Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 234: Ghen tuông (7)





“Mua căn nhà này có hạn chế thời gian không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Có, thời gian ba năm, qua ba năm căn nhà này sẽ được nhà trường tiến hành xử lý, đến lúc đó muốn mua thì phải đợi phòng phúc lợi lần sau của nhà trường, chắc ít nhất cũng khoảng 10 năm. Hơn nữa tôi đã hỏi trước đó rồi, cuối tháng là đến hạn, may mắn anh nói sớm, nếu không sang tháng thì không còn cơ hội nữa.”

“Muốn mua thì anh vẫn nên quyết định sớm, mấy căn còn lại rất nhiều người đang nhắm vào rồi, mặc dù tôi có chỉ tiêu, nhưng bây giờ chọn nhà đều là sau khi mọi người đến trước chọn rồi, anh nên đưa ra quyết định sớm, chọn một căn và tầng mình ưng ý, nếu không để người khác chọn rồi, đến lúc đó thì phiền phức rồi.” Hứa Hiểu Như gật đầu nói.

“Vậy tôi gọi điện cho Diệp Sương, bảo nó đến đây. Chuyện mua nhà không phải một mình tôi nói là được, vẫn nên bảo con bé đến, cô và nó xem giúp tôi, xem hai người thích căn nào thì chọn căn đấy đi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lát rồi nói.


“Liên quan gì đến tôi, tôi đâu có ở đây, chỗ này đâu phải nhà của tôi, tại sao muốn tôi chọn.” Hứa Hiểu Tinh hình như nghĩ đến cái gì đó, mặt đỏ ửng nói.

Diệp Lăng Thiên sững người, không hiểu Hứa Hiểu Tinh bị làm sao, cuối cùng hình như ý thức đến điều gì đó, cũng hơi xấu hổ sờ gáy của mình, cười cười, châm điếu thuốc.

Diệp Lăng Thiên gọi điện cho Diệp Sương, Diệp Sương nghe Diệp Lăng Thiên muốn mua nhà, cực kỳ vui mừng, rất hiếm khi trực tiếp gọi xe đến đây, sau đó, Diệp Sương với Hứa Hiểu Tinh hai người bắt đầu xem nhà, mặc dù Hứa Hiểu Tinh trước mặt nói chuyện này không liên quan đến cô, nhưng trên thực tế cô rất nghiêm túc, mỗi một căn đều xem cẩn thận nghiêm túc từng chi tiết, cùng Diệp Sương không ngừng đánh giá. Ngược lại là Diệp Lăng Thiên, cả quá trình đều chỉ đi cùng, mỉm cười nhìn hai cô gái.

Xem mãi đến tối, hai cô gái cuối cùng quyết định được, chính là một căn 124 mét vuông ở tầng 31. Hơn nữa hẹn xong rồi, sáng mai đến làm thủ tục giao tiền.

Sáng hôm sau Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương cùng Hứa Hiểu Hinh đến, Hứa Hiểu Tinh mang theo giấy tờ của mình, Diệp Lăng Thiên mang theo tiền, mặc dù có chút rườm rà, nhưng vẫn chỉ tốn hai tiếng thì lấy được chìa khóa phòng.

Cầm chìa khóa Diệp Lăng Thiên muốn trở về, nhưng lại bị Diệp Sương và Hứa Hiểu Tinh kéo vào trong phòng, đây là căn nhà thuộc về bọn họ. Diệp Sương cực kỳ vui sướng, Diệp Lăng Thiên cũng có một chút, dù sao một căn nhà, đối với Diệp Sương và Diệp Lăng Thiên mà nói, đều đại biểu cho quá nhiều thứ. Còn Hứa Hiểu Tinh lại còn vui hơn Diệp Lăng Thiên.

“Anh, chúng tôi cuối cùng cũng có nhà rồi, chúng ta cuối cùng cũng có nhà rồi.” Diệp Lăng Thiên đi xung quanh căn nhà, cuối cùng lại kích động đến mức rơi nước mắt.

“Cô bé ngốc, khóc cái gì chứ. Cái gì đều sẽ có, bánh mì sẽ có, tình yêu cũng sẽ có, biết không hả?” Hứa Hiểu Tinh đau lòng ôm lấy Diệp Sương nói.

“Ừm, chị dâu, em đã thu dọn xong rồi. Chị xem, phòng này em ở, phòng ở giữa làm phòng sách, phòng ngủ chính bên trong cho hai người ở.” Diệp Sương kéo Hứa Hiểu Tinh nói.


“Cô bé này, em nói linh tinh cái gì vậy, cái gì mà chúng… chúng ta ở, chị ở với ai chứ, đây là nhà của hai người, không phải nhà của chị.” Hứa Hiểu Tinh bị Diệp Sương nói mà mặt mặt đỏ bừng.

“Ha ha, chị dâu chị còn ngại, tiếng chị dâu này em gọi lâu như vậy đều gọi không rồi sao? Mua nhà làm gì? Mua nhà chính là để anh em và chị kết hôn. Chị yên tâm, em chỉ ở đây tạm thời, đợi khi em tốt nghiệp đi làm rồi thì em chuyển đi, em đến khi đó sẽ tự lực cánh sinh, cho hai người không gian riêng tư.” Diệp Sương trêu đùa Hứa Hiểu Tinh.

“Em còn nói, em còn nói chị sẽ đánh đó, cái gì mà kết hôn, chị kết hôn với ai chứ.” Hứa Hiểu Tinh càng thêm xấu hổ.

“Đừng ngại mà, em đã nghĩ cả rồi. Phòng ở giữa tạm thời làm phòng sách và cho khách dùng, đợi hai người sinh con thì cho đứa bé ở, sinh một đứa thì mua một cái giường trẻ con, nếu như sinh đôi thì mua giường tầng, em từng thấy trong trung tâm thương mại cho bán. Hai anh em ở cùng nhau tình cảm cũng sẽ rất tốt, giống như em và anh em vậy…”

Diệp Sương kéo Hứa Hiểu Tinh nói ra viễn cảnh mình muốn, Hứa Hiểu Tinh mới bắt có hơi ngại, mặt mày đỏ bừng, sau đó bản thân bị Diệp Sương nói cũng có hơi thất thần, những nguyện vọng tốt đẹp mà Diệp Sương nói không phải là điều trong lòng cô muốn hay sao?

Diệp Lăng Thiên không có hứng phấn nhiều như hai cô gái, một mình anh đứng ở ban công, nói thật, cây xanh ở tiểu khu này rất tuyệt, đứng ở trên ban công trên tầng cao như vậy nhìn ra ngoài cảm thấy rất tốt.

Mua được nhà, tảng đá trong lòng anh cuối cùng cũng hạ xuống rồi, mặc dù sau này mỗi tháng phải trả góp không ít tiền, nhưng ít nhất anh đã có nhà rồi. Anh cho Diệp Sương một mái nhà, một mái nhà thuộc về bọn họ, Diệp Sương cuối cùng cũng không cần đi ở nhờ nhà người ta. Trong đầu Diệp Lăng Thiên lúc này nhớ đến mẹ của mình.

“Nhìn cái gì vậy? Thất thần như vậy?” Hứa Hiểu Tinh từ đằng sau Diệp Lăng Thiên, đi đến bệnh cạnh Diệp Lăng Thiên hỏi.


“Không có, cảm thấy từ chỗ này nhìn phong cảnh khá đẹp.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Phí lời, căn nhà mấy chục triệu một mét vuông nếu như không làm tốt độ phủ xanh sẽ bị người ta mắng chửi, thật ra môi trường ở đây không tệ, tôi cố tình nghe ngóng đồng nghiệp sống ở đây, an ninh ở đây khá tốt, tương đối có trách nhiệm, để Diệp Sương ở đây anh cũng có thể hoàn toàn yên tâm, ít nhất không cần giống như trước đây không dám để Diệp Sương ở một mình nữa.

“Hơn nữa nơi này rất gần trường, Diệp Dương đi học cũng tiện. Cách quán của anh cũng không xa, cũng tính là rất thuận tiện rồi. Tôi cảm thấy nơi này chắc là nơi tốt, không nói tốt nhất, nhưng thật sự là thích hợp nhất.” Hứa Hiểu Tinh giúp Diệp Lăng Thiên phân tích.

“Phải, lần này nhờ cả vào cô, nếu không, căn nhà này tôi không mua nổi.” Diệp Lăng Thiên dựa vào lan can mỉm cười với Hứa Hiểu Tinh.

“Anh mua không nổi? Ông chủ một tháng kiếm được hơn 600 triệu lại mua không nổi nhà, vật một người như tôi một tháng chỉ kiếm được mười mấy triệu thì phải làm sao? Chế nhạo tôi chăng?”

Hứa Hiểu Tinh lườm Diệp Lăng Thiên, sau đó nói: “Thật ra tôi không giúp được gì cả, lấy bản lĩnh của anh muốn mua nhà chỉ là chuyện sớm muộn, cho dù nơi này 90 triệu một mét vuông anh cũng mua được, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn hơn mấy tháng mà thôi. Có điều sớm hơn mấy tháng cũng tốt, ít nhất anh có thể không cần ở dưới tầng hầm mấy tháng, nơi đó sao con người có thể ở được chứ, cả ngày không thấy ánh sáng, vừa ẩm ướt vừa ồn ào, ngư long hỗn tạp người gì cũng có. Anh chuẩn bị khi nào chuyển sang đây ở?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.