Nắm Đấm Nho Nhỏ

Chương 20: Chương 20:



Sau khi Đào Tinh Úy đóng xửa xong, không để người đàn ông trung niên “mù đường” này ở trong lòng.
Năm phút sau, lúc cô đang chỉnh sửa lại mấy chậu hoa xương rồng bà ở bệ cửa sổ, lúc vô ý nhìn thấy người đàn ông trung niên đó vừa lúc từ hành lang đi ra, chuẩn bị rời khỏi tiểu khu, bước chân vững vàng có hơi hỗn loạn.
Lén lén lút lút.
Trông không giống là một người tốt.
Bất kêt việc to nhỏ, cô đều sẽ thông báo cho Tần Thận, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trò chuyện cùng anh.
Huống chi việc này cô càng nghĩ càng thấy không đúng, thế là Đào Tinh Úy trực tiếp gọi điện thoại qua cho Tần Thận.
Tần Thận bắt máy.
“Alo.”
Đào Tinh Úy hứng thú bừng bừng: “Bác sĩ Tần, vừa rồi có một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đến nhà tìm anh, sau đó lại nói với em ông ấy tìm nhầm rồi, hoang mang rối loan bỏ đi ngay, hành vi cử chỉ của ông chú này trông khá khả nghi, có khi nào là đến nhà trong tiểu khu này trộm đồ không? Bác sĩ Tần anh nói xem em nên trực tiếp xuống lầu bắt ông ta đến đánh một trận, hay là báo cảnh sát đây?”
Tần Thận thoáng im lặng, nói: “Không cần, đó có lẽ là ba tôi.”
Đào Tinh Úy kinh ngạc thiếu chút nữa rơi điện thoại xuống đất.
Thì ra người trung niên vừa rồi, chính là vị ngôi sao sáng trong giới y học giáo sư Tần Phạm Hải trong lời đồn!
“Ba của anh! ! Vậy, vậy chẳng phải là ba chồng tương lai của em sao??!”
Tần Thận: “…… Cúp trước đây.”
Đào Tinh Úy vội mềm mại làm nũng: “Bác sĩ Tần! Khoang cúp đã được không, cả ngày hôm nay em không được nghe giọng nói của anh rồi, anh lừa em về nhà xong rồi bỏ mặc vậy sao? Nói đến tối qua em ngủ ở trên giường của anh rất không ngon, buổi sáng còn một mình chuyển rất nhiều đồ về nhà, anh không muốn xem em đã mua đồ gì sao? Hay là bây giờ chúng ta gọi video một lát nhé? Một chút thôi được không? Rất mau thôi, nhưng nếu chốc nữa anh bận việc, vậy em không làm phiền anh nữa……”
Cô vốn ôm theo lòng vui vẻ đến chỗ anh ở, bây giờ biến thành một mình cô “phòng không nhà trống”.
Nhưng mà cô ở trước mặt Tần Thận làm nũng ra sức kêu thảm, đến nay càng lúc càng muốn gì được nấy rồi.
Tần Thận ở đầu bên kia điện thoại dừng lại hai giây, hỏi một cách bình thản: “Nhưng “ba chồng tương lai” trong miệng em nói đang gọi điện thoại cho tôi đây, tôi có nên nhận hay không nhận?”
Đào Tinh Úy trợn to mắt, không khỏi đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói một câu: “Vậy anh mau nhận đi……”
Ở bên này tự mình gác bỏ điện thoại.
……
Tần Thận cũng mỉm cười nhạt, sau khi giấu ý cười đi mới nhận điện thoại của Tần Phạm Hải.
“Alo, ba.”

Tần Phạm Hải trong điện thoại vẫn còn chưa kịp lấy hơi, ông cụ hoàn hõa rất lâu, hơi thở vẫn còn chút không ổn định lại: “Đã đi ra ngoài mở hội thảo rồi, sao không nói với ba một tiếng? Hôm nay khó có lúc thuận đường đi qua chỗ con, vốn còn muốn lên thăm con đây, không ngờ đến…… cô bé ở trong nhà con, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Bệnh nhân của con.”
“Bệnh nhân? Bây giờ xem bệnh phải đến trong nhà xem rồi sao? Khoang đã, bệnh nhân này, cô ta chắc không phải là người lần chuyến ầm ĩ tai ba đấy chứ……”
Tần Phạm Hải cảm thấy máu toàn thân đều đang tập trung ở trên đầu.
“Phải.”
Quả nhiên.
Cũng may Tần Phạm Hải là người có uy tính danh dự, thấy qua nhiều việc đời.
Sau kinh ngạc, ông vẫn cố gắng bĩnh tĩnh cảm xúc lại, đang muốn lấy ra những lời không biết đã nói bao nhiêu lần để răn dạy quở mắng Tần Thận: Làm bác sĩ không chỉ có y thuận tốt là được, điều quan trọng nhất chính là lòng phải ngay thẳng, lòng phải ngay thẳng, phải có quy tắc. Nghề nghiệp có quy tắc của nghề nghiệp, cái gọi là quy tắc là bao gồm cả việc không thể nảy sinh quan hệ với bệnh nhân mình phụ trách trị liệu, bằng không sẽ dễ bala bala bala……
 
“Cô ấy vừa rồi còn nói điện thoại với con, cô ấy gọi ba là ‘ba chồng’.”
Tần Phạm Hải nghe thấy từ “ba chồng” này, lời dạy dỗ đã đến bên môi không biết sao đã quẳng ra sau đầu, nhớ lại dáng vẻ vừa rồi của cô gái đó, trông có vài phần ngoan ngoãn đáng yêu.
Sau đó ông lại thở dài một hơi, tâm bình khí hòa một chút, lại nghiêm giọng hỏi: “Cô bé này mấy tuổi rồi?”
Trông cô bé còn khá non nớt, con dâu nhất định phải đoan trang biết tự kiềm chế, cho nên tuổi tác cũng phải hợp với con trai, không thể quá nhỏ.
Tần Thận hỏi gì đáp nấy: “Mười tám tuổi lẻ ba tháng.”
Mười tám tuổi……
Tuổi nhỏ cũng không sao, tuổi vợ nhỏ hơn chồng mười mấy tuổi vẫn được, bên cạnh cũng thường thấy chồng già vợ trẻ, không phải là vấn đề lớn, chỉ cần có tri thức hiểu lễ nghĩa là được.
Ông cụ lại lui một bước: “Vậy bây giờ con bé vẫn còn đi học sao?”
“Không. Nghe nói là sau khi tốt nghiệp tiểu học xong, thì không đi học nữa.”
“Vậy bình thường con bé làm công việc gì? Thời đại bây giờ khác rồi, ngay cả y tá tạm thời trong bệnh viện ít nhất cũng tốt nghiệp trường y chính quy, con bé chỉ tốt nghiệp tiểu học……”
Tần Phạm Hải không nói hết nửa câu còn lại.
Bây giờ có tri thức hiểu lễ nghĩa cũng không cưỡng cầu nữa.
Kỳ thực phụ nữ hiền lành đã đủ rồi, có thời gian phụ giúp chồng giáo dục con cái, vẫn có thể châm chước…….

Tần Thận: “Vận động viên quyền anh.”
Tần Phạm Hải: ……
Ngày hôm sau là cuối tuần, Hạ Khê không cần đi làm, bèn đến nhà Tần Thận thăm Đào Tinh Úy.
Vừa vào cửa, Hạ Khê cảm thấy ý thức của nữ chủ nhân Đào Tinh Úy không còn mạnh như trước.
“Cô ngốc vào cửa nhớ bao giày lại nha, dép lê không có nhiều cho cậu, bác sĩ Tần rất ưa sạch sẽ, đừng làm bẩn nhà nha……”
“Ly trà này là của bác sĩ Tần thường hay dùng, đợi đã đợi đã, mình đi lấy một cái ly dùng một lần mới cho cậu!”
“Hạ Khê! Đừng giẫm giày lên sofa, có thể học hỏi mình, đến nhà người ta làm khách phải đoan trang một chút không?”
Trước kia Hạ Khê đến phòng của Đào Tinh Úy, muốn làm sao thì làm, cả hai đều có một tính cách giống nhau đó là lếch thếch.
Nay Đào Tinh Úy đến ở trong nhà bác sĩ này, đã bắt đầu có phần đổi tính rồi: Ngồi phải ngồi ngay ngắn, ăn hoa quả không dùng tay bóc, rửa tay xong còn phải dùng khăn tay lau tay sạch sẽ.
Thế là vẻ mặt của Hạ Khê dần dần hóa đá: “Bác sĩ Tần được hời thật rồi, không chỉ đến lúc đó có thể quăng bỏ một gánh nặng dính người, còn miễn phí mời một dì quét dọn nhà rồi.”
“Đáng ghét. Nếu không có mình, cậu làm sao có thể có may mắn trở thành người phụ nữ thứ hai bước vào chỗ này?”
Hạ Khê liếc trắng mắt: “Ờ, mình thật sự vô cùng may mắn, đều là nhờ phúc của bà cô cậu mới có thể đến tham quan nhà trọ xa hoa như vậy…… nhưng mà, nhà này của Bác sĩ Tần, thật là âm u lạ kỳ.”
Cho dù Đào Tinh Úy thêm rất nhiều cây xanh và cá vàng, vẫn cảm thấy phong cách trang trí của ngôi nhà này xa hoa lạnh lẽo quá mức, khiến người ta ngồi không yên.
Cũng chỉ có Đào Tinh Úy bằng lòng hi sinh vì tình yêu, một mình thể ở chỗ này còn có thể vui vẻ được.
“Nhưng mà, Đào Tinh Úy, mình thật ra mình luôn thấy tò mò, là bởi vì Tần Thận thay cho cậu một miếng băng vệ sinh thôi, cậu liền nhớ nhung anh ta sáu năm đến nay còn yêu đến chết đi sống lại? Vậy khi đó nếu đổi thành dì quản lý ký túc xá dạy cậu thay băng vệ sinh, cậu vẫn không quên tình cảm năm đó mà đồng tính luyến ái đấy chứ?”
Đào Tinh Úy lấy một cái gối ôm ném lên người Hạ Khê, “Cậu không thể lấy một ví dụ dễ nghe một chút hay sao?”
“Lời nói không văn minh nhưng lý lẽ rất chính xác, cậu nói xem phải hay không.”
Đào Tinh Úy nghĩ ngợi, gật gật đầu: “Thật ra thì, sau lần đó mình tiếp tục nằm ở phòng y tế hết một tuần lễ, mình ở trên giường ngây ngốc nhìn anh ấy hết một tuần lễ.”
“Chỉ vậy thôi mà yêu luôn rồi?”
Đào Tinh Úy nhàn nhạt gật gật đầu.
Lại lén cười trộm.
Hạ Khê không tin: “Mình từng nhìn chằm chằm áp-phích của Ngô Ngạn Tổ hết một năm đấy! Bây giờ chẳng lẽ mình cũng ôm ấp tình cảm với Ngô Ngạn Tổ? Gia đình người ta nay khá hạnh phúc mình còn thật tâm chúc phúc cho họ đấy.”

Đào Tinh Úy “hứ” một tiếng: “Vậy là cậu không có duyên với Ngô Ngạn Tổ. Mình với bác sĩ Tần, đã định trước phải ở bên nhau!”
Đào Tinh Úy này không dễ ăn kiêng, đặc biệt là thích ăn cua và đồ lạnh.
Mười hai tuổi có kinh đầu, cô nằm ở phòng y tế hết vài ngày, sư huynh đau lòng cô, còn đặt biệt đưa đến hai con cua lông lớn của hồ Dương Trừng.
Kết quả bị Tần Thận ngăn lại.
“Tình huống đặc thù, không thể ăn hải sản. Sau này cũng vậy.”
“Anh trai, em chia anh một con, được không.”
Cô muốn hối lộ anh, ít nhất mình vẫn còn có thể ăn được một con.
Tần Thận chỉ lạnh lùng nói một câu: “Nếu ăn thì ra ngoài ăn, khi tôi không nhìn thấy.”
Lúc đó Đào Tinh Úy chỉ cao một mét năm, gầy không có bao nhiêu sức lực.
Cô vừa nghe đến lời này, do dự một lúc, lại tủi thân đựng cua trở vào hộp, vừa đựng vừa rơi nước mắt.
Có lẽ đó là lúc cô “yếu đuối nhất trong cuộc đời”, cô từng ở trước mặt Tần Thận khóc một lần, từ đó về sau đứng trước vị anh trai này cô rất dễ khóc, nước mắt một chút đều không đáng giá.
Quyết tâm vứt bỏ cua xong, cô lại lăn trở lại giường ở phòng y tế, mình một nức nở ở đó.
Cũng không biết nức nở bao lâu.
Tần Thận lại đi qua vỗ vai cô, có lẽ là chê cô phiền, anh không làm nghiên cứu được.
“Đừng khóc nữa. Lát nữa em có thể ăn bữa ăn cho vận động viên như bình thường.”
Anh an ủi một cách qua loa như vậy…… có thể khiến cô sụp đổ.
Bữa ăn tiêu chuẩn của vận động viên ở đội quốc gia: Khoai lang, lòng trắng trứng, thịt bò chiên, cà rốt, bắp và cơm tẻ……
Trẻ nhỏ dễ kén ăn, những thứ này đều là thứ ở nhà không không thích ăn nhất.
Tần Thận đen mặt.
Định đổi một nới khác yên tĩnh để thí nghiệm.
Đào Tinh Úy đột nhiên đến móc lấy ngón tay út của anh, “Anh trai, em thật sự không muốn ở trong đội quốc gia nữa, ở đây thật khổ, hơn nữa còn không được ăn kem và bánh bao nhỏ……”
Ăn vặt chính là mạng của tiểu Tinh Úy.
“Trên đời này nào có chuyện gì là không cực khổ mà có thể làm tốt chứ.”
“Vậy, vậy nếu như làm vợ anh thì sao, cũng sẽ rất cực khổ sao?”
Đào Tinh Úy đột nhiên nhảy sang hỏi một vấn đề như vậy, lúc nói chuyện vẫn còn thúc thít, đôi mắt chứa đầy nước, nước mắt nước mũi rơi hết lên mu bàn tay của Tần Thận.
 

Từ khi cô vào đội quốc gia đã nghe nói, vài nữ quyền thủ đều vì chuẩn bị kết hôn, hoặc là sau kết hôn phải chăm lo gia đình mới giải nghệ.
Khi đó cô nghĩ, nếu trèo tường bỏ chạy không thành công, hoặc là cô có thể giống như những tiền bối đó sớm tìm một người kết hơn, sau đó có lý do chính đáng rời khỏi đội quốc gia rồi.
Tần Thận ngẩn người giây lát, giật giật khóe miệng, đáp: “Ừm, cái này không cực khổ.”
Làm vợ anh không thể cực khổ.
Đào Tinh Úy nghe thấy có chuyện “không cực khổ” này hơn nữa xem ra còn không sai, lập tức không khóc nữa, dụi dụi mắt, cười nói: “Vậy anh nhất định đợi em nhé! Đến khi em lớn lên rồi, em sẽ gả cho anh!”
Cô nhớ, Tần Thận rõ ràng đáp một tiếng “ừ” một cách rất nhạt rất nhạt, sau đó anh trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc.
Sau này nhớ lại, Tần Thận lúc đó có lẽ chỉ muốn an ủi mình, để mình đừng phát ra bất kỳ âm thanh nào làm phiền anh làm việc mà thôi.
Mặc kệ như thế nào, giữa bọn họ đã từng có một lời chấp nhận không chính thức như vậy.
“Bác sĩ Tần trước kia còn từng đồng ý với mình, nói sau này sẽ đến cưới mình đấy!”
“Phụt……”
Hạ Khê còn đang cắn hạt dưa, ngay cả vỏ hạt dưa không cẩn thận nuốt hết vào bụng, sặc hai tiếng: “Là đang nằm mơ sao Đào Tinh Úy? Chị em tốt của tôi, bác sĩ Tần người không ở nhà, bây giờ cậu có thể tỉnh lại được rồi……”
Đào Tinh Úy vẫn làm mặt say mê như cũ: “Mình nhớ khi đó anh đã nói, trên đời nào không có việc gì là không cực khổ mà có thể làm được, nhưng làm vợ anh thì không cực khổ.”
Theo sau, cô lại như thiếu nữ hoài xuân than vãn một tiếng.
Sáu năm qua, cô không dám nói kế hoạch “trốn khỏi đội quốc gia” này với bất kỳ người nào, luôn im lặng chôn vùi tận đáy lòng nhiều năm như vậy.
Nhưng theo bước trưởng thành của cô, cô biết đó chỉ là đoạn kịch Tần Thận dùng để dỗ trẻ con mà thôi.
Hừm, bác sĩ Tần thật là xấu, khiến cô nảy sinh hứng thú tận sáu năm trời.
Ngay cả Hạ Khê cũng nhịn không được mà cảm khái: “Không ngờ giấc mộng này của cậu còn viết có đầu có đuôi đấy……”
Giây tiếp theo, cửa nhà được chìa khóa mở ra từ bên ngoài.
Không lường trước được là, Tần Thận xách hành lý và túi công văn dùng khi đi công tác trở lại rồi.
Anh đang thay dép lê ở trước tủ giày, lúc đi qua nhìn thấy Đào Tinh Úy đang ngẩn người trê sofa, cũng hơi ngại ngùng mà dừng lại, trông dáng vẻ có lẽ là ở ngoài cửa chắc đã nghe được một ít đoạn đối thoại của bọn cô.
Thế là, anh thân làm đương sự lại thản nhiên đáp một câu: “Ừm, quả thật tôi từng nói qua. Chỉ là khi đó muốn lừa em thôi.”



 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.