Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 164: Bán đồ nướng (7)





“Đúng rồi, cậu, qua bên kia bưng bia cho khách ngồi bàn này, các cậu muốn mấy chai thì tự mua. Tiền đây.” Hứa Hiểu Tinh nói rồi lấy ba trăm ra đưa cho một cậu học sinh.

“Vâng.” Mấy cậu học sinh lập tức chạy ra ngoài, tới quầy bán quà vặt đối diện.

“Đám nhóc ranh này cũng ranh ma ra phết, có khi còn chưa qua kỳ thi đã muốn dùng cách này để làm cho tôi vui.” Hứa Hiểu Tinh cười mắng.

“Học sinh của cô?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Ừm, mấy thằng nhóc bên khoa Thương mại Quốc tế.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói.


“Hiểu Tinh, cô nên về đi. Cô là giáo viên mà lại ở đây giúp chúng tôi bán thịt nướng, bị truyền ra ngoài không tốt cho danh tiếng của cô đâu.” Diệp Lăng Thiên hơi lo lắng nói.

“Có gì mà không tốt? Bán thịt nướng không phạm pháp cũng không vi phạm pháp luật, có gì không ổn? Hơn nữa tôi cũng đã nói với chúng rồi, tôi nói anh là bạn trai tôi, tôi là bà chủ của sạp hàng này, sau này chúng chỉ có thể tới đây ăn thịt nướng. Thế nào? Có tài nguyên tốt như tôi không tệ chứ?” Hứa Hiểu Tinh chẳng hề để tâm.

“Chị dâu, cao minh, cao minh. Có chị ở đây hô một tiếng thì còn lo sạp hàng chúng ta không có khách sao?!” Diệp Sương cười ha hả nói.

“Cô đúng là đang làm loạn mà.” Diệp Lăng Thiên trừng mắt nhìn Diệp Sương sau đó nhìn Hứa Tiểu Tinh, bảo Diệp Sương đến nướng thịt, anh cầm đùi cừu lên bắt đầu nhanh nhẹn thao tác.

“Sao tôi lại đang làm loạn?”

“Cô là giáo viên đại học, có thân phận, có địa vị, sao lại muốn đến chỗ tôi bán thịt nướng? Còn nói với người khác tôi là bạn trai cô. Tôi hỏi cô, nếu mọi người đều biết cô có một người bạn trai bán thịt nướng thì sau này ở trong trường cô còn có thể ngóc đầu lên được không?” Diệp Lăng Thiên tức giận nói.

“Giận rồi à?” Hứa Hiểu Tinh nhìn dáng vẻ tức giận của Diệp Lăng Thiên, cô không những không tức giận mà còn rất vui vẻ, theo cô thấy điều này chứng tỏ Diệp Lăng Thiên rất quan tâm và yêu thương cô.

“Diệp Lăng Thiên, tôi nói anh nghe, trong mắt Hứa Hiểu Tinh tôi chưa bao giờ phân biệt đẳng cấp. Tôi tìm bạn trai chỉ tìm người mà mình thích, còn về việc anh ấy là ông chủ lớn hay là người bán thịt nướng, với tôi mà nói đều không thành vấn đề, tôi thích người chứ không phải là tiền. Hơn nữa, tôi thích ai là chuyện của tôi, người khác nói thế nào thì đó là việc của người ta. Tôi cũng không cảm thấy bán thịt nướng thì có gì phải xấu hổ, như anh nói thì con phố này có rất nhiều người bán thịt nướng, trên đời này có rất nhiều người bán thịt nướng, vậy họ đều không có bạn sao? Đều không kết hôn? Lời này của anh sai rồi.” Hứa Hiểu Tinh phản bác Diệp Lăng Thiên.

“Chị dâu nói đúng, nghe thấy chưa? Chị dâu cũng nói anh sai rồi đấy, bảo thủ.” Diệp Sương tiếp lời khiêu khích Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên chỉ có thể cười khổ, anh nói không lại Diệp Sương, lại càng không nói lại được Hứa Tiểu Tinh.

Vốn là một ngày nắng nóng, nhiệt độ khá cao, lúc nào cũng bên bếp lửa than hồng, nhiệt độ không đến năm mươi độ thì cũng phải hơn bốn mươi độ, quần áo Diệp Lăng Thiên đã ướt đẫm từ ngoài vào trong, trên mặt lúc nào cũng ướt đẫm mồ hôi như mưa, nhưng anh chưa từng rời khỏi bếp than, cũng không than nóng một câu.


Diệp Lăng Thiên thuần thục châm vào đùi cừu, mỡ từ đùi cừu chảy ra nhỏ xuống bếp than dấy lên ngọn lửa. Diệp Lăng Thiên vẫn luôn cầm đùi cừu quay không ngừng, cầm muối trong tay rắc lên đùi cừu, ngoài ra không cho thêm bất kỳ gia vị nào khác.

Lúc nào anh cũng bận như vậy, công việc làm ăn tối đó không tốt, cũng không tệ, tóm lại là cũng ổn. Hôm đó Diệp Lăng Thiên cũng không nhập nhiều hàng, đến khoảng mười hai rưỡi đêm, hàng của anh gần như đã bán hết, chỉ còn lại một ít.

Ngược lại, quần áo trên người Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương đã ướt sũng, nhưng cả hai đều rất vui vẻ. Thật ra tối nay có thể bán được nhiều như vậy đều là công lao của Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương. Có hai mỹ nữ ở đây, hiệu quả này đương nhiên không nói cũng biết. Phần lớn khách tới ăn đều tới vì hai cô.

“Được rồi, chúng ta nghỉ đi.” Diệp Lăng Thiên gói mười mấy xiên thịt nướng cuối cùng vào túi nilon đưa cho người đàn ông trung niên, lau mồ hôi trên mặt rồi nói.

“Vẫn còn sớm mà anh đã nghỉ rồi à? Tôi nhớ thịt nướng ăn đêm đều tới hai ba giờ sáng mới nghỉ mà.” Hứa Hiểu Tinh kỳ lạ hỏi.

“Hôm nay là ngày đầu tiên, tôi sợ buôn bán không tốt nên không nhập nhiều hàng, bây giờ đã bán gần hết rồi. Hơn nữa cũng không thể quá muộn, ngày mai Diệp Sương còn phải thi, cô cũng phải đi làm, tôi không nói đi về thì chắc chắn hai người cũng không chịu về. Đi thôi.” Diệp Lăng Thiên nói rồi đẩy chiếc xe ba gác cũ nát của mình ra ngoài.

“Anh lấy ở đâu ra chiếc xe ba gác này vậy? Tôi nói này Diệp Lăng Thiên, anh có tiền đồ chút đi được không? Muốn mua xe ba gác cũng phải mua loại gắn máy chứ, sao lại mua loại bàn đạp thế này? Đạp từ đây về cũng phải một hai tiếng đó?!” Hứa Hiểu Tinh kinh ngạc nhìn chiếc xe ba gác của Diệp Lăng Thiên.

“Không lâu vậy đâu, bốn mươi phút thôi.” Diệp Lăng Thiên cười cười, chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

“Này này này, Diệp Lăng Thiên, anh có còn lương tâm không, tôi giúp anh làm lâu như vậy mà anh không thể nướng cho tôi vài xiên thịt à? Tôi đói rồi.” Hứa Hiểu Tinh bĩu môi.

“Anh, em cũng đói rồi.” Diệp Sương cũng nói, cô bé thật sự đói, tối nay ra ngoài chỉ ăn một bát mì lạnh trên đường, sau đó nhìn thấy Diệp Lăng Thiên nên bận rộn cho tới bây giờ, có thể không đói được sao?


Nghe thấy lời của hai cô gái, Diệp Lăng Thiên cười nói: “Tôi đã cố ý để lại một chút rồi, nhưng nướng ở đây rồi mình tự ăn thì không hay lắm nhỉ? Tôi không tắt lửa, lát về nhà nướng cho hai người, được không?”

Trên thực tế người đói nhất chính là Diệp Lăng Thiên, cả tối nay anh chưa ăn gì, mười hai giờ hơn trưa nay anh ăn đồ ăn nhanh, cho tới tận bây giờ cũng gần mười hai tiếng đồng hồ chưa ăn gì, hơn nữa còn phải làm việc suốt.

“Được rồi Diệp Sương, cất tiền vào túi, thu dọn đồ đi rồi chúng ta về ăn cơm thịnh soạn.” Hứa Hiểu Tinh cười nói, giúp Diệp Lăng Thiên dọn đồ. Diệp Lăng Thiên ngăn lại mấy lần đều vô dụng, Hứa Hiểu Tinh vẫn thích làm như cũ.

“Nhiều đồ vậy anh có chở được về không?” Nhìn chiếc xe lớn chất đầy đồ, Hứa Hiểu Tinh không khỏi nhíu mày hỏi.

“Không sao, không nặng đâu. Cô lái xe tới đúng không? Vậy cô đưa Diệp Sương về nhé, tôi sẽ về ngay, Diệp Sương có chìa khoá.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên, cuối cùng chỉ có thể nói: “Anh đạp xe tới cửa trước đợi tôi, tôi đến bãi đỗ xe rồi lái xe qua, Diệp Sương, chúng ta đi trước.”

Đợi Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương rời đi, Diệp Lăng Thiên mới khó khăn đạp xe về phía trước, đạp xe ba gác này thật sự rất vất vả, nhất là còn kéo theo nhiều thứ thế này. Nhưng Diệp Lăng Thiên cũng hết cách, anh không có tiền, tiền mượn của Hứa Hiểu Tinh cũng không thể phung phí, trên thực tế có chiếc xe ba gác này Diệp Lăng Thiên đã rất hài lòng rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.