Nắm Đấm Nho Nhỏ

Chương 10: Chương 10:



Lời kịch của Trương Lai Siêu còn chưa đọc xong, đầu bên kia đã treo điện thoại rồi.
Đào Tinh Úy tưởng chừng như là muốn bùng nổ tại chỗ.
Cô giãy khỏi Vương Thâm, mặt đầy khí thế muốn quyết đấu với người ta, ra sức đấm Trương Lai Siêu mấy quyền, giật điện thoại lại.
Lại gọi điện thoại qua đó, đối phương trực tiếp tắt máy luôn.
Đ*m!
Xong rồi.
Trương Lai Siêu gãi gãi đầu, trốn sau lưng Vương Thâm, nhỏ giọng uy hiếp: “Sư muội, đừng trách chiêu này của sư huynh ác, nếu anh ta thật sự để ý em, quy tắc trò chơi chính là chơi như vậy! Đã hôn em rồi còn không chịu trách nhiệm? Nói không chừng giữa hai người có thể thành hay không, chính là thiếu một người lửa cháy thêm dầu đấy!”
Vương Thâm cũng khó xử nghiêm mặt: “Đúng rồi sư muội…… Siêu tử có rất nhiều kinh nghiệm về phương diện này, em thử nghe cậu ta một lần xem sao.”
Toàn bộ quá trình chỉ có Vưu Bân không có tham gia vào cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.
Đào Tinh Úy muốn khóc mà không có nước mắt, đỡ trán nói: “Anh ấy không có hôn em, là em hôn trộm anh ấy……”
“Cái gì? Vậy anh ta đối với em không có chút ý gì sao?”
Đào Tinh Úy trước điều mấu chốt này lại không có tự tin: “Có lẽ, không có đâu……”
Trương Lai Siêu: “Chuyện này……”
Vương Thâm: “Chuyện này……”
Vưu Bân: “Chuyện này dù sao cũng không liên quan đến anh nhá sư muội.”
……
Hàm dưới của Tần Thận hơi căng chặt, bỏ điện thoại trở vào túi, lần nữa trở về phòng hội nghị mở họp.
Cuộc hội nghị này có liên quan đến phương án trị liệu của một trường hợp bệnh nhân nguy kịch phải thay cột sống vừa mới đưa đến bệnh viện, sở trường chính của Tần Thận chính là phẫu thuật loại này, cho nên đặc biệt mời anh đến cùng thảo luận, trước mặt có vài chuyên gia sau khi nói xong suy nghĩ của mình, vừa vặn đến phiên Tần Thận trình bày quan điểm. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)

Anh vốn đã chuẩn bị một chồng tư liệu, nhưng cuối cùng quan điểm phát ra lại khá ngắn gọn, trong vòng ba phút thì đã nói rõ toàn bộ.
Sau khi nói xong, anh không tham dự vào cuộc thảo luận của chuyên gia, tài liệu cũng không lấy đi, đã rời khỏi phòng hội nghị sớm, rảo bước đi đến phòng bệnh giường mười tám khu điều trị nội trú.
“Cô ấy đâu?”
Hàn Lê đang ở trên giường chơi game, nhìn thấy Tần Thận lạnh mặt đáng sợ đi vào, cả người không khỏi run rẩy, vội nói: “Có người đón cô ấy đi rồi, nói là quay cái gì đó phải rời bệnh viện vài ngày, trước khi cô ấy đi không có thông báo với anh sao bác sĩ Tần?”
Tần Thận xì mũi.
Hàn Lê lại vui vẻ gọi anh lại nói: “Bác sĩ Tần! Tôi nói anh nghe này! Anh có biết thân phận thật sự của Tần Thận là gì không? Cô ấy căn bản không phải bán hoa gì đâu! Tôi cá rằng, nếu tôi nói ra, anh nhất định cũng sẽ không tin đâu!”
“Cậu không cần nói, tôi biết rồi.”
Một câu nói của Tần Thận lập tức chặn ngang lời nói bên miệng của cậu ta trở về.
Hàn Lê nuốt nước miếng, thất bại nằm trở lại: “Vậy được thôi……”
“Chuyện của cô ấy, câu đừng nói lung tung ra ngoài.”
Bỏ lại câu nói mang đầy ý cảnh cáo xong, Tần Thận lập tức vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Bên này, bác sĩ trong phòng hội nghị mới tốp năm tốp ba đi ra.
“Tiểu Tần làm gì đã đi rồi? Đi còn gấp như vậy, có phải bệnh nhân của cậu ấy đột nhiên xảy ra tình huống gì không? Nếu không có, nói đi liền đi, thật là một chút mặt mũi cũng không giữ cho mấy vị chuyên gia.”
Phó chủ nhiệm chủ trì hội nghị vừa từ bệnh viện khác điều đến, không hề hiểu rõ tình hình đồng nghiệp trong khoa, mặt đầy oán giận.
Hạ Hải ở bên cạnh giải thích: “Phó chủ nhiệm chớ đa nghi, người Tần Thận trông thì khó tiếp xúc, nhưng cậu ấy không phải là loại người hay tính toán so đo, hôm nay loại tình huống của cuộc họp này là trường hợp đặt biệt, kỳ thực cậu ấy là một bác sĩ vô cùng tận tụy ai cũng ca ngợi. Lần này tám phần chính là nhịn không được, đang ngồi xổm ở một hố nào đó rồi.”
Lúc đang nói, vài bác sĩ đụng phải thực tập sinh thường ngày hay theo bên cạnh Tần Thận.
Hạ Hải kỳ thực cũng cảm thấy chuyện này có chút bất thường, một giây trước còn khuyên phó chủ nhiệm, giây sau lập tức kéo cậu ta sang một bên vội hỏi: “Thầy của các cậu đi đâu rồi? Chốc nữa đến lượt cậu ta ngồi phòng khám giao ban đấy……”
Thực tập sinh có gì nói đấy: “Vừa rồi ở phòng giám sát lầu một còn nhìn thấy thầy ấy. Nói là có tình huống đột ngột xảy ra, hình như là đang tìm một bệnh nhân……”

……
Hạ Hải và thực tập sinh đến phòng giám sát của khu điều trị nội trú tìm Tần Thận, Tần Thận đang từ phòng giám sát đi ra nặng nề đóng cửa lại.
Rõ ràng vẫn là gương mặt băng lạnh đó, nhưng sao cảm thấy giống như tuyết lỡ thế này.
Hạ Hải gọi anh một tiếng, anh không đáp, trực tiếp đi khỏi.
Lúc người đến gần còn cảm nhận được một loại hàn khí bức người, giống như là vừa từ trong tuyết lở đi ra.
Khiến người ta vô cùng khiếp sợ.
Người đàn ông Hạ Hải này luôn thích bát quái, hơn nữa đối với chuyện của Tần Thận càng bát quái hơn, không khỏi tò mò: “Cậu đoán xem cậu ta rơi mất bảo bối gì, lại có thể bỏ hội nghị nhiều người như vậy một mình đến phòng giám sát tìm?”
Thực tập sinh lắc lắc đầu.
Thế là vốn tìm được Tần Thận sẽ đi ngay, Hạ Hải lại kéo thực tập sinh cùng đi vào nhìn kết quả.
“Vừa rồi bác sĩ Tần đến đây xem gì thế? Chúng tôi là đồng nghiệp của anh ấy, muốn giúp anh ta cùng tìm.”
Chú bảo vệ phụ trách quản lý phòng giám sát ngủ trưa còn chưa tỉnh, thấy lại đến hai người, trong lòng thấy phiền, không theo quy trình, cụp mí mắt trực tiếp mở video vừa thu cho bọn họ xem, sau đó nằm sấp xuống ngủ tiếp.
 
Hình ảnh trên màn hình dừng ở cửa phòng bệnh 609 khu điều trị nội trú, buổi sáng 10:05, chỉ có vài nhân viên y tá đi lại, xem ra không có gì khác thường.
Tiếp theo có ba người đàn ông cao lớn từ phòng bệnh 609 đi ra, trong đó có hai người xách đồ, người còn lại cõng một tiểu nha đầu từ trong phòng bệnh đi ra.
Tiểu nha đầu xem ra rất thân thiết với người đàn ông đó, vừa ghìm cổ, vừa bấm vai.
Người đàn ông thỉnh thoảng cũng duỗi tay khẽ đánh xuống đầu cô gái vài cái, sau khi ầm ĩ tiểu nha đầu hình như mệt rồi, dứt khoát yên tâm nghiêng đầu nằm sấp lên vai người đàn ông.
“Đây chẳng phải là Đào Tinh Úy sao?!! Đ*m!”

Bác sĩ Hạ Hải đã phát hiện ra chuyện gì khủng khiếp rồi.
Thực tập sinh đẩy mắt kính, lập tức dùng thái độ nghiêm túc báo ra tin tức liên quan: “Bệnh nhân giường mười tám gãy xương xương bàn tay số năm, cộng thêm vài chỗ ngoại thương do bị đánh, hôm qua bác sĩ Tần còn để em đưa thuốc đến giường mười tám.”
Hạ Hải liếc nhìn cậu ta một cái: “Điều tôi nói không phải là cái này. Nhưng mà cậu vẫn là đồ đệ ngoan của Tần Thận đấy……”
“Cám ơn lời khen của bác sĩ Hạ, em sẽ tiếp tục cố gắng!”
Hạ Hải kích động nói: “…… Trọng điểm của việc này chính là, trọng điểm là Tần Thận đặc biệt chạy đến phòng giám sát để xem Đào Tinh Úy đấy! Cậu có nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi lúc đi ra của cậu ấy không? Cậu rốt cuộc có hiểu điểm này không? Tôi cảm thấy tình đậu của lão Tần hai mươi tám năm qua đã bị phong ấn, cuối cùng dưới sự chứng kiến và giúp đỡ của tôi nay sắp bắt đầu nở rồi!”
Thực tập sinh có phần xấu hổ: “Chuyện đó…… bác sĩ Hạ, kỳ thực tôi vẫn chưa hiểu lắm.”
“Không nói nữa, tôi phải nhanh chóng nói chuyện này cho em gái tôi biết!”
……
Nơi huấn luyện của đội Quyền Anh Quốc Gia.
“Xem ở đây, chính là địa điểm bình thường đội viên của đội quán quân chúng tôi huấn luyện, đội quán quân trước kia có tám đội viên, việc phân bố hạng nặng căn bản khá đồng đều, bởi vì điều kiện tình huống trước mắt của mỗi vận động viên đều không giống nhau, bình thường huấn luyện viên lập kế hoạch huấn luyện cho chúng tôi cũng khác nhau, giống như dụng cụ huấn luyện căn bản là bao cát này đều phù hợp với từng người.”
Ngô Đại Long khó có lúc đem đồng phục của lĩnh đội đội Quốc gia ra mặc nghiêm chỉnh, đi theo camera, dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn giới thiệu với phóng viên kênh thể thao về tình hình của đội quán quân. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Phóng viên nhìn thấy một bao cát xem ra khá nhỏ, hỏi: “Vậy bao cát này có lẽ là của Đào Tinh Úy nhỉ? Nghe nói hiện tại cô ấy là người nhỏ tuổi nhất trong cả đội quán quân, hơn nữa là nữ quyền thủ duy nhất đúng không?”
Những phóng viên khác đến phỏng vấn đội quán quân đều đặc biệt hứng thú với nữ quyền thủ của đội quán quân, hiện tại trên danh nghĩa tuy Đào Tinh Úy là người của đội nữ, nhưng trong đội vẫn quyết định thêm cô vào tham gia ghi hình phóng sự, bày ra phong cách không giống nữ quyền thủ ngày nay.
Ngô Đại Long mỉm cười: “Cô ấy đúng là nhỏ tuổi nhất, nhưng bình thường cô ấy thích nhất dùng hạng nặng 80 cân, hạng nặng này chỉ dùng để làm nóng thân thể, nhưng đừng xem thường cô ấy, nha đầu này mạnh lắm đấy.”
Để làm nền cho ống kính quay phóng sự, Đào Tinh Úy và tất cả sư huynh dàn hàng đứng cùng một chỗ, tay trái ở trung túi còn lén lút sờ đến điện thoại.
[Bác sĩ Tần, em về nhà bận việc thật đó, đại thọ bảy mươi của ông em muốn chụp ảnh toàn gia đình!]
[Em độc thân! Em đảm bảo không có một lòng hai dạ chân đạp hai thuyền! Em không quen biết người đàn ông gọi điện thoại đó! Đó là tên điên trên đường nhặt được điện thoại của em!]
Trên đây là tin nhắn tối qua Đào Tinh Úy gửi cho Tần Thận, đến nay vẫn nằm ở trạng thái không hồi âm.
Cô lại cúi đầu thở dài một hơi, hiện rõ có chút không còn tinh thần.
Trương Lai Siêu nhón chân, cười trên nỗi đau của người khác đi vỗ vai Đào Tinh Úy, kéo dài giọng nhỏ tiếng nói: “Này, Đào Đào, bác sĩ Tần của em sau đó có để ý đến em chưa?”

Đào Tinh Úy quay đầu dùng ánh mắt giết người nhìn anh, khuỷu tay đánh mạnh lên cổ anh ta, hung thần ác sát: “Mẹ nó đừng đến phiền em! Trương Lai Siêu, sau này em thấy anh một lần sẽ đánh anh một lần!”
Vương Bân ở bên cạnh nhỏ giọng trêu chọc: “Đào Đào, em xác định em có thể đánh lại Siêu tử sao?”
Hạng nặng này cách nhau không chỉ một bậc đâu.
“Đánh không lại còn có thể độc, độc không chết thì thiến bỏ!”
Đào Tinh Úy còn làm một động tác cắt cổ.
Các sư huynh cả đội cười ồ lên, cứ thế không còn căng thẳng nữa.
Camera từ xa quay được màn này, phóng viên cũng nghe tiếng đi qua chụp ảnh.
Đây là chi tiết nhỏ trong cuộc sống do lúc không chú ý mà chụp được, có thể thể hiện phong mạo cao nhất của cả đoàn đội, ghi vào phóng sự cũng coi như là điểm sáng.
“Mọi người có thể cảm nhận được, đội quán quân không hề nghiêm khắc như trong tưởng tượng của chúng ta, ngược lại bầu không khí còn vô cùng sinh động, có thể nói các đội viên đối với tư cách thi đấu lần này rất có lòng tin, chúng tôi cũng hy vọng có thể ở thế vận hội Olympic lần này nhìn thấy bóng hình các bạn bước lên nhận giải.”
Phóng viên lại từ trước camera xoay về phía các đội viên, đưa micro đến: “Làm phiền một chút, có thể hỏi các bạn đang nói chuyện thú vị gì được không? Có thể chia sẻ với chúng tôi không?”
“Tiểu sư muội chúng tôi nhớ đàn ông rồi, còn nói muốn cắt bỏ tiểu jj của sư huynh cô ấy……”
Đào Tinh Úy đen mặt.
Tay của phóng viên cũng hơi run rẩy, cố gắng mỉm cười, đang muốn lấy lại micro cắt bỏ cuộc trò chuyện xấu hổ vừa rồi.
Trương Lai Siêu đứng ở hàng sau, bỗng nhiên xông lên, cả gương mặt chen đến trước camera, kêu to nói: “Bác sĩ Tần anh có đang xem không? Trong lòng tiểu sư muội của chúng tôi đã nhớ nhung anh sáu năm rồi đó! Cầu xin mau đến cưới em ấy về nhà đi……”





 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.