Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 204: Anh có thích cô ấy không (5)





“Tôi đang nói chuyện điện thoại ở trên sân thượng, tôi nói cho anh biết nha, ở trên tầng bốn mươi ba ấy, gió lớn lắm, mát mẻ cực kỳ, cho anh nghe tiếng gió nè.” Hứa Hiểu Tinh vừa nói xong, Diệp Lăng Thiên liền nghe được ở bên trong có tiếng gió rít.

“Có nghe thấy không?” Hứa Hiểu Tinh tiếp tục hỏi.

“Nghe thấy rồi, vào thời gian này mà một mình cô lại ở trên đó, có an toàn không? Hơn nữa đừng để bị cảm.” Diệp Lăng Thiên quan tâm nói.

“Yên tâm đi, rất là an toàn, các biện pháp an ninh trong cư xá này rất tốt, hơn nữa cũng không đi lên phía trên được, nhiệt độ vẫn ổn. Tôi đã cố ý mặc thêm một cái áo khoác nhỏ mới đi lên, không lạnh đâu, rất mát mẻ và dễ chịu.”


Hứa Hiểu Tinh dịu dàng nói, sau đó lại hỏi: “Anh nói cho tôi nghe một chút chuyện ở trong cửa hàng đi, tôi thật sự không nghĩ tới lại có thể làm ăn tốt như vậy. Anh nói xem phải cảm ơn tôi như thế nào đây, chắc tôi là ngôi sao may mắn của anh đó, sau này cứ nghe theo lời của tôi, tôi nói đúng chứ không có sai. Tôi nói là anh mở cửa hàng ở đó thì có thể kiếm được tiền, anh xem xem quả nhiên là có thể kiếm được tiền có đúng không?”

“Làm ăn rất tốt, hai ngày nay căn bản bận không chịu nổi, có một vài người khách phải đi nữa đó. Hôm nay tôi mới tuyển được mấy nhân viên phục vụ, còn bỏ ra mấy chục triệu để lắp đặt một hệ thống quản lý phục vụ, bây giờ vấn đề thu ngân và nhân viên phục vụ đã được giải quyết rồi, vấn đề chủ yếu nhất chính là nhân lực trong nhà bếp…” Diệp Lăng Thiên nằm ở trên giường, chậm rãi nói những chuyện ở trong cửa hàng với Hứa Hiểu Tinh.

“Tôi thật sự rất muốn trở về giúp anh một tay, nhưng mà tôi biết là chắc chắn mẹ tôi sẽ không cho phép đâu. Xin lỗi nha Lăng Thiên, tôi không nên rời đi vào thời điểm này.” Hứa Hiểu Tinh tự trách mà nói.

“Cô cứ ngoan ngoãn ở nhà đi, ở bên đây không có việc gì đâu, vạn sự khởi đầu nan, làm ăn cũng không thể đều dựa vào người khác giúp đỡ mình được. Cô với Diệp Sương đều có chuyện riêng của mình, thỉnh thoảng đến giúp là được rồi, vẫn nên phải tuyển người, tất cả đều phải làm theo quy củ và nguyên tắc.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói.

“Vậy thì được rồi. Ôi chao, cũng đã sắp bốn giờ rồi, anh đi ngủ sớm một chút đi, tôi không nên gọi điện thoại cho anh, qua mấy ngày nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, chờ đến lúc anh tuyển đủ người cho cửa hàng rồi thì lại nói.” Hứa Hiểu Tinh nhìn thời gian rồi sau đó mới kinh ngạc mà nói.

Diệp Lăng Thiên cũng mới kịp phản ứng, hóa ra là đã bốn giờ sáng rồi, cuộc điện thoại này của mình và Hứa Hiểu Tinh bất tri bất giác đã gọi đến nửa tiếng đồng hồ. Đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, chuyện này hoàn toàn chưa xảy ra.

“Vậy thì được rồi, cô cũng về nhà ngủ đi, tạm biệt.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cũng cúp điện thoại, nằm ở trên giường chỉ một chút liền thiếp đi.


Ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên ngủ hơi lâu một chút, tới chín giờ rưỡi mới đi đến cửa hàng. Chu Ngọc Lâm vẫn còn đang kiểm tra hàng hóa ở cửa hàng như cũ, đồng thời còn có cả nhà phân phối bia, đợi đến lúc sau khi Chu Ngọc Lâm đều kiểm tra hết toàn bộ, Diệp Lăng Thiên liền đi tính tiền. Kết sổ sách xong thì Diệp Lăng Thiên đi đến ngân hàng một chuyến, đăng ký một tấm thẻ ngân hàng lần nữa, chuyển số tiền kinh doanh trong hai ngày nay của cửa hàng vào đó, có nhiều tiền như vậy đặt ở trong cửa hàng không an toàn chút nào.

Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi buôn bán buổi trưa xong thì gặp được Vương Toàn Huy ngày hôm qua vừa mới đến đang mang theo hai cái ba lô lớn đi vào trong cửa hàng, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì cười cười nói: “Ông chủ, tôi tới rồi đây.”

“Cậu từ chức ở bên kia rồi hả?” Diệp Lăng Thiên hơi kinh ngạc, anh không ngờ đến là hôm nay Vương Toàn Huy đã đến rồi.

“Đúng vậy, ngày hôm qua tôi trở về thì liền từ chức với giám đốc của chúng tôi, tối ngày hôm qua anh ta phê duyệt luôn, buổi sáng kết toán tiền lương cho tôi luôn, sau khi tôi ăn cơm trưa xong rồi thì anh ta lại đến. Chính là trong nhà của anh ta có một người thân muốn làm ở trong đội bảo vệ, vốn dĩ là muốn đá tôi đi để giành lại vị trí cho người họ hàng đó của anh ta, tôi muốn từ chức, anh ta không hề nghĩ ngợi gì liền đồng ý, còn rất vui vẻ.” Vương Toàn Huy cười haha nói.

“Vậy thì được rồi. Ngọc Lâm, trước tiên cậu cứ dẫn cậu ấy đi đến ký túc xá cất đồ đạc đi, tạm thời ngủ cùng một phòng với cậu, ngày hôm nay hai người các cậu chen chúc một chút, để ngày mai tôi lại đi mua mấy cái giường mới. À đúng rồi Chu Ngọc Lâm, những người đồng đội cũ của cậu tổng cộng có mấy người muốn đến vậy? Tôi sắp xếp lại, nhìn xem xem cần phải mua mấy cái giường, với lại có cần phải thuê thêm phòng khác hay không.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi kêu Chu Ngọc Lâm tới.

“Còn lại thì còn có hai người đồng đội cũ sẽ đến đây, một người là đi chuyến xe lửa vào ngày mốt, còn một người khác thì vào thứ hai tuần sau. Mấy người đàn ông bọn em không cần phải thuê phòng khác đâu, chỉ cần mua một cái giường tầng để ở trong phòng của em là được rồi, chính là cô vợ của đồng đội của em hơi có chút phiền phức.” Chu Ngọc Lâm ngượng ngùng nói.

“Được rồi, tôi đã biết rồi, cậu cứ dẫn cậu ấy về ký túc xá đi, trước tiên sắp xếp đồ vật lại một chút.” Diệp Lăng Thiên nói với Chu Ngọc Lâm, đợi đến lúc Chu Ngọc Lâm dẫn Vương Toàn Huy đi rồi, Diệp Lăng Thiên nhìn một chút cũng không có buôn bán gì nữa, trong cửa hàng cũng chỉ còn có một mình mình, anh liền trực tiếp đóng cửa. Sau đó trở về nơi mà mình thuê phòng, lại tìm bà chủ cho thuê phòng lần nữa rồi lại thuê một căn phòng với giá một triệu năm trăm nghìn.

Thật ra thì căn phòng với giá thuê một triệu năm trăm ngàn này hơi đắt, bởi vì nó quá nhỏ. Là do bà chủ này đã mua một cái tầng hầm để xe, sau đó lại cho người thuê từng căn từng căn, chuyên môn cho công nhân nhập cư đến để thuê. Một căn phòng đoán chừng cũng chỉ rộng mười lăm mét vuông, đặt hai cái giường cũng không vừa nữa. Sau đó Diệp Lăng Thiên lại đi đến chợ một chuyến, mua một số vật dụng được dùng ở trên giường rồi sau đó lái xe trở về ký túc xá. Đi đến gõ cửa phòng ký túc xá của Chu Ngọc Lâm thì phát hiện ở bên trong đã không còn ai, Diệp Lăng Thiên lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó đặt toàn bộ những vật dụng được dùng ở trên giường trong phòng của Chu Ngọc Lâm, tiếp theo thì trở về cửa hàng.


Lúc trở về cửa hàng thì mới phát hiện hai người Chu Ngọc Lâm và Vương Toàn Huy đang ở trong phòng bếp, Chu Ngọc Lâm đang chỉ Vương Toàn Huy làm đồ nướng.

Đối với cậu trai trẻ Chu Ngọc Lâm này, Diệp Lăng Thiên không có gì để nói, bản thân mình thì quay về quầy thu ngân nằm sấp đó ngủ gà ngủ gật.

Mấy ngày tiếp theo việc làm ăn vẫn như bình thường, chỉ là trong phòng bếp vẫn cứ bận bịu không nghỉ như cũ. Vương Toàn Huy vẫn còn chưa học được hết toàn bộ, cũng không giúp được cái gì nhiều, chỉ có thể giúp đỡ lấy nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp. Trên cơ bản thì việc kinh doanh ngày nào cũng nằm ở mức ba mươi bảy ba mươi tám triệu, nó đang dần dần được cải thiện. Bởi vì quy mô ở trong tiệm cũng chỉ có nhiêu đó, muốn tiếp tục làm cho doanh thu cao lên thì trên cơ bản cũng không thể nào, mặt bằng cũng chỉ lớn có như vậy, bàn cũng chỉ có nhiêu đó, cho nên sức chứa cũng có hạn.

Mấy ngày sau, một người đồng đội khác của Chu Ngọc Lâm dẫn theo vợ của cậu ta đến, Diệp Lăng Thiên tiếp xúc đơn giản, rất hài lòng đối với hai người bọn họ. Qua mấy ngày nữa còn có một người đồng đội của Chu Ngọc Lâm cũng tới, thế là trong phòng bếp cộng luôn Diệp Lăng Thiên thì có được năm người, đã đủ rồi, cũng không tiếp tục bận rộn giống như trước nữa.

Diệp Lăng Thiên sắp xếp ca làm việc, bốn người chia làm hai ca, là ca sáng và ca chiều. Ca sáng từ mười giờ sáng đến mười hai giờ khuya, ca chiều là từ năm giờ chiều đến hai giờ khuya. Diệp Lăng Thiên cũng đang từ từ dạy phương pháp nướng thịt đặc biệt của mình cho Chu Ngọc Lâm, sau đó lại để cho Chu Ngọc Lâm dạy cho người khác, cho đến bây giờ Diệp Lăng Thiên cũng không cảm thấy là tay nghề độc nhất vô nhị của nghề nghiệp này có cái gì mà cần phải giữ bí mật, anh không hề nghĩ như vậy. Anh chỉ biết là mình nhất định phải thoát khỏi cái bếp này, nếu không thì suốt ngày mình cứ loay hoay trong phòng bếp, thế thì mình căn bản sẽ không có thời gian để xử lý tất cả những chuyện ở trong cửa hàng đang cần mình làm.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.