Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 205: Anh có thích cô ấy không (6)





Cứ tiếp tục như vậy, sau khi cửa hàng đồ nướng khai trương xong nửa tháng, cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện ở trong cửa hàng, tất cả đều rõ ràng ngăn nắp. Diệp Lăng Thiên tự đưa ra một bản quy tắc trong cửa hàng của mình, chuyện trong phòng bếp là do Chu Ngọc Lâm quyết định, mà những chuyện của nhân viên phục vụ ở bên ngoài thì do Vương Lâm, vợ của đồng đội của Chu Ngọc Lâm phụ trách. Bản thân Diệp Lăng Thiên thì phụ trách những chuyện khác, giống như là mua hàng, tính tiền, thanh toán, vân vân.

Sau đó Diệp Lăng Thiên dựng lên một cái bảng hiệu ở ngay cửa, viết thông báo tuyển dụng nhân viên thu ngân, bởi vì bây giờ toàn bộ đều là hệ thống máy tính, cũng không sợ là thu ngân đến đây làm việc mà động tay động chân. Hơn nữa thu ngân cũng thiếu người, bây giờ Diệp Sương được nghỉ hè, có thể hỗ trợ ở đây mỗi ngày, nếu như Diệp Sương khai giảng rồi thì sao? Hơn nữa sức khỏe của Diệp Sương vẫn còn chưa tốt hoàn toàn, Diệp Lăng Thiên cũng không muốn Diệp Sương phải mệt mỏi quá mức.

Hơn nửa tháng trôi qua, đến cuối tháng Diệp Lăng Thiên xóa tất cả các thanh toán một lần, cái này cũng từ khi khai trương đến cuối tháng, tổng cộng kinh doanh được mười bảy ngày, doanh thu buôn bán cũng hơn sáu trăm bốn mươi triệu. Trừ bỏ tất cả các khoản chi phí, Diệp Lăng Thiên tính toán lại một chút, lợi nhuận thuần của tháng này đạt được hai trăm bốn mươi triệu, đây là một con số không thể lường được. Phải biết là trong khoảng thời gian nửa tháng, hơn nữa vừa mới khai trương sẽ có rất nhiều chi phí không cần thiết, ít nhất là có rất nhiều khoản chi phí trong nửa tháng này được tính thành một tháng. Diệp Lăng Thiên tự mình ước tính một chút, cứ dựa theo tình trạng kinh doanh của hiện tại, mỗi thấy anh có thể kiếm được gần sáu trăm triệu, đây là một con số rất đáng sợ, đây cũng là sau khi Diệp Lăng Thiên tự mình tính toán ra mới có thể kết luận.

Cuối tháng này, Diệp Lăng Thiên gọi tất cả các nhân viên của cửa hàng đến phát tiền lương cho mọi người, người nào đã đủ nửa tháng rồi thì dựa theo tiền lương một tháng, ai chưa đầy nửa tháng thì phát tiền lương nửa tháng. Mặt khác, không phải tất cả mọi người đều dựa theo suy nghĩ của Diệp Lăng Thiên nhận được mức tiền thưởng từ một triệu rưỡi đến sáu triệu, được nhận một triệu rưỡi là nhân viên phục vụ, được hưởng ba triệu là nhân viên trong phòng bếp, người được nhận sáu triệu chính là Chu Ngọc Lâm. Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên là ông chủ rộng rãi như vậy, tất cả mọi người đều cười vui vẻ, Diệp Lăng Thiên cũng nở nụ cười, đó chính là tính cách của anh. Chỉ cần người khác đối xử tốt với anh thì anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi người khác.


Cũng chiều ngày hôm nay, cuối tháng không có việc làm ăn gì, sau khi anh phát xong tiền thưởng cho tất cả các nhân viên, tất cả mọi người cùng nhau vui đùa trò chuyện. Lúc này ở bên ngoài có hai người đi đến, là một tên đầu hói và một tên tóc vàng, hai người bọn họ đều có điểm giống nhau, đó chính là đều mặc áo sơ mi hoa. Mặc đồ này giống như là sợ người khác không biết bọn họ không phải là người tốt lành gì, hai người bọn họ nghênh ngang bước vào.

Nhân viên phục vụ Vương Lâm đang trong ca làm việc nhìn thấy có khách bước vào thì vội vàng đi đến, cười cười dùng tiếng phổ thông không phải quá tiêu chuẩn mà hỏi: “Hoan nghênh quý khách, xin hỏi là có mấy người vậy?”

“Không liên quan đến mày, đi, kêu ông chủ của bọn mày đến đây.” Đầu hói cực kỳ phách lối nói.

Vương Lâm nhìn bộ dáng của hắn ta thì có chút sợ hãi, vội vàng quay đầu nhìn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày đi đến, hỏi: “Tôi là chủ của nơi này, xin hỏi có chuyện gì vậy?” . Truyện mới cập nhật

“Ồ, anh chính là chủ của nơi này đó à? Ông chủ, làm ăn phát đạt quá nhỉ.” Đầu hói nghe thấy Diệp Lăng Thiên tự xưng là ông chủ thì vội vàng khách khí nói.

“Cảm ơn, cho hỏi là các người đến đây tìm tôi có chuyện gì.” Diệp Lăng Thiên biết người này không phải đến đây để ăn uống, anh liền hỏi.


“Là như vậy, bây giờ cũng đã đến cuối tháng rồi, các người nộp phí bảo kê cuối tháng đi.” Đầu hói nghiêm giọng nói.

“Phí gì chứ?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi lại lần nữa, anh thật sự không thể tin được ở thời đại bây giờ mà lại còn có mấy thứ chỉ nhìn thấy ở trên tivi, cho nên hỏi lại lần nữa.

“Phí bảo kê. Làm sao vậy, anh không biết à?” Đầu hói hỏi ngược lại.

“Tôi chỉ biết là phải nộp thuế, mỗi tháng tôi cũng đều đi nộp rồi, phí bảo kê này của anh là cái gì chứ, các người là ai?”

“Chúng tôi là người của Tam Long Đường, anh vừa mới mở quán không biết thì chúng tôi cũng không trách anh, nhưng mà tháng sau anh phải nộp phí bảo kê. Cũng không nhiều, một tháng sáu triệu. Chỉ cần anh nộp phí bảo kê đúng mỗi tháng thì chúng tôi đảm bảo cái tiệm này của anh sẽ bình an, làm ăn thuận buồm xuôi gió, tuyệt đối sẽ không có người đến đây gây phiền phức cho anh. Có người nào không nghe lời gây chuyện ầm ỉ ở trong cửa hàng của anh thì cứ nói thẳng, nơi này đã được người của Tam Long Đường chúng tôi bảo bọc là được rồi. Nếu như còn có người nào không nghe nữa thì anh cứ gọi điện thoại cho bọn tôi, chúng tôi sẽ cho người đến giải quyết giúp anh.” Đầu hói tìm một cái ghế ngồi xuống, vừa hút thuốc vừa bắt chéo chân nói với Diệp Lăng Thiên.

“Chúng tôi mở cửa làm ăn, đường đường chính chính, sau có thể có người đến để gây phiền phức được. Thật xin lỗi, mời các anh đi cho, ở chỗ chúng tôi không cần bảo vệ đâu.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, sau đó quay người không thèm tiếp tục để ý hai tên tôm tép nhải nhép này nữa, bọn người Chu Ngọc Lâm ở sau lưng cũng lạnh lùng nhìn.

Sau khi đầu hói và tóc vàng nghe được những lời của Diệp Lăng Thiên, hai người bọn họ nhìn nhau, tiếp theo lại cười haha, đầu hói nói tiếp: “Ông chủ à, anh không phải là người địa phương đâu nhỉ? Có lẽ là không hiểu quy tắc ở nơi đây, tôi khuyên anh vẫn nên thành thành thật thật nộp phí bảo kê ra đi, nếu không thì sau này chuyện làm ăn cũng không tốt lắm đâu.”


“Nói nghe một chút thử xem, sao có thể khó khăn được?” Diệp Lăng Thiên quay sang, cười lạnh hỏi.

“Khó như thế nào thì trong lòng của anh cũng có hiểu biết, từ xưa đến nay Tam Long Đường của chúng tôi đều không không ép buộc người khác, đều là mọi người tự nguyện. Lúc đầu có rất nhiều người không muốn nộp tiền bảo kê giống như anh, nhưng mà cuối cùng đều ngoan ngoãn cầu xin nộp cho chúng tôi. Tôi nói cho anh biết, chúng tôi có quy tắc, hôm nay người ở bên phía của chúng tôi đến tìm anh, cho nên là sáu triệu ba trăm nghìn một tháng, lần sau anh đến tìm chúng tôi thì chính là chín triệu. Tôi khuyên anh vẫn nên giao sớm một chút mới tốt.” Đầu hói nói tiếp, một bộ dạng huyênh hoang không sợ hãi.

“Phải vậy không? Con người của tôi cứ thích làm mấy chuyện thiệt thòi, tôi cũng rất muốn nhìn xem các người làm như thế nào để có thể khiến cho tôi ngoan ngoãn đi tìm các người mà nộp chín triệu. Cút đi, nếu như trong mười giây đồng hồ mà còn không cút khỏi đây, vậy thì tôi sẽ cho người ném các anh ra ngoài, các anh có tin không hả?” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.

Diệp Lăng Thiên vừa nói xong thì Chu Ngọc Lâm lập tức đứng dậy đi tới, ba người còn lại nhìn thấy Chu Ngọc Lâm cũng bước đến, cũng đều đứng lên đi đến đứng bên cạnh của Diệp Lăng Thiên và Chu Ngọc Lâm. Đầu hói và tóc vàng nhìn những người vạm vỡ có vóc dáng cao lớn hơn bình thường ở trước mặt, trong lòng lập tức sợ hãi, vội vàng đi ra ngoài tiệm, vừa đi vừa nói: “Mấy người các anh cứ đợi đó mà xem đi, đắc tội với Tam Long Đường của chúng tôi, trong vòng ba ngày nếu như cửa hàng này của các anh không đóng cửa thì tên của tôi sẽ phải viết ngược lại.”

Chu Ngọc Lâm nghe xong thì một bụng tức giận, trực tiếp tiến lên liền xông ra ngoài, ba người còn lại cũng đi theo Chu Ngọc Lâm mà xông ra ngoài. Tóc vàng và đầu hói vốn dĩ vẫn còn đang đứng khoa tay múa chân ở cửa của cửa hàng, thấy như vậy thì bị dọa đến nỗi nhanh chân chạy đi, chạy còn nhanh hơn so với con thỏ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.