Ngày tháng trôi qua thật mau, chớp mắt lại đến Thế vận Hội Olympic bốn năm một lần.
Đào Tinh Úy cắn răng chống đỡ đến khi kết thúc kỳ thi đấu, liên tục làm chủ huy chương vàng của hạng mục này.
Lúc Quốc ca lần nữa vang lên ở nhà thi đấu Olympic, vẻ hoạt bát ngây thơ trên mặt Đào Tinh Úy vẫn không hề thay đổi so với bốn năm trước, đứng tại chỗ nhảy lên bụng nhận giải cao nhất, nâng lấy hoa tươi và cúp, mỉm cười xán lạn trước tất cả mọi người trên toàn thế giới.
Giây đầu tiên sau khi lễ trao giải kết thúc, cô được mời đến phòng phỏng vấn trực tiếp của TV5, tiếp nhận phỏng vấn.
“Đào Tinh Úy, chúng tôi đều biết trận thi đấu này đối cô mà nói hoàn toàn không xa lạ nữa, bởi vì đây là lần thứ hai cô đứng trên bục nhận giải cao nhất của Olympic rồi, sao với cô của bốn năm trước, thật sự rất vui khi có thể chứng kiến được khoảnh khắc cô lấy được quán quân lần hai. Tôi muốn hỏi, cô cảm thấy thay đổi lớn nhất trên người cô là gì?”
Đào Tinh Úy chống cằm nghĩ ngợi, nói: “Tôi cảm thấy tôi không có thay đổi gì lớn cả, ông xã tôi và đồng đội bên cạnh tôi trước giờ không nói tôi thay đổi. Nếu như nói có thay đổi gì, thì có lẽ chính là tuổi của tôi lớn rồi, cơ thể cũng cao lên, sau đó bị thương bị bệnh cũng nhiều lên rồi.”
Người dẫn chương trình bị cô chọc cười.
Lời Đào Tinh Úy nói đều là thật, những năm trở lại đây cô rất ít tham gia các hoạt động giải trí, giữ vững tình yêu cuồng nhiệt với quyền anh, nhiệt tình phấn đấu lăn xả vào đánh.
Lòng hăng hái tiến về phía trước và sự ngây thơ luôn làm theo ý mình muốn đều còn, thật sự không có thay đổi.
Nhưng Đào Tinh Úy thân làm một vận động viên quyền anh chuyên nghiệp, thi đấu và huấn luyện không chỉ tham gia nhiều hơn, hao tổn trên cơ thể là điểu không thể thiếu.
Cho dù vận động viên có tư chất thiên bẩm đi chăng nữa, thành tích cuối cùng trên đấu trường thể thao đều phải dựa vào từng giọt mồ hôi đổ ra tạo dựng nên.
Cho nên hai năm nay bả vai và mắt cá chân của cô đều liên tục xuất hiện vấn đề, cần phải dựa vào trị liệu phục hồi trường kỳ mới có thể hoàn toàn khỏe lại. Vẫn may bên cạnh cô luôn có một bác sĩ chuyên nghiệp nhất, bằng không chỉ dựa vào tình trạng cơ thể bị thương ngoài ý muốn trong đoạn thời gian trước của cô, có thể cô đã không chống đỡ được để đến tham gia đợt Olympic này.
Người dẫn chương trình lại ném ra một vấn đề cho Đào Tinh Úy, “Nghe nói đây là kỳ Olympic cuối cùng cô tham gia phải không? Có liên quan đến tin cô muốn giải nghệ đúng không, chúng tôi còn muốn thay những fan hâm mộ quyền anh của cô, muốn cô xác nhận một chút.”
Đào Tinh Úy gật gật đầu.
Cũng là nguyên nhân từ cơ thể, trong đội và cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đưa ra quyết định này.
Sau khi về nước, cô sẽ về đội và cục thể thao làm thủ tục chính thức giải nghệ, lấy được vinh quang nặng trình trịch, vẻ vang trở thành một vận động viên giải nghệ.
Bốn năm qua, với thành tích và hạng mục xuất sắc mà Đào Tinh Úy đạt được, trọng trách đè nặng trên người cô nhiều năm như vậy không còn nặng nề nữa.
Cô cũng muốn cho mình kỳ nghỉ phép dài hạn, trải nghiệm cuộc sống người thường bị cô bỏ sót mười mấy năm.
Người đẫn chương trình: “Vậy đối với quần chúng và các cô cái đấm bốc của Trung Quốc thích cô mà nói, đây xác thực là một chuyện vô cùng đáng tiếc, nhưng tôi nghĩ đối với cuộc sống của cô mà nói, có lẽ là một cuộc chiến hoàn toàn mới, đúng không?”
Đào Tinh Úy mỉm cười, nói một cách thản nhiên: “Đúng vậy, bởi vì trừ đấm bốc, tôi thật sự vẫn còn rất nhiều chuyện muốn học, muốn đi trải nghiệm……”
MC: “Vậy xem ra cô đối với cuộc sống sau khi giải nghệ hình như đã có một vài kế hoạch rồi, có thể chia sẻ một chút với chúng tôi, cụ thể cô muốn làm những chuyện gì không? Sẽ giống như trên mạng đồn là tiền vào giới giải trí phát triển sao?”
Đào Tinh Úy toát mồ hôi, nhiều năm như vậy rồi vẫn thoát không khỏi lời nguyền giới giải trí này.
Mọi người luôn có mong muốn là cô sẽ thường xuyên quay tham gia quay phim hoặc show giải trí, nhưng Đào Tinh Úy lại cứ khư khư không có suy nghĩ này, nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thay đổi.
“Không có không có, rất xin lỗi vẫn nên nói rõ lần nữa với mọi người rằng, người như tôi thật sự không thích hợp với giới giải trí, trước giờ không hề suy nghĩ sẽ phát triển theo hướng này đâu, cám ơn sự yêu mến của mọi người. Nếu như muốn nói kế hoạch được sắp xếp sau khi giải nghệ, thì có lẽ là…… sinh con?”
Đào Tinh Úy chống cằm quanh co rất lâu, mới nói ba chữ này ra khỏi miệng, vừa nói xong, MC và biên đạo máy quay trong phòng đều bật cười.
……
Lúc này Tần Thận tình cờ nhìn thấy đoạn đối thoại trực tiếp này trên TV thì bị sặc ho một tiếng.
Vì nguyên nhân công việc mà ngay trong đêm Đào Tinh Úy tham gia được nửa trận chung kết thì Tần Thận đã bay từ thôn Olympic trở về nước, hai ngày liên tục đều giữ vững trên vị trí công tác, định hôm sau thay ban sẽ bay đi đón cô.
Anh làm xong một cuộc phẫu thuật, đến một phòng bệnh khác kiểm tra phòng thì trùng hợp nhìn thấy màn này trên TV.
“Bác sĩ Tần, bà xã nhỏ của anh ở trên TV nói muốn sinh con cho anh kìa, anh đã xem chưa.”
Hai y tá bên cạnh cũng nhìn thấy màn này thì nói lời trêu chọc.
“Bác sĩ Tần đương nhiên nhìn thấy rồi, vừa rồi còn xem say xưa như vậy, nhìn thì là đang làm việc nhưng ánh mắt đều tập trung vào bà xã nhỏ đấy, ngòi bút ấn xuống lâu như vậy, thực ra là ngoài ngày tháng còn lại chưa viết được chữ nào.”
“Cô nói lãnh đạo bệnh viện cũng thật là không có tình người, rõ ràng biết tình huống của bác sĩ Tần đây, cũng không phải là ca phẫu thuật khó khăn gì, hai ngày này còn bắt anh ấy về làm phẫu thuật……”
Tần Thận vừa đăng ký tình hình bênh trạng của bệnh nhân, vừa cong khóe môi cười.
“Đây là trách nhiệm phải làm, cũng không có gì đáng để oán giận cả. Hơn nữa nhanh thôi, sáng mai còn có một ca phẫu thuật, buổi chiều sẽ đi qua đó đón cô ấy.”
“Bác sĩ Tần anh còn đích thân bay qua đó đón cô ấy sao, mệt biết bao nhiêu, hai ngày nữa anh đến thẳng phi trường đón bà xã nhỏ không được sao?”
Tần Thận, “Đợi kết thúc bế mạc, cô ấy muốn tôi cùng cô ấy ở làng Olympic chơi thêm mấy ngày.”
“Hai người kết hôn nhiều năm như vậy rồi còn lãn mạn như thế, là vì muốn chúc mừng cô ấy giải nghệ du lịch sao? Địa điểm tổ chức Olympic lần này xác thực là nơi thích hợp để du lịch, có nhiều chỗ để chơi, tôi với ông xã của tôi mười mấy năm trước lúc hưởng trăng mật, cũng chọn nơi này đấy.”
Tần Thận cười nhạt, “Ừm, còn là vì kế hoạch tạo người.”
Hai cô y tá: “……”
Ngày thứ ba, đúng tám giờ sáng, Tần Thận như hẹn đến làng Olympic.
Sáng sớm Đào Tinh Úy đã tiễn đồng đội của đội quốc gia về nước, sau đó đứng ở ngoài cửa đợi Tần Thận.
“Anh trai……!”
Trong đám người, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu xám đang đẩy hành lý, thì mặc kệ tất cả xông lên bổ nhào vào lòng anh, treo trên cổ anh giống như con gấu Kaola nhỏ, ôm lấy cổ anh hôn lấy hôn để.
Tính ra cũng chỉ có bốn ngày không gặp, nhưng đoạn thời gian này ở ngoài nước hình như càng trở nên dài dằng dặc.
Nói ra mấy ngày này Đào Tinh Úy một mình đối phó với các loại phỏng vấn của đám phóng viên trong ngoài nước, tham gia hoạt động thể thao, tuy trông cô xử lý những trường hợp này đã có chút thành thạo, nhưng so với đối diện với ống kính khi thi đấu, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Trước Tần Thận đều ở dưới khán đài cùng cô, chỉ cần anh đứng trong phạm vi cô có thể nhìn thấy được, thì cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Nhớ anh rồi?”
Đào Tinh Úy bĩu môi, đôi chân kẹp lấy eo anh, còn cắn lấy tai anh “ừm” một tiếng không chút kiêng dè, sau đó ngẩng đầu nói: “Anh còn chưa khen em lấy được quán quân đấy? Em toàn thắng đấy, anh có xem thi đấu không? Có xem không thế?’
Cho dù người toàn thế giới đều nhìn thấy chiếc huy chương vàng đó của cô, cô cũng muốn nghe anh ở trước mặt khen mình lần nữa.
Tần Thận dưới việc cô mạnh mẽ bán manh như thế, đành phải gật đầu liên tục, đến hôn lên môi cô, “Ừm, xem rồi. Vợ anh thật tài giỏi.”
Anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng lời nói ra giống như đã trải qua xác thực dữ liệu rất có uy tín.
Khen người mà không cần lời lẽ văn hoa, từ miệng anh nói ra càng có thể khiến Đào Tinh Úy vô cùng vui vẻ.
Cô ở trước mặt anh bĩu môi nhỏ, tiếp tục đắc ý: “Vậy anh trai, sau khi anh khen em rồi, chẳng lẽ không có hành động thực tế khác hay sao?”
Cô còn tham lam muốn được khen thưởng khác.
Tần Thận bật cười, chỉ đành kéo trắc nghiệm nhỏ dính người này lên vali, đẩy cô đi.
Đào Tinh Úy còn phối hợp nâng hai chân lên cao, để anh đẩy chạy nhanh về phía cửa.
Vốn người đến phi trường đón là Đào Tinh Úy, cuối cùng người mệt đến đầu đầy mồ hôi lại là Tần Thận.
Thế vận hội Olympic đã kết thúc rồi, nhưng có rất nhiều điểm tham quan ở làng Olympic vẫn chưa tháo dỡ, vẫn còn một vài nơi giành cho nhiều khách du lịch đến thăm.
Ngày đầu tiên Đào Tinh Úy đến thì phải luôn chuẩn bị thi đấu, không có thời gian đi dạo ở những nơi thú vị này, cho đến hôm nay, cô mới có thể cùng Tần Thận đến bên này chỉ đơn giản để vui chơi.
Tần Thận đi phía sau cô, cầm một chiếc máy ảnh, trên đường luôn chụp rất nhiều ảnh cho Đào Tinh Úy.
Đi đến một cửa hàng quà lưu niệm, Đào Tinh Úy lại chạy đến trước những con rối đủ hình đủ dạng lựa chọn.
Tần Thận ở lầu một, nhìn thấy một quyển sổ ghi chú mang phong cách Olympic, bên trên còn in hình ảnh hoạt hình của tất cả những người chiến thắng trong Thế vận hội Olympic này, trong đó trang thứ năm mươi ba chính là Đào Tinh Úy cầm găng tay đấm bốc mở to hai mắt to tròn.
Anh ngầm mỉm cười, sau đó mua quyển sổ đó.
…….
Buổi chiều, Tần Thận dẫn Đào Tinh Úy vào ở trong một khách sạn năm sao đặc sắc nhất bản địa, phòng ngủ hướng biển, chỉ cần mở cửa sổ ra thì có thấy thấy được biển xanh mênh mông bát ngát, khiến người ta cảm thấy tâm tình dễ chịu không gì sánh được.
Trước kia Đào Tinh Úy xuất ngoại thi đấu, đều là ở chung một khách sạn với đội quốc gia.
Đến đây rồi, cô mới lần nữa cảm giác được đây thật sự là đến nghỉ phép du lịch đi chơi.
Huấn luyện ngày thường của vận động viên không phải ai cũng lý giải được. Vì huấn luyện, Đào Tnh Úy thậm chí bỏ qua cơ hội hưởng trăng mật với Tần Thận.
Nói như vậy, lần này sau khi giải nghệ, mới coi như là trăng mật trên danh nghĩa.
Cô thoải mái nằm trên giường mềm, ôm lấy gối đầu có chút ngại ngùng, nói: “Sao lại đưa em đến khách sạn tốt như vậy ở? Woa, nơi này thật đẹp! Anh trai anh nhìn kìa, thật là đẹp……”
Tần Thận không nói gì.
Cô không nghe được trong phòng này có tiếng động của một gnuoiwf khác.
Cô ngơ ngác, vội lấy gối đầu xuống bỏ sang một bên thì nhìn thấy Tần Thận đang nằm bên cạnh mình, đôi mắt quyến rũ đang nhìn mình.
Trái cổ của anh lăn lên lăn xuống, khóe mắt lộ ra một chút cực kỳ xảo quyệt mẫn cảm.
“Như vậy khá có bầu không khí.”
Đào Tinh Úy bưng mặt xấu hổ cười: “Bầu không khí……. gì ạ.”
Tần Thận biết cô lại bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn, duỗi tay ra kéo cô vào lòng, dán chặt vào ngực mình.
Đào Tinh Úy sớm đã quen thuộc mùi vị trên người anh, lăn vào lòng anh cọ vài cái, rồi dứt khoát nằm trong khuỷu tay anh.
“Tặng em một món quà nhỏ trước. Món quà nhỏ khen thưởng em lấy được quán quân Olympic, cũng là quà tặng cho sinh nhật của em.”
Tần Thận đưa quyển sổ nhỏ đến trước mặt cô.
Qua sáng tinh mơ hôm nay, vừa vặn là sinh nhật của Đào Tinh Úy, nếu tính theo giờ Bắc Kinh thì bây giờ đã là sinh nhật 24 tuổi của cô rồi.
Đào Tinh Úy ngơ ngác, tỉ mỉ xem quyển sổ nhỏ đó, mới phát hiện bên trên còn có hình ảnh hoạt hình của mình, không khỏi kinh ngạc.
“Anh trai, người này là em sao?”
“Đúng vậy.”
“Em nào có đáng yêu như vậy……”
“Em đáng yêu hơn em ấy nữa.”
Tần Thận hà một hơi, lại cắn vành tay của cô hôn.
Đào Tinh Úy cảm thấy ngứa, trốn tới trốn lui, cầm lấy quyển sổ đó luôn miệng xin tha, Tần Thận mới bỏ qua cho cô.
Cô ôm quyển số đó nhìn tỉ mỉ một lần, lại ôm lấy eo Tần Thận, bĩu môi nói: “Sinh nhật em anh chỉ tặng em cái này thôi sao……”
Đào Tinh Úy đương nhiên rất thích quyển sổ này, nắm ngoái sinh nhật Đào Tinh Úy, Tần Thận còn đặc biệt mua một câu lạc bộ quyền anh cho cô, cả câu lạc bộ đều là của Đào Tinh Úy cô.
Hôm đó Tần Thận còn mời các sư huynh sư đệ trong đội quốc gia của cô đến câu lạc bộ đánh quyền, ầm ĩ vô cùng lớn.
So với món quà đó, món quà năm nay có nhẹ quá không.
“Năm nay, năm nay là năm tuổi của em sao?”
Tần Thận mỉm cười, làm mặt nghiêm túc nói với cô: “Ừm, năm nay kinh tế của anh có hạn, chỉ tặng em cái này thôi.”
Đào Tinh Úy gật gật đầu, còn thật sự tin.
Cô nắm quyển sổ đó, ôm chặt vào lòng, cười một cách thỏa mãn nói: “Thế này cũng tốt lắm rồi! Em thích! Chỉ cần là anh trai tặng, em đều thích!”
Tần Thận thấy cô mỗi lúc mỗi khác, cảm thấy khá buồn cười, lại đến hôn cô, được một lúc thì lấy ở sau lưng ra một chiếc bút máy đưa cho cô.
Đào Tinh Úy ngơ ngác. “…… Chiếc bút máy này chẳng lẽ cũng là anh tặng cho em sao?”
Cô cầm chiếc bút máy đó nhìn một hồi, phát hiện có chỗ không đúng, “Không đúng nha, chiếc bút này không phải bình thường anh hay đem theo bên người để dùng sao? Anh xem, trong đây còn có mực nữa này! Anh đừng có lừa em!”
“Chiếc bút này không phải tặng em, mà là để em bây giờ dùng để viết chữ.”
Cô ngập ngừng, “Viết cái gì? Viết ở đâu ạ?”
Cô lại nhìn sang quyển sổ anh cho mình, vẫn có chút không hiểu.
Tần Thận duỗi ngón tay thon dài, mở quyển sổ đó ra, bên trong hiện ra một vài lưới ô vuông rất nhỏ.
“Quyển sổ này là dùng để ghi lại kế hoạch và sắp xếp của em.”
Anh giơ tay bao chặt bàn tay cô, chỉ lên ô vuông trống bên trên, dịu dàng giới thiệu: “Em xem, ở chỗ này thì có thể viết ra thứ tự tất cả những điều em muốn làm, để làm mục tiêu mới sau khi em giải nghệ, bên cạnh là cột ghi chú. Sau đó, những việc em viết trong đây, anh sẽ giúp em cùng em hoàn thành.”
Đây mới là món quà sinh nhật chân chính anh tặng cô.
Tần Thận chỉ có trải qua việc bầu bạn với quá trình trưởng thành của vận động viên, mới biết cuộc sống mỗi ngày của vận động viên lại đơn điệu và lặp đi lặp lại đến như vậy.
Phần lớn vận động viên sau khi giải nghệ, một khi rời khỏi vòng huấn luyện gò bó và nghiêm khắc như vậy, sẽ cảm thấy được thả lỏng trong một thời gian, nhưng sau một thời gian thả lỏng, có lẽ là càng cảm thấy mờ mịt — — Chính là giống như đại đa số học sinh thi Đại học vậy.
Nhưng đối với học sinh thi đại học mà nói, họ chỉ bỏ thời gian phấn đấu một hai năm mà thôi, còn đối với vận động viên, họ cực khổ ít nhất cũng mười năm mười mấy năm.
Một khi trật khỏi đường ray, muốn tìm mục tiêu mới trong đời, tìm được trạng thái cuộc sống phù hợp nhất với mình, sống sao cho tốt, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Vì vậy anh nghĩ, trước khi cô cảm thấy mù mịt, trên đường bầu bạn giúp cô tìm được tương lai phù hợp nhất cũng là một chuyện rất quan trọng.
Đào Tinh Úy ngây người một lúc, mới tỉnh táo lại biết ý anh nói là gì.
Nhưng cô không ngờ được Tần Thận lại vì cô suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thân làm một vận động viên mới giải nghệ, là có rất nhiều việc phải làm, cũng có nhiều điều không rõ, xác thực cô phải ghi nhớ từng việc và từ từ đi hoàn thành chúng.
Đột nhiên cô bắt đầu hứng thú, quay đầu ra sức hôn Tần Thận một cái, sau đó ôm quyển sổ nằm bò trên giường, cầm bút báy lên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
“Ngồi xe việt dã, nhảy bungee, nhảy dù…… Còn có xe đạp địa hình!”
“Sau đó thì, đi Trùng Khánh ăn một lần lẩu chính tông…… Ăn đậu phụ thúi Thiệu Hưng, đi Hàng Châu ăn cá giấm Tây Hồ, đi Mông Cổ ăn cừu nướng nguyên con!”
“Hmm…… Em còn muốn đi học khiêu vũ, chính là loại hip-hop vô cùng ngầu, đội mũ sắt có thể ở trên đất xoay rất nhiều vòng ấy! Em còn muốn học đàn dương cần, tuy tay em hơi ngắn nhưng em cảm thấy những người đàn dương cầm trên TV đều rất nho nhã rất đẹp, em muốn học!”
Cô vừa đọc vừa viết vào quyển sổ.
“Còn có, đúng rồi đúng rồi! Thi lái xe, em nhất định phải bỏ thời giant hi đậu bằng lái, nếu không thi nghe nói càng ngày càng khó thi đấy! Nếu biết trước kia anh tặng em chiếc xe em còn luôn không có lái đấy, không thể lãng phí được!”
“Em còn muốn đi đến hiện trường xem concert! Cụ thể là nhóm nhạc nào thì em vẫn chưa nghĩ xong, em cũng không đặc biệt thích ca sĩ nào, dù sao cứ ghi chú trước đã!”
“Em muốn, tận tay làm một bàn thức ăn cho người nhà, tuy em làm thức ăn không ngon…… Ưm, nhưng em muốn ba mẹ sẽ bao dung em một chút! Cứ ghi chú lại!”
“Em còn muốn nuôi một con chó, anh trai anh biết không, lúc nhỏ trong nhà em có nuôi một con chó tên A Hoàng rất ngoan, sau đó A Hoàng mất đi, em bận huấn luyện không có thời gian nuôi chó, cho nên vẫn luôn muốn tìm một con về nuôi, cũng gọi là A Hoàng!”
“Những nguyện vọng này có quá nông cạn không? Em phải nghĩ ra một kế hoạch nhìn xa trông rộng, dẫu sau sau này vẫn cần phải có công việc kiếm tiền ăn cơm. Đúng rồi, em muốn đi Hiệp hội quyền anh hoặc là ở lại đội quốc gia làm việc, cho dù không làm huấn luyện viên nữa, nhưng vẫn muốn vì quyền anh Trung Quốc cống hiến càng nhiều!”
Cô luôn luôn nhìn Tần Thận cười hi hi.
Tần Thận cũng gật đầu, giảo giảo mồm, tỏ ý cô cứ viết một cách mạnh dạn vào.
Trong này có một số việc anh luôn muốn sau này dẫn Đào Tinh Úy đi làm, có một số việc…… anh cũng chưa từng thử qua, nhưng anh sẽ vì cô gắng sức mà làm, cùng cô làm thử những điều mới mẻ trong cuộc sống.
Đào Tinh Úy vắt óc suy nghĩ, lại viết vào một dòng là muốn đến trường Đại học tiếp tục học.
Cô nghĩ ngợi, lại cảm thấy điều này không mấy thực tế, bèn lấy bút máy gạch bỏ.
“Sao gạch bỏ dòng này?”
Đào Tinh Úy bĩu môi, “Lâu rồi em không đi học, tuy nói có thể báo danh đi thi đại học, hơn nữa vận động viên sau khi giải nghệ thi đại học cũng có chính sách phúc lợi, nhưng em cảm thấy điều này không thực tế lắm, trong việc học em không có thiên phú gì, bỏ đi bỏ đi, em dứt khoát đổi sang cái khác vậy……”
Tần Thận lấy bút trong tay cô, viết lại dòng đó lần nữa.
“Thử xem sao, không sao cả. Học tập sợ nhất chính là không có tự tin, mặc kệ như thế nào, anh sẽ giúp em, đừng sợ.”
Đào Tinh Úy nhìn anh, trong lòng cảm thấy có sức mạnh, cũng cười gật gật đầu, “Vâng ạ!”
Trong nhà có một học bá, nghĩ lại cô xác thực không có gì phải sợ cả.
Nửa tiếng trôi qua, cô đưa những điều mình viết xong cho Tần Thận “xem lại và sửa chữa”.
Tần Thận ngậm cười lật xem, từ trang đầu tiên nghiêm túc xem đến trang cuối cùng.
Anh bỗng nhiên nhíu mày, biểu cảm có hơi nghiêm túc.
“Làm sao vậy anh trai? Anh cảm thấy những điều này không thực tế phải không? Hay là xóa bỏ được rồi, em cảm thấy những chuyện này quả thật quá nhiều, nếu anh thật sự cùng em làm xong, chắc anh không cần làm việc mất……”
Tần Thận khẽ cười, nói: “Việc nhiều thì không sợ, những điều như muốn ăn muốn chơi, anh đều có thể dùng thời gian nửa tháng cùng em hoàn thành, như vậy là hơn một nửa tâm nguyện được hoàn thành rồi. Tuy nhiên đợi sau khi ăn xong chơi xong, chúng ta trở lại làm phong phú bản thân, học khiêu vũ và dương cầm, trong nhà cũng có thể nuôi chó. Sau khi anh tan tầm, anh đều có thể ở trong nhà phụ đạo cho em thi thử, không sao cả. Chỉ là……”
“Chỉ là cái gì?”
Giọng nói của Tần Thận văng vẳng sát bên tai cô, giọng nói đầy quyến rũ.
“Chỉ là có phải em đã bỏ sót một chuyện rồi không? Em suy nghĩ kỹ lại xem?”
Đào Tinh Úy lấy quyển sổ qua tỉ mỉ kiểm tra lại một lần, “Ơ, em bỏ sót chuyện gì sao? Hình như không có mà, đây đều là những việc em nghĩ lâu lắm mới nghĩ ra được đấy, tạm thời…… có lẽ là không có chuyện gì khác muốn làm nữa. Bằng không anh giúp em nghĩ đi?”
Cô xác thực không bỏ sót gì cả.
Những chuyện này không chỉ là cô muốn làm sau khi giải nghệ, một trong số đó thậm chí đều là nguyện vọng thuở bé của cô, đều lấy ra giao cho Tần Thận giúp đỡ cùng thực hiện.
Cô còn nghĩ bản thân viết nhiều như vậy, có khi quá tham lam liên lụy khiến Tần Thận mệt hay không.
Không ngờ anh lại nói bản thân bỏ sót một việc?
Tần Thận cười trêu chọc: “Hôm qua em ở trước người dân toàn quốc nói những gì? Sao lại không nhớ viết vào trong đây?”
Theo lý mà nói việc này có lẽ là quan trọng nhất, bằng không tối qua Đào Tinh Úy cũng không không giả vờ suy nghĩ, chuyện khác thì không nghĩ đến, sâu trong ý thức chỉ nghĩ đến duy nhất chuyện đó.
Sau đó, nụ cười của Đào Tinh Úy dần dần cứng nhắc……
“Chậc, cái đó sao, em cảm thấy, coi như là em ở trên TV nói nhảm đi, khi đó em chưa suy nghĩ thì đã nói ra rồi……”
“Nhưng anh cho là thật đấy, nhân dân cả nước có lẽ cũng cho là thật đấy.”
Xác thực, tối qua đội giục baby trên weibo sau một thời gian yên tĩnh rất lâu, lại bắt đầu ở dưới weibo Đào Tinh Úy rục rịch ngóc đầu dậy, top mười bình luận đều đang giục baby.
Đào Tinh Úy thấp giọng lẩm bẩm: “Hơn nữa nếu đem việc đó xếp vào đây, vậy những việc khác muốn làm đều phải đẩy về sau rồi……”
Cô đang muốn làm như không có chuyện gì mà tháo chạy, lại bị Tần Thận tóm trở lại.
Mất một lúc cô mới phát giác được, áo trên đã không cánh mà bay.
Tiếp sau đó……
“Chuyện này em không cần lo lắng. Hôm nay chúng ta bắt đầu cố gắng, không làm chậm trễ tiến trình của những việc khác đâu.”
Đào Tinh Úy còn chưa kịp biện giải, giọng nói đã bị Tần Thận nuốt hết.
Người đàn ông này bình thường trông nho nhã là thế, nhưng không ngờ lúc này, chỉ có Đào Tinh Úy biết anh là con sói hoang từ đầu đến đuôi.
Giày vò được một nửa, nắng chiều bên ngoài đang dần dần buông xuống, biển lớn ngoài cửa sổ được phản chiếu thành một loại màu sắc vàng tươi lộng lẫy, đẹp không sao tả xiết.
Ánh vàng trong trẻo trên nước biển chiếu rọi qua đây, thông qua tầng tầng lớp lớp rèm cửa, chiếu vào trong căn phòng quyến rũ này.
Nhưng cô không biết là, khi ánh nắng chiếu lên gương mặt đỏ ửng của cô, mới có thể lộ ra một mặt đẹp đẽ nhất của ánh vàng này.
Dần dần, ánh mắt mê ly của Đào Tinh Úy bị ánh nắng dịu dàng xoẹt một đường, sóng lòng cũng bắt đầu dập dờn theo.
Nhưng ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở trên người mình, cô lại càng nhíu chặt mày, không kiềm chế được mà thấp giọng rên một tiếng.
Tần Thận cúi đầu hôn cô, dây dưa mà nồng nhiệt, không khí lãng mạn xung quanh lại theo hơi thở dồn dập của người đàn ông này càng trở nên nông nhiệt như lửa.
“Đào Tinh Úy, cả đời này em chỉ có thể là người nằm trong lòng bàn tay anh thôi……”
Nghe thấy anh triền miên tuyên thệ lời sâu sắc, trong đầu cô bỗng nhiên lướt qua cảnh lúc vừa mới vào khách sạn, Tần Thận nói một câu với cô: “Như vậy khá có bầu không khí.”