôi đang chuẩn bị rời đi.
“Với tôi, 10 năm đã là quá lâu rồi, và dù sao thì các Thợ săn cũng có tuổi thọ rất ngắn.”
“Tuổi thọ?”
“Những Thợ săn cấp A tài giỏi kia cũng chết chỉ vì một lần không hợp tính chất với quái vật. Tôi phải vất vả tranh đấu trong cái giới này để kiếm tiền hưu trí à?”
“...”
“Cậu có thể biết trước tương lai sao?”
“Hừ.”
“Thay vì vậy, sống hết mình khi còn trẻ, tận hưởng hết những gì có thể, chẳng phải cũng không tồi sao? Tôi sẽ cung cấp cho cậu ít nhất 50 triệu mỗi tháng.”
“...”
“Hơn nữa, nhà cửa, xe cộ, cậu muốn gì tôi đều có thể cho.”
Kang Chang-ho không hề thay đổi sắc mặt, bình tĩnh đưa ra quan điểm của mình.
“Tôi cam đoan rằng sẽ có rất nhiều người ở dưới đáy xã hội Thợ săn sẵn sàng nhận lời thương lượng này.”
“Ở dưới đáy xã hội Thợ săn à?”
Ồ, hắn ta vừa nói đúng điểm tôi cần.
“Thợ săn Kang Chang-ho, anh chắc chắn quên một điều rồi…”
Tôi dừng lại, không rời khỏi chỗ ngồi và quay lại ghế sofa.
“Điều kiện sử dụng [Khát Vọng Vươn Lên là phải giết một 'kẻ mạnh', phải không?”
“Đúng vậy.”
“Không rõ tiêu chuẩn chính xác như thế nào, nhưng F cấp chắc chắn không lọt vào hạng kẻ mạnh.”
“Đúng rồi.”
“Vậy là kết luận đã rõ. Tôi thực sự là F cấp mà! Đừng có hiểu lầm. Giết tôi cũng chẳng thu được gì đâu.”
Tôi bày tỏ sự ấm ức.
Tuy nhiên, phản ứng của Kang Chang-ho lại có chút lạ lùng.
Hắn ta chỉ chống tay lên cằm, vẻ mặt thờ ơ, và quay mắt đi.
“Vậy thì làm sao cậu lại đánh bại boss hầm ngục vàng đó được? Cảnh sát ở đồn nói là cậu là kẻ thức tỉnh đã bắt người tàng hình.”
Tôi nhanh chóng trả lời câu hỏi đó.
Việc bắt được người tàng hình chỉ đơn giản là may mắn, về boss là tôi chỉ là người trượt chân trên tảng băng mà thôi.
Đó là sự thật, chẳng có gì phải giấu giếm.
“Hahaha.”
Kang Chang-ho, thợ săn S cấp, nghe xong câu chuyện về cách tôi đánh bại Boss thì bật cười thành tiếng.
“Trượt chân rồi giết được Boss à?”
“Nếu anh không tin, có thể hỏi những giác tỉnh khác ở hầm ngục vàng đó….”
“Lại định chơi trò này à.”
Kang Chang-ho mỉm cười và nhìn tôi một lúc lâu, rồi mới lên tiếng.
“Vậy giờ cậu đang làm gì để sống sót?”
“Hả?”
“Nhìn quanh đi.”
Xung quanh sao?
Tôi quay mắt nhìn xung quanh và lúc này mới hiểu những gì hắn ta nói.
“À.”
Các khách hàng ngồi rải rác xung quanh đều đã ngất xỉu, không một tiếng động.
Thậm chí nhân viên ở quầy thanh toán xa xa cũng đang tái mét, đứng im lìm.
Điều đó có nghĩa là.
“Cứ từ từ tăng cường năng lượng từ nãy giờ, mà tôi không nghĩ sẽ đến mức này đâu.”
(năng lượng qúa mạnh sẽ khiến người thường ngất xỉu)
Kang Chang-ho từ đầu đến giờ luôn tỏa ra ma lực một cách chậm rãi, không để cho một pháp sư nào phát hiện ra.
Chết tiệt.
Ở quê tôi, năng lượng ma thuật này là chuyện bình thường, đến trẻ sơ sinh còn có thể phát ra, nên tôi đã vô tình quen với cảm giác đó mà không để ý…
“Giờ sao lại im lặng thế?”
Keng.
Kang Chang-ho đặt tay lên bàn, nghiêng người về phía tôi và hỏi.
“Cậu rốt cuộc là cấp thức tỉnh bao nhiêu vậy?”
Thực sự mà nói, câu trả lời không khó chút nào. Nhưng trước khi trả lời, tôi cần phải suy nghĩ lại cách diễn đạt một chút.
‘Mày là thằng khốn nạn! Tôi đã nói bao nhiêu lần là cấp F rồi, cấpF ! Đừng có tiếp tục tỏ ra khinh thường thế!’
Nhưng nếu tôi nói như vậy, tình hình sẽ chỉ tồi tệ thêm mà thôi.