Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 140: ★ Kết Tóc Giao Bôi ★ – Kết Thúc –





Lúc chọn giờ lành, vốn dĩ nên tìm Khâm Thiên Giám, nhưng Nhan Pháp Cổ ra sức xung phong nhận việc, muốn để cho hắn làm.
Trong lòng Chúc Bắc Hà có chút chần chừ, vì Khương Dương hay nói tên đạo sĩ rởm Nhan Pháp Cổ này toàn tính bậy, hơn nữa theo lệ thường là nên để Khâm Thiên Giám tính.

Nhưng lần này, Khương Dương và Bệ hạ đều hết lòng đề cử Nhan Pháp Cổ, bảo hắn tính chuẩn lắm.

Chúc Bắc Hà cũng đành bán tín bán nghi mà nghe theo.
Cả đời lần đầu tiên được ông bạn già và Bệ hạ tán thành bản chức đạo sĩ, lúc ấy Nhan Pháp Cổ cảm động tới tung bay lệ già, quyết tâm nhất định phải tính ra một thời gian cát tường “bất ly bất khí, thiên thọ hằng xương*” cho Thái tử và chất nữ Chúc gia.
*Ngụ ý: bên nhau không rời không bỏ, sống lâu trăm tuổi, mãi mãi hạnh phúc bình an
Vì thế, tính ra ngày cuối hạ hai mươi ba tháng tám.
Chúc Bắc Hà không đi lại được, nên Bệ hạ ban đại ân điển, cho tổ chức lễ cưới tại Chúc phủ, chỉ làm theo hình thức náo nhiệt như gia đình bình thường, để xung thật nhiều hỉ cho Chúc Bắc Hà.
Thái tử Cố Chiêu tới Vị Ương Cung từ sáng sớm, quỳ gối trên chủ điện Vị Ương Cung, xin huấn* từ Bệ hạ. (*huấn: khuyên răn, dạy bảo)
Trong Vị Ương Cung cũng không có người ngoài, Cố Liệt kéo Địch Kỳ Dã cùng ngồi trên long vị, hai cha con đều vẻ mặt đương nhiên, Địch Kỳ Dã ngẩng đầu nhìn nóc cung điện, thôi vậy.
Hôm nay, Cố Liệt cười ôn hoà, nhìn Địch Kỳ Dã, rồi mới bắt đầu dặn dò khuyên răn Cố Chiêu.
Đầu tiên nói: “Vạn dặm giang sơn này, mấy vạn người dân sinh sống, giữa người với người có thể gặp gỡ lẫn nhau, thật sự rất rất hiếm, nên quý trọng và giữ gìn bằng cả tấm lòng.

Vi phụ và Định Quốc Hầu bầu bạn nhiều năm, quen biết nhạc phụ con từ thuở hàn vi, bọn họ có thể đi cùng Quả nhân đến ngày hôm nay, là phúc khí của Quả nhân.

Bản thân con thích cô nương Chúc gia, hôm nay con sắp theo mong ước cưới con bé về làm vợ.

Đây là mối nhân duyên trời định, cũng là hạnh phúc mà con cần trân trọng, phải đối xử với con bé thật tốt.”
Cố Chiêu cười ngượng ngùng, nhất bái nghe huấn, đáp tiếng vâng.
Lại nói: “Nam tử thành gia lập nghiệp, sau khi cưới vợ sẽ là chủ một gia đình, sau này Chiêu Nhi càng cần phải chăm chỉ hơn nữa, gánh vác trách nhiệm của Thái tử và gia chủ, mới đủ để có thể trở thành chỗ dựa cho thê tử, trở thành người kế nghiệp giang sơn mai sau.

Trước nay con vẫn luôn hiểu, vi phụ biết lòng con thông thấu, cũng không răn dạy nhiều lời.”
Cố Chiêu nhị bái nghe huấn, nghiêm túc nói “Con hiểu”.
Cuối cùng, Cố Liệt bước xuống chủ vị, vươn tay vỗ đầu nhi tử, hoà nhã nói: “Con ngoan của ta, đã lớn thành chi lan ngọc thụ, cầu được vợ hiền, huệ chất lan tâm.

Hôm nay nguyệt viên hoa hảo, nguyện từ nay về sau, con ta và vợ hiền chi lan mậu thiên tái, cầm sắt nhạc bách niên.”*
*Chi lan mậu thiên tái, cầm sắt nhạc bách niên: ngụ ý chúc hai người mãi mãi tốt đẹp, vợ chồng hoà thuận hạnh phúc trăm năm
Cố Chiêu tam bái, nhịn xuống nước mắt nói: “Tạ phụ vương.”
Sau đó lại bái một lạy với Địch Kỳ Dã trên chủ vị.
Cố Chiêu hoảng hốt cảm thấy dường như bản thân đang đứng ở khe suối Quỷ Cốc, hai con người tựa như thần tiên cứu hắn từ tay lão ác quỷ, tính mạng và tất cả những gì đời này hắn có được, đều là hai người ban tặng cho hắn.

Ơn đã khó báo, những yêu thương tình cảm sâu nặng những năm qua, lại càng khó đền đáp.


Cố Chiêu lần thứ hai âm thầm thề, đời này tuyệt đối sẽ không khiến phụ vương và Định Quốc Hầu phải thất vọng.
Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, cũng nói: “Bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão.”
Cố Chiêu trịnh trọng bái một lạy.
Cố Liệt vỗ vai hắn: “Đi thôi.”
Thiên niên lang nay dáng người đã cao ngất trịnh trọng đứng lên, hắn mặc hỉ phục màu đỏ thẫm càng tôn lên một gương mặt anh tuấn, hắn cúi người hành lễ với cha mẹ, từng bước rời đi.
Cố Liệt và Địch Kỳ Dã ở Vị Ương Cung nghe Cố Chiêu đi theo tiếng nhạc mừng đón dâu vô cùng náo nhiệt.
Cố Chiêu phải tới Chúc phủ nghênh thú Chúc Nhạn Hồ, sau khi nghênh đến phủ Thái tử, hai người còn phải vào cung bái kiến Bệ hạ, rồi mới xuất cung tới Chúc phủ tham gia tiệc cưới.
Dân chúng kinh thành chen chúc ra tới đón hỉ, bị kinh vệ cẩn thận ngăn ở hai bên đường, Thái tử cưỡi con ngựa cao lớn, anh anh tuấn tuấn tới Chúc phủ đón dâu, phía sau cẩn thận nâng theo sính lễ nghi thức, cẩm y cận vệ hộ tống hai bên, một chuỗi những chàng trai trẻ sáng láng, khiến dân chúng kinh thành cảm thấy thật bổ mắt.
Nhạc mừng dần dần theo Cố Chiêu rời cung đi xa.
Khi nhạc mừng còn đang réo rắt bên tai, Cố Liệt nhìn về phía Địch Kỳ Dã, lại hỏi: “Khi nào tướng quân gả cho ta?”
Hôm nay hai người bọn họ cũng mặc lễ phục, Cố Liệt lúc nào cũng mặc màu xanh đen của Sở Cố, hiếm khi mặc long bào màu minh hoàng, trông càng uy nghiêm hơn một chút so với bình thường, nhưng ngày đại hỉ hắn lại cười ôn hoà, gương mặt như ngọc, đẹp hơn cả tân lang.
Lễ phục của Địch Kỳ Dã là do Cố Liệt lựa chọn hình thức và cấu tạo, không khác nhiều lắm so với bào phục chính thức của Định Quốc Hầu, dựa theo phẩm cấp vẫn là màu trắng, chỉ may thêm một lớp lụa mỏng manh màu vàng kim, nhìn thoáng qua vừa như màu minh hoàng lại vừa như màu trắng, không thấy rõ hoa văn hoả phượng bắt lang thêu chìm bằng tơ trắng bên dưới, ngay cả bản thân Địch Kỳ Dã cũng chưa phát hiện ra.
Địch Kỳ Dã vẫn đáp như cũ: “Sao không phải ngươi gả cho ta?”
Nói xong câu ấy, tự hắn nhấp môi cười, Cố Liệt cũng cười rộ lên, vẫn tiếp lời như thế: “Ta gả, vậy Định Quốc Hầu chuẩn bị bao giờ tới cưới đây?”
Sống chung mười mấy năm còn bao giờ tới cưới, Địch Kỳ Dã cười nói: “Chọn ngày không bằng được ngày, hôm nay luôn đi.”
Cố Liệt lập tức nắm tay Địch Kỳ Dã: “Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, Định Quốc Hầu không được lật lọng đâu nhé.”
Địch Kỳ Dã gật đầu: “Ta giống người lật lọng sao?”
*
Nghe cận vệ miêu tả, của hồi môn Chúc gia chuẩn bị cho Chúc Nhạn Hồ đã được coi là phong phú, cộng thêm trang sức mà một đội thúc bá như Định Quốc Hầu, Thừa tướng và Nhan đại nhân tặng thêm, thật là đại gả vô cùng rạng rỡ, thanh thế thập lý hồng trang, khiến cho dân chúng kinh thành thoả mãn náo nhiệt một phen.
Nghe nói lúc Thái tử bước vào đại môn Chúc phủ, Chúc Hàn Giang cố tình gây khó dễ cho cậu em rể này một hồi, hỏi một câu Thái tử đáp một câu, hỏi hơn mười câu, tất cả Thái tử đều trả lời đúng, nhưng anh hai vợ này vẫn không bỏ cuộc không buông tha, kết quả cuối cùng bị Dung Toại phân ưu cho chủ tử dứt khoát khiêng đi mất, làm bá tánh trên đường cười phá lên ào ào.
Gần trưa, Thái tử và Thái tử phi tiến vào Vị Ương Cung yết kiến Bệ hạ.
Biết trong tiệc cưới hai người cũng sẽ không ăn được bao nhiêu, thân thể Chúc Nhạn Hồ lại yếu ớt, nên Cố Liệt không nói nhiều, để cho hai đứa nhỏ sang thiên điện nghỉ ngơi, sau đó sai Nguyên Bảo bưng chè chuẩn bị từ sáng sớm lên, bảo hai người ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi hẵng đi.
Chúc Nhạn Hồ giờ mới biết Bệ hạ và Thái tử chung sống giống gia đình bình dân đến vậy, một đôi mắt linh hoạt nhìn Bệ hạ múc chè cho Định Quốc Hầu, Định Quốc Hầu muốn thêm đá vụn, Bệ hạ không cho, hai vị gia trưởng kì kèo với nhau.

Chúc Nhạn Hồ nhìn về phía Cố Chiêu, Cố Chiêu cười cười, Chúc Nhạn Hồ đỏ mặt, cũng cười theo.
Khôi phục tinh thần rồi, Thái tử và Thái tử phi bái biệt Bệ hạ và Định Quốc Hầu, tới Chúc phủ thực hiện lễ hợp cẩn.
Đây là đại ân Bệ hạ ban cho Chúc gia, thậm chí là đã vượt qua cả lễ nghi, bởi vậy Thái tử phi hành lễ đặc biệt trịnh trọng, bái nhiều hơn Thái tử ba lạy.

Nữ nhi thông minh hiểu lễ nghĩa như vậy, thật là khiến người ta yêu mến.
Chờ tân lang tân nương dắt tay nhau đi rồi, Cố Liệt nói với Địch Kỳ Dã: “Chờ lát nữa chúng ta tới Chúc phủ uống ly rượu mừng.”
Biết hôm nay Cố Liệt rất vui vẻ, Địch Kỳ Dã cũng không cảm thấy có gì không tốt, nghe theo ý của hắn.
Thái tử đại hôn, người chủ hôn là Thừa tướng Khương Dương, người xướng lễ cũng không phải hỉ nương, mà là Công Bộ thượng Nhan đại nhân, người một lòng nhớ thương Khâm Thiên Giám của chúng ta.


Người ngồi bên dưới chờ uống rượu mừng, không phải trọng thần thì là nhân tài mới nổi, nói chung khắp sảnh đường đều là quý nhân.
Hôm nay, Chúc Bắc Hà cực kỳ có tinh thần, không chỉ có thể ngồi dậy, mà thậm chí còn có thể tự mình đến hỉ đường.
Hắn và Chúc phu nhân ngồi ngay ngắn trên cao đường, tận mắt nhìn thấy nữ nhi và rể hiền Thái tử đã bái thiên địa kết thành phu thê, dưới sự chủ trì của ông bạn tốt Khương Dương.

Hắn vui mừng mà rơi lệ, bị Khương Dương và Nhan Pháp Cổ thay nhau khuyên nhủ.
Thái tử đang chuẩn bị hộ tống Thái tử phi về hậu đường, rồi ra ngoài tiếp khách, liền nghe thấy cận vệ ở ngoài cửa đồng loạt quỳ xuống hô lên: “Tham kiến Bệ hạ, tham kiến Định Quốc Hầu!”
Mọi người đang định quỳ xuống hành lễ, Nguyên Bảo đã trước tiên tiến vào, thấy Chúc Bắc Hà còn gắng sức muốn đứng lên, vội vàng nói: “Bệ hạ có chỉ, hỉ sự gia đình, các khanh miễn lễ miễn quỳ.”
Dứt lời, Cố Liệt và Địch Kỳ Dã vào tới, cận vệ đã bày thêm ghê dựa ở bàn trên cùng, Cố Liệt đi tới bên Chúc Bắc Hà trước, quân thần chúc mừng lẫn nhau, rồi mới ngồi xuống cạnh Định Quốc Hầu ở bàn trên, cười nói với mọi người: “Không cần câu nệ, ngày đại hỉ của con ta, Quả nhân đến uống ly rượu mừng.”
Vì thế mọi người lại bắt đầu cười nói, nhưng dù sao cũng có Bệ hạ ở đây, tém lại chút vẫn tốt hơn.
Địch Kỳ Dã đưa Cố Liệt một ánh mắt chê cười, Cố Liệt đáp lại một ánh mắt mang theo chút tủi thân, Địch Kỳ Dã gắp đũa rau cho hắn, bảo hắn đừng có làm ra vẻ.
Hoàn toàn không ngờ tới cha mẹ sẽ xuất cung đến uống rượu mừng của mình, lòng Cố Chiêu tràn đầy vui sướng, thấp giọng nói với Chúc Nhạn Hồ bên dưới lớp khan voan đỏ, hai người chầm chậm bước qua, lại bái ba lạy với Cố Liệt và Định Quốc Hầu, coi như bù lại lễ thành thân mới rồi.
Tiếp theo Cố Chiêu đưa Chúc Nhạn Hồ về hậu đường, ra tiếp đãi khách khứa tiệc rượu, Cố Liệt và Địch Kỳ Dã được hắn kính rượu, sau đó, Cố Liệt chậm rãi tâm sự cùng Chúc Bắc Hà.
Địch Kỳ Dã qua bàn của đám Mục Liêm, Khương Duyên và Ngao Nhất Tùng ngồi một lát.

Kết quả bị mấy hậu sinh gan lớn túm lấy kính rượu, Dung Toại kính rượu xong mới đi, Trác Tuấn Lang và Chúc Hàn Giang đã tới, cung kính mời Định Quốc Hầu uống ly rượu.

Trác Tuấn Lang là bạn thân của Lan Duyên Chi, Chúc Hàn Giang lại là anh hai vợ Cố Chiêu vừa mới đắc tội, Địch Kỳ Dã nể tình uống nửa ly, đặt ngang ly rượu xuống, mọi người thức thời, không lại tới quấy rầy hắn nữa.
Ngao Nhất Tùng là Lại Bộ Thượng thư, ở trước mặt người khác phải tỏ ra lão luyện thành thục một chút, không thể nói chuyện tuỳ tâm với tướng quân, Mục Liêm không có cái băn khoăn đó, hắn hỏi liên miên từ hôm nay sư phụ có vui không, bao giờ về nhà ở, nói hoa Khương Duyên trồng trong hoa viên phủ Định Quốc Hầu đều nở rồi, sư phụ còn không về ngắm thì héo hết mất.
Hiện tại Khương Duyên đã nửa từ chức, chuyện quan trọng như Thái tử thành thân này, hắn giao cho Trang Tuý làm, đây cũng là ý của Bệ hạ, để sớm ngày rèn luyện Phó Chỉ huy sứ thành Chính Chỉ huy sứ.

Vậy nên lúc Khương Duyên ngồi trong bàn tiệc, Trang Tuý còn đang vất vả trực ở bên ngoài.
Địch Kỳ Dã vỗ vỗ đầu Mục Liêm, nói qua hai ngày nữa sẽ về.
Mục Liêm lại hỏi, qua hai ngày là bao lâu cơ?
Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, đang định trả lời, thì một bàn tay nắm lấy bả vai hắn, ngẩng đầu nhìn, là Bệ hạ nhà hắn.
Cố Liệt cười cười: “Có chuyện gì vội vàng không? Để sau rồi nói, Quả nhân và Định Quốc Hầu còn có văn kiện mật cần xem, phải đi trước.”
Mọi người sôi nổi cảm thán Bệ hạ trăm công ngàn việc, Định Quốc Hầu cũng vất vả vì nước, trụ chống trời của Đại Sở thật là không dễ dàng không dễ dàng nha.
Trong sự tán dương của quần chúng, Thái tử tiễn cha và mẹ tới cửa Chúc phủ, quỳ xuống trước cửa, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy ngự giá của Bệ hạ nữa, mới đứng dậy.
*
Trở lại tẩm điện Vị Ương Cung, Địch Kỳ Dã vừa định trêu Cố Liệt, thì thấy Cố Liệt vào thư phòng nhỏ, cẩn thận đến lạ mà nâng chiếc chén tịnh tuyết hồng mai tổ phụ Lan gia tặng quay trở lại.
Địch Kỳ Dã khó hiểu: “Lấy ra làm gì?”
Nguyên Bảo bày đuốc hoa, mấy đĩa trái cây, một bình rượu và một đôi ly long phượng lên bàn trong tẩm điện.
Cố Liệt thắp lên đuốc hoa, đặt chiếc chén tịnh tuyết hồng mai giữa hai cây đuốc.
Nguyên Bảo thổi tắt ánh nến lớn nhỏ gần quanh bọn họ trong tẩm điện, hành đại lễ bái một lạy với hai người, rồi lui ra ngoài.

Cố Liệt ôm lấy tướng quân nhà hắn, gương mặt ôn nhu hỏi: “Có đuốc hoa, quả mừng, lễ trưởng bối ban, lễ nghi đã đầy đủ, ngươi và ta đều ở đây.

Nếu tướng quân đã đồng ý hôm nay nghênh thú Quả nhân, vậy nên uống chén rượu giao bôi với Quả nhân chứ?”
Hoá ra hôm ấy Cố Liệt có vẻ hy vọng hắn giữ lại chiếc chén ngọc này, là vì chuyện này, Địch Kỳ Dã lại một lần nữa cảm thấy sự đi một bước tính trăm bước của người này đã tới mức thần kỳ rồi, có chút buồn cười, nhưng nhiều hơn nữa là yêu thích và đau lòng chẳng nói nên lời.

Thế nên hắn càng dựa sát vào lòng Cố Liệt, một chốc không nói.
Trong Vị Ương Cung, tầng tầng lớp lớp rèm che đều là màu lục lam thẫm, xa xa trong tẩm điện có ánh nến chiếu sáng ngời, mà bên cạnh bọn họ, chỉ có ánh nến cao cao màu minh hoàng của đuốc hoa, ấm áp chiếu lên rèm che trên bức tường màu trắng, mang đến một phần tĩnh lặng và bình yên khác với thường ngày.
Bọn họ đều không thích náo nhiệt, uống rượu giao bôi trong tẩm điện như thế này, cũng vừa vặn thích hợp.
Cố Liệt lại dỗ dành người trong lòng ngực: “Cắt tóc cho ngươi được không?”
Địch Kỳ Dã cũng không cho là thật, nhưng lại thấy Cố Liệt bảo hắn đứng lên, rồi thật sự đi lấy một chiếc kéo Địch Kỳ Dã chưa từng nhìn thấy, chiếc kéo đó ngoài phần đầu lưỡi kéo, bộ phận còn lại đều được quấn lên từng vòng tơ hồng san sát thật dày.
Vừa mới cầm lên, Cố Liệt bất chợt nói: “Sai thứ tự mất rồi.”
Vì thế hắn lại dắt Địch Kỳ Dã ngồi lên đùi mình, ngay trong ánh nến của đuốc hoa, lấy một phần tóc dài của Địch Kỳ Dã, rồi lấy ra một phần của mình, ghép lại với nhau, dùng tơ hồng thắt lại một đầu, rồi tết thành bím tóc từ trên xuống dưới, cuối cùng dùng tơ hồng cẩn thận buộc chặt phần đuôi.
Lúc làm những việc này, Cố Liệt nghiêm túc tỉ mỉ tựa như đang xử lý chính sự, Địch Kỳ Dã dựa vào lòng hắn, tầm mắt dừng trên tay hắn, an tĩnh ngắm nhìn.
Vốn dĩ màu tóc của Cố Liệt đen hơn một chút, nhưng tóc của hai người tết lại với nhau như vậy, cũng không nhìn ra được sự khác biệt, giống như là mái tóc của một người.
Sau đó Cố Liệt cầm lấy chiếc kéo một nửa đỏ một nửa đen đó, cắt xuống đoạn tóc tết ấy, cất vào chiếc hộp chuẩn bị sẵn, giải thích cho tướng quân nhà hắn: “Đây gọi là kết tóc.

Là kết tóc trong ‘Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi*.”
*Trích Biệt thi kỳ 2 – Tô Vũ: Kết tốc nên vợ chồng, ân ái không chút nghi ngờ lẫn nhau
Địch Kỳ Dã cúi đầu hôn hắn.
Một lúc lâu sau, Cố Liệt lại lấy sợi dây tơ hồng thật dài còn thừa lại, buộc một đầu lên cổ tay mình, buộc một đầu lên cổ tay Địch Kỳ Dã, đều thắt nút chết.
Cố Liệt nói: “Sáng mai mới được cắt, sau khi cắt trên cổ tay ta và người đều sẽ có một chiếc vòng tơ hồng, trong vòng bảy ngày không được phép cởi ra.”
Dứt lời Cố Liệt dẫn hắn đứng lên, tơ hồng buộc lấy giữa hai người, Cố Liệt nắm tay Địch Kỳ Dã đi tới bên bàn, nhấc lên bình rượu màu đỏ san hô, lần lượt rót đầy đôi ly long phượng.
Cố Liệt đưa một ly cho Địch Kỳ Dã, cười nói: “Vừa rồi là kết tóc, hiện tại là giao bôi, nửa ly tự mình uống, nửa ly đổi cho nhau uống.

Kết tóc giao bôi, hôn lễ đã hoàn thành, quãng đời còn lại mai sau, chúng ta sống chung một chăn chết chung một mộ.”
Cố Liệt nâng chiếc ly của mình chạm nhẹ lên ly của Địch Kỳ Dã, hỏi: “Thiên địa ở trên, lễ trưởng bối ban ở trước, ý của ngươi ra sao?”
Địch Kỳ Dã uống nửa ly rượu, nửa ly còn lại, đi theo hướng dẫn của Cố Liệt, vòng qua tay hắn, rót vào miệng Cố Liệt, mà nửa ly rượu của Cố Liệt, cũng chảy xuống yết hầu hắn.
Nghi thức hoàn thành, chẳng còn ai để ý đến ly long phượng kia nữa, hai chiếc ly lăn xuống mặt đất, cũng may trong tẩm điện đã trải một lớp nỉ nhung mỏng nhẹ để chiếu cố Định Quốc Hầu mới đầu thu đã bắt đầu sợ lạnh.

Hai chiếc ly lăn đụng vào nhau, vang lên một tiếng lanh canh.
Lúc theo Cố Liệt ngã lên giường, Địch Kỳ Dã nhìn tơ hồng giữa hai người càng ngày càng gần, rồi bàn tay buộc tơ hồng của Cố Liệt cầm hai cổ tay hắn đặt lên nhau, ghì chặt xuống.
Đôi hoa chúc vẫn đang cháy, càng cháy tim lửa lại càng dài, ngọn lửa cũng càng cao càng thêm sáng ngời, sáp nến hoà tan tràn ra mép nến tròn, uốn lượn ra từng dải sáp mịt mờ trên thân đuốc.
Thi thoảng ánh nến bùng lên, tiếng nổ lách tách nhỏ bé ấy, bị tiếng vang lúc nặng lúc nhẹ bao phủ, nghe không rõ.
Giữa cái cảm giác gần như chết chìm, Địch Kỳ Dã bỗng nhiên ý thức được, tình yêu của con người đang ôm lấy mình, thật giống như thiên la địa võng bủa vây đan nên từ vô số sợi tơ hồng.
Vì thế hắn bước tới tự chui đầu vào lưới, đón nhận nhiệt tình mà sinh tử cũng chẳng đổi thay của người ấy.
Ánh mặt trời sắp hửng, đôi hoa chúc đó cuối cùng đã sắp châm cạn.
Trong dư quang lay động, tơ hồng buộc chặt giữa cổ tay của hai người đang dựa sát vào nhau ngủ, hẵng còn chưa tỉnh.
Bọn họ không cần vội vã tỉnh lại.
Bọn họ còn có thể nắm tay vượt qua năm tháng dài lâu còn lại.
*

Mùa thu năm Sở Sơ thứ mười lăm, Bệ hạ khâm điểm Công Bộ Thượng thư Nhan Pháp Cổ từ nhiệm, lập tức đi Tần Châu, tu tạo Vương lăng cho Bệ hạ.
Bên trong chiếc hộp gỗ Nhan Pháp Cổ mang theo lúc rời kinh ấy, cất một đoạn tơ hồng kết tóc.
Năm Sở Sơ thứ mười tám, ám lăng* hoàn thành, Nhan Pháp Cổ bái một lạy trong địa cung nơi hai người hợp táng, đặt hộp gỗ vào trong. (*ám lăng: lăng mộ bí mật)
Năm Sở Sơ thứ mười chin, Vương lăng hoàn thành, Nhan Pháp Cổ và thê là Nhan Nghiêm thị có công tu lăng, Bệ hạ trọng thưởng.
Cố Liệt đã ra ý chỉ ban thưởng cho Nhan Pháp Cổ và Nghiêm Lục Oánh, quay đầu trông thấy Địch Kỳ Dã lại bị tiểu vương tôn ôm chân, tiểu vương tôn vừa lòng cắn lấy quần áo Địch Kỳ Dã nghiến răng, miệng còn y y nha nha muốn nói chuyện với Địch Kỳ Dã.
Mà Địch Kỳ Dã đứng cứng đờ tại chỗ như thể bị điểm huyệt.
Cố Liệt bật cười thành tiếng.
Vạn dặm giang sơn, nhân gian khói lửa, sinh tiền tử hậu, đều mãi cùng quân.
—————————————————
Lời tác giả: Bệ hạ khống chế route tình cảm loading 100%~
—————————————————
Lời editor: Chương cuối rồi, tâm sự hơi dài chút ha
Đầu tiên phải tự tung hoa chúc mừng bản thân, thật sự không ngờ rằng mình sẽ hoàn thành được một bộ truyện dài như vậy.

Nhìn rổ Mèo lười bên trên là cũng đoán ra mình dễ đứt gánh ra sao =))) Nhưng cũng nhờ vậy mới biết bản thân yêu thích bộ này nhường nào (´▽`ʃ♡ƪ)
Rất ít truyện có thể mang đến cho mình cảm giác trọn vẹn và viên mãn được như nó.

Chẳng mấy khi có thể tìm thấy hai người quen nhau, yêu nhau, hy sinh vì nhau khi còn trẻ, rồi nâng đỡ, làm chỗ dựa cho nhau buổi trung niên, sau đó nhẹ nhàng, bình đạm bên nhau khi về già, và cuối cùng táng chung một mộ.

Từng bước, từng giai đoạn trong đời đều có sự hiện diện của người kia, cùng nếm trải cay đắng ngọt bùi, trải qua đủ cung bậc cảm xúc.

Truyện kết thúc rồi, cũng không cần phải băn khoăn không biết mười năm sau liệu họ có chia tay.

Thậm chí sang phiên ngoại có thể nói là đầy đủ tam sinh tam thế, thoả mãn luôn cả lý tưởng đời đời kiếp kiếp của mình. 
Cũng thật sự rất ít truyện đến chương cuối cùng còn có thể khiến mình rơm rớm nước mắt, như khi Cố Liệt nói “con ngoan của ta” hay hứa hẹn “sống chung một chăn chết chung một mộ”.

Đến lúc này mọi sự đều đã xong rồi, chẳng còn gì để hồi hộp nữa, Bệ hạ đã dọn sạch hết những chướng ngại cho Tướng quân, cho tương lai của hai người, chỉ còn lại những chuyện đời thường.

Lời hứa đó dường như đến muộn, nhưng không một ai có thể nghi ngờ sự chân thực của nó nữa, đó không phải lời hứa cùng nhau vượt qua thăng trầm, mà là lời hứa bên nhau hạnh phúc, an nhiên. 
Đọc đam mười mấy năm, lần đầu tiên gặp được một anh đế vương công tuyệt vời và hoàn hảo, hội tụ đủ phẩm chất của một đế vương đích thực, đáng khâm phục đến như vậy.

Cũng lần đầu gặp được một bạn tướng quân thụ idol chồng đến độ xuyên về để đu, vừa giỏi lại vừa cứng đầu vừa ngốc.

Một cặp đôi chẳng sến súa nhưng vẫn ngọt như mía lùi, đỉnh cao của phát đường hẳn là ngọt từ những hành động, chi tiết đơn giản và bình thường nhất. 
Lúc đọc đã chấm một điểm 10, edit xong lại muốn chấm cho câu chuyện này một điểm 10 nữa.
Hôm nay văn vẻ hơi ngáo, dẫn 1 chiếc link review năm xưa thay nhiều lời muốn nói: https://.facebook.com/101728804795177/posts/120739596227431/?d=n
Cảm ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ mình nha (≧∀≦)ゞ
Phiên ngoại dài lắm nên sẽ cố dần nè hihi o(* ̄▽ ̄*)o.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.