Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 218: Vụ án cướp ngân hàng (5)





Lý Yến nhìn ba mình, cố gắng kiềm nén nước mắt tủi thân, cô ta trừng mắt nhìn ba mình một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Bây giờ tôi thay mặt cấp trên nói mấy điều. Thứ nhất, điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện lần này làm thành một văn bản tài liệu nộp lên phía trên. Thứ hai, công bố cụ thể chuyện này với báo chí, thông qua truyền thông cho xã hội và người dân một câu trả lời, nhiều người chết như vậy nên chúng ta không thể thoát khỏi trách nhiệm. Thứ ba, nhanh chóng tăng cường năng lực chấp hành nhiệm vụ, nhất định phải nghĩ cách bảo đảm sự an toàn tính mạng và tài sản cho người dân, kiên quyết ngăn chặn những chuyện như vậy xảy ra một lần nữa. Cục trưởng Vương, tôi hy vọng các ông có thể làm tốt các điều tôi yêu cầu, tôi chờ ông báo cáo kết quả. Tôi đi trước.”

Bí thư Lý nói xong cũng đứng dậy rời đi.

Cục trưởng Vương thở dài, mặc dù xảy ra chuyện này thì cục trưởng là ông không thể thoát khỏi trách nhiệm của mình, nhưng nói cho cùng ông cũng không thể ngăn chặn hết được. Thời đại nào cũng có giết người phóng hoa, nước ngoài phát triển như vậy nhưng chuyện giết người phóng hỏa cũng xảy ra mỗi ngày. Ông chỉ có thể bắt người, muốn hoàn toàn ngăn chặn tội phạm thì cho dù là thần tiên cũng không làm được.


Cục trưởng Vương vừa ra khỏi phòng họp thì điện thoại vang lên, cục trưởng Vương nhìn dãy số xa lạ thì nghe máy hỏi: “Xin chào.”

“Có phải là cục trưởng Vương đúng không? Tôi là Lục Oánh của tập đoàn Đại Đường.” Bên kia truyền đến giọng nói của phụ nữ.

Cục trưởng Vương nhíu mày, trong lòng nghĩ thầm chuyện nên đến thì sẽ đến, nhưng vẫn khách sáo nói: “Thì ra là Lục Tổng, xin chào xin chào.”

“Là như thế, cục trưởng Vương, trước đó ở ngân hàng bởi vì con gái tôi chịu hoảng sợ nên thái độ của tôi đối với người chỉ huy không tốt lắm, tôi muốn xin lỗi ông. Cô ta nói tôi ghi lời khai hỗ trợ điều tra nhưng tôi lại từ chối, tôi vừa đưa con gái đi kiểm tra, bây giờ tôi sẽ đến sở cảnh sát của các ông ghi lời khai.” Lục Oánh không còn khí thế mạnh mẽ như trước đó, bà ta cười nói.

“Tôi cầu còn không được, thật ra đây là trách nhiệm của chúng tôi, nếu chúng tôi có thể sớm đến một phút thì không chừng sẽ không có nhiều người chết như vậy.” Cục trưởng Vương thở dài nói.

“Vậy được, tôi đến đó rồi sẽ gọi điện thoại cho ông.” Lục Oánh nói xong thì cúp điện thoại.

Cục trưởng Vương cầm điện thoại đứng tại chỗ, sau đó xoay người nói với cấp dưới: “Sắp xếp người đứng ở cửa ra vào, nếu nhìn thấy Lục Tổng của tập đoàn Đại Đường thì lập tức báo cho tôi biết, sau đó đưa bà ta đến văn phòng. Mặt khác canh gác cửa phòng của tổ giám sát bên kia, khi nào Lý Yến ra ngoài thì nói cô ta đến văn phòng tôi.”

“Vâng.” Cấp dưới gật đầu rời đi.

Lý Yến tức giận và tủi thân bước ra khỏi phòng tổ giám sát, sau đó cô ta đến văn phòng của cục trưởng Vương. Cô ta gõ cửa xong thì đi vào ngồi xuống trước mặt cục trưởng Vương, không hề lên tiếng.


Cục trưởng Vương nhìn thấy dáng vẻ của Lý Yến thì không nhịn được cười nói: “Sao vậy? Cô còn tức giận sao?”

“Tôi có thể không tức giận sao? Chúng tôi đã làm sai cái gì? Chúng tôi đều làm theo trình tự, không hề vi phạm quy tắc, chúng tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất rồi, dù sao xa như vậy, chúng tôi ngồi xe chứ không phải là máy bay, bọn họ không phải không biết giao thông ở thành phố A hỗn loạn thế nào, cho dù chúng ta là xe cũng không thể bay qua đó được? Các anh em đều chấp nhận hy sinh tính mạng, đối với chúng tôi là rất không công bằng.” Lý Yến vẫn tủi thân và tức giận.

“Cô nói rất đúng, tôi hiểu được, tôi tin ba cô cũng hiểu. Nhưng ba có nói một câu rất đúng, chúng ta là lực lượng có kỷ luật, chịu sự giám sát của người dân. Cho dù trong chuyện này chúng ta có sai hay không thì cũng là sai, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản cho người dân, lần này không chỉ làm cho bọn họ chịu mối đe dọa về tính mạng mà còn chết nhiều người như vậy, cho dù là cấp trên hay là ba cô cũng phải chịu áp lực rất lớn, chúng ta cũng giống như vậy, chúng ta cần phải làm một số chuyện để người dân hài lòng.”

“Tôi tin cấp trên điều tra cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi nhưng vẫn tin tưởng chúng ta. Nhưng sau này chúng ta vẫn phải làm việc chăm chỉ, dùng tốc độ nhanh nhất để đến hiện trường. Cô cũng phải giải thích chuyện này cho các đồng chí cấp dưới, đừng để bọn họ tức giận, nếu không thì không chỉ hại chúng ta mà còn hại cả bọn họ, bởi vì chuyện này mà cắt đứt tiền đồ cả đời của mình thì thật sự không đáng, có hiểu không?” Cục trưởng Vương tận tình khuyên bảo.

Sau khi Cục trưởng Vương nói như vậy, Lý Yến lập tức không còn tức giận và tủi thân.

“Vừa rồi bọn họ báo với tôi đã hoàn thành công tác hiện trường, hiện tại bọn họ đã rút về. Tôi đi về trước.” Lý Yến gật đầu nói.

“Nói bọn họ đến đây báo cáo đi, tránh cho bọn họ báo cáo với cô xong thì cô lại chạy đến báo cáo với tôi.” Cục trưởng Vương cười nói.

“Được.” Lý Yến gọi điện thoại, không bao lâu có một cảnh sát đi đến.


“Anh nói xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.” Lý Yến hỏi.

“Chúng tôi đã khám xét sơ bộ hiện trường, tám người chết thì có bảy người có vết đạn, có thể xác định được một người dân và hai nhân viên ngân hàng chết do súng bắn, trong năm tên cướp có bốn người chết do súng bắn, hơn nữa có ba người bị bắn vào ấn đường, một người bị bắn vào ngực, còn một tên cướp chết do đồ sắc bén rạch vào cổ, có lẽ là dao. Mặt khác đã tìm thấy dấu vết của viên đạn trên trần nhà, vách tường và bình hoa.”

“Căn cứ vào lời khai của con tin ở hiện trường, bọn họ đang làm việc thì đám cướp gồm năm người bịt mặt cầm súng chạy vào ngân hàng. Sau đó bọn chúng dùng súng ra lệnh cho mọi người ngồi xổm xuống, một tên cướp cầm búa lớn đập mạnh vào kính thủy tinh ở quầy ngân hàng, sau khi đập vỡ thì một nhân viên ngân hàng muốn chạy trốn ngân bị bắn giết, ba tên cướp vào quầy ngân hàng cướp tiền, một tên cướp canh gác ở cửa, một tên trông coi con tin. Khi giám đốc ngân hàng nhấn chuông báo động cũng bị bọn cướp bắn chết.”

“Lúc này một người đàn ông hơn hai mươi tuổi đeo tai nghe chơi điện thoại đi vào ngân hàng, sau đó cũng bị ép ngồi xổm xuống. Một cô gái khóc lớn, người này chính là con gái của chủ tịch Lục Oánh tập đoàn Đại Đường, tên cướp cảm thấy ồn ào nên cầm súng định giết cô gái, lúc này người đàn ông đột nhiên đứng lên cướp súng của tên cướp, tên cướp bắn lên trần nhà, sau đó không biết anh ta giết chết tên cướp này thế nào và bắn chết tên canh gác ở cửa, rồi đối đầu với tên cướp ở trong quầy ngân hàng, lúc sau lại nằm dưới đất rồi nhảy lên bắn chết hai tên cướp còn lại.”

“Dựa vào lời nói của con tin ở hiện trường thì tốc độ rất nhanh lại lưu loát, đa số mọi người không thấy rõ chi tiết. Người đàn ông trẻ tuổi giết hết bọn cướp xong rồi rời đi, có người nhìn thấy anh ta chạy xe máy điện rời đi. Chúng tôi đã tiến hàng lấy các vị trí của viên đạn ở hiện trường rồi tính toán, kết quả hoàn toàn trùng khớp với lời nói của bọn họ, nói cách khác chàng trai kia thật sự đã giết chết năm tên cướp này.”

“Mặt khác chúng tôi đã xác nhận thân phận của một người dân và hai nhân viên ngân hàng. Chúng tôi đã sắp xếp người liên lạc với người nhà bọn họ để đến nhận xác, sau khi kiểm tra mối quan hệ thì có thể đưa xác đi. Nhưng trước mắt vẫn chưa xác định được thân phận của năm tên cướp, chúng tôi đang tiến hàng đối chiếu với tài liệu phạm tội ở kho lưu trữ, xem thử có thể tìm thấy thân phận của bọn họ hay không.” Người này vừa cầm báo cáo trong tay vừa đọc.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.