Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 263: Em là người phụ nữ của tôi (8)





“Quán của anh sắp chuyển chủ rồi nhỉ?” Văn Vũ khẽ mỉm cười hỏi.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày nhìn Văn Vũ, sau đó mỉm cười, nói: “Anh Văn hà tất phải làm vậy? Bỏ giá cao như vậy chính là vì không cho tôi mở quán, anh cảm thấy đáng không?”

“Đáng, đương nhiên, tôi cũng không phải chủ yếu là vì anh, chủ yếu là vì tập đoàn, tập đoàn chúng tôi ủng hộ từ thiện và sự nghiệp giáo dục nhiều, đóng góp một bộ thiết bị thí nghiệm khoảng 60 tỷ cho nhà trường, khi tôi và phó hiệu trưởng bọn họ nói chuyện thuận tiện nói cần mặt bằng này làm kinh doanh nhỏ chơi thử, đơn giản như vậy, vì thế nhà trường xử lý thế nào tôi không biết, có điều tôi nghĩ, cái quán này của anh chắc không mở được nữa rồi.” Văn Vũ tiếp tục nói.


“Anh Diệp, tôi cho anh cơ hội cuối cùng nữa, trong này có 30 tủ, anh bây giờ quán cũng mất rồi, mau chóng cầm 30 tỷ này rời khỏi thành phố A, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt Hiểu Tinh nữa, nếu không, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, lần này tôi chỉ tùy tiện nhắc một câu, lần sau sẽ không dễ dàng để anh lấy được vài tỷ. Tôi có hàng trăm cách khiến anh khó sống tại thành phố A này, đợi anh ngay cả cơm cũng không có mà ăn, anh còn dựa vào đâu mà ở bên Hiểu Tinh? Tôi hy vọng anh Diệp là người thứ thời, đừng khiến mình sống không nổi nữa.” Văn Vũ lạnh lùng nói.

“Lần này cảm ơn anh Văn cho tôi vài tỷ, tôi đang chuẩn bị ở bên ngoài mở một quán to hơn, vừa hay trong tay không có tiền, anh Văn thật sự đến đúng lúc. Có điều anh Văn, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, nếu như còn có lần sau nữa, anh có thể thật sự phải bỏ ra chút giá gì đó đấy. Cút đi.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, lạnh lùng nói, sau đó đi vào trong quán.

Văn Vũ vừa đi không lâu, Hứa Hiểu Tinh đã đến, trực tiếp tìm Diệp Lăng Thiên, nói: “Tôi sáng nay đến trường tìm anh ta, nói chuyện anh đồng ý rồi, anh ta thật ra trong lòng cũng rất áy náy, cho nên anh ta tìm phó hiệu trưởng, nói chúng ta cứ muốn 2 tỷ 4, nếu như không trả, thì kiện ra tòa, sau đó thông báo với báo chí. Phó hiệu trưởng cuối cùng cũng sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường, đồng ý bồi thường chúng ta 2 tỷ 4. Anh ta sáng mai sẽ cầm hợp đồng đến quán tìm anh. Chỉ là Lăng Thiên, anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao?”

“Chuyện này có gì mà phải nghĩ kỹ? Tôi nếu như đã quyết định thì sẽ không hối hận, cô nói với anh ta, sáng mai tôi ở quán đợi anh ta. Cô cũng không cần áy náy trong lòng, cô đều luôn giúp đỡ tôi không phải sao? Thật ra tính ra, tôi không có tổn thất gì, ngược lại kiếm được thêm vài tỷ. Quán nướng này tôi tống cộng mới đầu tư vào khoảng 600 triệu, bây giờ kiếm được vài tháng, cộng thêm với 2 tỷ 4 tiền bồi thường lần này, chắc tôi kiếm không được hơn 3 tỷ, loại chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này đã rất ít, tôi rất vui, thật đấy.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói với Hứa Hiểu Tinh mặt mày tràn ngập sự áy náy.

“Anh nếu thật sự nghĩ như vậy thì tốt, nhưng tiền không thể tính như vậy được, anh lại không ngốc, quán nếu như tiếp tục mở, không biết phải đáng với bao nhiêu cái 3 tỷ nữa. Thật ra tôi cũng không hiểu, bên phía nhà trường rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì.” Hứa Hiểu Tinh đương nhiên biết Diệp Lăng Thiên đây là đang an ủi cô ta, trong lòng vẫn rất bực bội.

“Bên trường các cô có khả năng cũng có chỗ khó của trường các cô, nếu không không thể làm ra loại chuyện này được, bọn họ cũng không có lý do gì mà bỏ ra không 2 tỷ 4 vào đó cả, có đúng không? Được rồi, chuyện này không cần nghĩ nữa, qua rồi thì để nó qua đi, ít nhất chúng ta còn kiếm được tiền, so với tôi trước đây mà nói, giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười lần nữa an ủi Hứa Hiểu Tinh.


“Nói cũng phải, nhưng, tiếp theo anh có dự định gì?” Hứa Hiểu Tinh gật đầu hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Dự định, dự định tạm thời không có, để qua mấy ngày nữa rồi nói.” Diệp Lăng Thiên hàm hồ nói.

“Được, bản tự mình tiếp tục suy nghĩ, tôi cảm thấy, chúng ta có thể mở một quán khác, chúng ta bây giờ có kinh nghiệm có nhân viên, cũng có vốn, tìm địa điểm mở một quán cũng rất dễ, hơn nữa lần này chắc tìm địa điểm lớn một chút, chỉ cần khu vực tốt, kinh doanh sẽ không kém nơi này, nói không chừng sẽ tốt hơn. Chỉ là, ngày mai tôi phải bắt đầu đi làm rồi, mấy ngày nữa khai giảng, tôi có thể không có thời gian đến giúp anh nữa.” Hứa Hiểu Tinh thở dài nói.

“Không sao, tôi tóm lại không thể luôn dựa vào sự giúp đỡ của cô. Những chuyện này tự tôi xử lý là được, cô yên tâm đi làm đi.” Diệp Lăng Thiên khẽ mỉm cười nói, anh bây giờ cả con người đã thay đổi rất nhiều, ít nhất cười cũng ngày càng nhiều.

Hứa Hiểu Tinh đi làm, Diệp Sương cũng phải đi học rồi, Diệp Lăng Thiên lại bắt đầu một mình bận bịu cả ngày. Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên cùng bên phía nhà trường ký vào hợp đồng giải ước, đối phương lần này làm rất dứt khoát, trực tiếp đưa cho Diệp Lăng Thiên chiếc thẻ trong đó có 2 tỷ 4, có điều bọn họ quyết định vào mồng 1 tháng sau bắt đầu xử lý mặt bằng, nếu như đến lúc đó Diệp Lăng Thiên không có chuyển đi, bọn họ sẽ cưỡng chế thi hành.

Diệp Lăng Thiên từ đầu đến cuối đều không có nói chuyện này cho người trong quán, bây giờ cách cuối tháng còn 20 ngày nữa, Diệp Lăng Thiên không muốn mọi người lo lắng theo, anh phải tìm được đối sách xong xuôi rồi mới nói cho mọi người.


Chỉ là, đối sách không có dễ tìm được như vậy, thật ra cách nghĩ trong lòng Diệp Lăng Thiên gần giống với Hứa Hiểu Tinh, chuyện anh bây giờ có thể làm duy nhất chính là tiếp tục mở một quán mới, nhưng quán mới không có dễ dàng mở như Hứa Hiểu Tinh nói. Nếu như muốn làm, Diệp Lăng Thiên đương nhiên muốn làm lớn một chút, quán to như thế cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Chỉ là, vốn của anh thật sự quá ít, hơn nữa, muốn tìm một vị trí thích hợp thật sự quá khó, anh mỗi ngày ở trong thành phố đi qua đi lại, thật ra chính là tìm quán mới.

Diệp Lăng Thiên tốn thời gian 5 ngày tìm mặt bằng cho quán mới, mặc dù tìm được mấy mặt bằng quán, đáng tiếc, Diệp Lăng Thiên đều không quá hài lòng. Hoặc là chỗ quá nhỏ, hoặc là giá quá cao, hoặc chính là vị trí không quá tốt, tóm lại không phải quá tốt.

Lý Vũ Hân sau khi trở về thì hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Diệp Lăng Thiên, không có tiếp tục tìm Diệp Lăng Thiên nữa, ngay cả một cuộc gọi hay một tin nhắn cũng không có. Đương nhiên, lấy tính cách của Diệp Lăng Thiên cũng sẽ không quá chủ động đi liên lạc với Lý Vũ Hân, mặc dù trong lòng thỉnh thoảng sẽ nhớ đến Lý Vũ Hân.

Thật ra Diệp Lăng Thiên sau khi trở về đã bình tĩnh hơn nhiều, ví dụ như đối với chuyện của Lý Vũ Hân. Tình cảm là chuyện em tình tôi nguyện, không phải bản thân cưỡng ép thì có thể có kết quả được. Nếu như Lý Vũ Hân thật sự không bằng lòng ở bên mình, Diệp Lăng Thiên cũng tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu, nhưng chuyện anh đồng ý với Lý Vũ Hân thì nhất định sẽ làm được, đây là nguyên tắc của anh, còn Lý Vũ Hân cuối cùng có chọn anh hay không, Diệp Lăng Thiên không biết, cũng không muốn nghĩ tới chuyện này. Anh của bây giờ thật ra không có quá nhiều tinh lực đi suy nghĩ vấn đề của bản thân mình, trách nhiệm và áp lực, lo toan cho cuộc sống của quá nhiều người đang dồn lên người anh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.