Nắm Đấm Nho Nhỏ

Chương 38: Chương 38:



Hai người đều rơi vào trạng thái không tỉnh táo.
Không khí mờ mịt rét lạnh từng chút từng chút gặm nhấm vào trong môi lưỡi hai người.
Suy cho cùng đây không phải là một nụ hôn nước chảy thành sông, chỉ có một bên tình nguyện, bên đó đều có thể cảm nhận ra bên này có phần miễn cưỡng chống cự.
Tần Thận cố gắng kiềm chế nổi xúc động của bản thân, thả cô ra để Đào Tinh Úy thở lấy hơi, sau đó dần dần thoát khỏi trạng thái hốt hoảng không có sức.
“Bộp” một bạt tay — —
Mặt của Tần Thận có nhiều thêm một dấu tay đỏ.
Anh nghiêng đầu, lại có phần thất ý mà nhìn về phía cô.
Cô cắn răng, nhảy từ trên tủ bếp xuống, tức giận nổi đầy gân xanh: “Ai cho phép anh ……!”
Tần Thận cụp mắt xuống, giữa mày hơi nhíu lại, hít vào một hơi lạnh.
Đột nhiên lại duỗi hai tay ra, ôm cô vào trong lòng.
Bên tai chóp mũi cô phút chốc tràn ngập hơi thở của anh.
“Anh xin lỗi.”
Đào Tinh Úy giơ tay đẩy anh ra, nắm đấm đã vung lên ở giữa không trung: “Anh còn rướn tới nữa……”
Lúc này cô đang ngắm nhìn anh.
Nhìn anh vẫn là bác sĩ Tần nho nhã lạnh lùng của ngày xưa, nhưng nơi đáy mắt có một tia bạc nhược rất nhạt rất nhạt, cùng với nụ hôn dung túng ăn ý của hai bên ở một giây trước đó.
Trước kia ánh mắt của anh không bao giờ có lúc mất tập trung như vậy……
Nhìn vào mắt của anh, cô không biết tại sao lại cảm thấy lòng đau âm ỉ.
Dường như trong một năm này, anh đã trải qua đau khổ gì mà cô không biết.
Tuy biết chuyện này không liên quan đến cô.
Nhưng tại giây phút này, cô không nỡ xuống tay.
Đào Tinh Úy thở hổn hển từng cơn, hốc mắt không hiểu sao lại chua xót.

Cô ngẩng đầu lên, bỗng nhiên hỏi anh một câu: “Anh vì sao từ bỏ công việc.”
Tần Thận đáp một cách thành thật: “Bởi vì em.”
“Bởi vì tôi mà nhất thiết phải từ bỏ công việc sao? Là vận động viên quyền anh không xứng với bác sĩ của bệnh viện lớn các anh sao? Tôi không hiểu.”
Đào Tinh Úy nhịn không được hỏi.
Cô ngược lại cảm thấy lí do từ chức này của anh giống như là một loại kỳ thị trá hình.
Hệt như lúc nhỏ cô bắt đầu đánh quyền, bên cạnh đều có rất nhiều người thân và bạn bè phản đối, nói với cô “con gái không nên chơi những trò này”, “như vậy sẽ không gả được đâu”, “đàn ông không thích con gái có nắm đấm quá cứng”.
Cho nên lúc trùng phùng với anh, cô vì xem trọng anh mà mặt dày giấu nghề nghiệp của mình.
Giống như nữ vận động viên đặc biệt có liên quan đến hạng mục quyền anh, bóng chuyền, bóng đá, cho dù các cô ấy ở trên đấu trường thi đấu thành công đi nữa, một khi nói đến chuyện tình cảm đều dễ dàng có rất nhiều cảm giác lo ngại và tự ti.
Cho nên vận động viên thuộc những loại này bình thường đều sẽ tìm một người hiểu về mình, giúp đỡ đồng đội của mình tìm chồng.
Cô luôn nghi ngờ, Tần Thận cũng nghĩ giống như cô phải không……
Tần Thận cụp mắt nhìn cô, ánh sáng nơi đáy mắt đổ xuống, nghiêm túc giải đáp nghi ngờ của cô: “Bởi vì, anh muốn cách em gần hơn một chút.”
“Ừ, là khá gần rồi.”
Trong lời nói của Đào Tinh Úy có chứa dao: “Bác sĩ Tần, kỹ thuật theo đuổi con gái của anh quá tệ rồi, anh cho rằng chỉ cần gần hơn một chút thì có thể sao?”
Loại khoảng khách này khiến cô không thoải mái, dù sao hai ngày nay cô luôn rơi vào trạng thái buồn bực và ngại ngùng.
Hơn nữa……
“Tôi định ngày mai về lại đội quốc gia rồi! Anh không thể tìm việc gì khác làm ư?”
Tóm lại ở trước mắt cô lươn qua lượn lại càng khiến cô phiền lòng.
Tần Thận mỉm cười rất nhạt, chỉ nói: “Được.”
Đào Tinh Úy cắn răng, giơ ống tay áo lên chùi mạnh môi, sau đó cúi đầu như ăn tươi nuốt sống mà nhanh chóng rửa xong phần bát còn lại, rồi ôm một chậu lớn bát đũa về lại nhà mình.
Cô nói ngày mai về đội quốc gia không phải là lời nói trong lúc nóng giận, buổi chiều lúc ăn lẩu, cô đã đề cập qua với chú Ngô, nói bây giờ tình huống trong nhà không thích hợp để ở, vẫn nên dứt khoát về đội quốc gia trước ba ngày, khôi phục huấn luyện.

Buổi sáng Đào Tinh Úy đã thu dọn đồ đạc xong từ sớm, khóa lại các cửa sổ trong nhà rồi đi kiểm tra lại lần nữa, sau đó kéo hành lý ra ngoài.
Hôm nay bồn hoa dưới lầu trông hình như rộng rãi hơn.
Nhìn kỹ lại, thì ra xe Tần Thận luôn đậu ở đây đã không còn đó nữa.
Tiểu khu này được xây dựng lâu rồi, không có quy hoạch nơi dừng đỗ xe, xe của chủ hộ đều dừng thẳng ở bên cạnh bồn hoa, bình thường trông rất chật chội. Ít đi một chiếc xe rõ ràng rộng rãi hơn.
Đào Tinh Úy vỗ đầu, nghĩ bản thân phải về đội rồi, cần gì quan tâm anh đi đâu.
Cô ngâm nga một bài hát dân gian đi đến cổng tiểu khu, cản lại một chiếc taxi đi đến đội quốc gia.
Ở nhà ăn không ngồi rồi nhiều ngày như vậy, xương cốt đều sắp mục rã cả rồi, vừa nghĩ đến sắp được về đội, cô cảm thấy tâm tình mình tại giờ khắc này bắt đầu sục sôi.
Sau khi xuống xe, vừa bước đến cổng, Thi Minh đi ra đón cô.
Đào Tinh Úy lập tức chạy chậm qua đó, đứng nghỉ ở trước mặt anh: “Huấn luyện viên, chào buổi sáng! Em trở về rồi!”
Thi Minh cởi mũ lưỡi trai xuống, chụp nhẹ lên đầu cô, nói: “Chín giờ rồi không còn sớm nữa, huấn luyện buổi sáng của đội khác kết thúc cả rồi.”
“Em không nghĩ vội về để huấn luyện buổi sáng nha, tính ra bây giờ em vẫn còn trong thời gian nghỉ phép đấy.”
Thi Minh khẽ cười: “Nghỉ phép khỉ gì, bước vào đội quốc gia thì không có nghỉ phép gì hết, em cho rằng em lấy được quán quân Olympic thì có thể công đức viên mãn rồi sao?”
Đào Tinh Úy chớp chớp mắt: “Không phải sao?”
Thi Minh mỉm cười, còn làm mặt nghiêm túc trêu chọc cô: “Lấy trạng thái và thành tích trước kia của em ra mà nói, đến 30 tuổi hãy suy nghĩ đến chuyện giải nghệ đi, trước đó anh đã tính cho em rồi, em miễn cưỡng còn có thể tranh được ba đợt Olympic nữa, năm đợt quán quân cúp vô địch thế giới. Chưa biết chừng sau này còn phải thay đổi hạng mục, hoặc là phái em đi tham gia cuộc thi đấu nào khác. Đừng nản lòng như vậy, dù sao thời gian của vận động viên có thể bị bóc lột cũng là chuyện mười mấy năm nay rồi.”
“Mười mấy năm……”
Đào Tinh Úy cố giữ nụ cười, nhún nhún vai nói: “Huấn luyện viên, vậy đến lúc đó anh đã nghỉ hưu không quản em được nữa phải không?”
Cô đang cười nói anh già.
Thi Minh cầm lấy hành lý của cô, kéo vành mũ của cô xuống đến mũi, nói: “Dù làm không nổi cũng phải gắng làm đến lúc em giải nghệ. Em chết tâm được rồi.”
Miệng thì nói muốn đôn thốc cô lấy nhiều chức quán quân như vậy, Thi Minh vẫn kéo hành lý của cô đến dưới lầu ký túc xá, cho cô thời gian một buổi sáng thu dọn phòng ốc.

Buổi chiều cũng không vội gọi cô đi tập hợp huấn luyện.
Sau khi thu dọn xong đồ đạc, xuống nhà ăn ăn một bữa cơm.
Đào Tinh Úy đi thay ra bộ đồng phục của đội, cột một cái băng đô màu đen, định buổi chiều tiến hành huấn luyện tự do.
Nơi tự do huấn luyện là ở thao trường, chủ yếu là chạy cự li dài và mang nặng chạy, mục đích là thức tỉnh phần thể lực ngủ quên gần một tháng nay.
Bây giờ đã là hạ tuần tháng chín rồi, ánh mặt trời không nóng bức như mặt trời mùa hạ nữa, trong gió còn xen lẫn vào hơi lạnh, chính là thời tiết tốt phù hợp huấn luyện ngoài trời.
“Đào Đào trở lại rồi à?”
“Ừ ừ, trở lại huấn luyện rồi.”
Trên thao trường gặp được một vài đồng đội cũ và lãnh đạo, Đào Tinh Úy đều lễ phép chào hỏi với người ta.
Đổi lại là trước kia, trừ phi cô gặp các sư huynh đệ thân thiết nhất, còn lại đều không giỏi tỏ ra thân thuộc với mọi người. Cho nên ở trong đội nữ và đội nam, danh tiếng của cô luôn không được tốt lắm.
Cộng thêm sau khi cô lấy được quán quân, những đồng đội trước kia không thích cô cũng trở nên coi trọng cô rồi.
Phục hồi thể lực được tiến hành theo tuần tự, luyện được ba tiếng đồng hồ, Đào Tinh Úy định nghỉ ngơi.
Cô buộc áo khoác ở trên eo, lộ ra phần eo rắn chắc lại mềm mại nhỏ nhắn, thuận tay cởi xuống băng đô màu đen, mồ hôi trên trán làm sợi tóc của cô rối bện vào nhau, vung lắc đầu còn có thể thấy mồ hôi rơi xuống.
Cho dù là ở dưới ánh chiều tà của ngày thu, hơi thở thanh xuân mạnh mẽ vẫn chói mắt quá mức.
Cầm điện thoại lên, nhìn thấy trong nhóm của đội quán quân có một thông báo, nói tất cả đội viên nội trước ngày 31 tháng này phải đến phòng y tế hoàn thành kiểm tra sức khỏe, nhưng thời gian kiểm tra sức khỏe là từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.
Loại kiểm tra sức khỏe này của đội quán quân trên cơ bản qua mấy tháng chỉ có làm một lần, trước trận thi đấu lớn mới lặp đi lặp lại nhiều lần, đều là vì có thể hoàn thành xây dựng hồ sơ sức khỏe của vận động viên và theo dõi những thay đổi về thể chất của vận động viên.
Quy trình này nhất thiết phải đi.
Cũng may trình tự kiểm tra sức khỏe mỗi lần không quá phức tạp, chiều cao cân nặng, vòng eo vòng ngực, đo thị lực, nhiều hơn nữa là rút thêm một ống máu là xong rồi, chỉ diễn ra trong vòng mười phút.
Đào Tinh Úy nhìn thời gian, mới bốn giờ, vẫn còn đến kịp.
Dù sau cách thời gian ăn cơm vẫn còn sớm, dứt khoát vòng đến phòng y tế một chuyến làm cho xong quy trình này.
Cô buộc chặt chiếc áo trên eo, đến cửa phòng y tế thì thả túi xuống, giờ này phòng y tế không còn bao nhiêu đội viên.
Đào Tinh Úy gõ cửa, sau đó nghênh ngang đi vào.
“Chị Ngô, em đến kiểm tra sức khỏe đây……”
Ngô Bình là người phụ trách phòng y tế của đội quyền anh quốc gia, cũng là con gái của Ngô Đại Long, tốt nghiệp viện y hoa chính quy, bình thường thường xuyên theo đội quốc gia đi thi đấu làm xử lý khi có nhu cầu cần thiết.
Tính cách của chị khác hoàn toàn với cha chị, đặc biệt dịu dàng, người trong đội quán quân đều đã quá quen thuộc rồi, chẳng khác gì chiến hữu kề vai tác chiến.

Ngô Bình thấy là Đào Tinh Úy, vội nói: “Sao hôm nay đã về đội rồi, kỳ nghỉ của em không phải còn mấy ngày nữa sao?”
Đào Tinh Úy cười hi hi: “Còn không phải là vội đến cho chị làm kiểm tra sức khỏe sao? Tránh cho chị đến lúc đó lại đến làm phiền em.”
Ngô Bình mỉm cười: “Nhưng mà trên tay chị lúc này còn có vài hồ sơ cần viết, em cứ đến trên cái cân đó cân cân nặng với chiều cao trước, chốc nữa sẽ để y đội mới đến của bọn chị rút máu cho em.”
Đào Tinh Úy cứ thế tự mình đứng lên chiếc cân to lớn.
Sau đó lại đi đến bên cạnh lấy phiếu kết quả.
“Sao ở nhà chỉ ăn xong rồi ngủ mà vẫn chỉ có 46 cân…… Quả nhiên vừa thi đấu xong, cân nặng lại sụt nữa rồi.”
Ngô Binh cười nói: “Nếu em không làm tay đấm bốc thì làm nghệ sĩ khá phù hợp, không cần giảm béo để có thể gầy. Bây giờ không phải còn có rất nhiều vận động viên có vẻ ngoài xinh đẹp đều chuyển sang làm minh tinh đó sao, con đường này em đi có lẽ thông.”
Đào Tinh Úy lẩm bẩm: “Em không muốn làm nghệ sĩ đâu, từ sáng đến tối ở trước ống kính cứng nhắc không nhúc nhích, bây giờ bảo em quay video tuyên truyền thôi còn mệt muốn chết.”
Sau khi giao xong giấy báo cáo, Đào Tinh Úy khoác áo lên, chuẩn bị vòng đến gian phòng bên trong phòng y tế để rút máu.
Nơi rút máu cách hai tầng bình phong màu trắng.
Gió thổi qua rèm cửa bên ngoài, bay phần phật trong gió, xem ra trong phòng này không có người.
Đào Tinh Úy nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng ra sau, tiếp tục đi về phía trước, hỏi: “Y đội có ở đây không? Tôi đến rút máu.”
Vừa rồi chị Ngô nói người rút máu hình như là y đội mới đến.
Cũng không biết y đội mới này đã đi đâu, bị lạc đường chăng.
“Có người không?”
“Có người…… không……………”
Khi Đào Tinh Úy nhìn thấy Tần Thận ngồi ở bên bàn phía sau bình phòng, xuýt chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi.
Tần Thận vừa rồi đang hết sức chuyên chú sắp xếp các mẫu máu, gió quá lớn, khiến giọng nói của cô thổi tan đi. Lúc này mới nhìn thấy cô, khóe miệng hơi nhếch lên, lấy một ống tiêm và dây cao su ở bên cạnh lên.
Ngoắc ngoắc tay với cô.
“Qua đây ngồi xuống, anh trai rút máu cho em.”


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.