Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 25: ★ Kéo Tơ Lột Kén ★





Địch Kỳ Dã rũ mắt suy tư đối sách, Cố Liệt lại không cho hắn thời gian, còn dậu đổ bìm leo: “Ngươi đã nói, chờ ngươi đánh hạ Thanh Châu xong, sẽ thẳng thắn nói cho ta thân thế.”
Thương hoạn trên giường giương mắt nhìn qua, một bộ nghiến răng nghiến lợi nén giận, Cố Liệt đoán Địch Kỳ Dã đang hối hận để hắn bắt được dấu vết khi vừa mới đầu Sở quân, nếu không, Địch Kỳ Dã chắc chắn sẽ giống như kiếp trước, giấu giếm đến cùng, một chữ cũng không nói với ai.
Cố Liệt đoán không sai, Địch Kỳ Dã xác thật là đang ở trong lòng thầm hận bản thân mình lúc mới gặp Cố Liệt không đủ đề phòng, cũng không biết do bị Thanh Long Đao mê mắt, hay bị quỷ mụ mị đầu óc, thế nào lại nhả ngay ra đồng ý sẽ thẳng thắn.
Không biết sau khi nói ra, hắn sẽ có kết cục như thế nào.
Đây quả thực là một niên đại huy hoàng xán lạn, kỳ nhân dị sĩ xuất hiện lớp lớp, Địch Kỳ Dã không thể tham dự năm năm đầu trong hành trình tranh bá của Cố Liệt, nhưng hắn đào ra được những cảnh tượng phong vân tranh đấu xuất sắc và ngoạn mục ấy từ trong những câu chữ ghi chép tàn khuyết.
Cố Liệt khởi binh bên bờ Tuệ Thuỷ nằm tại giao giới Kinh Tín, một đường mạo hiểm một đường chém giết, đọc đến cả người nhiệt huyết sôi trào, lương tướng như thế, hùng chủ như thế, có thể nói là thiên hạ vô song.
Nhưng đây cũng vẫn cứ là một niên đại cổ xưa, cực hạn của thời đại cùng chế độ phong kiến tự nhiên không cần nhắc đến, chênh lệch văn minh tuỳ theo mà tới mới chân chính là vấn đề khó có thể xem nhẹ.
Tỷ như nói, thời đại này vẫn bảo tồn khổ hình cực kỳ tàn nhẫn như cũ.
Cố Liệt là người duy nhất sống sót trong thảm kịch di chín tộc Sở Cố, Địch Kỳ Dã từng cho rằng “di chín tộc” có nghĩa là giết hết chín tộc của Sở Vương Cố Lân Sanh.
Nhưng trước khi tế tổ Tê Phượng Đài, Địch Kỳ Dã bị Khương Dương túm lấy bắt học bù một hồi chuyện xưa của Sở Cố, mới ý thực được xa xa không chỉ có vậy.
Di cửu tộc giả, giai tiên kình, nhị, trảm tả hữu chỉ, si sát chi, kiêu kỳ thủ, kỳ cốt nhục vu thị.

Ý tứ là: Hình phạt di chín tộc này, trước tiên dùng mực xăm chữ lên mặt tội nhân, cắt mũi, chém đứt hai tay, quất roi đến chết, sau đó chặt đầu, vứt xương thịt trên đường lớn.
Cũng không phải nói Cố Liệt thô bạo giống như tiên đế Yến Triều, mà là ở dưới một hoàn cảnh chung như vậy, dù Cố Liệt có vẻ như có được sự bao dung vượt trên thời đại, nhưng đề cập tới lai lịch quái lực loạn thần nằm ngoài lẽ thường của hắn, Địch Kỳ Dã không thể tin Cố Liệt thật sự có thể thực hiện được hứa hẹn “hết thảy như xưa” của hắn.
Hoặc là nói, nếu Cố Liệt thật sự không thèm để ý tới lai lịch của hắn, hắn trái lại phải hoài nghi Cố Liệt có ý đồ gì khác hay không.
Vì sao hắn một hai phải chạy đi đánh Trung Châu? Còn không phải vì muốn nắm chặt thời gian đánh thêm mấy trận nữa, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Có điều chuyện tới trước mắt, Địch Kỳ Dã cũng không phải kẻ nhát gan tránh né, lời tự mình nói ra, phải do chính mình chịu trách nhiệm.
Huống chi, hắn cô độc một mình, dù sao sẽ không liên luỵ tới người khác, cũng chưa từng nợ nần bất kỳ ai, có gì mà phải sợ?
Một lát sau, Địch Kỳ Dã thản nhiên nói: “Ta không rõ ngày bé ta như thế nào, từ tám tuổi mới bắt đầu nhớ chuyện, không cha không mẹ, sống lưu lạc.

Không lưu lạc được mấy ngày đã bị một tên quái nhân bắt đi, chờ ta lại thấy ánh sáng mặt trời, đã ở trong một sơn cốc sâu trong một ngọn núi không biết tên, quái nhân đó nói, sư phụ của hắn muốn thu ta làm đồ đệ.”
“Sư phụ của hắn là một lão tặc tự cho mình có thể sánh ngang với Ngoạ Long quỷ cốc (1), lão tặc này trốn trong sơn cốc dạy đồ đệ, mỗi lần chỉ thu một người.

Trước khi đồ đệ xuất sư, phải ăn vào độc dược, ra ngoài bắt một đồ đệ mới về để thế chỗ mình.”
Địch Kỳ Dã cũng không che giấu sự trào phúng trong giọng nói.
“Ta không biết trước ta lão tặc đó từng thu bao nhiêu đồ đệ, lúc ta trốn đã sửa đổi cơ quan, xếp thành liên hoàn trận, lão đã rất già, hẳn là không thể ra ngoài hại người nữa.”
Cố Liệt dùng ngữ khí khẳng định để phán đoán: “Ngươi rất chán ghét lão ta.”

“Ta không chịu bái sư, lão tặc đó thuyết phục không thành, trăm phương nghìn kế muốn giết ta, bởi vì chỉ có giết ta rồi, lão mới có thể thu một đồ đệ khác.

Lão có rất nhiều quy củ không hợp với lẽ thường, cũng tuân thủ chúng nó cực kỳ khắc nghiệt, điều này không bình thường.”
Địch Kỳ Dã cau mày tiếp tục phân tích với Cố Liệt: “Mà lý niệm của lão càng hoang đường, lão dạy dỗ học sinh trở thành một nhân vật anh hùng, nhưng thủ đoạn mà lão dạy, là đi làm phụ tá hoặc thần tử của người cầm quyền rồi chờ đợi thời cơ, chờ cơ hội chế tạo loạn cục, sau đó dùng danh đại nghĩa làm ra hy sinh, tự tạo thời thế, rồi lại tự biến mình thành anh hùng.

Đây là cái nguỵ biện gì?”
Một mình trốn trong sơn cốc phát điên cũng được, còn muốn thu đồ đệ tẩy não, bồi dưỡng thành kẻ điên mini.
“Ta sống trong sơn cốc mười một năm, sau khi phá giải cơ quan, không cắt tóc nữa, chờ tóc nuôi dài rồi, liền rình cơ hội trộm ngựa trốn ra.”
Thì ra là vậy, Cố Liệt hỏi: “Con ngựa là Vô Song?”
“Đúng vậy.

Nguyên chủ của nó hẳn là một vị thương nhân bất hạnh đi ngang qua sơn cốc, bị lão tặc làm hại.”
“Ngươi vẫn chưa nhắc đến tên của ‘lão tặc’ này?” Cố Liệt chú ý đến.
Địch Kỳ Dã cười lạnh một tiếng: “Lão nói lão không phải hạng người mua danh chuộc tiếng, thu đồ đệ không phải vì nổi danh khắp thiên hạ, bởi vậy tự xưng Vô Danh.”
Cố Liệt sửa sang lại lời kể của Địch Kỳ Dã, càng thêm chắc chắn suy đoán của bản thân.
Vì vậy, hắn bình tĩnh hỏi: “Như vậy, ở trước ‘đời này’, ngươi là ‘Võ Khúc Tinh’ trên tầng trời nào?”
Địch Kỳ Dã sửng sốt, chính hắn đều cảm thấy những gì hắn trải qua sau khi xuyên qua đã vô cùng ly kỳ, không ngờ Cố Liệt không những không truy nguyên, thậm chí còn không chất vấn thật giả, lại trước tiên hỏi về trước ‘đời này’ của hắn?
Đêm lạnh đầu thu, trong tẩm điện của Sở Vương, tướng quân giường rộng gối êm, Chủ Công ngồi bên sườn canh đêm, chuyện này vẫn chưa tính hiếm lạ, hiếm lạ chính là tướng quân này lai lịch không rõ, Chủ Công này…… Chủ Công này quá là quái thai.
Địch Kỳ Dã tìm tòi nghiên cứu mà nhìn Cố Liệt, ánh mắt hắn không ngừng ở dung mạo xuất chúng của Chủ Công, cũng không thưởng thức vẻ mặt bình tĩnh của Chủ Công, mà thẳng tắp quan sát đôi mắt đen nùng như bóng đêm của hắn, muốn tìm kiếm ra một chút đề phòng, một phút phản cảm……
Hắn không tìm thấy.
Hắn vậy mà không tìm thấy.
Địch Kỳ Dã hơi hơi nghiêng đầu, dịch đi tầm mắt, cười rộ lên.
“Được rồi.”
Hắn nói.
“Ngươi thật sự muốn nghe? Ngươi sẽ không tin ta, có lẽ, ngươi sẽ cảm thấy ta điên rồi.”
Cố Liệt nhướng mày, hỏi lại: “Địch Kỳ Dã, ngươi còn cảm thấy ngươi chưa đủ điên?”
Người trên giường càng cười ngặt nghẽo hơn, cơ bắp eo bụng thắt lại đụng tới miệng vết thương, Địch Kỳ Dã mới ngừng cười, thở dài bất đắc dĩ.

“Ta nên nói như thế nào mới có thể làm ngươi nghe hiểu đây.” Hắn lầm bầm lầu bầu, trầm ngâm một lát, nhìn về phía Cố Liệt, “Nếu nói, một ngày kia, con người có thể chế tạo ra đủ loại kiểu dáng đồ vật linh hoạt nhanh nhẹn, có thể dễ dàng nói chuyện với nhau dù cách xa ngàn dặm, có thể gặp mặt nhau dù cách xa vạn dặm, thậm chí phi thiên độn địa, ngao du ngân hà…… Mấy ngàn năm sau, những việc đó những vật đó sẽ thường thấy thường dùng giống như lưỡi cày, guồng đạp nước bây giờ, ngươi có thể tin tưởng không?”
Cố Liệt nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “Những điều ngươi nói, ta không có cách nào nghĩ ra phải thực hiện như thế nào.

Địch Kỳ Dã, tổ tiên ăn tươi nuốt sống, mà nay bá tính cày ruộng dệt vải, ngươi đi hỏi tổ tiên, bọn họ thậm chí còn không biết tiếng người, nói gì tới hiểu.

Giả như ngươi thật sự tới từ mấy ngàn năm sau, ta nghĩ đạo lý cũng tương tự như vậy.”
Câu trả lời như thế đã vượt qua dự đoán của Địch Kỳ Dã, hắn lại nghe Cố Liệt nói: “Ta cho rằng, những chuyện đó cũng không quan trọng.

Bất luận là thiên cung tiên phủ, hay phàm tục nhân gian, điều ta quan tâm chính là, ngươi đã từng trải qua cái gì? Lại vì sao đi tới đời này?”
Địch Kỳ Dã lại một lần nữa hướng tầm nhìn vào đáy mắt của Cố Liệt.
Thật là một người kỳ lạ, kỳ lạ đến độ Địch Kỳ Dã không nhịn được hoài nghi có phải Cố Liệt cũng bị người xuyên vào hay không.
Ý tưởng này khiến Địch Kỳ Dã có chút buồn cười.
Hắn nhớ tới những đánh giá về Cố Liệt, cái gì “đế vương trời sinh”, cái gì “vô tình vô tư”…… hoá ra đều đúng.

Hoá ra cũng đều không đúng.
Chủ Công dùng chân thành đối đãi ta, ta ngại gì đánh cược tính mạng này.
Thời khắc ngả bài cuối cùng, trong lòng Địch Kỳ Dã lại cực kỳ bình tĩnh, hắn không châm chước câu chữ, cũng không thèm nghĩ Cố Liệt đến cùng có thể hiểu được hay không.
Hắn hơi rũ mi, đôi mắt nửa khép lại, ánh nến mềm đi nhuệ khí tiêu sái của hắn, cũng chiếu rõ hàng mi đen dài.
“Ta không có cha mẹ, là vật thí nghiệm cải tạo gien.”
“Cải tạo gien nghĩa là,” Địch Kỳ Dã nghĩ nghĩ, “Đơn giản mà nói, là ở trước khi sinh ra, muốn cho một đứa bé về sau cao bao nhiêu thông minh bao nhiêu, là có thể thay đổi thành cao bấy nhiêu thông minh bấy nhiêu.”
“Có điều, những thay đổi về chiều cao chỉ số thông minh này, cần phải nuôi đứa trẻ ấy đến một độ tuổi nhất định, mới có thể nhìn ra kết quả là thành công hay thất bại.

Cho nên khi cải tạo gien của ta, bọn họ còn làm thêm một mục cải biến, chính là mùi hương mà ngươi ngửi thấy.

Loại mùi hương này người thường vốn nên không thể phân biệt được.”
“Cải tạo của ta chỉ có một mục thành công, sau khi sinh lấy máu xét nghiệm, mùi hương trong máu khiến ta có cơ hội sống sót.


Còn lại đều thất bại, ta lớn lên thành một người bình thường.

Thế nên thật ra trước nay ta chưa từng ngửi thấy mùi hương ấy, ta không biết vì sao nó vẫn tồn tại, càng không biết vì sao ngươi lại ngửi thấy được.”
“Ở thời đại của ta, người thường không chỉ là không tốt, càng là dị loại phản tổ.

Vậy nên ta bị đưa vào cô nhi viện.”
“Ta từ cô nhi viện thi vào trường quân đội, sau khi tốt nghiệp gia nhập bộ độ xung phong thăng tiến nhanh nhất, cuối cùng trở thành thượng tướng tuổi trẻ nhất.”
“Ta không phụ thuộc vào phe phái đang nằm quyền, cũng không phụ thuộc vào đảng đối lập.

Ta kiên trì nguyên tắc của ta…… Binh lính của ta thay ta trả giá.”
Cố Liệt nhìn Địch Kỳ Dã nhắm mắt lại, chú ý tới bàn tay không tự giác nắm chặt của hắn.
“Ta tự mình ký mệnh lệnh, đưa bọn họ lên một con đường không lối về.

Bọn họ chết trong tay người một nhà.”
Địch Kỳ Dã cực kỳ cẩn thận mà điều chỉnh hô hấp, mở mắt ra, lại gợi lên khoé môi như thường: “Ta bắt tay với đồng sự lập bẫy, cuối cùng vạch trần gương mặt giả dối của bọn chúng.”
Sau đó, ngữ khí của hắn đột nhiên nhẹ nhàng: “Sau khi ta chết, một lần nữa mở mắt ra, đã đến nơi này.”
Cốt truyện nhảy cóc khiến Cố Liệt ngớ người, mặc dù than thở vì cảnh ngộ của Địch Kỳ Dã, cũng vẫn không nhịn được duỗi tay ấn lên thái dương.
Cố Liệt tận lực duy trì bình tĩnh: “Cho nên, cuối cùng, ngươi dùng mạng để lập bẫy.”
Địch Kỳ Dã kinh ngạc: “…… Sao ngươi”
Cố Liệt cắn răng: “Nói vậy, ngươi cũng đã an bài thoả đáng mọi chuyện sau khi chết?”
Địch Kỳ Dã còn rất tự đắc: “Ta chịu chết một mình, ngoại trừ trang bị ta không mang theo gì cả, còn để lại cho bọn họ tín vật quan trọng nữa.”
Cố Liệt quả thực muốn cười ra tiếng.
“Mạo muội hỏi một câu,” Cố Liệt dùng ánh mắt thương xót một tên ngốc nhìn Địch Kỳ Dã, “Khi ngươi tạo bẫy chịu chết đó, tuổi bao lớn rồi?”
“Hai mươi sáu.”
Còn được, tuy rằng bướng đến cách chết đều như nhau, tốt xấu còn sống lâu hai năm.
Cố Liệt lắc đầu cười cười, bỗng nhiên ngẩn ra, cắn chặt răng.
Hắn đứng lên, cất hộp gỗ lên bàn, cởi ra áo ngoài, ôm chăn tơ tằm tới, lại đẩy đẩy chăn của Địch Kỳ Dã vào bên trong, rồi tháo tóc lên giường.
“Chủ Công, tẩm điện của Sở Vương chỉ có mỗi một cái giường thôi sao?” Địch Kỳ Dã nhắc nhở Cố Liệt trên giường còn có người.

Tuy rằng đây là giường của Cố Liệt, nhưng đâu không phải hắn chủ động muốn ngủ ở trên.

Trong tẩm điện vẫn vương vấn dạ tức hương nhàn nhạt.
Dạ tức hương còn gọi là “dã bạc hà”, là một vị thảo dược, kiếp trước Cố Liệt dựa vào dạ tức hương để giảm bớt chứng đau đầu mãn tính, sau khi Địch Kỳ Dã chết, Cố Liệt không còn dùng lại nữa.
Tính thế nào đều là Địch Kỳ Dã nợ hắn.
Cố Liệt cùng Địch Kỳ Dã đều là người tòng quân nhiều năm, nằm trên giường ngủ rộng rãi đều dùng dáng nằm tiêu chuẩn, nước giếng không phạm nước sông.
Nhưng Địch Kỳ Dã không thích nhất là khoảng cách với người khác quá gần, hơn nữa hỏi Cố Liệt không thèm đáp, miệng vết thương còn khó chịu, nhẫn rồi lại nhịn, vẫn không thể nhịn được giãy dụa ngồi dậy, muốn đi chỗ khác ngủ.
Cố Liệt đột nhiên lại chịu mở ra miệng vàng.
“Địch Kỳ Dã, ngươi nói đời này tám tuổi ngươi bắt đầu nhớ chuyện, nói cách khác ngươi mở mắt ra xuất hiện ở nơi này, đã là tám tuổi.

Sau đó sống ở trong sơn cốc mười một năm.”
Cố Liệt nhắm hai mắt lại, ngữ điệu cực kỳ nhàn nhã mà kéo tơ lột kén.
“Ngươi từng nói, trên đường nhờ một bác gái ở cửa hàng bán quần áo chải đầu giúp ngươi, nói cách khác, sau khi ngươi rời núi cũng không trì hoãn, mà nhắm thẳng tới Sở quân.”
“Cho nên, ngươi nói dối tuổi, đời này năm nay ngươi mười chín.”
Người này hai đời đều chết ở tuổi hai mươi sáu.
Nhiều một tuổi cũng không chịu sống.
Lừa cũng không ương bướng được bằng hắn.
Cố Liệt đều không muốn nhìn cái mặt hắn nữa.
Địch Kỳ Dã lòng hận nói nhiều sai nhiều, đã sớm nói là nói nhiều sai nhiều rồi mà, một bên kéo chân dịch dịch ra ngoài, tiêu sái nói: “Thì đã sao? Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, huống chi ta lại không phải thật sự mới mười chín.”
“Đừng dọn cái chân tàn phế của ngươi, biết điều nằm yên,” Cố Liệt không một gợn sóng, “Bằng không ngày mai ta lập tức hạ lệnh, chưa đủ hai mươi tuổi không được phép tòng quân.”
Địch Kỳ Dã hít sâu.
Địch Kỳ Dã nằm xuống.
Địch Kỳ Dã đắp chăn.
Cố Liệt nghĩ thầm, trẻ nhỏ dễ dạy.
*
Lời tác giả:
Cố Liệt: Thế này khác gì nuôi nhi tử đâu……
Nhan Pháp Cổ: Không nghĩ tới bần đạo nhất ngữ thành sấm……
Khương Dương (cắm quạt): Đạo sĩ rởm ngươi đừng chạy, ta không đánh ngươi
Lục Dực: Quân công Địch tiểu ca giật của ta, ai tới trả cho ta cái coi?
—————————————————————-
(1) Ngoạ Long: tên khác của Gia Cát Lượng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.