Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Chương 54: “Dát”



Giờ phút này, ai cũng chờ Ngụy Lương nói một câu.

Lâm Thu hơi hơi ưỡn ưỡn ngực, thầm nghĩ, nếu có thể coi trọng Liễu Thanh Âm nhất định là mù rồi. Tuy Trác Tấn hơi ngốc một chút, nhưng cũng không mù. Hôm nay coi như là đòi lại một phần công đạo muộn màng cho Ô Quý.

Tầm mắt Ngụy Lương chậm rãi đảo qua trêи người hai nữ tử, môi mỏng động đậy, nói: “Hôm nay đệ tử thứ bảy dưới toạ của ta, chính là……”

“…… Liễu Thanh Âm.”

Mọi người nhất thời không phản ứng lại kịp.

Giờ phút này, ngay cả sáu vị đệ tử thân truyền đứng ngay sau lưng Ngụy Lương cũng đã đem ánh mắt đặt sẵn trêи người Lâm Thu, nhìn về phía nàng hơi hơi gật đầu.

Im lặng một lát, từng tầm mắt chần dừng lại trêи người Ngụy Lương, tất cả mọi người cho rằng chính mình nghe nhầm rồi.

Hay là, Kiếm Quân bị lẫn lộn tên của hai đệ tử ngoại môn này ?

Bản thân Liễu Thanh Âm cũng không dám tin tưởng, nàng ta ngơ ngẩn nhìn Ngụy Lương, bắt đầu rớt nước mắt.

Lâm Thu ngơ ngác nghiêng đầu, chậm rãi nghiêng thành một góc vuông.

Không phải vậy chứ? Cốt truyện gốc lại mạnh mẽ đến như vậy sao? Sức người cũng không thể nghịch chuyển?

“Sư tôn……” Người đầu tiên mở miệng nghi ngờ người, vậy mà là Tần Vân Hề, “Hôm nay người biểu hiện càng xuất sắc hơn, hình như là Ô Quý.”

Năm vị đệ tử thân truyền đều yên lặng gật đầu.

Trong mấy người này, người có tu vi thấp nhất cũng sắp bước vào đại kiếm tiên, sao có thể không nhìn ra được tình huống trêи đài so đấu rốt cục là chuyện như thế nào?

Liễu Thanh Âm hiển nhiên tâm tính không tốt, vì thắng được Ô Quý mà không từ thủ đoạn nào.

Ván thứ nhất cố ý mượn hai người Vương thị tạo sức ép cho Ô Quý, thấy hoàn cảnh chuyển xấu, liền la hét nhận thua nhiễu loạn tâm thần Ô Quý, lại có cố ý nhoài thân mình giả vờ như chắn kiếm cho Ô Quý để đẩy nàng ta xuống khỏi đài so đấu.

Ngay từ đầu ván thứ hai, Liễu Thanh Âm liền bị Ô Quý đá xuống khỏi đài so đấu, mọi người đều cảm thấy nàng ta thật xứng đáng. Mà Ô Quý lấy một địch hai, tuy không thoải mái, lại làm đâu chắc đấy, liên tiếp đánh vào đúng chỗ sơ hở của hai người Vương thị, biểu hiện đáng giá thưởng thức, thực làm cho Vạn Kiếm Quy Tong mở mày mở mặt một phen.

Ván thứ ba càng không cần phải nói, Liễu Thanh Âm không màng đại cục dám khơi mào nội đấu, nếu không phải Ô Quý cơ trí, chỉ sợ sẽ bị Vương thị ngồi không đắc lợi! Cuối cùng nàng ta bị đá xuống, vẫn rất xứng đáng!

Qua ba ván đấu trí đấu dũng này, luận về thực lực, tư chất, tâm tính đều đã thấy vô cùng rõ ràng.

Dưới tình huống này, Ngụy Lương cư nhiên lại bỏ qua Ô Quý, mà chọn Liễu Thanh Âm?!

Lâm Thu hơi hơi cười nhạt.

“Không phục?” Chỉ thấy Ngụy Lương buồn hai tay, chậm rãi đi từ trêи bậc thang xuống dưới.

Trong lòng Lâm Thu lại một lần nữa dâng lên cảm giác quái dị, nàng nhìn chằm chằm nam nhân đang dần dần đến gần, trong ánh mắt lộ ra một chút mê hoặc.

Thanh âm Ngụy Lương thanh lãnh bình tĩnh: “Vô luận là lý do gì, đều không nên động thủ với đồng môn. Ô Quý, đây chính là nguyên nhân ngươi không được chọn. Xác thật, ngươi là người động tay trước, ngươi có gì muốn nói không ?”

Lâm Thu mỉm cười nói: “Không có.”

Thanh âm Tần Vân Hề không lớn không nhỏ, từ phía sau Ngụy Lương truyền đến: “Sư tôn quá cố chấp, sớm muộn gì bị thiệt thòi lớn.”

“Khụ, khụ, Đại sư huynh!” Mộ Dung Xuân thấp giọng nhắc nhở hắn chú ý dùng từ.

“Không phải sao.” Tần Vân Hề nói, “Để người như Liễu Thanh Âm vậy làm sư muội ta, a, ta thà rằng sư tôn chả chọn một ai còn hơn.”

Lâm Thu hơi có chút giật mình nhìn hắn.

Liễu Thanh Âm càng kinh ngạc hơn. Trong trí nhớ của nàng ta, sau khi được tiến vào nội môn, sáu vị sư huynh sư tỷ đều hết mực chăm sóc cho mình, che chở cho mình khắp nơi khắp chốn. Mà Đại sư huynh càng đặc biệt hơn, trước khi chết đã đem hết thảy đều cho mình…… Vì sao, vì sao bọn họ đều dùng ánh mắt như vậy nhìn mình? Vì sao chỉ cần ở đâu có ả Lâm Thu này, hết thảy mọi việc sẽ trở nên không xong như vậy ?!

May mắn, may mắn còn có sư tôn……

Ngụy Lương đã đi tới trước mặt hai nữ tử.

“Ô Quý,” hắn lãnh đạm nói, “Ngươi có thể tiếp tục lưu lại ngoại môn, chờ cuộc khảo thí tiếp theo vào nội môn.”

“Không cần.” Lâm Thu xoay người liền đi, “Cáo từ.”

Khoé môi Ngụy Lương hơi câu lên, khẩn trương đi lên phía trước hai bước, sóng vai cùng nàng.

Thân ảnh cao lớn hơi hơi cúi xuống, hắn nói một chữ bên tai của nàng.

“Dát.”

Sau đó hắn khoanh tay, xoay người, cũng không quay đầu lại, lập tức đi về hướng thềm đá lên ngọn núi chính.

Dát?!

Đầu tiên đầu óc Lâm Thu bần thần ngốc một chút, không rõ không lẽ mình lại bị xuyên vào mấy bộ phim Hàn Quốc chứ ? “.

Mới vừa rồi thần thái, ngữ khí, còn thanh âm trầm trầm của Ngụy Lương kia…… thật sự thật sự rất giống mấy nam chính trong phim Hàn a!

Lại giây tiếp theo, một dòng nước không biết là chưa hay là ngọt, từ gót chân vọt lên trêи, xuyên vào trong trái tim, sau đó lao nhanh, đánh thẳng vào hốc mắt. Trái tim nàng bắt đầu nhảy lên “thình thịch”, tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn như vậy, làm cho nàng nhất thời không thể thừa nhận.

Con quạ đen kia ngồi xổm trêи đầu vai, hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt đen là một mảnh ngạo mạn, đã nhìn nàng và kêu như thế, dát.

Nàng không dám càng nghĩ sâu hơn được nữa, nàng cần có thời gian để giảm xóc. Tình cảm như vậy thật sự là quá mãnh liệt, nàng cảm thấy trái tim mình giây tiếp theo ắt hẳn sẽ nổ tung.

Bước chân hơi hơi ngừng lại một chút, nàng không quay đầu lại, nhanh chạy chậm, chạy về phía chỗ ở của mình tại ngoại môn.

“Ô Quý quá đáng thương ! Ta nhìn thấy nàng ấy khóc.” Một nữ đệ tử lau lau nước mắt, “Kiếm Quân sao lại như vậy a! Rõ ràng là……”

“Ngày thường không quen nhìn nàng ấy kiêu ngạo, nhưng mới vừa rồi bộ dáng nàng ta kiêu ngạo trước đám Vương Thị trêи đài so đấu, thật sự thật sự rất lợi hại a! Kiếm Quân cũng quá cứng nhắc cố chấp rồi!”

“Cho các ngươi mỗi ngày đều nói Ô Quý là điều động nội bộ, hiện tại thấy rõ chưa, đến tột cùng ai mới là điều động nội bộ! Không thể tưởng được Liễu Thanh Âm này ngày thường giả vờ nhu nhu nhược nhược, sau lưng thủ đoạn lại không nhỏ chút nào! Không biết khi nào lại lọt được vào mắt Kiếm Quân nha!”

“Không thể nào…… Kiếm Quân không phải loại người này đâu…… Nhất định là Liễu Thanh Âm kia lại lấy thân thế đáng thương của mình ra ăn mày rồi!”

Khi Lâm Thu trở lại chỗ ở, đầu ngón tay còn đang nhẹ nhàng mà run rẩy.

Đối mặt với ác ý, trước nay nàng cũng chưa từng cảm giác ủy khuất, chưa từng rớt một giọt nước mắt, nàng chỉ biết thẳng lưng chống đỡ, chẳng sợ dù cho có đầu rơi máu chảy, cũng muốn để cho bọn chúng biết đã chọc sai người rồi.

Nhưng thứ nàng ăn không tiêu nhất, chính là người khác đối tốt với nàng.

Người khác đối tốt với nàng, nàng liền muốn khóc.

Mà người này, càng bám riết không tha, từ các góc độ xảo quyệt, tháo dỡ hết phòng bị của trái tim nàng.

Hắn sao lại có thể là con quạ đen kia chứ ? Hắn làm sao có thể như vậy?

Khi kiếm của Tần Vân Hề dứt khoát lướt tới, con quạ đen kia không chút do dự che chở ngay trước mặt nàng, bộ dáng đó vẫn cứ rõ ràng trước mắt, đó là một phản ứng vô cùng bản năng, không có chút chần chờ.

Nó bị chém thành hai nửa, khi gần chết rõ ràng là đau đến cơ bắp run rẩy, nhưng khi nhìn thấy “Nàng” bị cắt đầu, nó lại giống như quên mất đau đớn, giãy giụa bò lại nên cạnh, dùng đôi cánh vô vọng ôm lấy đầu nàng……

Con quạ đen kia, sao có thể là hắn chứ?!

Lâm Thu ngồi xổm ở giữa nhà gỗ, che mặt khóc rống.

Không biết khóc hết bao lâu, nàng chậm rãi bò dậy, lau khô nước mắt.

Là hắn rồi.

Hắn cố ý để cho sự tình phát triển đúng như quỹ đạo vốn có của nó, nhất định là có sự suy tính của hắn.

Lâm Thu chậm rãi trấn định lại, trái tim nàng vẫn còn tại đang nhẹ nhàng giật giật lên mấy cái rung rẩy, mỗi khi nghĩ đến nhất cử nhất động của người kia, nghĩ đến hắn đã đối xử tốt với nàng đến mức nào, liền có từng dòng nước nóng bỏng từ tận đáy lòng trào lên, làm nàng nhịn không được muốn rớt nước mắt.

Bỗng nhiên, nàng nhớ tới một chuyện.

Khi ở trong Cửu Dương tháp, nàng từng đứng ngay trước mặt hắn nói ẩu nói tả, nói là nếu có kiếp sau, nàng sẽ làm thê tử cho quạ đen ?!

Lâm Thu: “……” Giáp mặt tỏ tình luôn rồi?

Khó trách hắn không tức giận một chút nào, chỉ sợ là hắn còn thật vất vả mới nhịn được không có cười ầm ra tiếng đi?!

Lâm Thu oán hận giật giật cọng tóc mai của mình.

Giờ phút này, Ngụy Lương dẫn theo bảy vị đệ tử dưới toạ của mình đi tới Thái Cực Phong mà ngày thường vẫn hay chỉ bảo cho bọn họ tu hành.

Nơi này là một gian thạch thất cao cao một mình nằm trêи một chỗ trống trải, trêи vách còn dùng loại đá lớn hai màu đen trắng trải thành một đồ án Thái Cực thật lớn.

Liễu Thanh Âm kϊƈɦ động không thôi, đôi mắt đẹp gắt gao chăm chú nhìn vào trêи lưng Ngụy Lương.

Sáu đệ tử còn lại vốn đã xem nàng ta không thuận mắt, hiện giờ trong ánh mắt càng hiện lên vẻ khinh thường. Cái nữ đệ tử này thật sự là tâm tư không thuần, chỉ thiếu mỗi chuyện đem hai chữ “‘mơ ước” khắc vào trêи ót Kiếm Quân luôn !

Từ sau khi biết Ngụy Lương muốn thu thêm đệ tử thứ bảy, sáu người này đã ẩn ẩn lưu tâm đến hoàn cảnh, tình huống của người được đề cử lần này, vốn dĩ cảm thấy Liễu Thanh Âm còn không đến nỗi tệ, thân thế đáng thương, tư chất cao, người lại chăm chỉ, là một mầm non không tồi.

Nhưng hôm nay sau trận so đấu này, hình tượng Liễu Thanh Âm trong lòng sáu người này đã rớt xuống đáy cốc.

Còn chưa đứng yên, liền nghe thấy phía sau vang lên tiếng ồn ào.

Lại là Vương Dương Diễm không màng ngăn trở, mang theo Vương Hàn Lệnh cùng Vương Hàn Ngọc đã trở lại.

Vương Dương Diễm nổi giận đùng đùng: “Kiếm Quân! Nàng ta quá mức ác độc, dám dùng ám khí huỷ hoại Hàn Lệnh!”

Sắc mặt Vương Hàn Lệnh trắng bệch, hốc mắt còn hơi có bóng nước, ngoài miệng lại không ngừng nói thay cho Liễu Thanh Âm: “Cửu thúc thúc hiểu lầm rồi, không liên quan đến nàng ấy, thật sự, chỉ là ta tự mình không cẩn thận! Cửu thúc thúc chúng ta mau trở về đi thôi, trị một chút là được rồi mà, chỉ là một chút thương tích nhỏ mà thôi.”

“Hử?” Trường mi Ngụy Lương nhíu lại.

Liễu Thanh Âm không để bụng. Nàng xác thật dùng ám khí tổn thương chỗ nối dõi tông đường kia của Vương Hàn Lệnh kia. Năm đó cũng vậy, mà trong kiếp cảnh cũng vậy.

Do người này mở miệng đùa giỡn trước, lại cố ý có cử chỉ không hợp, khi giơ kiếm đánh nhau cơ hồ đem cái chỗ đáng ghê tởm kia đến gần người mình. Lúc đó mình chẳng qua là thuận thế buông rơi chuôi kiếm xuống mà thôi, cho hắn một bài giáo huấn. Lúc trước cũng trong hoàn cảnh này, tất cả mọi người đều đứng về phía mình, làm cho ba tên Vương thị này đá phải ván sắt.

Một vị nữ kiếm tiên dưới toạ của Ngụy Lương tiến lên, nắm lấy uyển mạch của Vương Hàn Lệnh nghiên cứu một chút, sắc mặt khẽ biến: “Tổn thương đến căn cơ, nếu chậm trễ không trị liệu, ngày sau chỉ sợ khó lòng làm nam nhân.”

“Cái, cái gì?” Vương Hàn Lệnh nghẹn họng nhìn trân trối.

Vương Dương Diễm tức sùi bọt mép: “Kiếm Quân, việc này, Vạn Kiếm Quy Tông phải cho chúng ta một cái công đạo! Nàng này, thật sự là ác độc cực kỳ!”

Liễu Thanh Âm nhớ lại khi trước, bắt đầu cúi đầu gạt lệ, bộ dáng như nhận hết ủy khuất nhưng lại có khổ mà không nói nên lời.

“Không, không phải như thế……”

Nàng biết, mấy vị sư huynh sư tỷ đều sẽ lên tiếng bảo hộ nàng, dưới sự gặn hỏi, Vương Hàn Lệnh thừa nhận mơ ước mỹ sắc của nàng, trong quá trình so đấu lại nói mấy lời đùa giỡn với nàng. Sau đó, Tần Vân Hề cùng Vương Dương Diễm sẽ “luận bàn” lên, không có ai chỉ trích nàng nửa câu không phải, ai cũng tiến lên khuyên giải an ủi nàng, mắng thẳng Vương Hàn Lệnh gieo gió gặt bão.

Người của Vạn Kiếm Quy Tông chính là bênh vực người mình như vậy.

“Không phải như vậy thì là như thế nào!” Vương Dương Diễm chất vấn, “Vương Hàn Lệnh tài không bằng người, thua thì thua, nhưng ngươi còn cố ý đả thương người, lại là kiểu rắp tâm gì!”

Liễu Thanh Âm đợi trong chốc lát, phát hiện không những không có ai nói chuyện cho mình, mà vài vị sư huynh sư tỷ ngược lại đồng thời dùng ánh mắt tò mò nghi ngờ nhìn mình.

Tâm nàng ta hơi hơi trầm xuống —— đúng rồi, vốn dĩ lúc trước Ô Quý kia tâm thần đại loạn, căn bản không làm được cái gì, còn bản thân nàng thì lấy một địch hai, lại gặp phải chuyện bị người nói lời đùa bỡn, nhất thời lỡ tay thì cũng coi như về tình cảm có thể tha thứ. Nhưng hôm nay có Lâm Thu chặn ngang một chân, mình cùng Vương Hàn Lệnh một chọi một, trong tình thế người chiếm ưu thế tuyệt đối lại đi đả thương người, liền làm người khác hiểu lầm là mình cố ý.

“Không phải, ta không phải cố ý,” Liễu Thanh Âm ủy khuất mà nhìn Vương Hàn Lệnh, “Hắn, hắn nói với ta mấy lời nói vô cùng không thể chịu nổi, nên ta……”

Vương Hàn Lệnh giật mình mở to mắt: “Không thể chịu nổi sao? Ta chỉ nói cho ngươi tâm ý của ta, ta muốn cưới ngươi làm vợ, cả đời đối đãi với ngươi thật tốt, cùng ngươi nắm tay đi chung cả đời. Mấy lời đó là vô cùng không thể chịu nổi sao?”

Liễu Thanh Âm giờ phút này không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ném nồi lên đầu Vương Hàn Lệnh. Tâm nàng ta hơi thót lại, cả giận nói: “Mới vừa rồi ngươi không phải nói như vậy! Ngươi rõ ràng nói mấy lời cực kỳ hạ lưu đệ tiện, còn cố ý, cố ý dùng…dùng…dùng cái chỗ hạ lưu kia của ngươi tới chạm vào ta, nếu không phải như thế, ta sao có thể nổi giận vô ý lỡ tay chứ?”

Vương Hàn Lệnh đảo một ngụm khí lạnh thật dài, trong nháy mắt này, sự đau đớn trong lòng hắn lại còn vượt xa hơn cả nỗi đau của thân thể.

Cái câu “Khó có thể làm nam nhân” kia vẫn như tiếng sấm vọng lại ở trong đầu, mà Liễu Thanh Âm hắn tâm tâm niệm niệm nhớ thương hồi lâu, Liễu Thanh Âm thiện lương tốt đẹp, lại ăn nói bừa bãi, không chút do dự liền đội lên đầu mình một cái nồi to tướng như vậy !

Vương Hàn Lệnh lửa giận công tâm, thêm phần đau nhức trêи thân thể đánh úp lại, trong khoảng thời gian ngắn có chút thở không nổi.

Liễu Thanh Âm thấy hắn một bộ lảo đảo như sắp xỉu, cắn răng, tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Sư tôn, chư vị sư huynh sư tỷ, còn có Vương tiền bối, những lời nói của đệ tử từng câu đều là thật! Mới vừa rồi khi ở trêи đài, Vương Hàn Lệnh nói với ta những lời cực kỳ hạ lưu, ta thật sự khó có thể thuật lại. Hắn còn chèn ép ta làm những cử chỉ như vậy nữa, càng làm ta xấu hổ, giận dữ muốn chết!”

“Hiện giờ nói chuyện này ra, ta đã mất hết mặt mũi, không biết phải nhìn người khác như thế nào.” Nàng ta cũng không thèm dùng tay chùi, để mặc cho nước mắt tuôn rơi trêи khuôn mặt kiều diễm, “Hôm nay rời đi, ta sẽ tìm một am ni cô, thanh tĩnh vượt qua quãng đời còn lại. Chỉ hy vọng Vương tiền bối có thể cho ta một lời hứa hẹn, sẽ quản chế kỹ càng Vương Hàn Lệnh, không để hắn bức bách người nhà của ta thêm một lần nữa!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của sáu vị đệ tử đứng sau Ngụy Lương tức khắc có chút khó coi. Vương Hàn Lệnh nếu như đã từng công nhiên bức bách đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông, còn táy máy tay chân khi so đấu, miệng phun ô ngôn uế ngữ, như vậy…… làm cho hắn thành thái giám cũng không có gì không tốt.

Trêи mặt hai nữ đệ tử tức khắc lộ ra một ít cảm xúc đồng tình.

Ngay cả Vương Dương Diễm cũng dựng mắt lên, xoay người trừng mắt nhìn Vương Hàn Lệnh: “Việc này là sự thật?!”

Vương Hàn Lệnh đầy đầu mồ hôi lạnh, vừa đau vừa tức giận, liên tiếp hít vài ngụm khí lạnh, môi không ngừng run run, một chữ cũng nói không nên lời.

“Sư tôn, hay là như vầy,” Mộ Dung Xuân đứng ra, chắp tay nói, “Thương thế của Vương Hàn Lệnh không thể kéo dài, không bằng cứ đem người chuyển qua Bách Dược Phong cứu trị trước, đệ tử chắc chắn tra rõ việc này, cho tất cả một lời giải thích.”

Trong lòng Liễu Thanh Âm vẫn vô cùng bình tĩnh. Vương Hàn Lệnh vốn là mua được lão phụ thân cờ bạc kia của mình, muốn bức bách mình về với hắn, việc này có rất nhiều người biết, hắn không thể chống chế. Còn chuyện ở trêи đài so đấu hắn đã nói cái gì thì…… A, dùng cái loại thổ lộ si tâm vọng tưởng nó làm dơ bẩn lỗ tai mình, đó chẳng phải là ô ngôn uế ngữ sao!

Kế tiếp, chỉ còn chờ hai tên hậu bối Vương thị này trong lòng khó chịu, tối nay lập mưu cấu kết cùng Ô Quý kia, liên thủ làm thương tổn mình. Liễu Thanh Âm giả vờ nức nở, trong mắt lại đã hiện lên một tia đắc ý.

Vương Hàn Ngọc đứng một bên nghe, dần dần cười lạnh ra tiếng.

Hắn không nhanh không chậm, từ trong lòng móc ra một vật.

“Nói ra cũng thật khéo,” Vương Hàn Ngọc là người môi hồng răng trắng, bộ dáng hắn nhỏ giọng mà nói chuyện thật giống một con rắn giảo hoạt nhưng rất ung dung, hắn cười khẽ nói, “Khi lên núi, ta tình cờ nhặt được một khối ảnh thạch. Thứ này nói trân quý cũng không phải trân quý, tác dụng cũng không lớn, nhưng được một cái là khó có được. Cũng không biết ai, vậy mà đem cái vật hiếm lạ này bỏ quên trêи thềm đá, trời để ta nhặt được.”

Ánh mắt mọi người đồng thời dừng trêи người hắn.

Ảnh thạch xác thật không phải là cái gì quý trọng, nhưng cũng tương đối hiếm thấy. Đây là một loại kỳ thạch của thiên nhiên, một khi truyền linh khí lên nó, liền có thể làm cho cảnh tượng cùng tiếng động bốn phía hút vào trong viên đá, liên tục hơn mười giây. Lần thứ hai truyền linh khí vào, thì những hình ảnh đã thu vào trong viên đá lập tức sẽ chiếu ra một lần.

Sau khi sử dụng một lần thu và một lần phát như vậy, ảnh thạch liền hỏng. Bởi vì chỉ có thể dùng được một lần, nên vật này thực sự không gặp nhiều lắm. Ai lại đem loại đồ vật này ném ở bậc thang chứ? Trong mắt sáu đại kiếm tiên lộ ra hoài nghi.

Vương Hàn Ngọc nói: “Ngay từ khi mới bắt đầu ván thứ ba, Vạn Kiếm Quy Tông các ngươi tự nhiên liền bắt đầu tự mình đánh mình, ta cảm thấy rất thú vị, liền dùng ảnh thạch muốn thu lại cảnh đánh nhau kia lại, sau này mang về cho người khác mở mang tầm mắt.”

Đôi mắt Liễu Thanh Âm càng mở to càng lớn, sắc môi từ từ trắng bệch.

“Không nghĩ tới,” Vương Hàn Ngọc lắc đầu thở dài, “Vậy mà phải dùng nó trong trường hợp này, thay biểu ca đáng thương của ta rửa sạch oan khuất! Tiếc nuối, tiếc nuối, thật là quá tiếc nuối!”

Liễu Thanh Âm theo bản năng liền duỗi tay đi cướp, bị Vương Dương Diễm dùng bao kiếm gõ trúng mu bàn tay.

Trêи da thịt non mềm tức khắc sưng đỏ một cục lớn.

Vương Hàn Lệnh nhe răng nhếch miệng, đưa bàn tay về hướng Vương Hàn Ngọc, nói: “Biểu đệ, thôi được rồi, chúng ta trở về đi.”

Vương Hàn Ngọc làm sao có thể nghe theo, thân thể hắn lách một cái tránh khỏi Vương Hàn Lệnh, không nói hai lời, truyền linh khí vào!

Chỉ thấy trêи ảnh thạch kia nổi lên nhàn nhạt ánh sáng trắng, chẳng mấy chốc, liền đem mấy thân ảnh có một chút mơ hồ chiếu ra ở trước mặt mọi người.

Đúng là cảnh diễn ra trêи đài so đấu.

Lần này, bọn họ lại càng thêm rõ ràng phong tư của Lâm Thu.

Vài câu cầu hôn hết sức chân thành kia của Vương Hàn Lệnh cũng được thuật lại từ đầu chí cuối. Hắn cho rằng Liễu Thanh Âm nhất định sẽ bại dưới tay Ô Quý, vì thế liền nhân cơ hội nói cho nàng ta, hắn sẽ vẫn luôn chờ đợi nàng ta, muốn cưới nàng ta làm vợ, nguyện cùng nàng ta đầu bạc răng long.

Mà Liễu Thanh Âm, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn, lại không chút do dự dùng chuôi kiếm đánh trúng chỗ yếu hại kia của Vương Hàn Lệnh.

Chứng cứ vô cùng xác thực, có giải thích cũng không thể giải thích.

“Không có khả năng…… Không có khả năng…… Tại sao lại có ảnh thạch?! Rõ ràng không có mà!” Thần sắc Liễu Thanh Âm hơi có chút mất khống chế, “Nhất định là Lâm Thu, nhất định là Lâm Thu, nhất định là nàng ta hại ta! Còn có Vương Hàn Ngọc! Ngươi nói! Ngươi có phải sớm cấu kết với Ô Quý rồi hay không! Ngươi có ảnh thạch sao còn không sớm lấy ra!”

Vương Hàn Ngọc cười: “Thì tất nhiên là phải đợi ngươi diễn cho hết màn đã chứ, bằng không ngươi lại hoa ngôn xảo ngữ một phen, lại lừa biểu ca ta không biết đâu là trời là đất nữa thì làm sao bây giờ? Nữ nhân như người thực sự quá giảo hoạt, lại còn diễn tốt, nếu như ta thật sự không có ảnh thạch, những người này hôm bay không phải bị ngươi lừa đến đầu óc choáng váng luôn sao ?”

Liễu Thanh Âm gấp đến độ hít ngược khí lạnh. Nếu như người này sớm lấy ảnh thạch ra, nàng còn có thể ngẫm lại đối sách khác, hiện tại thì tốt rồi, những lời vừa mới nói ra giống như là một đống bàn tay, vả bạch bạch về trêи mặt chính mình.

“Sư tôn,” Tần Vân Hề chắp tay nói, “Nàng ta tâm tính ti tiện, thật sự là đáng ghê tởm đến không thể chịu nổi, không bằng trục xuất khỏi tông môn đi!”

Liễu Thanh Âm chấn động ngẩng đầu lên: “Đại sư huynh! Ngươi sao có thể đối với ta như vậy!”

Tần Vân Hề quả thực bị sự vô sỉ của nàng ta chọc cười: “Cái danh xưng Đại sư huynh này ngươi lại gọi ra quá sức thuận miệng a, chẳng lẽ là ngươi vẫn cho rằng sau khi ngươi làm

những chuyện này, sư tôn còn sẽ thu ngươi làm đồ đệ hả ?”

Liễu Thanh Âm ngơ ngác nhìn hắn. Tuy biết nơi này chỉ là kiếp cảnh, nhưng, ngôn ngữ và cách hành xử của người ở đây đều sẽ là bộ dáng nguyên bản của bọn họ.

Ngay cả hắn cũng……

Không có khả năng, không có khả năng!

Liễu Thanh Âm như muốn phát điên: “Đại sư huynh, là ta đây, Thanh Âm đây! Ngươi đừng bị lừa! Cái ả Lâm…… Cái ả Ô Quý, nàng là tà ma ! Ngươi một lòng muốn giết chết tà ma mà !”

Tần Vân Hề: “……” Nữ nhân này sợ là không chỉ có tâm tư ác độc, hơn nữa đầu óc cũng có chút vấn đề rồi ? Bị nữ nhiên vừa điên vừa độc thế này luôn miệng gọi Đại sư huynh…… Thật là tai bay vạ gió! Tai bay vạ gió!

Ngụy Lương lẳng lặng nhìn, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng nâng tay, cắt ngang nghị luận của mọi người.

“Trước đưa người bị thương vào Trân Dịch Trì trị liệu. Việc này có chút đáng ngờ, đợi ta điều tra rõ hết thảy, tự sẽ cho Vương thị một lời giải thích.”

Vương Dương Diễm cười lạnh: “Được, ta đây liền cùng hai chất nhi lưu lại Vạn Kiếm Quy Tông của ngươi hai ngày, ta cũng muốn nhìn xem, dưới sự thật có nhiều người chứng kiến đến như vậy, Kiếm Quân còn muốn giải vây che chở như thế nào !”

Hắn cười lạnh một tiếng, phất tay áo liền đi.

Cố Phi dưới mệnh lệnh của Ngụy Lương, bước nhanh tiến lên, dẫn bọn họ về hướng Bách Dược Phong.

Liễu Thanh Âm phảng phất như người chết đuối bắt được cọng rơm cuối cùng, nâng khuôn mặt đầy nước mắt, uỷ khuất nhìn thẳng Ngụy Lương: “Sư tôn…… ngài nhất định phải điều tra rõ ràng chân tướng, rửa sạch oan khuất cho ta……”

Sáu vị đệ tử: “……” Đầu năm nay, thật là cái đồ vật không thể hiểu được gì cũng có thể trà trộn vào tông môn.

Tiếc nuối chính là, vị Kiếm Quân đầu gỗ kia hình như vẫn không nhận ra được gương mặt thật của Liễu Thanh Âm.

Chỉ thấy sắc mặt Ngụy Lương thanh lãnh, ngữ khí bình tĩnh: “Ngươi cứ trở về đợi kết quả. Tuyệt đối sẽ không oan uổng ngươi.”

Sáu vị kiếm tiên: “……” Sư tôn tỉnh tỉnh đi, cái thế gian này thật sự có người xấu, thật đấy!

Đối với Liễu Thang Âm mà nói, tình trạng giờ phút này đã là kết quả tốt nhất rồi.

Nàng bái biệt Ngụy Lương cùng sáu vị kiếm tiên, trở lại chỗ ở của chính mình.

“Không cần gấp, tối nay, hai người Vương Hàn Lệnh sẽ cấu kết Ô Quý, xuống tay với ta…… Không sao cả, đây chỉ là kiếp cảnh, cho dù người trong thiên hạ đều cùng đối địch với ta đi nữa, thì đã thế nào? Chỉ cần có thể phế được Lâm Thu, làm nàng ta không độ được Vấn Tâm kiếp, mục đích của ta đã đạt được!”

“Huống hồ, sư tôn vẫn giống y hệt như khi trước, rất tốt với ta, cho dù mấy cái thứ gió chiều nào theo chiều ấy đó đều thay đổi, đều muốn bỏ đá xuống giếng, dẫm ta một chân, nhưng sư tôn vẫn không có! Hắn vẫn tin ta, hắn vẫn tin ta…… Người khác ta đều không bỏ trong mắt! Chỉ cần hắn, chỉ có hắn……”

Giờ phút này, Nguỵ Lương bị Liễu Thanh Âm nhắc mãi, đã đi vào một gian nhà gỗ thường thường vô kỳ.

Đôi mắt dài rũ xuống, liền thấy ngoài cửa sổ có một cái bình bằng bạch ngọc xiêu xiêu vẹo vẹo nằm, nút bình đều bị quăng rớt.

Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn vào trong phòng.

Chỉ thấy nữ tử vô tư hồn nhiên kia đang thoải mái nằm ở trêи giường ngủ, cục sưng trêи trán còn hơi nhô lên một chút.

Hắn lắc đầu, năm ngón tay khẽ khép lại, nắm được cái bình bạch ngọc kia lên, bước vào trong phòng.

Hắn dùng lòng bàn tay thấm một chút nước thuốc, nhẹ nhàng xức lên trêи thái dương của nàng.

Lâm Thu thật sự mệt nhọc.

Cái kiếp thân này của nàng tu vi chỉ là trung kỳ Trúc Cơ, ba ngày trước nàng phải đề phòng Liễu Thanh Âm hạ độc thủ, căn bản không dám buông lỏng ra ngủ nghê, hôm nay so đấu lại tốn sức lực, hao tâm trí, còn bị Ngụy Lương làm cho cảm động đến khóc lớn một hồi, thật gọi là mệt như chó.

Nàng chỉ là muốn chợp mắt một chút thôi, không nghĩ tới mắt vừa nhắm lại liền ngủ say như chết.

Mơ mơ màng màng cảm giác được ót có hơi lạnh, mở mắt ra, người trong mộng cùng trước mắt người bỗng nhiên quỷ dị hợp lại thành một.

“Ngụy…… Lương?” Nàng ngơ ngác ngồi dậy, giơ tay bắt được tay đối phương.

Nghẹn nửa ngày, vừa muốn hỏi chuyện quạ đen, vừa muốn hỏi tình trạng hiện tại như thế nào phút, kết quả miệng vừa kéo lên lại nghẹn ra một câu ——

“Bộ ngươi là người chim hả?”

Ngụy Lương: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.