Nam Chủ Và Vai Ác Đều Là Con Trai Ta

Chương 11: 11: Y Quán




Edit: Aniie
************************
Lăng Tử Tịch tắm rửa sạch sẽ hình thái người cho Bạch Tiểu Tư trước, hai lỗ tai hồ ly Bạch Tiểu Tư dựng thẳng, híp mắt tùy ý để cha đem hương bôi lên trên người mình.
Tẩy xong cho hình thái người của nhi tử, Lăng Tử Tịch vỗ vỗ vai nhi tử: “Được rồi, cha xoa mao mao cho ngươi.”
“Ngao!” Bạch Tiểu Tư hưng phấn khẽ kêu một tiếng, hoàn toàn biến thành hình thái tiểu hồ ly.
Chỉ thấy một con hồ ly toàn thân trắng tuyết, có cái đuôi tiểu hồ ly tiêm hồng nhạt ghé vào bồn tắm, mao mao bị bọt nước, ướt lộc cộc dính ở trên người.
Lăng Tử Tịch xoa mao mao cho nhi tử, đem những chỗ lông trên cơ thể hắn trải chuốt lại, Bạch Tiểu Tư ghé vào bên cạnh bồn tắm thoải mái thẳng hừ hừ.
Tẩy rửa cho nhi tử xong, Lăng Tử Tịch đem nhi tử ôm ra ngoài, cầm khăn vải bọc kỹ lưỡng, phóng tới trên giường đem mao mao trên người nhi tử lau khô.
Bạch Tiểu Tư thập phần phối hợp lộ ra cái bụng lông, để cha lau nước.

Tuy nhìn không khác gì với bộ lông đã khô, nhưng vẫn là có chút ẩm ướt, Lăng Tử Tịch sờ sờ mao mao trên nhi tử, ân, lại thuận lại hoạt, xúc cảm thật tốt.
Tiếp theo, Lăng Tử Tịch bắt đầu mở ngăn kéo trong nhà, bên trong hẳn là có bàn chải chải lông!
Quả nhiên, Lăng Tử Tịch có tìm được bàn chải của nguyên chủ.
Lăng Tử Tịch đem bàn chải rửa sạch sẽ, bắt đầu chậm rãi vuốt nao mao cho Bạch Tiểu Tư, Bạch Tiểu Tư trong lúc được cha mát xa liền thoải mái mà ngủ.
Bạch Tiểu Tư ngủ, Lăng Tử Tịch cũng rửa sạch một chút, tiếp theo, bắt đầu vào coi tâm hải trong chính mình.
Hôm nay ăn cái yêu đan kia Lăng Tử Tịch cảm giác tâm mình trong biển yêu khí kích động, tựa hồ giống như có cái gì đó muốn ngưng kết.
Cái yêu đan kia đối với tu vi bán yêu hẳn là rất có giúp ích!
Thế giới này đối với người tu tiên cấp bậc chia làm Ngưng Châu, Tụ Thủy, Thành Kính, Hóa Tuyền, Phân Hà, Hối Giang, Thần Hải.
Linh khí tụ tập trong lòng trong biển, trong đó, trong lòng hải Ngưng Châu là bước đầu tiên, cũng là ngạch cửa.
Nguyên chủ đối với việc kết Ngưng Châu vẫn là luôn không có làm được.
Lăng Tử Tịch nội coi thân thể của mình, nguyên chủ sở dĩ vẫn luôn không có Ngưng Châu là bởi vì thân thể hắn là nửa yêu.

Nguyên chủ có huyết mạch người và hai loại huyết mạch yêu.
Một phần tư huyết thống cửu vĩ yêu hồ, cùng với một phần tư…… Huyết thống yêu thảo.
Từ từ……
Lăng Tử Tịch nội coi hình ảnh yêu thảo tâm trong biển hư vô của chính mình —— đây là…… Thỏ Thỏ Thảo⁽¹⁾?
Loại thảo này ở trên địa cầu mình đã gặp qua, là một loại linh thực gien biến dị trên địa cầu, hơn nữa số lượng thập phần hi hữu, vẫn là đạo sư của mình phát hiện trước!
Sở dĩ kêu hắn Thỏ Thỏ Thảo là bởi vì loại thảo này rất hấp dẫn động vật nhỏ, ví dụ như thỏ con rất thích chạy xung quanh loại thảo này.
Hơn nữa, đạo sư vẫn luôn không thể nghiên cứu rõ tính trạng và tác dụng của loại linh thực này, theo gien phân tích, có lẽ loại Thỏ Thỏ Thảo này một vạn năm mới có thể nở hoa một lần.

Đương nhiên…… Ai cũng chưa có thể kiểm chứng điều này.
Chỉ là Thỏ Thỏ Thảo trong cơ thể mình chính mình vì cái gì lại có một nụ hoa hồng nhàn nhạt?
Ngạch…… Lăng Tử Tịch đột nhiên nhớ tới chuyện mình mang thai, trên mặt hiện lên một mạt hồng nhạt.
Nghĩ đến đây, Lăng Tử Tịch liền nhớ tới song thân của nguyên chủ.
Phụ thân của nguyên chủ Lăng Dương có một phần hai huyết thống cửu vĩ yêu hồ, mà cha Liễu Tu Ninh lại có một phần hai huyết thống yêu thảo.
Vì thế, Lăng Tử Tịch có được một phần huyết thống của hai người, một phần tư huyết thống yêu hồ, một phần tư huyết thống yêu thảo.
Hai người đều là bán yêu, có thể yêu nhau không thể không nói là một loại duyên phận.
Lúc này, hệ thống đột nhiên nói chuyện: “Có hay không mở ra hình thức hồi ức?”
“Đúng vậy*.” Lăng Tử Tịch không chút do dự gật đầu.
(*Câu này để nguyên không thêm bớt j, nếu sửa thì lệch mất nên mn đừng thắc mắc tại sao hthong hỏi "có hay không" mà Tịch trl là "đúng vậy" nha)
Lăng Tử Tịch chỉ thấy trước mắt nhoáng lên, liền đi tới Lăng gia của hơn hai mươi năm trước.

Thấy Lăng Dương một đôi mày rậm như kiếm, ngũ quan thâm thúy dương cương, ôm Liễu Tu Ninh mày liễu mắt phượng.
Trong lòng ngực bọn họ chính là Tiểu Lăng Tử Tịch mới sinh ra không lâu.
“Lăng Dương.” Liễu Tu Ninh trong mắt tràn đầy hạnh phúc, hắn nhìn về phía Lăng Dương đôi mắt tràn ngập tình yêu, nhìn về phía Lăng Tử Tịch ánh mắt lại tràn ngập đau sủng, “Tịch Nhi của chúng ta thật là đẹp mắt.”
“Ân, Tu Ninh.” Lăng Dương nhìn về phía Liễu Tu Ninh cùng hài tử, ánh mắt cũng thập phần mềm mại.
Liễu Tu Ninh từ trên cổ mình xuống một miếng ngọc bội dùng tơ hồng buộc vào, mang đeo trên cổ Lăng Tử Tịch: “Cái ngọc bội này sẽ bảo hộ Tịch Nhi hạnh phúc bình an.”
“Ta cũng sẽ bảo hộ các ngươi hạnh phúc bình an.” Lăng Dương nghiêm túc hứa hẹn nói.
Liễu Tu Ninh liền hạnh phúc đem đầu dựa trên vai Lăng Dương.
Hai người ôm tiểu Lăng Tử Tịch, lời nói ôn nhu của Liễu Tu Ninh quanh quẩn ở bên tai Lăng Tử Tịch: “Tịch Nhi của chúng ta…… Nhất định sẽ khỏe mạnh trưởng thành……”
Lăng Tử Tịch từ trong hồi ức thoát ra, thật lâu sau đó mới phục hồi tinh thần lại.
Xem ra, Lăng Dương cùng Liễu Tu Ninh thật sự là yêu thương lẫn nhau sâu sắc.
Nhưng…… Bọn họ cùng song thân của Bạch Mặc Hành giống nhau đều bị lạc ở trong bí cảnh.
Người khác đều nói bọn họ đã chết.
Bởi vậy, nguyên chủ khi còn nhỏ ở Lăng gia mới bị chịu khi dễ.
Nguyên chủ hẳn là còn có gia gia ở Lăng gia, không biết hiện tại thế nào…… Chờ mình thoát khỏi Bạch gia, tạm thời an ổn về sau, liền qua đi nhìn xem, Lăng Tử Tịch nghĩ thầm.
Lăng Tử Tịch nhìn Bạch Tiểu Tư hô hô ngủ, xoay người xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp.
Lăng Tử Tịch đem hộp mở ra, đúng là ngọc bội Liễu Tu Ninh cho nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng không có đeo, mà là vẫn luôn trân quý.

Lăng Tử Tịch đem ngọc bội lấy ra, nghĩ nghĩ, mang lên cổ Bạch Tiểu Tư.
Xoa xoa đầu nhỏ Bạch Tiểu Tư, Lăng Tử Tịch hơi hơi mỉm cười, hy vọng cái ngọc bội này cũng có thể bảo vệ Tư Nhi một đời bình an đi.
Tiếp theo, Lăng Tử Tịch ngồi ở trên giường, muốn tiêu hóa yêu đan kia một chút thuận tiện nhìn xem có thể hay không đem yêu khí hồ yêu ở trong thức hải ngưng tụ thành Yêu Châu.
Lăng Tử Tịch từng học qua một ít kiến thức về kinh mạch trung y bởi vậy, phỏng đoán nguyên chủ hai mươi năm không thể Ngưng Châu không phải bởi vì tư chất quá kém, mà là bởi vì linh khí cùng yêu khí va chạm.
Kinh mạch nội của hai người bất đồng cách vận hành, va chạm ảnh hưởng lẫn nhau tự nhiên liền rất khó Ngưng Châu.
Hôm nay ăn yêu đan, Lăng Tử Tịch ẩn ẩn có một loại cảm giác muốn Ngưng Châu thuộc về huyết mạch cửu vĩ yêu hồ.
Ở thời điểm Lăng Tử Tịch tâm trầm xuống muốn đem yêu khí tụ lại hệ thống mở miệng: “Ngưng Châu sẽ có động tĩnh, tuy rằng không lớn, nhưng người khác cũng sẽ phát hiện, ngươi ngưng chính là Yêu Châu, vẫn là không cần tùy tiện hành động thì tốt hơn.”
Lăng Tử Tịch nghe xong không khỏi một thân mồ hôi lạnh, đúng rồi, chính mình đọc không ít tiểu thuyết tu tiên, khi người tu tiên đột phá cảnh giới thành công tất cả đều có dị tượng xuất hiện, chính mình như thế nào quên được.
“Kia phải làm sao bây giờ?” Lăng Tử Tịch hỏi.
“Ngươi trước nhịn một chút, chờ kiếm được tích phân, có lẽ có thể rút ra thứ tốt che giấu dị tượng?” Hệ thống nhắc nhở nói.
Lăng Tử Tịch gật gật đầu, trong lòng đối với hệ thống tăng một chút hảo cảm, xem ra cái hệ thống này vẫn là rất hướng về chính mình.
Bất quá cứ như vậy, Lăng Tử Tịch liền càng muốn đi y quán.
Rốt cuộc trước mắt chỉ có nhiệm vụ đi y quán này tương đối dễ hoàn thành, có thể được điểm tích phân.
Lăng Tử Tịch áp xuống yêu khí trong cơ thể mình, trong tâm tình kích động cùng chờ mong đi vào giấc ngủ.
Phòng Bạch Tiểu Ly.
Bạch Tiểu Tri hô hô ngủ, Bạch Tiểu Ly ngồi ở trên giường nhắm mắt tu luyện.
Nếu Đương Quy ở đây sẽ phát hiện thời điểm Bạch Tiểu Ly tu luyện cực kỳ giống chủ nhân Bạch Mặc Hành của hắn.
Bình tĩnh giống nhau, vững vàng giống nhau.
Sau khi ăn yêu đan Bạch Tiểu Ly cảm giác linh khí trong thân thể hắn ngo ngoe rục rịch, gần như Ngưng Châu.
Sau một lúc lâu, mi Bạch Tiểu Ly hơi hơi nhăn lại.
Hắn có một loại cảm giác…… Hắn đã sớm nên Ngưng Châu, nhưng giống như bị cái gì đó cản trở.
Quá kỳ quái!
Bạch Tiểu Ly hít sâu một hơi, mặc kệ những cái khác nỗ lực tụ linh khí trong cơ thể mình.

……
Ngày hôm sau, Lăng Tử Tịch làm cơm sáng đơn giản cho bọn nhỏ, người một nhà vây quanh bàn ăn cơm, Bạch Tiểu Tri để sát vào Giang Oanh, đôi mắt cong thành hình trăng non: “Tiểu Hoàng Oanh, yêu đan tối hôm qua ngươi cho chúng ta ăn ngon thật!”
Nghe cha kêu Giang Oanh là Tiểu Hoàng Oanh, Bạch Tiểu Tri cảm thấy nghe vui cũng kêu theo.

“Muốn ăn?” Giang Oanh sờ sờ đầu nhỏ Bạch Tiểu Tri, “Muốn ăn, ca ca hôm nay còn cho các ngươi cái tốt hơn!”
Gần nhất, Tú Kính Trấn có yêu ma hoành hành, nghe nói có rất nhiều người bị thương, Giang Oanh muốn đi cùng đệ tử Vu Khư Tông trừ yêu ma.
“Ân ân, hảo!” Bạch Tiểu Tri thỏa mãn gật gật đầu.
Bạch Tiểu Tư cũng lộ ra sắc mặt chờ mong, Bạch Tiểu Ly tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng tay đang cầm chiếc đũa hơi hơi run một chút lại bán đứng hắn.
Ăn xong cơm sáng, Lăng Tử Tịch hướng y quán xuất phát, đi được hai bước phát hiện Tiểu Hoàng Oanh đi theo sau mình, nghi hoặc nói: “Tiểu Hoàng Oanh, ngươi không phải muốn đi trừ yêu ma sao?”
“Ta trước tiên muốn bồi ngươi đi y quán rồi quay lại cũng không muộn.” Giang Oanh vẫy vẫy ống tay áo màu vàng nhạt của mình, mặt mày thần thái phong dương, tựa hồ tâm tình thực không tồi.
“Được.” Lăng Tử Tịch nhìn Giang Oanh rất có hứng thú, liền cũng đồng ý.
“Kỳ thật ngươi không cần đi phụ làm giúp, ta có thể lấy linh thạch đổi tiền cho ngươi.” Giang Oanh đột nhiên nói.
Lăng Tử Tịch cười cười: “Không cần, ta muốn tự mình kiếm tiền.”
Hệ thống hẳn là sẽ không để chính mình đầu cơ trục lợi, lấy tiền người khác về hoàn thành nhiệm vụ! Hơn nữa, Tiểu Hoàng Oanh tu luyện cũng cần có linh thạch đi?
Quan trọng nhất chính là tự mình kiếm tiền, an tâm.
Mình không thể dựa vào người khác tiếp tế cả đời, bản thân có thể tự kiếm tiền nuôi gia đình.
Rời khỏi Bạch gia, mua nhà mới cần có tiền, Lăng Tử Tịch muốn mình hoàn toàn tránh khỏi họ, như vậy, tòa nhà chính là tài sản hoàn toàn thuộc về một nhà bọn họ, là của một nhà bọn họ.
Lăng Tử Tịch nhìn nhiệm vụ trên đầu hệ thống, click mở xem xét kỹ càng tỉ mỉ, quả nhiên bên trong ghi là không cho phép dựa vào người khác tiếp tế để hoàn thành nhiệm vụ.
Mặt khác, đi y quán cũng là nhiệm vụ, có thể kiếm được tích phân cùng giá trị danh vọng, đây là thứ mình cần.
Hai người đi vào một thị trấn tương đối gần y quán, chỉ thấy buổi sáng ở trong y quán lớn liền có không ít người ốm yếu.
Bên ngoài y quán còn treo thẻ bài ờ trên viết: “Chiêu mộ người tới phụ giúp.”
“Vì sao buổi sáng lại có nhiều người bệnh như vậy?” Lăng Tử Tịch ở trong lòng hỏi hệ thống nói.
“Trên trấn gần nhất có lưu hành một loại dịch bệnh gọi là ma hồng bệnh, người bệnh sẽ phát sốt, ho khan, cả người vô lực, đôi mắt đỏ lên.” Hệ thống giải thích nói.
Lăng Tử Tịch ngưng trọng gật gật đầu, so với cảm cúm trên địa cầu không sai biệt lắm, nhưng hình như nghiêm trọng hơn một ít.
Hắn không ngừng muốn làm nhiệm vụ, còn thật lòng muốn chữa khỏi cho những người bệnh đó.
Vì thế Lăng Tử Tịch nhấc chân đi hướng y quán, Giang Oanh đi theo phía sau Lăng Tử Tịch, đột nhiên kéo ống tay áo Lăng Tử Tịch lại.
“Làm sao vậy?” Lăng Tử Tịch nghi hoặc.
Giang Oanh đem ngọc bội hình tròn trên người mình tháo xuống đeo bên hông Lăng Tử Tịch: “Cái này là ngọc bội có thanh chính chi khí, có thể bảo hộ ngươi không bị dịch bệnh lây bệnh.”
“Kỳ thật…… Chỉ cần chú ý một ít……” Lăng Tử Tịch ngẩn người, trong lòng nổi lên ấm áp.

Nhưng bản thân nguyên chủ là bán yêu, lại có linh khí, bất đồng với phàm nhân hẳn là sẽ không bị phàm nhân lây bệnh.
“Ngươi là có thai, tiểu tâm vì thượng*.” Giang Oanh nhẹ giọng nói.
(*câu này sớt gu gồ kh có và do editor ngu ngục không hiểu nên sẽ để nguyên)
“Hảo.” Lăng Tử Tịch gật gật đầu, trong lòng có chút cảm động.
Hai người đi vào y quán, y quán chủ yếu trừ bỏ có lang trung, còn có mấy Y Công tới lui chiếu cố người bệnh.
Lang trung kia nhìn hai người đến, thiếu niên quần áo vàng nhạt rất có chi khí trời cao ban cho mà Lăng Tử Tịch tuy rằng ăn mặc mộc mạc, lại đẹp đến không giống phàm nhân, hai người đều không giống người bệnh, lang trung nghi hoặc nói: “Hai vị……?”
Lăng Tử Tịch hơi hơi mỉm cười: “Ta là tới ứng tuyển phụ giúp.”
Lang trung nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có lý do gì cự tuyệt, hiện tại là buổi sáng, Y Công còn vội đến đây, vì thế lang trung một bên vì người bệnh nghiêm trọng trị liệu, một bên chỉ một Y Công: “Chỉ cần ngươi thông qua khảo hạch của hắn là có thể tới phụ giúp.”

Y Công kia mới vừa vội tới chiếu cố một người bệnh, nhìn Lăng Tử Tịch, liền nhíu nhíu mi: “Nơi này cũng không phải là nơi người nào cũng có thể đảm đương phụ giúp.”
Nhìn bộ dáng Lăng Tử Tịch xinh đẹp không giống như người hiểu biết về y thuật, nếu hỏi một đã không biết ba cái đưa tới chẳng những vô dụng, còn làm cản trở chứ không giúp được gì.
Nhóm người bệnh ỏe Y quán cũng chú ý tới Lăng Tử Tịch, này vừa thấy liền trầm mê mỹ mạo của Lăng Tử Tịch, tựa như ốm đau đều nhẹ vài phần.
Bất quá, mỹ nhân này thật sự có thể đảm đương phụ giúp y quán sao?
Y Công kia hỏi Lăng Tử Tịch: “Thỉnh ngươi nói ra việc phân biệt hỏa đằng nhuỵ, lưu chi thảo, nham công thảo, mộc bọ ngựa tử, kim quy bối có những ích lợi gì.”
Tức khắc một đám người trong phòng đều nhìn về phía Lăng Tử Tịch.
Nhóm Y Công nhìn Lăng Tử Tịch, lộ ra biểu tình do dự, bọn họ thế nhưng lại không nghĩ tới việc có một cái bình hoa làm đồng liêu, đến lúc đó chẳng những không giảm bớt được áp lực, còn sẽ tăng thêm lượng công việc, nhưng đồng thời bọn họ lại chờ mong Lăng Tử Tịch có thể thông qua khảo hạch, rốt cuộc có người có thể hỗ trợ, lại là đại mỹ nhân, là một sự kiện vui vẻ thoải mái đến cỡ nào a!
Nhóm người bệnh cũng đều có thái độ nghi ngờ, có mỹ nhân có thể chữa bệnh cho bọn họ đương nhiên tốt nhưng, cũng muốn hắn thật sự có hiểu biết về y* mới được a! Ai cũng không nghĩ muốn giao tính mạng giao cho một người dốt đặc cán mai⁽²⁾ a.
(*Y này là y học, trung y,.....!chứ không phải là y chỉ người)
Lăng Tử Tịch nghe Y Công hỏi chuyện, có chút ngốc, những dược liệu đó tên là cái gì, hắn một cái cũng chưa từng nghe qua a!
Nhìn Lăng Tử Tịch không nói gì Y Công kia lộ ra biểu tình quả nhiên như thế.
Mặt khác Y Công cứ việc chờ mong mỹ nhân làm đồng liêu, nhưng cũng không thể nói không thất vọng, Lăng Tử Tịch trả lời không được xem như tình lý bên trong đi.
Người bệnh cũng đều không khỏi cảm thấy có chút tiếc hận.
Giang Oanh ở một bên nhìn Lăng Tử Tịch, lộ ra thần sắc lo lắng.
Lúc này hệ thống ở trong đầu Lăng Tử Tịch thông bố nhiệm vụ mới:
Y quán trước trí nhiệm vụ: Thành công trở thành người phụ giúp trong y quán⁽³⁾.

( khen thưởng 30 điểm tích phân.)
Lăng Tử Tịch có chút phát sầu, hắn thật sự không biết những cái đó là thứ gì, như thế nào trả lời a?
Nhưng hắn thật sự thực cần điểm tích phân! Cũng rất cần tiền!
Trong lúc Lăng Tử Tịch hết đường xoay xở, mọi người lộ ra biểu tình thất vọng, ở thời điểm chủ trị lang trung muốn mở miệng để Lăng Tử Tịch rời đi, Lăng Tử Tịch thấy được sọt tre dược liệu ở bãi bên ngoài y quán.
Những dược liệu đó mỗi loại đều là linh thực ở trên địa cầu mình biết rõ!
Thì ra dược liệu ở nơi này có rất nhiều chỗ giống với linh thực biến dị trên địa cầu, chỉ là thay đổi tên mà thôi!
Vì thế Lăng Tử Tịch đi đến chỗ phía trước dược liệu, hướng mọi người hơi hơi mỉm cười.
**************
*Chú thích cuối chương:
⁽¹⁾Thỏ thỏ thảo: (Tạm thời chưa có thông tin về loại cây này, có lẽ loại cây này là một loại cây không có thực hay là có tên gọi khác - nếu mn biết thì có thể bình luận để editor bổ sung)
⁽²⁾Dốt đặc cán mai là cách nói hình tượng, nhấn mạnh thêm của “dốt đặc”.

“Đặc” chẳng khác nào cái cán mai làm bằng gỗ, tức không biết một tí gì...!Quá ngu dốt, đầu óc đặc như gỗ hoàn toàn không biết một tí gì”
⁽³⁾Người phụ giúp trong y quán: có thể hiểu như là y tá ở bệnh viện (hình như y tá là học chuyên ngành điều dưỡng đúng không nhỉ, mà đến đây mới đánh chú thích là bởi vì thấy hơi sai sai, mà không biết công việc này ở thời xưa là gì nên để nguyên vậy)
(Hết chương 11).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.