Điện thoại hết pin.
Đói bụng.
Thậm chí vì nhìn quanh quá lâu, giờ tôi có thể đi lại trong sảnh này mà không cần mở mắt.
Vậy mà vẫn chưa có phản hồi từ Lee Cheong-ryong?
“…Haa.”
Một người bình thường có lẽ đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng đáng tiếc thay, tôi không phải người Trái Đất.
“Hội lớn thế này, chắc công việc cũng bận rộn lắm nhỉ…”
Thay vì nghi ngờ điều gì đó, tôi chỉ cảm thấy thương cảm cho người đàn ông quá tải công việc kia.
Việc chờ đợi này đối với tôi cũng không có gì to tát.
“Hmm.”
Nhưng vài phút sau—
Một vấn đề không thể tránh khỏi xuất hiện.
Ở góc xa của sảnh, chiếc đồng hồ lớn đã chỉ đúng 5 giờ chiều.
Thông thường, giờ làm việc tại Hàn Quốc kéo dài từ 9 giờ sáng đến 6 giờ chiều.
Nói cách khác—
Giờ hoạt động chính thức sắp kết thúc.
‘Phải làm sao đây? Có nên ra quầy tiếp tân hỏi lại xem anh ấy có bận không?’
‘Không… Nhưng nếu cứ hỏi hoài thì nhân viên ở đây sẽ mệt mỏi mất…’
“Haa…”
Sau một lúc đắn đo, tôi quyết định đứng dậy.
Không còn cách nào khác.
Bây giờ, điều quan trọng nhất là 1,3 triệu won.
“Xin lỗi…”
Không thể chịu được nữa, tôi lại quay ra hỏi nhân viên quầy tiếp tân.
Vẫn chưa có phản hồi nào từ Lee Cheong-ryong sao?
“Xin lỗi, hôm nay anh sẽ không thể gặp trưởng bộ phận đâu.”
Câu trả lời khiến tôi sững sờ.
Nhân viên lễ tân cuối cùng cũng chịu nói ra rằng tôi sẽ không gặp được người đó.
“…Gì cơ? Nhưng trước đó các anh bảo chỉ cần chờ là được mà?”
“Lịch trình của anh ấy quá bận rộn.”
“Anh ấy thật sự không thể dành ra dù chỉ 1 phút sao? Không… chỉ cần 30 giây thôi cũng được!”
Từ 11 giờ sáng đến 5 giờ chiều.
Tôi đã chờ suốt 6 tiếng 23 phút.
Thế mà đây là kết quả sao?
Tôi quá bất ngờ, đến mức không nhịn được mà tranh luận với nhân viên lễ tân.
Nhưng tất nhiên, chẳng có kết quả gì.
Ngược lại, vì nâng giọng với họ, tôi suýt nữa còn bị bảo vệ lôi ra ngoài.
“Nếu anh tiếp tục làm vậy, chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
“…Hiểu rồi, tôi xin lỗi.”
Không còn cách nào khác.
Dù tôi không thích, nhưng so với mất trắng 1,3 triệu won, ít nhất có bằng chứng bàn giao cho hội vẫn tốt hơn.
Cuối cùng, tôi cắn răng chịu đựng, quyết định giao hộp vật phẩm cho quầy tiếp tân.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó.
“Cái gì đây, sao mà ồn ào vậy?”
- Cạch.
Gần thang máy.
Một người đàn ông bước ra từ khu vực rào chắn dành cho nhân viên.
Hắn không biết tôi, nhưng tôi thì nhận ra hắn ngay lập tức.
Bởi trước khi đến đây, tôi đã xem qua không biết bao nhiêu bài báo về Lee Cheong-ryong.
‘Giống hệt trong ảnh luôn nhỉ?’
Trong khi tôi vẫn còn đang thẫn thờ—
Vị trưởng bộ phận của Neo Sisters chậm rãi bước đến quầy lễ tân, lười biếng cất giọng.
“Cả sảnh đều nghe thấy đấy. Không nên la hét ầm ĩ như vậy chứ. Mà có chuyện gì thế?”
Hắn xuất hiện với ý định tự mình xử lý một khách hàng gây rối.
“À, thực ra thì…”
Một nhân viên lễ tân nhanh chóng giải thích.
Rằng có một thợ săn cấp F đến đây mà không có lịch hẹn, nhưng lại khăng khăng đòi gặp trực tiếp trưởng bộ phận.
“Chào anh, anh Lee Cheong-ryong.”
Nhưng tôi hoàn toàn phớt lờ những gì nhân viên lễ tân nói.
Ngay khi gặp được người cần tìm, tôi liền đưa thẳng hộp vật phẩm ra.
“Hả? Sao thứ này lại ở chỗ cậu…?”
Dù chỉ là một món đồ sản xuất hàng loạt, nhưng ai cũng nhận ra đồ của chính mình ngay lập tức.
Trưởng bộ phận ngay lập tức nhận ra đây là hộp vật phẩm của mình.
Rồi tôi nói.
“Tôi đến để trả thay cho Yoon-seung. Hôm nay cậu ấy có việc riêng ở tỉnh khác nên không đến được.”
Nghe thấy tên Ahn Yoon-seung.
Rồi nhìn thấy mái tóc nhuộm sáng, đôi mắt hơi xếch.
Ban đầu hắn chưa nhận ra, nhưng dần dần, hắn bắt đầu đoán ra danh tính của tôi.
Mắt hắn mở to kinh ngạc.
“Ơ… Hả? Chẳng lẽ… cậu là… người đã cứu Yoon-seung ở cổng hầm ngục lần trước!?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Nếu anh đang nói về vụ Golem, thì đúng vậy.”
Một thợ săn vô danh nhưng sở hữu thực lực đáng kinh ngạc.
Người từng cứu một tài năng quý giá của hội.
Hắn không ngờ lại gặp được nhân vật này một cách bất ngờ như vậy.
“Trời ạ, thật là vinh hạnh quá!”
Vẻ mặt hắn sáng rỡ hẳn lên, liền đưa tay ra bắt tay tôi ngay lập tức.
Từ lâu, hắn đã luôn tò mò về người bí ẩn mà Yoon-seung nhắc đến.
Giờ lại được biết rằng người này không chỉ có thực lực, mà còn có nhân cách tốt.
“À phải rồi! Đã đến đây rồi, nếu không phiền, mời cậu ở lại uống tách trà với tôi nhé?”
Hắn cười rạng rỡ, mời một cách thân thiện.
Nhưng câu trả lời của tôi—
“Hả? Uống trà? Tôi nghĩ không cần đâu. Dù sao thì anh cũng đang bận mà.”
Một giọng điệu hoàn toàn hồn nhiên.
“Chẳng phải nhân viên anh bảo anh bận đến mức không có thời gian gặp tôi sao? Tôi đã đợi tận 6 tiếng ở sảnh đấy.”
“…Gì cơ?”
Hắn đơ người ngay lập tức.
Ánh mắt hắn quét qua nhóm nhân viên lễ tân.
Nhưng những kẻ đó ấp úng, không thể nói nổi một câu rõ ràng.
Bởi vì…
Chính họ cũng bắt đầu nhận ra rằng họ đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
“Dù sao thì, hộp vật phẩm cũng đã được trả lại rồi, đúng chứ?”
“V-Vâng…”
“Vậy tôi đi đây.”
Ngay khi tôi định rời đi—
“Khoan đã! Chờ chút đã! Xin lỗi, nhưng có thể nói chuyện với tôi một lúc được không?”
Hắn hốt hoảng gọi giật lại.
Nhưng câu trả lời của tôi đã quá rõ ràng.
“Hmm, tôi thấy hơi mệt, có lẽ hôm nay tôi chỉ muốn về nhà sớm thôi. Xin lỗi nhé.”
Tôi không có ý gì cả.
Chỉ đơn giản là thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
Nhưng thử đặt mình vào vị trí của Lee Cheong-ryong xem.
Tôi vừa nói thẳng ra rằng mình đã bị chính nhân viên hội này bắt chờ 6 tiếng.
Bây giờ thì hắn phải tự đi mà xử lý hậu quả thôi.
- Cạch.
Ngay sau khi Kim Gi-ryeo rời khỏi sảnh—
Quầy tiếp tân lập tức rơi vào một trận hỗn loạn.
Bởi vì lúc này, Lee Cheong-ryong đã biết rằng nhân viên ở đây không những phớt lờ yêu cầu của một thợ săn cấp F, mà còn để anh ta đứng đợi suốt 6 tiếng đồng hồ.
“Seora, cô điên rồi sao?!”
Hắn gào lên, giọng nói vang vọng khắp sảnh.
Mọi thứ trước mắt hắn trở nên trắng xóa vì tức giận.
Cái người mà các nhân viên ở đây vừa phớt lờ không phải ai khác, mà chính là một thợ săn có thực lực đáng kinh ngạc—một người mà họ đáng lẽ phải tiếp đón chu đáo.
Vậy mà đến mức này sao?!
“Chỉ vì người ta là cấp F mà các cô lại đối xử với khách hàng như vậy sao?”
“A, không… Chúng tôi không liên lạc được với thợ săn Ahn Yoon-seung, nên…”
“Dù có vậy đi nữa, cô cũng phải báo lại với tôi trước chứ!
Dù chưa xác nhận được quan hệ của hai người, nhưng làm sao có thể để một người đứng chờ suốt 6 tiếng trong sảnh?!”
“Xin… xin lỗi…”
“Xin lỗi là xong chuyện chắc?! Làm việc ở đây khiến các cô nghĩ mình là thợ săn thật rồi à? Tôi nói thẳng nhé, dù có sa thải hết các cô, cũng chẳng bằng một phần lương của một thợ săn cấp D đâu!”
Mới vừa quát nhân viên không được la hét trong sảnh, thế mà bây giờ chính hắn cũng gào lên đến mức vang cả tòa nhà.
Nhưng lần này, hắn không thể kiềm chế nổi cơn giận của mình.
“Còn cậu, Seohwan.”
Hắn quay sang nhìn nhân viên còn lại với ánh mắt lạnh lẽo.
“Cậu vừa mới được thăng chức, mà vẫn không biết trách nhiệm của mình sao? Hả?”
“Trưởng bộ phận… tôi…”
“Nếu thấy đàn em làm sai, thì phải ngăn ngay lập tức! Cậu còn đi hùa theo là sao? Chính cậu còn có lỗi hơn cô ta đấy!”
Làm sao có thể không sợ hãi khi bị một lãnh đạo cấp cao trong hội quát mắng như thế?
Các nhân viên quầy tiếp tân mặt cắt không còn giọt máu, cúi gằm xuống.
“Xin… xin lỗi…”
“Chúng tôi thực sự xin lỗi…”
Nhưng cơn giận của hắn vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Một thợ săn vô danh nhưng có thực lực đáng kinh ngạc.
Người đã hạ gục con Golem dị biến tại cổng hầm ngục—thứ mà cả đội thợ săn cấp A cũng suýt bị tiêu diệt hoàn toàn.
Giá trị mà Kim Gi-ryeo sở hữu hoàn toàn không thể xem nhẹ.
“Chết tiệt, Ahn Yoon-seung, cậu ta còn không bắt máy nữa chứ?!”
Và thế là, đám nhân viên quầy tiếp tân bị mắng suốt đến tận sau giờ tan làm.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài—
Khi hội đồng kỷ luật đã được triệu tập—
Mọi chuyện dường như đã đến hồi kết.
***
“Ê, Yoon-seung này….”
Hôm sau.
Phòng giám đốc của hội Neo Sisters.
“Người thợ săn mà cậu nói là ân nhân cứu mạng ấy… Sao lại không báo sớm rằng đã tìm thấy anh ta?”
Lee Cheong-ryong hạ giọng hỏi, mắt nhìn thẳng vào thợ săn dưới quyền đang ngồi trên ghế sofa.
Người thợ săn cấp A ngồi đối diện thầm nghĩ.
Cuối cùng cũng đến lúc rồi.
Dù vậy, chuyện này không quá bất ngờ. Thực tế thì, đây là chuyện sớm muộn cũng xảy ra.
“Tôi đã đền đáp riêng rồi, hơn nữa dù có báo với hội về mối quan hệ của chúng tôi cũng chẳng thay đổi được gì cả.”
Ahn Yoon-seung hít một hơi nhẹ rồi từ tốn giải thích.
“Anh ấy thực sự rất ghét bị ràng buộc vào bất kỳ thứ gì.”
Điều đặc biệt là Kim Gi-ryeo cực kỳ chán ghét việc gia nhập những tổ chức như hội, nên dù có báo trước thì kế hoạch chiêu mộ cũng sẽ thất bại thôi.
Nghe vậy, giám đốc Lee Cheong-ryong im lặng cúi đầu.
‘Đúng vậy.’
Dù gì thì sáng nay anh ta cũng đã nhận được báo cáo liên quan.
Thật bất ngờ, Neo Sisters đã từng cố chiêu mộ thợ săn cấp F đó một lần trong quá khứ.
Mà còn định tuyển vào vị trí thẩm định viên nữa chứ!
‘Kiểm tra lại thì Kim Gi-ryeo vẫn chưa gia nhập bất kỳ hội nào!’
Lee Cheong-ryong cắn chặt môi dưới.
“Nhưng mà, giám đốc… Tôi nghe được một chuyện khá sốc. Nghe nói hôm qua có nhân viên nào đó đã để anh ấy đứng chờ tận 6 tiếng đồng hồ ở sảnh, có thật không vậy?”
“……”
“Nếu là sự thật, thì tôi nghĩ hội mình coi như hết cơ hội chiêu mộ anh ấy rồi…”
Máu bắt đầu rỉ ra từ đôi môi Lee Cheong-ryong. Nhìn biểu cảm của anh ta lúc này, có khi chẳng mấy chốc đến cả mắt cũng rỉ máu mất.
‘Chết tiệt! Ai mà ngờ một thợ săn xuất sắc như thế lại giả làm cấp F chứ!’
Chỉ vì một nhân viên thô lỗ mà để lỡ mất nhân tài thế này sao?
Hàng loạt suy nghĩ ập đến trong đầu Lee Cheong-ryong.
‘Không lẽ cậu ta giả vờ là thợ săn cấp F chỉ để xem thái độ của nhân viên chúng ta sẽ ra sao?’
Nhưng đâu thể bỏ cuộc dễ dàng được.
Sức mạnh áp đảo cả một Golem cấp cao.
Kỹ năng thẩm định có thể nhìn thấu mê cung của Ma Tháp.
Vẫn chưa gia nhập bất kỳ guild nào.
Người đàn ông tóc vàng đó chính là mẫu nhân tài hoàn hảo mà anh ta hằng ao ước.
“Không đời nào tôi từ bỏ.”
Số liên lạc chính thức của Neo Sisters đã bị chặn. Nếu vậy thì dùng điện thoại cá nhân là được chứ gì.
“Giám đốc, anh đang định làm gì thế?”
“Cậu im lặng cho tôi!”
Giám đốc Lee Cheong-ryong không từ bỏ tia hy vọng mong manh
cuối cùng và gọi cho thợ săn cấp F đó.
Tút… tút… tút…
Một điều may mắn là, Kim Gi-ryeo có thói quen nghe thử cuộc gọi từ những số lạ.
Cách.
Cuộc gọi kết nối.
-Alo?
“A, thợ săn Kim Gi-ryeo! Xin chào cậu!”
Lee Cheong-ryong lập tức lên tiếng xin lỗi.
Chỉ cần sắp xếp một cuộc gặp để bồi thường cho chuyện hôm qua, cơ hội có thể được mở ra.
-Ồ, Gi-ryeo à, cậu đang nói chuyện với ai thế? Đừng nói là người bên Neo đó nhé?
Khoan đã.
Chưa kịp nói thêm, từ loa điện thoại vang lên giọng một người phụ nữ.
-Đưa điện thoại cho tôi chút nào!
-Ơ?
-Tôi khá thân với người đó đấy~ Đúng lúc có chuyện muốn nói.
Lee Cheong-ryong nhíu mày. Anh ta đã nhận ra giọng nói quen thuộc này.
-Alo? Giám đốc Lee?
Vài giây sau, trán anh ta bắt đầu nổi gân xanh.
-Thật tiếc là Gi-ryeo đang hẹn hò riêng với tôi. Bọn tôi đang bận lắm.
“Cô…”
-Hơn nữa, nếu ai đó đã phạm sai lầm nghiêm trọng, thì thay vì giở trò vớ vẩn, tốt hơn hết nên im lặng mà tự kiểm điểm đi, chẳng phải trông sẽ hợp lý hơn sao?
Đúng vậy. Người vừa cầm lấy điện thoại không ai khác ngoài hội trưởng Ma Tháp Hàn Quốc.
-Hiểu rồi thì tôi cúp máy đây. Chúc buổi chiều tốt lành~
Lời châm chọc của Seo Esther vang lên trước khi cuộc gọi kết thúc.
Lee Cheong-ryong nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tối đen một lúc lâu, rồi nện mạnh nắm đấm xuống bàn.
Rầm.
“Aaaaaaa! Sao lại đúng ngay thợ săn đó chứ!”
Đến mức này chắc phải cần thuốc huyết áp mất thôi.