Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 244: Đồng hành cùng với người đẹp (6)





Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, trong lúc nhất thời căn bản cũng không biết nên nói cái gì, cô cứ ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên như vậy.

“Ăn đi, ăn xong rồi thì đi lên ngủ, buổi tối lạnh lắm, cũng đã mệt rồi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, tiếp tục lại bắt đầu ăn ngụm lớn.

Diệp Lăng Thiên ăn xong trước Lý Vũ Hân, sau đó đi đến chỗ bà chủ đang ngủ gà ngủ gật ở bên kia trả tiền phòng và tiền cơm. Nói thật lòng thì nó không có đắt, một căn phòng cộng thêm một bữa cơm cũng chỉ tốn có bốn trăm năm mươi nghìn, chỉ có thể nói là tiêu dùng ở thị trấn nhỏ này thật sự rất thấp.

Sau khi Diệp Lăng Thiên trả tiền cho bà chủ thì lại hỏi thăm đường đi đến thôn Điệp Sơn, sau khi nghe ngóng đường đi xong, Lý Vũ Hân mới ăn xong.

“Cô đi lên nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi lên lầu.

Diệp Lăng Thiên trở lại bên cạnh xe, trực tiếp leo lên trên mui xe, cứ ngồi trên mui xe mà nhìn thị trấn nhỏ rồi hút thuốc, trong đầu đều đang suy nghĩ từng li từng tí chuyện liên quan đến Lão Hổ. Sau khi hút xong một điếu thuốc, nhảy xuống từ trên xe, mở cửa bên ghế lái phụ ra, ngã ghế kế bên vị trí tài xế sau đó nằm ở trên đó, lấy cái áo ngắn tay mà mình đã khoác lên cho Lý Vũ Hân ở trên xe đắp lên trên người rồi chuẩn bị đi ngủ.


Nói thật thì mặc dù ở trong xe có thể ấm áp không ít, nhưng mà nhiệt độ ban ngày ở trong vùng núi này còn thấp hơn so với bên ngoài mấy độ, chứ đừng nói chi là buổi tối. Chủ yếu là ẩm ướt, còn có gió, nhiệt độ buổi tối ở đây cũng thấp hơn rất nhiều, nhưng mà chút lạnh lẽo đó đối với Diệp Lăng Thiên cũng coi như là không có cái gì.

Trong lúc Diệp Lăng Thiên đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, điện thoại di động vang lên, là Lý Vũ Hân gọi tới Diệp Lăng Thiên. Tưởng là Lý Vũ Hân xảy ra chuyện gì, vội vàng nghe điện thoại.

“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Anh có thể đi lên đây một chút hay không?” Lý Vũ Hân có chút do dự mà nói.

Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói: “Được.” Sau đó liền cúp điện thoại, anh bước ở trong quán trọ trước khi bà chủ đóng cửa, sau đó đứng ở bên ngoài cửa phòng của Lý Vũ Hân, gõ gõ cửa. Hiển nhiên là Lý Vũ Hân đang đứng chờ ở cạnh cửa, trực tiếp mở cửa ra.

Sau khi Lý Vũ Hân mở cửa ra thì lại nhanh nhẹn ngồi lên trên giường, dùng chăn mền che kín mình lại, ngồi ở trên giường.

“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh một chút, tò mò hỏi.

“Nếu không thì… tối nay anh ngủ ở trong căn phòng này đi, ở bên ngoài quá lạnh, anh cũng không mặc quần áo gì nhiều, sẽ bị đông lạnh mất.” Lý Vũ Hân đỏ mặt nói.

“Không có sao đâu, tôi không lạnh, không khí ở bên ngoài vẫn còn ổn, cảm giác rất tốt. Cô ngủ ở đây có lạnh không, chăn mền có ấm áp không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Rất ấm đó. Mặc dù là cái chăn này thật sự nặng, đắp kín cũng không phải là rất dễ chịu, nhưng mà quả thật là nó rất ấm, không lạnh đâu, đắp lên trên người còn hơi nóng nữa đó.”

“Cái chăn này là được làm từ bông, thông khí không tốt, nhưng mà hiệu quả giữ ấm rất tốt. Vậy cô chú ý ban đêm đừng đá chăn, tôi đi xuống trước đây, đợi một lát nữa bà chủ đóng cửa bây giờ.” Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, quay người liền chuẩn bị mở cửa.

“Chờ đã.” Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi mở cửa thì vội vàng kêu lên.

“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lý Vũ Hân.


Nếu không thì anh cứ ngủ ở đây đi, tôi… tôi rất sợ.” Rốt cuộc Lý Vũ Hân cũng nhịn không được mà nói ra lời thật lòng, một cô gái đến một nơi mà bản thân mình không quen, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh nơi này cũng không tốt. Một nguyên nhân chính là do thị trấn nhỏ này quá yên tĩnh, một giờ đêm mà không có một chút âm thanh nào, ở đằng sau phòng chính là đồi núi, khi ngủ ở trong phòng còn có thể nghe thấy được tiếng chim hót, còn có tiếng động vật kêu. Chuyện này đối với Lý Vũ Hân vừa mới nghe thấy được những âm thanh này lần đầu tiên mà nói, đó là một chuyện rất kinh khủng.

Sau khi Lý Vũ Hân nói xong thì liền đỏ mặt, cực kỳ ngại ngùng.

Diệp Lăng Thiên suy nghĩ, cũng hiểu được tâm trạng sợ hãi của Lý Vũ Hân. Anh nhìn xung quanh trong phòng một chút, sau đó nói: “Được rồi, vậy để tôi ngủ ở trên ghế.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì kéo mấy cái ghế nối lại với nhau, nằm ở trên ghế. Nói thật thì hiệu quả giữ ấm ở trong căn phòng này quả thật không tốt bằng trong xe, bởi vì cửa sổ của căn phòng này không kín được bao nhiêu, ngủ ở trong phòng mà còn có thể cảm nhận được có một ngọn gió mát thổi vào.

“Nằm ở đó sao mà ngủ được, anh leo lên giường ngủ đi.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nằm cuộn người lại ở trên mấy cái ghế, do dự cắn môi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm mà nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên trợn to mắt nhìn Lý Vũ Hân, thật sự không ngờ đến là lời này sẽ được nói ra từ trong miệng của Lý Vũ Hân. Đối với một cô gái mà nói, chủ động mời một người đàn ông ngủ cùng chăn với mình là một chuyện kinh khủng và khó xử biết bao nhiêu, huống hồ chi cô gái này còn là Lý Vũ Hân nữa.

“Không sao đâu, tôi ngủ như vậy là được rồi.” Diệp Lăng Thiên hiểu ý của Lý Vũ Hân, ừ một tiếng rồi nói. Lý Vũ Hân vì muốn tốt cho anh, cho nên để anh ngủ ở trên giường, nhưng mà anh không thể thật sự ngủ ở trên giường được.

“Ai nha, sao anh cứ lề mề như vậy chứ, kêu anh ngủ thì anh cứ ngủ đi, tôi còn không sợ mà anh thì sợ cái gì. Cái đó còn có thể cho người ngủ được hả?” Lý Vũ Hân có chút thẹn quá hóa giận, sau đó lại nói: “Cái đó… đừng cởi quần áo.”

Sau khi nói xong thì tự mình nằm nghiêng ở một bên giường, lần đầu tiên ngủ chung chăn chung gối với một người đàn ông, cô cực kỳ thẹn thùng, căn bản cũng không dám nhìn Diệp Lăng Thiên nữa.

Diệp Lăng Thiên nhìn bộ dạng của Lý Vũ Hân thì nhịn không được nở nụ cười, sau đó nói: “Vậy để tôi tắt đèn.”

“Ừm.” Lý Vũ Hân ừ một tiếng ở trong miệng.

Diệp Lăng Thiên khóa trái cửa, sau đó nhấn chớp khóa ở cửa, tắt đèn, dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động để tìm đến bên giường.

Lý Vũ Hân nằm sát ở bên mép giường ngủ, còn nghiêng người rồi đưa lưng về phía Diệp Lăng Thiên, cái giường có diện tích một mét rưỡi này vẫn còn thừa lại một vị trí một mét hai. Diệp Lăng Thiên cởi giày ra, ở đây cũng không thấy phòng tắm, cho nên cũng không thể nào rửa chân được, dù sao cũng không đi đường, Diệp Lăng Thiên cũng trực tiếp leo lên giường rồi nằm xuống.

Cái chăn bởi vì Lý Vũ Hân nằm ngủ nghiêng ở bên mép giường nên chiếm hết, Diệp Lăng Thiên thì cũng không có chăn mền gì cả. Diệp Lăng Thiên kéo một góc chăn qua rồi trùm lên bụng của mình, sau đó chuẩn bị ngủ như thế.


Chỉ là ở trên giường chỉ có một cái gối đầu, nhưng mà có cái gối hay không thì đối với Diệp Lăng Thiên vẫn không phải là vấn đề lớn. Nhắm mắt lại, không bao lâu liền có chút mơ mơ màng màng, hai ngày nay lái xe, trên cơ bản đều là do Diệp Lăng Thiên lái, cho nên anh đã rất mệt mỏi rồi.

“Anh… chắc là ngủ không ngái đâu nhỉ?” Cũng không biết là trôi qua bao lâu, Lý Vũ Hân đột nhiên hỏi.

“Không có.”

“Vậy thì nghiến răng thì sao?” Lý Vũ Hân lại không yên lòng mà hỏi lần nữa.

Diệp Lăng Thiên cười cười nói: “Cũng không có luôn.”

“Vậy là được rồi.” Lý Vũ Hân giống như là đã yên tâm.

Im lặng một lát, Lý Vũ Hân lại hỏi nữa: “Anh đi ngủ chắc sẽ không cử động lung tung chứ?”

“Chắc là sẽ không đâu, lúc tôi đi ngủ thì cũng sẽ không cử động gì nhiều.” Diệp Lăng Thiên lại cho Lý Vũ Hân một câu trả lời khẳng định.

“Vậy thì được rồi.” Lý Vũ Hân lại nói một câu vậy thì được rồi lần nữa.

Lần đầu tiên ngủ cùng với đàn ông trên cùng một cái giường, trong lòng của cô cực kỳ thấp thỏm, lại vô cùng khẩn trương, cảm giác tay chân của mình đều cứng ngắc, toàn bộ cơ thể không di chuyển được chút nào. Trong lòng đang căng thẳng, căn bản cũng không thể ngủ được, suy nghĩ đến rất nhiều chuyện. Dưới tình huống tối đen như mực, Lý Vũ Hân cũng có thể cảm giác được mặt của mình đỏ bừng, bởi vì chính bản thân cô cũng đang cảm thấy nóng rát.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.