Lâm Tú Mộc tìm tòi trong con lốc xoáy lớn cả một đêm.
Khi phía Đông bắt đầu nổi lên màu trắng mờ, chỗ giao nhau giữa trời mà biển có một cụm màu đỏ cam đang dần dần phủ kín mặt biển.
“Mi Song…… Mi Song……”
Tiếng gọi chứa đủ linh khí vang lên, lượn lờ trong Quy Khư rách nát.
“Ta biết nàng còn ở nơi này…… Đừng trốn nữa…… Ra đây gặp ta.”
Đáp lại hắn, chỉ có tiếng sấm sét “đùng, đùng” khi cái khe nứt cắn nuốt hư không đen nhánh.
Lâm Tú Mộc không chút nào do dự giết chết con người gỗ Tế Uyên, cũng không phải vì nó hồ ngôn loạn ngữ, mà là vì năng lực dò xét nhạy bén, tinh chuẩn của nó.
Khi tìm được thi cốt của Mi Song, trong chốc lát, tâm thần Lâm Tú Mộc từng có chút hoảng hốt ngắn ngủi, cho rằng mình trách lầm Mi Song, cho rằng người lúc trước điều khiển nữ thi công kϊƈɦ Thiển Như Ngọc cũng không phải là Mi Song —— nói gì thì nói, nàng ấy đã chết vài thập niên, ngay cả thi cốt đều đã hoá thành tà vật trong biển máu rồi, không phải sao?
Trong nháy mắt kia, hắn từng vì bản thân mình không tin tưởng đạo lữ của mình mà cảm thấy hổ thẹn muốn chết, nếu không phải Ngụy Lương kịp thời ra tay, Lâm Tú Mộc trong tình trạng tâm thần hoảng hốt, nói không chừng liền thật sự theo Mi Song đi.
Nhưng, ngay khi hắn đem năm cái xương ngón tay của bộ xương khô rút từ trong lồng ngực ra, nhìn thấm vạt áo mình thấm đầy máu tươi, Lâm Tú Mộc bỗng nhiên ý thức được một chuyện khác. Đó chính là bản thân hắn trong thế giới này, Lâm Tú Mộc, cũng đã sớm là người chết rồi. Hắn tận mắt nhìn thấy mình đã chết như thế nào.
Nhưng mà hiện tại, hắn vẫn đang đứng đây, cũng bị thương, cũng đổ máu.
Nếu hắn có thể xuất hiện ở chỗ này, như vậy vì sao, Mi Song lại không thể? Cho nên, phán đoán lúc trước cũng không sai, nữ nhân công kϊƈɦ Thiển Như Ngọc, lại dẫn mình dẫn đến Quy Khư rách nát này…… Đúng là Mi Song! Là Mi Song cũng giống như mình, xuyên qua thời gian hơn chín mươi năm, đi tới đời sau.
Mi Song vì sao ở nơi này, vì sao bị một tàn phách gọi nàng là “Mi nương”, vì sao phải điều khiển một khối nữ thi thể để công kϊƈɦ Thiển Như Ngọc, vì sao lại dẫn mình tới Quy Khư rách nát…… Đáp án cho mấy vấn đề này, Lâm Tú Mộc muốn một mình mình biết.
Hắn không muốn để người ngoài nhúng tay vào gia sự của mình, càng không muốn để người khác ở sau lưng dị nghị phẩm hạnh thê tử mình.
Tiếng thét chói tai của Tế Uyên càng gõ vang lên hồi chuông cảnh báo trong đầu hắn. Cái hồn phách này thật sự nhạy bén hơn kẻ khác quá nhiều, khi thi cốt của Mi Song vẫn còn nằm ở dưới hồ máu, nó đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng, mà bản thân mình lại mãi đến khi cái bộ xương kia đã lột hết da thịt bên ngoài mới từ dấn ấn trêи xương mà nhận ra thê tử của bản thân.
Giữ lại cái hồn phách đó, tuy rằng có giúp tìm kiếm Mi Song, nhưng, cũng sẽ làm cho bí mật này bại lộ trước mặt Ngụy Lương.
Cho nên, Lâm Tú Mộc không chút do dự tiêu diệt nó.
“Mi Song…… Ra đây gặp ta.”
Trong ánh mắt Lâm Tú Mộc ẩn ẩn mang theo một tia nôn nóng.
Nơi hắn đi qua, trong tay áo đều sẽ thả chút hạt mầm xanh nhỏ nhoi, như là thả hạt bồ công anh bay theo gió, bất động thanh sắc khống chế tình hình khắp khu vực, dần dần lại khuếch tán về xa hơn. Chúng nó vô cùng nhỏ, lại nấp dưới linh khí của thiên địa nên rất khó bị phát hiện, mà cho dù có bị phát hiện, cũng nhất định không bị bắt được hết.
Phương pháp này để đề phòng bị người truy tung, lại có thể sử dụng để tìm người.
“Mi Song…… Đừng trốn nữa, ta biết nàng ở chỗ này! Nàng muốn đợi ta đích thân bắt nàng ra đây hay sao!”
Trong cơn gió rách nát, thân ảnh Lâm Tú Mộc bỗng nhiên cứng lại.
Những hạt mầm đang dần dần bay ra xa rõ ràng truyền đến động tĩnh. Có người chạm vào chúng nó!
Lâm Tú Mộc không xoay người, đôi tay áo lụa trắng như tuyết giơ ra trong gió, thân hình đang vọt tới trước lại đảo ngược lướt lại, hai tay áo vũ động, sau vài lần nháy mắt, người liền xuất hiện ở gần vị trí truyền đến động tĩnh.
Mới vừa rơi xuống , con ngươi Lâm Tú Mộc liền kịch liệt co rút lại —— nơi đây cách cái vòi rồng màu xám mang theo hơi thở hủy diệt kia chỉ có trăm tám mươi trượng.
Hắn theo bản năng ẩn nấp thân hình cùng hơi thở, không tùy tiện hiện thân.
Hắn thật cẩn thận, không dám bức vị thê tử đầy người bí mật kia nóng nảy, hắn sợ nàng ta tình nguyện nhảy vào trong cái vòi rồng chống trời này cũng không muốn đối mặt hắn.
Nhìn chăm chú một lát, hình ảnh rơi vào trong mắt, lại là một nam nhân.
Thấy người nam nhân này, ánh mắt Lâm Tú Mộc ánh mắt trong chớp mắt lại hơi phức tạp.
Vương Vệ Chi.
Khi còn ở trà lâu, Lâm Tú Mộc từng nhìn thấy Vương Vệ Chi đem bản đồ của ám cảnh giao cho Liễu Thanh Âm, sau đó buông lời, nói muốn thay nàng ta đi lấy cơ duyên phi thăng. Lấy cơ duyên phi thăng, vì sao chạy đến nơi này? Chẳng lẽ cơ duyên phi thăng là ở trong di tích của Bồng Lai sao?
Khoé miệng Lâm Tú Mộc hiện lên ý cười lạnh băng.
Cái gọi là cơ duyên này, còn có thể là cái gì? Nhất định là dấu vết bất diệt mà cho dù Bồng Lai huỷ diệt nó cũng không bị hủy diệt.
Sau khi thấy được hình ảnh tàn lưu lại trong hư không bị xé rách, Lâm Tú Mộc đã có thể xác định, Bồng Lai bị huỷ diệt cũng không phải vì linh tuỷ bin hao hết, mà là có người muốn mạnh mẽ cướp đi cái dấu vết kia, vô ý tạo ra một hồi linh bạo.
Biết trung tâm Bồng Lai, điểm then chốt giấu trong nơi nào, lại có thể thuận lợi tiến vào nơi đó mà không kinh động bất luận cái cấm chế gì…… Thế gian chỉ có ba người.
Một người là kẻ đã sớm không hỏi thế sự, ru rú trong nhà, một lòng chờ ôm tôn tử là Bồng Lai lão tôn chủ, cha ruột của Lâm Tú Mộc, Lâm Hoàng Tuyền —— chính là người nhặt được dấu vết bất diệt của Hoang Xuyên, một tay xây lên Bồng Lai.
Một người khác là bản thân Lâm Tú Mộc.
Người còn lại, đó là Bồng Lai nữ tôn chủ, Mi Song.
Lâm Tú Mộc thậm chí tìm không tìm thấy một lý do nào để lừa mình dối người.
Ngoại trừ nàng ấy, còn có thể là ai chứ?
Rũ trong tay áo lụa, bàn tay hắn không tự giác mà nắm thành quyền. Trong nháy mắt này, trong lòng Lâm Tú Mộc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nỗi lòng lại khó mà giải thích. Cho nên, khi trước Bồng Lai ba lần bị dao động, cũng không phải vì linh tuỷ không đủ, mà là cái kẻ trộm này đã liên tiếp thử cướp đi căn nguyên của Bồng Lai.
Mi Song…… Mi Song……
Nàng là thê tử hắn đính hôn từ trong bụng mẹ, sinh ở Bồng Lai, lớn lên ở Bồng Lai, cùng lớn lên, cùng nhau tu hành, như hình với bóng.
Nàng minh diễm hoạt bát, tuy rằng ngoài miệng mỗi ngày đều ghét bỏ hắn giống như cái hũ nút, nói hắn ù ù lì lì chậm chạp, lửa sém lông mày còn muốn thi lễ gì đó trước, nhưng kỳ thật hắn biết, chỉ cần đứng ở nơi có thể thấy hắn, ánh mắt nàng trước nay đều không rời khỏi trêи người hắn nửa khắc.
Trong mắt nàng, tất cả mọi thứ xung quanh đều chỉ làm nền cho hắn là thôi, hắn là trung tâm của nàng, thân ảnh của hắn vĩnh viễn ở giữa con ngươi nàng, phảng phất bản thân hắn đã khắc vào đôi mắt với hai con ngươi màu hổ phách kia vậy.
Hắn, cũng chưa từng có ý niệm nào khác. Tuy rằng tính tình hắn trời sinh lãnh đạm, không thể giống nàng như vậy, nồng nhiệt, cháy bỏng mang cả trái tim đưa đến trước mặt người mình yêu trước, nhưng hắn biết hắn có để ý nàng, nàng giống như là máu hắn, xương hắn, đôi mắt hắn, là một bộ phận mà hắn không thể thiếu. Hắn biết hắn và nàng sẽ làm bạn một đời, ngoại trừ hài tử, giữa bọn họ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện người thứ ba. Mà hắn, vĩnh viễn là trung tâm thế giới của nàng, là ý nghĩa sinh tồn của nàng.
Hắn vẫn luôn cho là như vậy.
Khi phát hiện nàng công kϊƈɦ Thiển Như Ngọc, hắn còn có thể lừa mình dối người, cho rằng nàng chỉ là đang ghen hắn, mãi có đến hiện tại, sự thật đã chảy máu đầm đìa mà bày ra ngay trước mắt.
Mi Song tuyệt đối không phải là người lương thiện.
Nhưng, vô luận chân tướng của sự huỷ diệt Bồng Lai như thế nào, nếu giờ phút này Bồng Lai tôn chủ Lâm Tú Mộc đứng ở chỗ này, như vậy, không có ai có thể ngay trước mặt hắn cướp đi căn cơ Bồng Lai, hoặc là, thương tổn người của hắn.
Bỗng nhiên, Lâm Tú Mộc nhạy bén nhận ra động tĩnh đến từ phía dưới.
Trong lòng hắn bỗng nhiên xẹt qua một tia sáng, thân ảnh bất động như núi, không khỏi hơi hơi lung lay lên.
Hoá ra, hắn từng cách nàng gần như vậy, chỉ suýt một chút là có thể tự mình bắt được nàng.
Hôm qua, Mi Song nhất định đã trốn dưới chỗ hồ máu kia, cho nên cái con người gỗ đào mới như là phát điên, muốn nhảy vào bên trong —— khi cái thi thể khổng lồ bò lên, con người gỗ đào rõ ràng phản ứng nhỏ đi không ít, hiển nhiên lực hấp dẫn của xác chết Mi Song đối với nó ít hơn bản thể còn sống của nàng rất nhiều.
Trong nháy mắt tiếp theo, suy đoán trong lòng hắn đã được chứng thực.
Chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh mạn diệu từ dưới núi đá ở đáy biển bay vút lên không trung.
Ánh mặt trời chiếu vào thân thể không manh áo che thân của nàng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt mỏng manh, giống như biến nàng thành một dung dịch óng ánh, viên ngọc lưu li thuần khiết vô song. Lâm Tú Mộc đều rõ ràng hơn ai hết vì sao trêи người nàng lại không có xiêm y —— xiêm y nàng đã bị nàng cởi ra, mặc vào trêи người cái con rối gỗ kia rồi, ngay trước mắt hắn, nhảy vào vết rạn hư không, chỉ cho hắn để lại một góc áo.
Mà nàng, lại trốn đi sau khi bỏ lại con rối, thân thể trần trụi ẩn vào trong hồ máu bên dưới đáy đại dương.
Nàng đi tới nơi đó làm cái gì? Trong đầu Lâm Tú Mộc mới vừa hiện lên vấn đề này, đáp án liền tự động đâm vào mắt hắn.
Chỉ thấy trong tay Mi Song đang nắm một vật thể gì đó hình thoi, vật ấy khi thì hiện lên, khi thì biến mất trong tầm nhìn, đúng là cái vật bị khảm trêи đầu mối của trung tâm Bồng Lai tiên đảo, dấu vết bất diệt gắn liền với sự sinh tồn của một phương tiên cảnh này.
Cho nên, sau khi dùng con rối đánh lạc hướng Lâm Tú Mộc, Mi Song lẻn vào trong hồ máu này chính là vì tìm kiếm dấu vết bất diệt.
Lâm Tú Mộc ngơ ngẩn mở miệng ra, phảng phất muốn nói câu gì đó, nhưng thứ phun trào ra lại là một ngụm máu đầu tim chí thuần đỏ như lửa.
“Mi…… Song.”
Hắn không còn có thể ẩn giấu hơi thở, từng bước từ trong chỗ ẩn thân đi ra.
Hắn không thèm để ý tới vết rạn hư không ở quanh mình, từ một đường ở giữa thẳng tắp đi ra ngoài, trong nháy mắt, trêи người liền xuất hiện mấy vết máu tung hoành đan xen nhau, nhiễm đỏ xiêm y trắng như tuyết.
Môi hắn run rẩy, ánh mắt gắt gao khóa lên thân ảnh đang phiêu dật ở giữa không trung kia.
Ánh mắt đầu tiên của Mi Song cũng không nhìn thấy Lâm Tú Mộc, bởi vì đường đi của nàng ta đã bị Vương Vệ Chi chặn lại.
“A hắc…… Gì ?” Vương Vệ Chi nói, “Thật đúng là kim thiền thoát xác nha, ngay cả thân xác đều đổi rồi. Mà mẹ nó, ngươi còn cởi xiêm y!”
Mi Song nhìn Vương Vệ Chi, mặt không chút biểu tình, đuôi mắt lại có chút phong tình lập loè.
Đôi môi căng mọng nhẹ nhàng nhếch lên, nữ tử thân thể trần trụi, thanh âm lại phảng phất như mang theo móc câu, thẳng tắp tiến vào đáy lòng người.
“Ô? Tiểu lang quân anh tuấn, chàng đang đợi ta sao.”
Nếu như Lâm Thu nghe được thanh âm này, nàng nhất định sẽ phát hiện nó thập phần quen tai.
Tâm Lâm Tú Mộc rơi xuống thật mạnh.
Đây thật sự là thanh âm của Mi Song, nhưng lại không phải ngữ khí của nàng.
Vương Vệ Chi ngơ ngẩn, ngơ ngác nói: “Ngươi là…… Bồng Lai nữ tôn chủ, Mi Song?!”
“Đúng là thϊế͙p͙ thân đây.” Mi Song giơ lên một cánh tay như ngó sen, hất mái tóc dài đang lòa xòa bay tới trước người nàng ra sau đầu, “Chàng muốn làm gì, với ta ?”
Khi nói chuyện, thân hình đã thuấn di đến trước mặt Vương Vệ Chi, ngón tay trắng nõn như cọng hành đã câu lấy cằm hắn, nhả khí như lan.
“Hử ?”
Vương Vệ Chi chỉ cảm thấy xoang mũi nóng lên, tuy rằng trong lòng không chút dao động, nhưng thân thể lại cực kỳ thành thật mà làm ra phản ứng.Giọng nói hắn trở nên ấm ách, hầu kết không ngừng di động trêи dưới, máu không chịu khống chế mà dồn về phía một chỗ khó lòng giải thích.
Vương Vệ Chi cũng không phải chưa từng gặp qua nữ nhân, trước khi “yêu” Liễu Thanh Âm, hắn cũng từng có một khoảng thời gian phong lưu hoang đường, bù lại khoảng trống không có song thân bên cạnh.
Hắn biết mình cũng không phải loại người nhìn thấy một nữ nhân không mặc gì liền choáng váng mê muội đầu óc, hắn có thể cảm giác được, nữ nhân này mang theo toàn thân mùi máu tươi. Hắn cũng biết, trêи một bàn tay khác của nàng ta, chính là dấu vệt bất diệt mà hắn đang đau khổ tìm kiếm bấy lâu.
Nhưng mà, ngay khi nữ nhân kia vươn ngón tay ra với hắn, cả người hắn run lên, giống như bị trúng cổ, thân thể cứng đờ, chỉ có thể cố gắng mạnh mẽ đem linh khí đặt trước người, đề phòng nàng ta ra tay công kϊƈɦ. Hắn có thể cảm giác được, nữ nhân này đã dẫn động một thứ gì đó ở sâu trong thân thể hắn, loại cảm giác này bao phủ lấy toàn thân, giống như là yêu……
Nàng ta nhìn vào trong đôi mắt hắn. Cặp mắt to màu hổ phách kia của nàng ta, phảng phất như có vài ngôi sao băng đang xoay tròn.
“Hử? Muốn làm gì với ta vậy? Không quan trọng, đều được. Hiện tại chàng chỉ cần giúp ta giải quyết một người, sau đó, ta liền để cho chàng…… Muốn làm gì thì làm.”
Môi nàng ta cơ hồ dán tới trêи mặt hắn.
Đôi mắt Vương Vệ Chi dần dần mất đi tiêu cự: “…… Cũng được.”
Lâm Tú Mộc đứng một bên nhìn, bỗng nhiên phảng phất như người chết đuối lâu ngày hóp được ngụm không khí mới mẻ, chỉ thấy hắn mở miệng, trong cổ họng tràn ra một tiếng rống nho nhỏ.
“Nha ——”
Mi Song quay đầu.
Liền thấy Lâm Tú Mộc cả người tắm máu, hai mắt đăm đăm, từng bước một, đạp hư không đi về hướng nàng ta.
Trêи người hắn tràn đầy vết thương bị vết rạn hư không cắt ra, vô số dây đằng dính theo máu tươi từ trong thân thể hắn trào ra, tùy ý giơ lên quanh thân hắn, mang theo hơi thở hủy diệt làm nhân tâm chấn kinh.
“Lâm Tú……” Ánh mắt Mi Song hoảng hốt trong một chớp mắt, “Chàng, chàng làm sao vậy……”
Từ khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, hai hàm răng trêи dưới của Lâm Tú Mộc vẫn luôn nhẹ nhàng va chạm, nhưng khi nghe được lời này, tức khắc cắn chặt răng.
Lâm Tú, Lâm Tú.
Chỉ có Mi Song, sẽ gọi hắn thân mật là Lâm Tú như vậy.
Chợt, nàng nhanh chóng dùng tay che ngực lại, cúi thấp đầu xuống.
“Thế nào, người khác có thể nhìn nàng, ngô không được?” Mái tóc dài của Lâm Tú Mộc không gió tự động tung bay ở sau đầu, dây leo mọc ra từ trong thân thể hắn bay múa đến càng thêm cuồng loạn.
“A, nói cái gì vậy. Chàng chính là ta người yêu nha. Lâm Tú Mộc.” Khi nàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt phảng phất đựng đầy mật đường, từng đợt từng đợt, nhè nhẹ bay về hướng Lâm Tú Mộc.
Nàng ta vứt bỏ Vương Vệ Chi đang đần độn ra, nháy mắt tiếp theo, người đã xoay ngược lại dựa vào trong lòng ngực Lâm Tú Mộc.
“Chàng xem, ta đã lấy được dấu vết bất diệt, giải quyết hai người kia xong, chúng ta liền về nhà được không?” Mị nhãn như tơ.
Lâm Tú Mộc lạnh lùng rũ mắt nhìn nàng, ngữ khí vẫn ôn thôn như cũ : “Kẻ phản bội, không xứng làm người yêu của ngô.”
Đối diện với tầm mắt và giọng nói lạnh băng kia, nàng liền biết mỹ sắc không đối phó được hắn. Huống hồ, tình huống của hắn cùng Vương Vệ Chi cũng không giống nhau, nếu không phải Vương Vệ Chi đã sớm trúng chiêu, nàng tuyệt đối không thể chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủn đã khống chế được hắn.
Phải đối phó Lâm Tú Mộc……
Chỉ thấy thân thể nàng ta hơi hơi chấn động. Nàng ta đóng mắt, khi mở ra lại, mị sắc trong mắt biến mất hầu như không còn, tất cả đều là thâm trầm mệt mỏi, há mồm, lẩm bẩm nói: “Lâm Tú…… Cứu ta……”
Nàng cố hết sức nhìn về phía hắn cười cười, cực kỳ suy yếu, rồi lại cực kỳ minh diễm.
Lâm Tú Mộc đang đầy ngập lửa giận tràn tới cổ họng, lại cố gắng nuốt trở vào.
Trong nháy mắt này, tâm hắn bỗng nhiên liền mềm thành một bãi sợi bông. Hắn quá hiểu nàng, hắn biết như vậy nụ cười cùng ánh mắt này là thuộc về Mi Song, tuyệt đối không thể do người khác giả mạo.
Ánh mắt Lâm Tú Mộc bất động, ý niệm trong lòng càng thêm kiên định —— Chuyện của Bồng Lai, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào nhúng tay vào, giờ phút này nên mang nàng đi, một khắc cũng không lưu lại.
Mi Song trợn trắng mắt, ngất xỉu trong lòng ngực hắn. Sắc mặt Lâm Tú Mộc như đông lạnh, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bộ áo lụa, che trêи thân thể Mi Song.
Ở bên kia, Vương Vệ Chi bừng tỉnh hoàn hồn. Trong nháy mắt ý thức thu hồi, tức khắc trêи người nổi lên đầy da gà —— mới vừa rồi hắn vậy mà nghe nữ nhân này nói!
Hắn ngơ ngẩn nhấc đầu lên, liền thấy Lâm Tú Mộc.
“Thật mẹ nó gặp quỷ!” Vương Vệ Chi trừng lớn đôi mắt phượng.
Lâm Tú Mộc rũ mắt, xoay người muốn đi.
Hắn đã biết phía sau chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành là tấm màn đen sâu đậm, chỉ bằng Vương Vệ Chi? Dù có cho hắn ta tu luyện thêm năm ngàn năm, hắn ta cũng không làm ra được chuyện như vậy. Vương Vệ Chi ở hiện thế nhất định là bị hãm hại, màVương Vệ Chi nơi này, càng là người qua đường tám cái sào tre cũng đánh không tới.
Lâm Tú Mộc căn bản không muốn dây dưa cùng Vương Vệ Chi nữa. Mi Song cùng dấu vết bất diệt đều đã ở trêи tay hắn, tất cả những chuyện khác, trong mắt hắn đã là mây bay nước chảy.
Nhưng Vương Vệ Chi hiển nhiên không muốn tha hắn.
Trọng kiếm ra khỏi vỏ, Vương Vệ Chi lướt qua đỉnh đầu Lâm Tú Mộc, dừng ở trước người hắn, chặn đứt đường đi.
“Muốn bỏ trốn ?.” Trêи quai hàm trắng nõn của Vương Vệ Chi vẫn còn nổi đầy da gà, trề trề khóe miệng nói, “Mặc kệ ngươi là người hay quỷ, hôm nay đều phải lưu lại đây cho tiểu gia!”
Lâm Tú Mộc bình tĩnh nhìn hắn một lát, lại bình tĩnh mở miệng: “Ngô chỉ cần dùng ra tám phần sức lực, liền có thể lấy mạng các hạ.”
“Hắc! Vậy để tiểu gia xem bản lĩnh của ngươi một cái.” Vương Vệ Chi giơ kiếm liền chém tới.
Lâm Tú Mộc cũng không tiếp chiêu.
Hắn là người vô cùng thông minh, sau khi nghe được Mi Song bảo Vương Vệ Chi giải quyết một người cho nàng ta, hắn liền đoán được phía dưới cái hồ máu đó nhất định là còn một đồng bạn nào nữa của Vương Vệ Chi, chỉ là không biết đang bị vướng cái gì.
Nếu bây giờ lao vào triền đầu với Vương Vệ Chi, chờ đến khi người kia ở bên dưới lên hỗ trợ, thế cục chính là đại đại bất lợi với mình.
Hắn nghiêng người né qua, Vương Vệ Chi lại gắt gao bám theo.
Sau khi đấu năm ba chiêu, Lâm Tú Mộc phảng phất có chút tức giận, những dây leo đang bay múa chung quanh thân thể bỗng chốc thu hồi về trong thân thể, một tay bấm quyết niệm thần chú, hướng về Vương Vệ Chi.
Chỉ thấy dưới chân Vương Vệ Chi bỗng nhiên bốc lên vô số bàn tay bằng dây leo, hắn vọt đến nơi nào thì những bàn tay liền vươn lên nẩy mầm, đuổi tới nơi đó.
Vương Vệ Chi nhận ra Lâm Tú Mộc, biết Bồng Lai tôn chủ đã sớm chết trong cái đại nạn ở Bồng Lai kia, giờ phút này đối mặt với hắn đang còn sống sờ sờ, trong lòng thực sự có vài phần nhút nhát, lại thấy vậy người này đang dùng chiêu thức của bản thân Lâm Tú Mộc “lúc còn sống”, Vương Vệ Chi càng thấy sống lưng phát lạnh, chỉ lo tránh né những bàn tay dây leo như móng vuốt quỷ từ địa ngục, không muốn bị chúng nó dính vào thân.
Khi hắn run tay run chân tránh né vài thứ kia, sát chiêu chân chính, đã hình thành trêи đỉnh đầu hắn.
Lâm Tú Mộc nương theo dây leo rơi xuống, đem thuần huyết trong miệng vết thương của mình rưới lên trêи đỉnh đầu Vương Vệ Chi, phù văn máu vàng kim kϊƈɦ động, mau chóng hiện lên một bàn tay Phật.
Đúng là hắn đang thi triển cái Kim Chung Tráo thuật đac vây khốn khối tử thi khổng lồ bên cạnh hồ máu lần trước.
Lâm Tú Mộc không muốn thương tổn tính mạng Vương Vệ Chi, chỉ muốn nhanh chống vây khốn hắn, sau đó thoát thân chạy xa.
“Ong ——”
Vương Vệ Chi vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy kia cái chuông vàng phảng phất như đã thành thực chất đang từ trêи đầu chụp xuống!
Mặt Vương Vệ Chi hiện lên nụ cười dữ tợn, trở tay thật mạnh dùng chuôi kiếm đánh vào ngực mình, ép ra một ngụm huyết đầu tim cực thuần, môi và răng dính máu đồng thời kéo ra, nụ tươi cười tuấn mỹ mang theo sát khí.
“Lại đây! Tiểu gia đã lâu rồi chưa được thống kɧօáϊ như vậy nga! Đua đi!”
Chỉ thấy khi một ngụm máu đầu tim phun lên trêи thanh trọng kiếm, cả thanh kiếm tức khắc như bị ném vào trong lò luyện, toàn thân nóng lên đến trong suốt, còn bốc hơi nhè nhẹ.
Đang định phát ra tuyệt kỹ, bên trong gió biển, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm bình tĩnh bình đạm.
“Hồ nháo.”
Trong lòng Lâm Tú Mộc, bỗng nhiên như là bị nghé con đâm một cái.
Hắn dám khẳng định mình chưa từng nghe qua thanh âm này, nhưng cái ngữ khí bình đạm ẩn ẩn chất chứa khí thể không cho chống cự này, hắn lại từng thấy được trêи người một người khác.
Con ngươi Lâm Tú Mộc hơi co lại, nhìn phía trước.
Cũng giống như hắn đã đoán trước, người này từ dưới đáy đại dương đi
lên.
Trêи người hắn, không thấy bất luận dấu hiệu gì là linh khí kϊƈɦ động. Diện mạo hắn thường thường vô kỳ, ánh mắt hờ hững. Khi hắn xuất hiện, khí thế của người khác liền bất giác thấp đi ba phần, ngay cả Lâm Tú Mộc cũng cảm thấy trong lòng như đè ép chút gì, trái tim hơi chìm xuống, không tự giác nheo mắt lại.
Giờ phút này, cái chuông vàng đã cách Vương Vệ Chi không đến một trượng, mà cái tuyệt thức đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm của Vương Vệ Chi kia cũng sắp phát ra.
Lâm Tú Mộc không cho rằng người này có sức mạnh lớn lao gì, gương mặt mang theo xin lỗi cười cười: “Xin lỗi, ngô rời đi trước……”
Lời còn chưa dứt, hắn hít mạnh một ngụm khí lạnh, khó có thể tin mà nhìn trọng kiếm trong tay Vương Vệ Chi.
Thân kiếm đã hóa thành dung nham, vậy mà đang cấp tốc đông lạnh lại, còn cái chuông vàng đang sắp ụp lấy Vương Vệ Chi cũng đang phủ đầy băng sương, từng đường vết rạn đang lan tràn ra.
Lâm Tú Mộc nhận thấy được Mi Song trong lòng ngực mình hơi nhúc nhích một chút.
“Rắc.”
Kim Chung Tráo vỡ vụn, đồng thời, tiểu phù văn ngưng tụ thành bàn tay Phật ở phía trêи chuông vàng cũng từng bước từng bước đông lạnh thành sủi cảo trắng như tuyết, bùm bùm rơi xuống phía dưới.
Người này cực kỳ mạnh!
Lâm Tú Mộc không cần nghĩ ngợi, quăng ra dây leo, thân hình cấp tốc thối lui về phía sau.
Mi Song trong lòng ngực bỗng nhiên quẫy một cái thật mạnh, tránh thoát khỏi vòng tay hắn, lao về hướng mặt bên.
“Lâm Tú Mộc, ngăn cản bọn họ lại cho ta!”
Xiêm y lụa mỏng Lâm Tú Mộc che ở trêи người nàng ta bị nàng ta không chút lưu tình vứt bỏ, dáng người mạn diệu từ dưới lớp lụa chui ra, lắc eo một cái, bắt lấy dấu vết bất diệt, trốn về phương xa.
Nàng ta căn bản không thèm để ý những vết rạn hư không dày đặc trong khu vực đó, chỉ tránh né những chỗ yếu hại, trêи thân thể thực mau chóng vẽ ra đầy vết máu.
Lâm Tú Mộc trong lòng đau xót, theo bản năng liền chắn giữa Mi Song cùng truy binh.
“Ngô……”
“Ngu xuẩn.”
Nam nhân tướng mạo tầm thường nâng một bàn tay lên.
Lâm Tú Mộc tức khắc cảm thấy độ ấm quanh thân cấp tốc giảm xuống, hắn căn bản không dám chần chờ, đôi tay chắp lại, liền thấy một trái cầu to màu nâu xuất hiện bên ngoài hắn như một màn bảo vệ. Chỉ trong nháy mắt , đã có khí lạnh xuyên thấu qua lớp màn của trái cầu, thấm vào tới bên cạnh da thịt Lâm Tú Mộc.
Hắn nghe thấy phía trêи trái cầu thực mau liền truyền đến âm thanh vỡ nát nho nhỏ.
Không cần đoán, nó đã bị đông lạnh thành một trái cầu băng, đang vỡ ra.
Tâm thần Lâm Tú Mộc chấn động kịch liệt.
Đây là cái lực lượng gì vậy, thật sự là chưa từng nghe, chưa từng thấy!
Cái chiêu này của hắn chính là tuyệt kỹ hộ thể mạnh nhất của Bồng Lai, cho dù có mười tám vị Kiếm Quân tới trảm, cũng phải trảm đến ba ngày ba đêm.
Nhưng dưới tay người này, nó lại không thể chịu nổi hơn một giây !Nếu không phải hắn nhanh chóng quyết định tế ra tuyệt thức, giờ phút này bị đông lạnh thành một đống băng,chính là hắn.
Ngay lập tức, tuyệt kỹ hộ thể sụp đổ. Lâm Tú Mộc ngây ngốc đứng ở giữa không trung, nhất thời khó có thể hoàn hồn.
Ánh mắt chậm rãi chuyển động, thấy cái thân ảnh kia đang đi hướng về phía Mi Song. Trước người Mi Song trong hư không đã hiện lên điểm điểm vụn băng, sát trận sắp vây kín.
Mi Song hoảng hốt không chọn đường, càng lúc càng cách cái vòi rồng màu xám kia càng gần……
“Mi Song! Dừng lại!” Thanh âm Lâm Tú Mộc run rẩy, hơi hơi mang theo chút nức nở.
Vài tia băng sương mù bắn về phía Mi Song, đều bị nàng ta trở tay dùng dấu vết bất diệt khó khăn lắm mới chắn được. Trong nháy mắt, nàng ta đã lướt vào trong phạm vi của cái vòi rồng màu xám kia, từ xa nhìn lại, không thể phân biệt nàng ta có phải đã bị cuốn vào trong đó rồi hay chưa!
“Mi Song!”
Giữa luồng gió lốc, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười duyên rõ ràng: “Muốn nó không, đến bên trong lấy đi nha! Hảo phu quân, ta ở Thiên Chi Cực chờ chàng nha ——”
Một tia sáng xẹt qua, dấu vết bất diệt bị Mi Song tung lên bay một nửa đường hình cung lưu loát, rơi vào trong cái vòi rồng màu xám. Nàng ta cũng không chút do dự, lập tức xoay người lo về hướng Tây với tốc độ cao nhất.
Nàng ta biết, trong mắt những người ở đây, nàng ta không quan trọng bằng dấu vết bất diệt.
Quả nhiên, người nam nhân tướng mạo tầm thường này chỉ trong nháy mắt, thân thể ngừng ngay bên cạnh vòi rồng m, phảng phất trầm ngâm.
Lâm Tú Mộc kinh hãi không thôi —— người này còn do dự thêm chút nào nữa, liền sẽ bị cuốn vào trong đó!
Lại thấy, hắn không nhanh không chậm, nghiêng đầu đạp một bước, lại như đang đi dạo ở hậu viện ngắm hoa, bước vào trong cái vòi rồng kia. Ánh chớp loé lên một đường, Lâm Tú Mộc thấy được gương mặt thần sắc đạm mạc, tướng mạo thường thường kia.
Người này cũng không bị cắt thành mảnh nhỏ. Chỉ thấy quanh thân hắn là những tia sét trắng chớp động, cái vòi rồng màu xám thực mau liền thiếu mấy một góc nhỏ.
‘ Này, người này, cũng quá mạnh rồi……’
—-
Mà giờ phút này, Lâm Thu vừa lúc hỏi Ngụy Lương một vấn đề: “Chưa bao giờ thấy chàng tu luyện, vì sao lại càng ngày càng mạnh như vậy?”
Khoé môi Ngụy Lương mang cười, không chút để ý đáp: “Nếu so sánh với thực lực thực sự của ta, bằng này còn kém xa. Thần hồn dung hợp càng sâu, sẽ có thể phát huy thực lực càng mạnh.”
Lâm Thu sửng sốt một lát, bỗng nhiên hít một ngụm khí lạnh thật dài.
Vậy “hắn” của thế giới này, sẽ còn mạnh đến dường nào ?!