Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 262: Em là người phụ nữ của tôi (7)





“Anh đừng khó xử, tôi ngày mai đi tìm anh ta, nói với anh ta, chúng ta chuẩn bị khởi kiện. Tôi có một người bạn làm luật sư, tôi đã tìm anh ta rồi, sư phụ của anh ta cũng chính là ông chủ của văn phòng luật sư của bọn họ, là luật sư rất nổi tiếng, anh ta có thể giúp chúng ta mời sư phụ của anh ta xuất mãn giúp chúng ta kiện, nếu như sư phụ của anh ta giúp chúng ta bào chữa, cho dù bọn họ giở thủ đoạn lưu manh gì chúng ta cũng có thể thắng, hơn nữa, có thể đưa ra mức tiền bồi thường cao hơn không ít, tôi ngày mai dẫn anh đích thân đến tìm anh ta.” Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Lăng Thiên, trong lòng cực kỳ khó chịu, vội nói.

Diệp Lăng Thiên dựa vào ghế xe, nửa ngày không lên tiếng, rất lâu sau mới nói: “Cô đi nói với anh ta, bảo anh ta chuẩn bị hợp đồng giải ước mang đến đây, cầm theo tiền, tôi ký tên. Có điều tiền bồi thường không phải gần 2 tỷ, là 2 tỷ 1. Tôi lấy 1 tỷ 8, những anh em đi theo làm cũng được mấy tháng rồi, mọi người đối với quán nướng này đều rất hết lòng, quán không chỉ là tâm huyết của một mình tôi, tôi phải cho mọi người một ít đền bù. Nói với anh ta, ký hợp đồng, trước mồng 1 tháng sau tôi sẽ chuyển đi, sẽ không để anh ta khó xử.”

“Á? Anh thật sự quyết định như vậy sao? Quán nướng này nếu như tiếp tục mở lợi nhuận ròng mỗi tháng được 600 triệu là con số chắc chắn kiếm được, anh thật sự quyết định cứ như vậy mà từ bỏ sao?” Hứa Hiểu Tinh đối với thái độ đột nhiên quay 180 độ của Diệp Lăng Thiên thì rất kinh ngạc.

“Ban đầu anh ta giúp chúng ta thuê mặt bằng này, chúng ta nợ anh ta một cái nhân tình, bây giờ, tôi phải trả cái nhân tình này cho anh ta, về sau tôi với anh ta không ai nợ ai, nhân tình quan trọng hơn tiền.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.


“Nhưng, nhưng đây là chuyện mấy tỷ.” Hứa Hiểu Tinh vẫn không dám tin, cũng không ngờ Diệp Lăng Thiên lại từ bỏ như vậy, mặc dù trong lòng cô ta rất mâu thuẫn.

“Chuyện này không có đơn giản như vậy, cô cảm thấy chuyện này thật sự chỉ là nhà trường muốn thu hồi mặt bằng đơn giản như vậy hay sao?” Diệp Lăng Thiên lần nữa cười lạnh nói.

“Á? Anh có ý gì?” Hứa Hiểu Tinh không hiểu Diệp Lăng Thiên đang nói gì.

“Không có gì, cứ quyết định vậy đi. Tôi có hơi mệt, về ngủ trước, cô cũng về sớm nghỉ ngơi đi, quán không cần phải trông mãi, bọn họ đều rất tự giác.” Diệp Lăng Thiên không có tiếp tục nói nữa, chỉ mỉm cười với Hứa Hiểu Tinh, sau đó xách tui xuống xe, không có vào quán nữa, mà trực tiếp đi về phía nhà mới của mình, Hứa Hiểu Tinh nói muốn đưa anh về nhưng anh cũng từ chối, mặc dù quãng đường không tính quá xa, nhưng anh muốn đi bộ, một mình bình tĩnh lại.

Diệp Lăng Thiên xách túi hút thuốc, đi chầm chậm, quả thật rất mệt, nhưng mệt nhất không phải là cơ thể, mà là tim.

Quán nướng này là toàn bộ hy vọng bây giờ của Diệp Lăng Thiên, anh tốn quá nhiều tâm huyết cho quán nướng này, nhưng, quán nướng này cứ mất như thế, đối với người bình thường mà nói, điều này gần như là chuyện không thể chấp nhận được, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên, mặc dù không phải không thể chấp nhận, nhưng cũng coi như một đả kích.

Nếu đã quyết định từ bỏ như thế, Diệp Lăng Thiên sẽ không tiếp tục vì chuyện này mà suy nghĩ quá nhiều, điều anh nghĩ nhiều hơn, thật ra vẫn là tiếp theo nên làm thế nào. Vấn đề vẫn là những vấn đề đó, hơn nữa vấn đề bây giờ so với vấn đề trước còn nhiều hơn. So trước đây, anh cần nuôi gia đình, cần nuôi Diệp Sương học đại học, chữa bệnh, ngoài ra, còn phải mỗi tháng trả góp tiền nhà không ít, mấu chốt nhất là, bây giờ anh không phải có một mình, quán có nhiều người như vậy, đều đi theo Diệp Lăng Thiên anh, quán không còn nữa, nhưng mọi người vẫn phải sống, mọi người xa xôi tìm đến đây làm việc cho Diệp Lăng Thiên anh, Diệp Lăng Thiên anh nhất định phải chịu trách nhiệm với bọn họ.


Hơn nữa Diệp Lăng Thiên cũng biết rất rõ, chuyện nhà trường hôm nay muốn thu hồi mặt bằng này chắc chắn không có đơn giản như vậy. Dùng đầu óc suy nghĩ đơn giản thì đã biết rồi, nhà trường làm gì muốn thu hồi mặt bằng này còn muốn gánh chịu tổn thất tiền vi phạm hợp đồng chứ? Một tập đoàn lớn lại cần mặt mày như này để làm gì? Còn nhất định phải là mặt bằng này của anh? Tất cả mọi chuyện đều không hợp lý, cũng không hợp quy tắc. Nhưng rốt cuộc chuyện này là sao Diệp Lăng Thiên không biết, cũng không rõ.

Về đến nhà, gõ cửa, Diệp Sương chạy ra mở cửa, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì mừng rõ gọi: “Anh, anh cuối cùng cũng trở về rồi.”

“Ừm, về rồi, ăn cơm tối chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Ăn rồi, em ăn ở quán rồi mới về, vốn dĩ em muốn ở lại quán giúp đỡ, nhưng chị dâu không cho, cứ nhất quyết muốn em về nghỉ ngơi, aiya, quầng mặt của anh thế nào mà đen nghiêm trọng vậy? Không ngủ sao?”

“Ừm, cứ luôn lái xe, anh đi tắm, sau đó ngủ một giấc, anh xem trong nhà có gì ăn, làm cho anh một ít, nấu mì đi, không muốn nhúc nhích nữa rồi.” Tâm trạng của Diệp Lăng Thiên không phải quá tốt, mỉm cười với Diệp Sương rồi đi vào phòng, cầm quần áo đi tắm.

Ăn xong mì Diệp Lăng Thiên đóng cửa nhốt mình trong phòng ngủ, nhưng lại không có đi ngủ, cũng không ngủ được. Ngồi ở bên công phòng ngủ chính uống trà hút thuốc, vốn dĩ như thế này chắc là cuộc sống rất thoải mái, nhưng lúc này anh lại không có cảm giác thoải mái nhiều như vậy.

Anh có rất nhiều chuyện muốn làm, gia đình phải nuôi, các anh em trong quán cũng muốn cho bọn họ một con đường sống, ngoài ra anh còn đồng ý với em trai em gái của lão Hổ, ngoài ra anh cũng hứa với Lý Vũ Hân, trong 5 năm tài sản có 300 tỷ. Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc yên lặng hút, cuối cùng mỉm cười, trực tiếp ngã ra giường, đối với anh mà nói, giống như trên thế giới không hề có chuyện gì khó cả.


Diệp Lăng Thiên ngủ một giấc đến sáng hôm sau, mở mắt đi sờ điện thoại tối qua anh cố tình tắt máy, mở điện thoại lên thì nhận được một tin nhắn, tin nhắn là Hứa Hiểu Tinh gửi, chỉ là mấy chữ đơn giản, hỏi Diệp Lăng Thiên ngủ chưa, thời gian là hai giờ sáng.

Diệp Lăng Thiên xem tin nhắn này, trong lòng rất u sầu, cuối cùng thở dài, sau đó rời giường, vệ sinh cá nhân, sau khi làm bữa sáng cho mình và Diệp Sương ăn xong thì đi ra ngoài, lái chiếc xe điện của mình bắt đầu đi vào trong thành phố, lúc hơn 9 giờ về đến quán, làm xong công việc trong tay mình, bèn lại đi ra ngoài, ai cũng không biết cả ngày từ sáng đến tối Diệp Lăng Thiên rốt cuộc đang bận bịu chuyện gì.

Diệp Lăng Thiên cứ thế mãi đến hơn 5 giờ chiều mới trở về quán, cùng nhân viên ăn xong cơm tối, vừa ăn xong thì nhìn thấy ở cửa có một chiếc Land Rover vừa lái đến, Diệp Lăng Thiên không khỏi nhíu mày.

“Anh Diệp, có vui lòng ngồi xuống nói chuyện không?” Văn Vũ đi vào cười híp mắt với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn, nói: “Có chuyện gì ra ngoài nói đi.” Nói xong trực tiếp đi ra khỏi quán, đứng ở bên đường hút thuốc đợi Văn Vũ đi tới, sau đó hỏi: ‘Có chuyện gì anh nói đi.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.