Nam Cực Tinh

Chương 30



CHƯƠNG 30:PHIÊN NGOẠI 1 – TIỂU LỤC

Tuyết buổi sớm bay phất phơ, mê mê mông mông.

Gian nhà vốn ẩn thân bên trong bụi cây gieo trồng lộn xộn tựa như một loại trận pháp, hôm nay được bao bọc thêm một tầng tuyết mỏng mảnh, nhìn vào càng thêm hư huyễn, khiến người ta phải hoài nghi là thật hay là ảo.

Bên ngoài hơi nước ẩm ướt dày đặc, nhiệt độ cực thấp, thế nhưng thiếu niên nằm trên giường gỗ bên cửa sổ bất chấp cơn sốt trong người chưa lui, vẫn ra sức nhướn người đẩy cửa sổ, vừa nhìn quanh vừa lẩm bẩm “Thơm quá à…”

Len lỏi qua khe cửa sổ, là mùi hương hoa mai, quẩn quanh chóp mũi, nhẹ hít vào, tâm như được thanh tẩy, khiến người không tự chủ mà đi tìm nơi phát ra mùi hương ấy.

Có lẽ tuyết rơi chưa được bao lâu, trên mặt đất ngoài cửa sổ chỉ tích một lớp rất mỏng, còn loang lổ chút sắc nâu vàng, nhưng thiếu niên dõi mắt tìm kiếm một lúc lâu vẫn chẳng thấy bóng một cây mai nào, ở trong gió lạnh cơ thể có phần không chịu nổi, rụt cổ lại giấu sâu bên trong vạt áo bông, vươn tay ra định đóng cửa sổ.

Đúng lúc đó, một thân ảnh màu tro nhạt chầm chậm lướt qua khóe mắt hắn, nháy mắt thu hút chú ý của hắn.

Đây là nơi chốn cực kỳ vắng lặng tĩnh mịch, vốn có rất ít người đến, kể từ khi hắn đến ở đây, liền cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ thi thoảng bắt gặp một vài vết tích của mấy chú thỏ rừng và nai con lanh lẹ, cho nên thiếu niên bất chợt mỉm cười ngừng động tác đóng cửa sổ, hiếu kỳ ngưng mắt nhìn.

Đó là một nam hài tử gầy gò mặc áo bông màu xám, xem chừng mới mười sáu mười bảy tuổi, đang khom người nhấp nhô trong tuyết, dường như đang tìm gì đó, đi được một bước, lại giậm chân một cái, biểu tình trên mặt càng lúc càng chán nản.

Không quá lâu sau, nam hài tử đã bước đến bên dưới cửa sổ, vừa ngẩng đầu, đối diện với con mắt lúng liếng ý cười của thiếu niên bên trong cửa sổ, lập tức bị dọa cho sợ. “Ngươi đang tìm gì vậy?” Thiếu niên hỏi.

Nam hài tử gãi đầu, nghi hoặc quan sát một chút người trước mặt, được hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ở đây làm gì có người ở, ngươi là ai?”

“Sao ngươi biết ở đây không có người ở? Ngươi thường tới đây à?”

“Đương nhiên, ta rành cả ngọn núi này. Mặc dù mấy tháng nay không tới gian nhà này, nhưng đâu nghe sư phụ bảo có người dọn đến…” Nam hài tử nghiêng đầu, lại ghé sát vào một chút, “Ngươi đến đây ở từ bao giờ?”

Thiếu niên khẽ cười, xòe rộng những ngón tay đã đông lạnh tới cứng ngắc, “Ta vẫn luôn ở đây mà… Có điều ta cũng thấy rất kì quái, trước đây rõ ràng ngươi đâu có thấy được ta, sao hôm nay lại thấy? Theo lý mà nói, con người bình thường, hẳn là không thể thấy được ta…

“…”

Nam hài tử lại bị dọa cho giật thót lần thứ hai, bất giác lui về sau một bước: “Ngươi… Ngươi có ý gì? Chẳng nhẽ ngươi… Ngươi không phải…?”

“Ta sẽ không hại ngươi”, thiếu niên cười xẹt qua một tia đùa bỡn, “Ngươi không cần phải sợ…”

Nam hài tử lại lần nữa quan sát cẩn thận gương mặt thanh tú cùng đường nét nhu hòa của hắn, hơi thả lỏng biểu tình cứng ngắc, “Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là sẽ không hại người… Vây rốt cuộc ngươi là gì? Quỷ à?”

Thiếu niên nhẫn cười, hít vào ngực luồng khí trong trẻo lành lạnh lẩn quất hương hoa mai, nói: “Không, ta không phải quỷ, ta chỉ là một yêu tinh hoa mai thôi”

“Yêu tinh hoa mai? Yêu tinh cây mai?” Nam hài tử hưng phấn mở to hai mắt, vươn ngón tay chỉ, “Chỗ ngoặt bên kia có một khóm mai a!”

“Chỗ ngoặt bên kia?” Con ngươi thiếu niên dõi theo hướng như lời nói, “Ngươi nói rất đúng, đó chính là bản thể của ta”

Nam hài tử chớp mắt không ngừng, đột nhiên nhào đến, “Thảo nào mùi hương ở đây đậm như thế, ngay cả trên người ngươi cũng thơm ngào ngạt. Nhưng mà ta thấy sắc mặt ngươi không được tốt lắm, giống như bị bệnh…”

“Sắc mặt không tốt…” Thiếu niên vỗ má mình, “À, đó là vì ta lạnh”

“Lạnh? Yêu tinh hoa mai cũng sợ lạnh?”

Vẻ mặt thiếu niên đột nhiên trở nên thành thục, nói: “Ai cũng cho rằng hoa mai khinh sương ngạo tuyết, khí khái hiên ngang, nhưng kỳ thực nó cũng chỉ như những loài hoa khác thôi, cũng sợ lạnh… Chỉ có điều, nó biết kiềm chế”

Nam hài tử cái hiểu cái không à một tiếng, nắm lấy bàn tay lạnh băng băng đặt trên bệ cửa sổ của thiếu niên, ủ ấp trong lòng bàn tay mình, “Ngươi chỉ có một mình thôi à?”

“Ừ”. Thiếu niên nghiêng đầu. Lúc này đích thực chỉ có một, chắc lát nữa thúc thúc sẽ trở về.

“Ngươi đã là yêu tinh hoa mai, vậy ngươi có pháp lực không?” Nam hài tử hiếu kỳ hỏi.

Thiếu niên mím môi, gật đầu nói: “Một chút”

“Có… có thể xem một chút không?” Con mắt nam hài lại mở thật to.

Thiếu niên lộ vẻ có chút khó xử.

“Không được à? Không được thì thôi, ngươi đừng để ý”

“Có lẽ có thể thử xem”, bên môi thiếu niên thoảng nét cười nhạn nhạt, “Mới nãy ngươi đang tìm gì?”

“À, tìm tẩu hút thuốc cho sư phụ ta, mấy hôm trước ta mang ra đây đập hạch đào ăn, không biết đánh rơi ở đâu, tìm mãi chẳng được”

“Tẩu hút thuốc trông thế nào?”

“Ừm… gỗ sồi, miệng nhồi thuốc rất lớn, thắt sợi nhung màu xanh đậm, đập hạch đào rất thích…”

Thiếu niên nhắm mắt lại, lát sau chậm rãi mở ra, nói: “Ngươi không cần tìm nữa, sư phụ ngươi đã nhặt lại cái tẩu hút thuốc rồi, nó đang ở trong tay ông ấy”

“Thật hả?” Nam hài tử há mồm tròn vo, “Sao ngươi biết?”

“Pháp lực thôi. Nếu không tin, giờ ngươi đi hỏi sư phục ngươi mà xem”

“Thật là, thế mà sư phụ cũng không chịu nói cho ta, hại ta tìm bao ngày”. Nam hài tử gãi đầu, ngửa mặt nhìn sắc trời, “Không còn sớm nữa, ta cũng phải đi thôi, hôm khác quay lại thăm ngươi”

“Được”. Nụ cười của thiếu niên vẫn dịu dàng điềm đạm như vậy, “Đúng rồi, còn chưa hỏi tên ngươi là gì?”

“Ta là Tô Diễm, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Lục. Ngươi thì sao? Ngươi tên gì?”

Thiếu niên lắc đầu.

“Không có tên à”, nam hài tỏ vẻ thương cảm, “Ta đây đặt cho ngươi một cái tên, ta là Tiểu Lục, vậy ngươi tên là Tiểu Thất nhé”

Thiếu niên không nhịn được bật cười, “Không được đâu Tiểu Lục, ta là yêu tinh hoa mai trăm năm, lớn hơn ngươi bao tuổi, muốn gọi cũng phải gọi là Tiểu Ngũ chứ?”

“Tiểu Ngũ không được, ta có một anh trai song sinh, hắn mới gọi là Tiểu Ngũ, hắn rất tốt, về sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho ngươi biết… Như vậy đi, ta có thể trông thấy ngươi cũng coi như có duyên, ta gọi ngươi là Tiểu Duyên nhé”

Đôi mắt thiếu niên sáng lên lấp lánh, cười gật đầu.

“Ta đi đây, ngươi một mình phải cận thận đấy”. Tiểu Lục hưng chí vẫy tay chào, xoay người chạy huỳnh huỵch đi mất.

Thiếu niên chậm rãi vươn tay đóng cửa sổ, nằm trở lại lên giường, kéo chăn trùm kín tận vai. Có lẽ ở trong không khí lạnh lâu quá, thân thể hơi cứng đờ, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu tăng cao. Ai, mùa đông ngã bệnh thật là phiền phức, lúc tốt lúc xấu, rất khó để khỏi hẳn.

Nằm được chừng nửa canh giờ, cánh cửa vang lên tiếng cót két, có tiếng bước chân nhanh nhẹn truyền đến, dần lại gần.

Thiếu niên hơi nhổm nửa người lên, xoay về phía cửa.

Mặc dù chỉ nghe ra tiếng bước chân của một người, nhưng vào phòng có hai người, người đi trước một thân thanh sam, dáng người cao ráo, dung mạo thanh dật, bởi đã cập trung niên, mi mục càng đượm nét ung dung bình tĩnh, trong ôn nhuận lại ẩn chứa thần thái xán lạn, khiến cho diện mục người đi sau ông ta càng thêm bình thường.

“Thúc thúc, Tiết tiên sinh, hai người đã trở về?” Thiếu niên mỉm cười bắt chuyện.

“Cận Nhi, hôm nay thấy thế nào?” Người mặc thanh sam áp mu bàn tay lên trán thiếu niên xem nhiệt độ, nhíu mày, “Sao lại nóng hơn thế này? Ngực có khó chịu không?”

Thiếu niên lắc đầu, có lẽ là chợt nghĩ đến nam hài tử kia, nhịn không được nhếch khóe môi cười.

“Nam Cận hôm nay hình như đặc biệt vui vẻ?” Tiết tiên sinh nhướn mày, “Ngươi một mình ở trong phòng, có chuyện gì hay hả?”

“Cháu quen được một người rất dễ thương”, Nam Cận mỉm cười nhu hòa, ánh mắt liếc về phía chiếc tẩu hút thuốc bằng gỗ trong tay Tiết tiên sinh, “Còn nhớ mấy hôm trước tiên sinh có nói, không biết đệ tử của tiên sinh lấy tẩu hút thuốc của tiên sinh mang đi đâu làm gì, còn làm rơi trong sân tiên sinh nhặt được…”

Tiết tiên sinh hồ nghi nhìn hắn, “Sao tự dưng nói chuyện này?”

“Bởi vì cháu biết cậu ta lấy đi làm gì. Nhìn kỹ xem, chất gỗ sồi rất cứng, miệng nhồi thuốc lại lớn như vậy, đập hạch đào rất thích hợp đó”

“Đập hạch đào?” Tiết tiên sinh kinh ngạc, bất chợt hiểu ra, “Ngươi gặp Tiểu Lục?”

“Vâng”, Nam Cận gật đầu cười nói, “Còn nói chuyện một lúc nữa. Cậu ta thực sự rất dễ thương…”

Người mặc thanh sam tập trung bắt mạch cho Nam Cận lúc này buông lỏng ngón tay, yêu thương vuốt trán cháu trai, ôn nhu nói: “Cận Nhi, mặc dù Tiểu Lục là người của Giang Bắc, nhưng không phải thúc thúc nói với cháu rồi sao, phải tận lực không để cho ai biết cháu”

Nụ cười bên môi Nam Cận phai nhạt dần, chậm chạp cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cháu biết… Cho nên cháu không nói với cậu ấy cháu là ai…”

Ngón tay ve vuốt trên trán dừng lại, chậm rãi buông xuống, trong giọng nói trầm thấp xen lẫn chút áy náy: “Cận Nhi, thúc thúc cũng biết cháu rất cô đơn, nhưng…”

“Cháu hiểu, thực sự hiểu”, Nam Cận ngẩng đầu, đôi mắt hắc bạch phân minh thập phần bình tĩnh, “Cháu là cháu trai của Giang Bắc Tân Khởi Chi, cháu biết cháu có trách nhiệm trên vai. Cho nên thúc thúc, chú yên tâm, cháu sẽ không làm người thất vọng…”

Tân Khởi Chi vỗ nhẹ mu ban tay thiếu niên, nhìn hắn mỉm cười khích lệ, nhưng mi mắt buông rủ, lại bắt đầu do dự mê man. Lúc này Tiết tiên sinh vẫn lẳng lặng đứng một bên đi đến, dùng âm điệu khô khan nói: “Để Tiểu Lục nhìn thấy ngươi, là ta suy xét không chu toàn. Hài tử kia vẫn thích chạy lung tung, ta cũng không nghiêm khắc quản thúc nó, có điều nếu đã biết nơi Nam Cận ở, ta đi dặn nó từ nay về sau không được tới căn nhà này nữa là được”

“Cái này thì không cần”, Tân Khởi Chi chậm rãi đứng dậy, “Mọi người đều tò mò, ngươi càng không cho nó tới, nó càng muốn tới, huống hồ nó cũng đã gặp Cận Nhi, đến một lần với đến mười lần, cũng không có gì khác”

Bởi vì phương pháp nhất quán của Tân Khởi Chi là hết sức không để ai bắt gặp Nam Cận, cho nên phản ứng lần này của ông có phần ngoài dự đoán của Tiết tiên sinh, nhưng thói quen phục tùng, Tiết tiên sinh cũng không nói thêm gì, chỉ là đuôi mày hơi giật giật, đáp qua loa một chữ “Vâng”.

“Hôm nay dường như lạnh hơn hôm qua, ta điều chỉnh lại đơn thuốc của Cận Nhi một chút, sớm khỏe mới là quan trọng nhất”. Tân Khởi Chi hơi cúi xuống, gập lại góc chăn cho cháu trai, ôn nhu nói, “Cháu nghỉ đi, lát nữa uống thuốc sẽ gọi cháu”

Nam Cận “vâng” một tiếng, rất nghe lời nhắm hai mắt lại. Tân Khởi Chi lại nhẹ nhàng sờ trán hắn, lúc này mới đứng thẳng dậy, cùng Tiết tiên sinh mở cửa ra ngoài.

“Thúc thúc…” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi khe khẽ.

Ngoảnh lại, mỉm cười, “Gì vậy?”

“Cảm ơn chú…”

Tân Khởi Chi không đáp lời, nhẹ nhàng đóng cửa phía sau, thở dài một tiếng chẳng thể nghe ra.

Đứa trẻ này, thực sự quá cô đơn…

Có sự ngầm đồng ý của thúc thúc, Nam Cận biết nam hài tên là Tiểu Lục kia nhất định sẽ lại xuất hiện trước mặt mình lần nữa, nhưng không ngờ lại được gặp lại cậu ta nhanh như vậy.

Buổi sáng ngày hôm sau, ngày vừa mới lên, chỉ mơ màng nghe thúc thúc rời đi, đi xử lý những công việc lớn nhỏ tưởng chừng như vĩnh viễn không bao giờ xử lý hết được của Giang Bắc, không bao lâu sau có tiếng gõ cửa sổ, còn có tiếng gọi rất khẽ, “Tiểu Duyên, Tiểu Duyên?”

Ngồi dậy, choàng áo bông qua vai, đẩy cửa sổ.

“Tiểu Duyên, pháp lực của ngươi thực chuẩn!” Tiểu Lục vừa nhìn thấy hắn, liền vui sướng kêu lên, “Tẩu hút thuốc kia đúng là đã được sư phụ nhặt về, thế mà ông ấy cố tình không để ta nhìn được, tối hôm qua ta hỏi ông ấy, ông ấy còn gõ ta hai cái”

“Thế à? Bị sư phụ gõ…” Nam Cận cười khinh khích, “Bên ngoài lạnh lẽo, có muốn vào đây ngồi không?”

“Hiện tại không vội, chờ ta làm xong việc sẽ vào”

“Làm việc? Ngươi phải làm gì?”

Tiểu Lục nhếch môi cười vui vẻ, nghiêng người, chỉ về sau.

“Ngươi cầm một búi lớn dây thừng như vậy làm gì?”

“Không phải hôm qua ngươi nói lạnh sao? Ta lấy dây thừng quấn quanh cành cây mai… cũng chính là bản thể của ngươi, như vậy có thể ấm hơn một chút không?” Tiểu Lục cao hứng nói xong, trong lúc Nam Cận ngây người, đã xách dây thừng chạy mất.

Từ cửa sổ nơi này, cho dù có nhoài người ra, cũng không thể nhìn thấy khóm mai ở góc ngoặt kia, chỉ có thể nghe thấy tiếng nam hài tử quấn dây thừng thoăn thoắt, thỉnh thoảng, còn có thể nghe ra hai câu hát ngân nga.

Không khí giữa đông rét lạnh, nhưng Nam Cận không đóng cửa sổ, trái lại còn tựa đầu lên bệ cửa sổ, chăm chú lắng nghe tiếng động từ góc khuất đằng kia.

Khoảng nửa canh giờ sau, Tiểu Lục lại chạy về, hào hển thở ra những luồng hơi trắng xóa, mặt hồng hồng, không biết là bởi vừa mới vận động, hay là bởi đông lạnh.

“Ngươi có thấy ấm lên chút nào không?” Nam hài tử dùng ánh mắt tràn trề hi vọng nhìn thiếu niên bên trong.

“Ừ”. Viền môi Nam Cận cong lên, gật đầu, “Rất ấm”

“Chờ tới mùa xuân, ngươi cảm thấy nóng, ta sẽ cởi cho ngươi”

“Được”. Nam Cận vẫy tay với cậu, “Vào phòng đi”

Tiểu Lục vui vẻ nhận lời, trực tiếp bò vào theo đường cửa sổ, xoay người nhảy đến giữa phòng, nhìn xung quanh một chút.

“Những vật dụng này, còn lò sưởi này nữa, những người khác đều không nhìn thấy à?”

“Đúng vậy”

“Sư phụ ta cũng không nhìn thấy. Hôm qua ta hỏi ông ấy rồi, ta hỏi ông ấy mỗi ngày đều đi qua chỗ gian nhà này, có nhìn thấy người ở bên trong không, ông ấy nói là gian nhà trống, làm gì có người…, là ngươi không cho ông ấy nhìn thấy à?”

“Không, người nào có thể nhìn thấy ta, người nào không nhìn thấy, chuyện này không do ta quyết định”. Nam Cận vẻ mặt xa xăm, lại kéo chăn bông trùm kín vai.

Tiểu Lục ngơ ngẩn nhìn hắn, nụ cười trên môi không tự chủ phai nhạt dần, chậm rãi đi tới bên giường Nam Cận, ngồi chồm hổm xuống, nắm tay hắn, “Tiểu Duyên, ngươi đừng thương tâm, nếu hiện tại ta có thể nhìn thấy ngươi, vậy ta có thể chơi cùng ngươi… Chỉ có điều, ta đang được huấn luyện, có thể không phải ngày nào cũng đến được, nhưng lúc nào rảnh nhất định ta sẽ tới, còn có thể mang theo nhiều thứ hay ho cho ngươi nữa, sẽ dạy ngươi chơi, rất nhiều thứ đều là tự tay ta làm đấy… Đúng rồi, ngươi cứ nằm trên giường suốt, có phải là không đi được? Ta làm cho ngươi một cái xe lăn nhé…”

“Không, không cần”, Nam Cận vội nói, “Ta có thể đi, trời ấm lên là có thể đi được. Có điều ta không được rời khỏi gian nhà này quá xa”

“Cái này ta hiểu, bản thể của ngươi ở chỗ này mà. Có điều trước sau gian nhà này đều là đất dốc trống trải, đến mùa xuân, ta làm diều cho ngươi thả!”

Bị tâm tình vui vẻ của Tiểu Lục lây nhiễm, Nam Cận cũng bất giác mỉm cười theo cậu.

Ngày hôm đó, Tiểu Lục ở lại đến tận trưa mới rời đi, hai người trò chuyện về tất cả những gì mà nam hài tử bình thường cảm thấy hứng thú, Tiểu Lục còn bắt chước kiểu cách nói chuyện ngày thường của Tiết tiên sinh cho Nam Cận xem, chọc hắn cười tới không ngồi dậy nổi.

Nam Cận cảm thấy cộng tất cả những tiếng cười mười mấy năm qua của hắn lại, hình như cũng không nhiều bằng một buổi sáng này.

Nhưng cũng chính buổi tối ngày hôm đó, lần đầu tiên trong đời Nam Cận trốn trong chăn khóc không tiếng động, nước mắt cơ hồ thấm đẫm gối đầu.

Sáng ngày hôm sau, ngón tay Tiết tiên sinh lướt qua mặt gối đẫm lệ ấy, không khỏi khẽ thở dài.

Từ ngày non sông chia cắt gia viên tan nát, rất nhiều người đã định là phải hiến tế cuộc sống bình thường vui sướng.

Nam Cận là người như vậy, Tiểu Lục làm sao lại không phải như vậy.

Nam Cận có thể kìm nén tất thảy nước mắt nhỏ xuống vì mình, nhưng nước mắt một đêm này, hắn khóc vì Tiểu Lục.

Sao phải kìm nén, cũng chẳng cách nào kìm nén.

Tiểu Lục là đệ tử được Tiết tiên sinh huấn luyện một mình, nói cách khác, tương lai cậu ta nhất định là Đinh tử đảm đương nhiệm vụ cơ mật, một Đinh tử thời thời khắc khắc làm bạn cùng nguy hiểm.

Khi Tiết tiên sinh bưng bát thuốc đã sắc xong đi vào, Nam Cận dùng đôi mắt sưng phù đối diện với ông: “Người đơn thuần như Tiểu Lục, vì sao phải huấn luyện cậu ta thành Đinh tử?”

Tiết tiên sinh vẻ mặt không đổi, tựa hồ đã sớm biết sẽ phải đối mặt với vấn đề này: “Bởi vì Đinh tử và chiến sĩ không giống nhau, chiến sĩ chỉ cần dũng cảm thiện chiến là được, nhưng Đinh tử không thể có khuôn mẫu cố định, nam, nữ, già, trẻ, xảo quyệt, ngu ngốc, đơn thuần, đa nghi, dũng mãnh, ốm yếu… Tóm lại Nam Cực Tinh cần đủ loại Đinh tử, như vậy mới có thể đáp ứng được mọi loại tình thế phức tạp bất đồng, trong một số tình huống, càng giống như Tiểu Lục, trái lại càng dễ thu được tin tức mà người khác không thu được”

“Nhưng Tiểu Lục quá giàu lòng trắc ẩn, cũng quá dễ tin người, nếu để cậu ta làm Đinh tử, dù nói thế nào cũng quá nguy hiểm!”

“Không một Đinh tử nào an toàn cả. Tiểu Lục tự nguyện gia nhập Nam Cực Tinh, tự biết sẽ không biết đến chữ an toàn. Nam Cận, ngươi là một nam hài tử có trách nhiệm, có nhiệm vụ, Tiểu Lục cũng vậy. Ngươi không nên vì cậu ta thiên chân khả ái mà quên mất điểm này”. Giọng nói Tiết tiên sinh vẫn khô khan đều đều như mọi ngày, khiến cho những lời ông nói càng thêm khắc nghiệt.

Nhưng Nam Cận không thể không thừa nhận, ông nói đúng.

Từ ngày quấn dây thừng khắp cành cây mai, gần như cứ cách một ngày Tiểu Lục lại chạy tới thăm người bằng hữu mới rất mực cô đơn của cậu, mà Nam Cận cũng minh bạch, sở dĩ cậu có thể tới nhiều như vậy, có lẽ là do Tân Khởi Chi cho phép hai người được gặp gỡ, bởi vậy Tiết tiên sinh đã cố gắng điều chỉnh chương trình huấn luyện của Tiểu Lục.

Mùa xuân đến, Tiểu Lục cởi dây thừng quấn trên cây mai, hai người cùng nhau ra sườn núi trước gian nhà thả diều.

Nam Cận đã hoàn toàn khỏi bệnh, ngoài trừ đùa mấy trò nam hài tử thích chơi, bọn họ ngày thường cũng rất nghiêm túc luyện kiếm đấu võ, đương nhiên người thua luôn là Tiểu Lục.

Nhưng hài tử đơn thuần này không hề cảm thấy Nam Cận võ công cao cường như vậy có gì kì lạ, bởi vì hắn là yêu tinh hoa mai a, yêu tinh hoa mai có pháp lực.

Mùa thu cây cỏ nơi sườn núi khô héo hết cả, Tiểu Lục cho Nam Cận xem một lá thư nhà vừa gửi tới, đó là thư anh trai song sinh Tiểu Ngũ của cậu viết.

Tiểu Ngũ nói, hắn sắp trở thành chiến sĩ, thực hiện nhiệm vụ đầu tiên của hắn.

Tiểu Ngũ nói, cộng sự của hắn rất là giảo hoạt, thích gạt người, có điều, cũng không phải quá đáng ghét.

Tiểu Ngũ nói, yêu tinh hoa mai gì đó làm gì có, cho dù có cũng không để người nhìn thấy, cho nên Tiểu Lục bị người ta lừa rồi, giống cộng sự của hắn suốt ngày lừa hắn vậy…

Đọc thư của anh trai, Tiểu Lục vừa chăm chú xem vừa cười nắc nẻ, nhưng cười xong, cậu có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc Tiểu Ngũ chưa gặp ngươi, bằng không sẽ không nghi ngờ ngươi không phải yêu tinh hoa mai, bởi vì dù có nghĩ thế nào, yêu tinh hoa mai nhất định là giống như ngươi , hơn nữa ngươi ở đây lâu như vậy, sư phụ lại chưa bao giờ thấy ngươi, không phải yêu tinh hoa mai thì làm sao lại thế?”

Nam Cận chậm rãi buông rủ mi mắt, nhìn ngón tay mình, một lúc lâu sau mới ngẩng lên, nhỏ nhẹ hỏi: “Ngươi rất nhớ Tiểu Ngũ hả?”

“Ừ”, Tiểu Lục gật đầu thật mạnh, “Rất nhớ hắn, cũng rất lo cho hắn”

Tiểu Lục cũng không nói rõ ràng, bởi vì trong lòng cậu, Tiểu Duyên là yêu tinh hoa mai sống an tĩnh trong núi, cậu không muốn cho hắn biết trần thế hỗn loạn đau khổ bên ngoài.

Nam Cận vẫn vòng tay qua vai Tiểu Lục, hai người tựa đầu bên nhau, không ai nói gì.

Tiểu Lục cũng không biết, giây phút lặng lẳng dựa vào nhau ấy, kỳ thực suy nghĩ của bọn họ đều là thế giới bên ngoài sườn núi cùng gian phòng này, đó là thế giới cuối cùng bọn họ đều phải tiến vào.

Khoảng thời gian có thể nắm tay nhau, bầu bạn bên nhau, chung quy mỗi ngày lại ít đi một ngày.

Thời gian tuần hoàn, mùa đông, Tiểu Lục đắp ba người tuyết thật lớn, chi tiết rất tinh tế. Cậu chỉ vào từng người tuyết nói với Nam Cận: “Đây là ta, đây là Tiểu Ngũ, đây là… Tiểu Duyên!”

Tiểu Ngũ và Tiểu Duyên đắp rất gần nhau, gần như là tay nắm tay, bởi vì “Tiểu Duyên có pháp lực, ở bên Tiểu Ngũ, có thể phù hộ hắn không việc gì!”

Khuôn mặt quanh năm mỉm cười tươi tắn hơi nghiêng nghiêng, dừng lại bên trước người tuyết, ánh mắt lấp loáng hơi nước ươn ướt, nhớ nhung cùng âu lo đều lộ ra hết.

Ba ngày sau, mặt trời ló rạng, người tuyết dần tan, Tiểu Lục vun những đụn tuyết lại, ép cho thật cứng, rồi lại nghiền phẳng, nghiền thành một khối băng, đặt trong chậu. Buổi chiều, băng đã tan thành nước, cậu bưng tới đặt bên cạnh cây mai, tưới lên rễ nó.

Nam Cận nhìn cậu làm một loạt động tác ấy có phần xa xót, ước chi mình thực sự là yêu tinh hoa mai, có pháp lực, có thể bảo vệ tất cả những người mình muốn bảo vệ, thì có dù phải hao kiệt toàn bộ sinh mệnh cũng không hối tiếc.

“Tiểu Duyên, ngươi đừng buồn, mùa đông sang năm, chúng ta lại đắp người tuyết còn lớn hơn nữa!” Tiểu Lục an ủi nắm tay Nam Cận, mỉm cười rạng rỡ.

Nhưng nguyện vọng này, rốt cuộc không thể hoàn thành.

Cuối mùa thu năm sau, thời gian huấn luyện của Tiểu Lục kết thúc, cậu sẽ nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên.

Nam Cận biết tin tức này trước Tiểu Lục.

“Ngày mai cậu ta sẽ tới từ biệt cháu”. Tân tiên sinh nhìn người cháu trai ngồi trước cửa sổ, ánh mắt dịu dàng, “Nếu cháu muốn nói cho cậu ta biết thân phận thực sự, ta đồng ý”

Nam Cận giật mình ngẩng đầu, có phần không thể tin nổi nhìn thúc thúc của mình. Nhưng rất nhanh, ánh sáng trong mắt hắn lại ảm đạm xuống, chậm rãi lắc đầu.

“Cháu quyết định không nói cho cậu ta?”

“Vâng”

“Cháu sợ cậu ta sẽ trách cháu lừa cậu ta?”

“Không”, Nam Cận cắn môi dưới, khống chế biểu tình trên mặt, “Tiểu Lục là một người rất khoan dung, cho dù chân tướng sẽ làm cậu ấy rất bất ngờ, nhưng cậu ấy cũng không nghĩ phải trách cứ ai”

“Vậy thì tại sao? Đứa trẻ ấy chẳng phải là người bạn duy nhất từ trước đến nay của cháu? Cháu thực sự không muốn nói cho cậu ta biết cháu là ai?”

“Cháu là ai…” Lẩm bẩm một câu, ngón tay Nam Cận gạt sợi tóc rủ trước trán, đôi mắt ẩn đằng sau sợi tóc ấy sâu sắc không giống như của một thiếu niên chưa đầy hai mươi, “Đối với Tiểu Lục mà nói, hai năm bên cạnh yêu tinh hoa mai này là vui vẻ nhất, nếu cậu ấy biết cháu là Tân Nam Cận, sẽ không tránh khỏi thêm vào phần ký ức hạnh phúc này chút xót xa… Cậu ấy đã có một người anh trai phải lo lắng, cần gì phải thêm một người khiến cậu ấy lo lắng nữa?…”

Tân tiên sinh yên lặng nhìn đứa trẻ mình đã nhìn nó lớn lên từng ngày, ánh mắt vẫn luôn ưu sầu lại thêm một tầng nặng trĩu, sau một lúc rất lâu, ông mới thở thật dài, nhỏ giọng nói: “Cận Nhi, xin lỗi…”

Bên môi Nam Cận thoảng qua một nét cười chua xót, “Không, người vĩnh viễn không cần nói xin lỗi. Người cũng phải gánh quá nhiều trọng trách nặng nề rồi, là Cận Nhị tự nguyện chia sẻ gánh vác với người”

“Nhưng cháu không biết, ta sở dĩ đồng ý cho cháu và Tiểu Lục qua lại, còn có mục đích khác”

Nam Cận chớp chớp mắt, rồi buông rủ lông mi, “Chuyện này… Thực ra Cận Nhi hiểu…”

“Cháu hiểu?”

“Vâng, thúc thúc tâm tư tinh tế, mỗi một an bài đều kinh qua suy xét cẩn thận chặt chẽ. Suốt hai năm, thúc thúc để cháu và Tiểu Lục tiếp xúc gần gũi nhau, hẳn không phải chỉ bởi vì cháu cô đơn”

Ánh mắt Tân Khởi Chi hơi nhướng lên, lại chậm rãi nhắm lại, không tiếng động thở dài. “Không sai. Trở thành bạn của cháu, Tiểu Lục đích thực là người ta tận lực lựa chọn. Cận Nhi, cháu là đứa trẻ hoàn mỹ, từ nhỏ ta đã gửi gắm vào cháu rất nhiều kỳ vọng, nhưng phương pháp dạy dỗ của ta quá nghiêm khắc, viên ngọc trong cháu được mài giũa quá sáng, người có ánh mắt chỉ nhìn qua đã dễ dàng nhận ra cháu thông minh sáng suốt không giống người thường. Càng là như thế càng khiến kẻ khác đề phòng cháu, đề phòng cháu trái lại trở thành chướng ngại cản trở thành công của cháu”

“Cho nên người tìm Tiểu Lục…”

“Cũng không phải khó khăn lắm, kỳ thực là vô tình phát hiện ra cậu ta. Trên người hài tử này, dường như có một loại khí chất đặc biệt, khiến cho người ta không nghĩ đến đề phòng cảnh giác, không tự chủ mà yêu mến cậu ta, tin tưởng cậu ta, không tạo dựng bất kỳ phòng tuyến nào”

“Đúng vậy, cậu ta chính là người như vậy…” Ánh mắt Nam Cận lướt qua những món đồ chơi tinh xảo tự tay Tiểu Lục làm bày biện trong phòng, trong mắt thoảng qua nét cười, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thản yên tĩnh, “Cho nên, người hi vọng thông qua khoảng thời gian dài ở cùng với Tiểu Lục, cháu có thể lây nhiễm loại khí chất ấy?”

Tân Khởi Chi gật đầu, nắm vai người cháu trai, “Sự lây nhiễm này cũng không phải đơn phương, hai người gần gũi nhau, ảnh hưởng lẫn nhau. Hiện tại ánh mắt, khí chất, vẻ mặt, nụ cười của cháu, so với hai năm trước nhu hòa hơn rất nhiều, đã ngày càng giống một hài tử bình thường”

Nam Cận mím môi, cúi đầu, trong lòng như có cơn đau quặn xé.

Bình thường… Đúng vậy, hắn không thể là một người bình thường, lại phải trông giống một người bình thường, bóc xé bề ngoại và nội tâm, có lẽ bắt đầu từ ngày hôm nay.

“Cận Nhi, cháu ổn chứ?”

“Ổn ạ”. Nam Cận hơi rụt người lại, “Chỉ là… Trời ngày càng lạnh rồi”

Mặc dù cảm giác được hơi lạnh đã bủa vây thân thể, nhưng trên thực tế mùa đông vẫn chưa thực sự kéo về, khóm hoa mai lặng lẽ sinh trưởng nơi góc nhà còn cách thời kỳ ra hoa lâu lắm, chỉ có cành nhánh yên lặng giương mở, tựa như đương tích góp cho hương thơm mai này sẽ nứt toác thoát ra.

Đối diện với Tiểu Lục lưu luyến không rời đến để từ biệt, Nam Cận một đêm không ngủ hai mắt có chút sưng đỏ, nhưng vẫn mỉm cười.

“Ta đã nhờ sư phụ rồi, nếu mùa đông tuyết rơi, ông ấy sẽ thay ta quấn thừng cho cành mai”. Tiểu Lục siết chặt bàn tay Nam Cận, hứa với hắn, “Ta không biết mình phải đi bao lâu, nhưng chỉ cần làm xong chuyện, ta nhất định sẽ trở về đây gặp ngươi”

Nam Cận im lặng một lúc lâu, cuối cùng khẽ đáp một tiếng “Được”.

Nhưng con đường phía trước gian nan, sóng dữ như đao, sắp dấn thân vào tầng tầng lớp lớp sóng to gió lớn hung hiểm ấy, không chỉ có nam hài tử thần tình mơ màng nhưng đôi tay khéo léo, còn có chính bản thân mình gánh trên vai số phận tương lai của mười vạn tướng sĩ Giang Bắc.

Bởi vậy hứa hẹn giờ phút nói lời tạm biệt ấy, mỏng manh tựa như pha lê dễ vỡ, sau khi rời khỏi môi, chạm cũng chẳng đến.

Mấy năm sau, Nam Cận ở bên trong đại trạch Ngư phủ tại kinh thành, nhận được tin Tiểu Lục đã chết.

Tin tức truyền miệng, qua tai tiêu thất. Bóng mây nặng trĩu, bầu trời tuyết nhẹ rơi.

Tuyết rơi suốt một đêm, lại rơi trọn một ngày, tích một tầng dày trong viện, nhưng không còn người đến đắp người tuyết.

Nam Cận ngơ ngẩn nhìn bông tuyết, thân thể đã sớm lạnh ngắt, rõ ràng nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân người nọ, nhưng không muốn động.

Một bàn tay dài rộng đặt lên vai. Ấm áp. Mạnh mẽ. Nhưng Nam Cận gần như là bướng bỉnh ghim chặt đường nhìn, khăng khăng không quay lại.

“Ta biết con chim hoàng yến ngươi rất thích hôm qua đã lạnh chết, nhưng không cần phải khóc cả một ngày”. Lệ Vĩ cau mày, đành phải đi tới phía trước người Nam Cận, trong tay xách một chiếc ***g chim, “Ngươi xem, ta bảo bọn chúng tìm cho ngươi một con giống hệt, bên ngoài còn phủ một lớp bông, sẽ không lạnh chết nữa”

Người nam nhân nói rằng yêu hắn dùng ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mặt hắn, mặc dù không hiểu được, nhưng vẫn hết sức kiên trì khuyên giải hắn: “Được rồi Nam Cận, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa…”

Nam Cận cuối cùng cũng ngẩng lên, hai má hồng hồng, con ngươi ướt lệ càng thêm đen láy trong veo.

Hắn nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.

Có lẽ nam nhân này thực sự yêu hắn, có lẽ ái tình lầm lạc này thực sự nhiệt thành khiến người ta trầm luân, nhưng Lệ Vĩ, nam tử dùng cách của y để yêu mình, có lẽ y vĩnh viễn cũng không thể hiểu được, mình đã mất đi cái gì.

Phụ mẫu, huynh đệ, sơn hà, gia viên, còn có…

Còn có Tiểu Lục.

Quệt khô nước mắt, đứng dậy, ép buộc bản thân hít vào một hơi thật sâu, kìm nén lệ dâng nơi đáy mắt, nhận chiếc ***g chim.

Bên trong ***g chim hoàng yến khe khẽ hót, bên ngoài ***g là bầu trời tuyết phất phơ.

“Cảm ơn ngươi, ta không sao rồi…” Nam Cận đã nói như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.