Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 194: Khai trương (4)





“Hai vị, mời ngồi, xin hỏi quý khách muốn gọi món gì?” Hứa Hiểu Tinh đi tới chỗ đôi nam nữ, đợi sau khi họ tìm được chỗ ngồi thì đem thực đơn tới.

“Ở trước của có ghi là cửa hàng đang giảm 30%, có đúng không vậy?” Người nữ nhìn vào thực đơn và hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Vâng, trong ba ngày đầu khi khai trương, tất cả đều được giảm 30% cả ạ.” Hứa Hiểu Tinh trả lời.

“Vậy được, chồng à, anh muốn ăn gì?” Nghe xong, người nữ liền hỏi chồng. Hứa Hiểu Tinh biết hai người họ đã quyết định ăn ở đây rồi nên rời đi, đến ngồi trước quầy thu ngân để cho một phục vụ khác đến tiếp.

“Kính thưa các quý ông và quý bà, xin chúc mừng, đơn đầu tiên đến rồi đây, nhớ nướng cho ngon vào nhé.” Hứa Hiểu Tinh cầm thực đơn gọi món bước vào bếp nói, cô kẹp nó trên giá trước bếp nướng.

Chu Ngọc Lâm nhìn các món trong thực đơn, thành thục xếp tất cả nguyên liệu được gọi lên bếp nướng rồi bắt đầu làm. Khách chỉ có hai người, lại là một cặp vợ chồng nên hiển nhiên gọi không nhiều món, Diệp Lăng Thiên cũng không cần qua giúp, một mình Chu Ngọc Lâm là đủ.


“Lăng Thiên, có phải anh cũng muốn thể hiện tay nghề của mình không hả? Hôm nay đem tài nghệ ra nướng thịt cừu nguyên con, heo sữa quay gì đó cho tụi tôi nếm thử đi nào. Quan trọng nhất là phải khiến cho cô tiên Vũ Hân cũng dễ tính hơn mà chịu ăn một tí đồ ăn vặt này.”

“Không đem tôi ra đùa thì cậu chết à? Mau ra trước thu tiền đi. Cậu hơi chưa ra dáng bà chủ đâu đó.” Lý Vũ Hân cười đáp lại Hứa Hiểu Tinh.

Hứa Hiểu Tinh lập tức đỏ mặt khi nghe Lý Vũ Hân nói vậy, cô liếc nhìn Diệp Lăng Thiên, thấy Diệp Lăng Thiên không có biểu hiện gì, cô liền mắng Lý Vũ Hân: “Cậu nói xàm gì đấy hả? Ai là bà chủ chứ, mình thấy cậu mới muốn làm bà chủ ấy.”

“Mình muốn làm bà chủ chỗ này á? Người muốn là ai thì trong lòng tự rõ nha, trừ một người không biết ra thì tôi nghĩ những người chắc đều hiểu cả rồi đó.” Lý Vũ Hân cười nói.

“Cho cậu cười, cho cậu nói bậy nè.” Hứa Hiểu Tinh nhịn không nổi liền chạy theo đánh Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân bỏ chạy thoát khỏi sự đuổi đánh của Hứa Hiểu Tinh. Chỉ có lúc ở trước mặt người bạn thân gắn bó nhiều năm Hứa Hiểu Tinh, Lý Vũ Hân mới có những hành động như vậy.

Khi hai cô gái ra khỏi bếp, Diệp Lăng Thiên bèn đến chỗ Chu Ngọc Lâm và đích thân hướng dẫn anh ta nướng đồ.

Mười hai giờ hơn, khách khứa trong cửa hàng bắt đầu nhiều lên, nhiều khách tấp nập kéo nhau tới đặt bàn, chủ yếu hầu hết là những người đang mua sắm và làm việc gần đó. Vì vậy nhà bếp càng thêm bận rộn, Diệp Lăng Thiên cũng vào bếp nướng thịt cùng Chu Ngọc Lâm.

Hứa Hiểu Tinh thực sự có ý thức của chủ tiệm, cơ bản là tự mình chào hỏi khách rồi mới thu tiền. Ngược lại, Diệp Sương không có việc gì liền chạy vào phòng bếp giúp đỡ, còn Lý Vũ Hân thì lại có vẻ hơi nhàm chán, ngồi một mình ở bàn nghịch điện thoại di động.

Diệp Lăng Thiên đang nướng dở thịt thì Hứa Hiểu Tinh chạy vào phòng bếp gọi lớn với anh: “Lăng Thiên, mau ra ngoài đi, chú Lý tới rồi.”

“Ai?” Diệp Lăng Thiên chưa kịp phản ứng lại, hỏi.

“Ây da, là ba của Vũ Hân đó. Bác Lý đến rồi. Anh mau ra tiếp bác ấy đi!” Hứa Hiểu Tinh nói vội.

Diệp Lăng Thiên sửng sốt, anh đặt đồ trong tay xuống, nói với Chu Ngọc Lâm: “Ngọc Lâm, giúp tôi nướng tiếp nhé, tôi chỉ mới phết một lớp dầu thôi, còn chưa bỏ thêm thứ gì cả.” Nói xong, anh lấy khăn lau tay rồi cởi tạp dề và đi ra ngoài.

Ra ngoài rồi anh mới thấy Lý Tiên Nguyên đang ngồi ở bàn nói chuyện với Lý Vũ Hân.


“Chủ tịch Lý, chú đến rồi ạ?” Diệp Lăng Thiên quả thực có chút bất ngờ, anh không ngờ hôm nay Lý Tiên Nguyên sẽ đến.

“Hôm nay chú là khách không mời mà đến, cháu không trách chú chứ hả?” Lý Tiên Nguyên cười với Diệp Lăng Thiên.

“Chú Lý cứ đùa, phía dưới ồn ào quá, mình lên lầu đi chú. Diệp Sương, đi pha vài tách trà giúp anh với. Chú Lý, mời chú.” Diệp Lăng Thiên vô cùng lễ phép với Lý Tiên Nguyên.

“Được.” Lý Tiên Nguyên gật đầu rồi đi theo Diệp Lăng Thiên lên lầu, theo sau là Lý Vũ Hân.

Ba người tìm một chỗ trên lầu ngồi xuống, trên lầu quả thực rất yên tĩnh, hiện tại không có nhiều khách, tất cả đều đã được sắp xếp ở dưới lầu, ít nhất cũng có thể tiết kiệm tiền điện điều hòa lên lầu. Diệp Lăng Thiên bật điều hòa rồi ngồi đối diện với Lý Tiên Nguyên và Lý Vũ Hân.

“Cửa hàng cháu mới khai trương, đây là chút tấm lòng của chú, không nhiều gì, cháu nhận nhé! Chúc cháu làm ăn phát đạt.” Lý Tiên Nguyên lấy ra một phong bì lớn, đưa cho Diệp Lăng Thiên.

“Không đước đâu, chủ tịch Lý, cháu không thể nhận được đâu. Chú đến đây là cháu đã cảm kích lắm rồi.” Diệp Lăng Thiên vội vàng từ chối.

“Cầm lấy đi, cũng không bao nhiêu mà, không phải cho cháu cổ phần đâu. Nếu như cháu coi Lý Tiên Nguyên chú là bạn bè thì cháu hãy nhận đí.” Lý Tiên Nguyên cười nói.

Nghe Lý Tiên Nguyên nói vậy, Diệp Lăng Thiên cũng khó mà từ chối tiếp, anh cảm ơn rồi nhận lấy phong bì của Lý Tiên Nguyên.

“Hôm qua Vũ Hân nói với chú là cháu đã mở một cửa tiệm nên chú mới tới đó. Chú tới không phải là để cháu cảm ơn hay gì cả, chỉ vì chú thấy thích cháu thôi, không vì lý do gì khác cả.”

Lý Tiên Nguyên chậm rãi nói, rồi ông tiếp: “Chuyện giữa cháu và Vũ Hân, Vũ Hân đều đã kể với chú cả rồi. Đây cũng là lý do tại sao chú thích cháu. Thực tế chứng minh là mắt nhìn của chú không hề sai. Cháu là một thanh niên hiếm có. Việc cháu không muốn làm việc trong công ty của chú, chú cũng có thể hiểu, mỗi người đều có mục tiêu theo đuổi riêng mà. Tuy nhiên, cánh cửa của tập đoàn Tam Nguyên của chú sẽ luôn rộng mở cửa đón cháu, muốn đến lúc nào cũng được cả. Cháu tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường, chú nghĩ tập đoàn Tam Nguyên cũng cần cháu. ”

“Cảm ơn chú.” Diệp Lăng Thiên nói.


“Cửa tiệm nhỏ này của cháu được lắm đó. Tuy nhỏ nhưng nó vẫn mang trong mình ước mơ của mọi người. Trước đây chú và mẹ Vũ Hân cũng bắt đầu từ một cửa tiệm nhỏ như thế này rồi mới có tập đoàn Tam Nguyên hiện tại, vậy nên lúc nhìn thấy cửa tiệm nhỏ này của chaus, chú cẩm thấy rất ấm áp và quen thuộc. Nếu có gặp khó khăn gì thì cháu cứ nói với chú nhé. Vũ Hân có thể có được người bạn như cháu, chú nghĩ đó là điều may mắn của nó và cũng là may mắn của chú nữa.” Lý Tiên Nguyên cười nói.

“Chủ tịch Lý, cháu còn nợ chú hai tỉ mốt, đợi lúc có tiền cháu sẽ trả lại lúc.” Lý Tiên Nguyên nghiêm túc nói.

“Sao anh ngốc vậy hả?” Lý Vũ Hân không ngờ Diệp Lăng Thiên lại nhắc đến việc trả tiền, có hơi giận.

“Không vội, giấy nợ đã bị xé rồi, nhưng chú biết rằng nó vẫn luôn ở trong lòng cháu. Cháu và Vũ Hân là bạn bè, chú nghĩ chúng ta cũng có thể coi như bạn bè, tuy nói là anh em ruột cũng phải rõ ràng tiền bạc, chuyện trả nợ là lẽ đương nhiên, nhưng chúng ta đã là bạn thì hãy cứ làm theo cách của bạn bè thôi.”

“Tiền thì cháu phải trả rồi, nhưng không cần vội đâu. Chú giờ cũng không trông vào hai tỷ mốt của cháu để làm cái gì, mà cháu giờ cũng đang lúc cần đến tiền mà, chú sẽ không hối thúc đâu. Cháu cảm thấy khi nào trả được thì trả cho Vũ Hân. Giấy nợ ở chỗ nó, cũng chính nó đã xé đi. Giờ chuyện tiền bạc là chuyện của 2 đứa.” Lý Tiên Nguyên không giống Lý Vũ Hân, vẫn mỉm cười bình thản nói.

“Cảm ơn chủ tịch Lý.”

“Người nên nói cảm ơn là chú. Thôi không nói nhiều nữa, một lần nữa, chúc cháu làm ăn phát đạt nhé. Trưa nay chú còn có hẹn ăn cơm, tài xế đang đợi chú ở ngoài, chú đi trước đây. Nếu có thời gian thì cháu có thể tới tìm ông già này tán gẫu, chú đi đây.” Lý Tiên Nguyên nói xong liền đứng dậy đi xuống lầu, Diệp Lăng Thiên đích thân tiễn Lý Tiên Nguyên xuống xe, đợi đến khi xe của Lý Tiên Nguyên rời đi rồi mới quay lại cửa tiệm.

Lúc này đang là giờ dùng bữa cao điểm, công việc kinh doanh trong cửa hàng cũng dần khởi sắc, Chu Ngọc Lâm ở trong bếp rõ ràng rất bận, Diệp Lăng Thiên liền lập tức vào bếp.

Mặc dù việc làm ăn rất tốt, thế nhưng trong cửa hàng vẫn được sắp xếp có trật tự, mọi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, chỉ còn lại Lý Vũ Hân một mình buồn chán muốn giúp đỡ một chút, nhưng lại thấy căn bản không có việc gì phải làm nên đành ngồi ở quầy thu ngân nói chuyện với Hứa Hiểu Tinh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.