“Anh ấy đã nói gì?” Hứa Hiểu Tinh lạnh lùng hỏi Lý Vũ Hân.
“Anh ta nói gì không quan trọng.” Lý Vũ Hân nghe được câu hỏi này thì sửng sốt, sau đó trả lời cô ta.
“Nếu như tớ cảm thấy nó quan trọng thì sao?” Hứa Hiểu Tinh hỏi vặn lại.
“Hiểu Tinh, cậu phải tin tớ. Đây thực sự chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Tớ không biết đầu óc tớ lúc đó làm sao nữa? Có thể là do ngày hôm ấy trời mưa làm cho ngu dại. Cậu biết tớ không phải là dạng phụ nữ tùy tiện mà. Nếu như tớ thực sự khao khát đàn ông thì loại đàn ông nào tớ tìm không được chứ? Tớ đến nỗi phải gian díu với Diệp Lăng Thiên một cách không minh bạch như vậy sao? Tớ đã ở cùng tên khốn nước B đó nhiều năm như vậy còn chưa giao cơ thể mình cho anh ta. Diệp Lăng Thiên so với người đó có gì hơn chứ? Đẹp trai không? Giàu không? Hấp dẫn không? Đều không có!”
“Hiểu Tinh, thật ra đó chỉ là một tai nạn. Tớ chắc chắn bản thân không bao giờ có ý nghĩ không tốt đối với cậu. Cậu quên chuyện này đi có được không? Chúng ta đều quên nó đi, chỉ cần coi như không có chuyện gì xảy ra, cậu tiếp tục ở bên anh ta, được không, tớ cầu xin cậu đấy!” Khi Lý Vũ Hân nói, nước mắt cô gần như sắp trào ra.
“Lúc đó anh ấy đã nói gì với cậu.” Hứa Hiểu Tinh vẫn hỏi cô một cách lạnh nhạt như cũ.
Lý Vũ Hân cảm nhận được thái độ kiên quyết của Hứa Hiểu Tinh, cô trở nên nghẹn giọng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Anh ta không nói gì, chỉ gật đầu. Anh ta đã hứa với tớ sẽ không nói cho cậu biết, cũng hứa với tớ là sẽ quên đi chuyện đó, sau khi quay về sẽ ở bên cậu, anh ta nói anh ta thích cậu, thật đấy.”
Hứa Hiểu Tinh đột nhiên bật cười, cô ta cười một cách lạnh lùng, hỏi: “Lý Vũ Hân, cậu thật sự cho rằng tớ là đồ ngốc sao? Cậu vẫn muốn tiếp tục lừa gạt tớ sao? Cậu định nói dối tớ đến khi nào? Lúc này rồi cậu còn không chịu nói cho tớ biết sự thật sao? Tớ nói thật cho cậu biết, thất tình và bị ruồng bỏ cũng không phải là điều gì to tát đối với tớ cả. Tớ không còn là một đứa trẻ nữa. Chỉ là thất tình thôi mà, đâu đến nỗi khiến tớ tìm đến cái chết. Không có Diệp Lăng Thiên thì trên thế giới này vẫn còn những người đàn ông khác, cho dù là không còn bất kì một người đàn ông nào thì tớ vẫn có thể tiếp tục sống, sẽ không chết được.”
“Cậu có biết điều gì khiến tớ tổn thương nhất không? Điều đau lòng nhất chính là cậu đã lừa dối tớ. Cậu giấu tớ, cậu cùng với anh ấy làm chuyện đó ở phía sau lưng tớ. Tớ không biết gì cả, tớ vẫn ngu ngốc đến tìm anh ấy tỏ tình. Đau lòng nhất là cậu biến tớ thành một con ngốc để chơi đùa cậu biết không? Nếu cậu vẫn không muốn nói sự thật cho tớ nghe thì ngay lập tức đứng dậy và cút ra ngoài đi. Tớ không có một người bạn như cậu!”
Lý Vũ Hân lại bị cô ta làm cho sững sờ, cô vẫn im lặng, một lúc lâu sau mới mở miệng lên tiếng: “Chuyện thật sự là như vậy, tớ không lừa dối cậu. Tóm lại, tớ và anh ta xảy ra mối quan hệ đó trong tình trạng hồ đồ, đầu óc ngu muội. Tớ biết anh ta không phải tự nguyện, tớ đương nhiên cũng không tự nguyện, nhưng kết quả cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Sau khi chuyện xảy ra, tớ đã nói với anh ta đừng nói với cậu, đừng nói với ai, coi như không có chuyện gì xảy ra, bảo anh ta khi trở về tiếp tục ở bên cậu, cưới cậu, đem lại cho cậu hạnh phúc, hoàn toàn quên đi chuyện đã xảy ra đêm đó. Nhưng mà anh ta nói anh ta không thể làm được, anh ta nói anh ta… anh ta phải có trách nhiệm với tớ. Đó là những gì anh ta đã nói.”
“Cậu nói như thế thì tớ tin, đây mới là tính cách của Diệp Lăng Thiên. Anh ấy đã quan hệ với cậu, vậy thì sẽ không có khả năng anh ấy sẽ ở bên cạnh người phụ nữ khác. Anh ấy không phải là người đàn ông đa tình, anh ấy có tinh thần trách nhiệm rất cao. Lý Vũ Hân, dù sao thì cậu cũng thắng rồi, tớ thật sự đã thua.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì nở một nụ cười tự ti.
“Tớ thắng cái gì chứ? Hiểu Tinh, cậu thật sự hiểu lầm tớ rồi, tớ phải nói như thế nào thì cậu mới tin tớ? Tớ thật sự không có một chút hứng thú gì với anh ta. Tớ hi vọng hai người ở bên nhau, tớ thật sự hi vọng hai người ở bên nhau.” Lý Vũ Hân lại một lần nữa nói năng một cách gấp gáp.
“Thật sao? Lý Vũ Hân, cậu có dám thề rằng cậu không thích Diệp Lăng Thiên một chút nào không?” Hứa Hiểu Tinh nhìn Lý Vũ Hân hỏi.
Lý Vũ Hân giơ tay lên, nhưng một lúc lâu sau cô cũng chưa dám mở miệng thề.
“Cậu không dám thề đúng chứ? Vũ Hân, nếu thích thì cứ thích thôi, tớ không phải đồ ngốc, tớ có mắt có não, tớ biết nghĩ biết nhìn. Chính cậu cũng đã nói nếu như cậu muốn đàn ông thì loại đàn ông nào cậu tìm không được đấy thôi! Cậu ở cùng với tên bạn trai cũ nước B đã nhiều năm như vậy còn chưa đưa thân thể cho anh ta, vậy mà tại sao lại đem cho Diệp Lăng Thiên chứ?”
“Tớ cũng là phụ nữ, nếu người đàn ông trước mặt cậu không phải là người đàn ông cậu thích thì cậu sẽ không phản kháng chút nào à? Tại sao cậu lại giao thân thể cậu cho anh ấy một cách hợp tác như vậy? Điều này rõ ràng giải thích cho việc chuyện đó không phải tai nạn ngoài ý muốn, đúng chứ? Nếu cậu không thích anh ấy thì tại sao cậu lại trốn tránh anh ấy? Nếu cậu không thích anh ấy, tại sao cậu luôn giả vờ vô ý hỏi thăm tình hình của anh ấy khi nói chuyện với tớ? Cậu nói xem, có lần nào gặp tớ mà cậu không vô tình hỏi tớ về tình hình của anh ấy? Cứ xem như cậu chỉ hỏi một cách tình cờ, nhưng mà một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, vẫn là tình cờ thôi sao?”
“Nếu cậu không thích anh ấy, tại sao cậu lại đột nhiên tức giận khi anh ấy đưa quà cho tớ lúc ăn cơm ngày hôm nay? Lời nói đậm vị chua như thế? Lý Vũ Hân, cậu có thể giải thích được không? Cậu còn dám nói là không thích anh ấy sao?” Hứa Hiểu Tinh nói, khóe miệng vẫn nhếch lên nụ cười lạnh nhạt như ban đầu.
“Anh ấy không có thất hứa. Anh ấy không nói với tớ những điều này, mọi chuyện đều là do tớ tự đoán được. Vào buổi tối trở về, tớ đã tỏ tình với anh ấy vì tớ có thể cảm giác được anh ấy thích tớ. Tớ tin chắc là như thế, trực giác của tớ không thể sai. Cậu biết tính tình của anh ấy mà, anh ấy là một tên đầu đất ít nói, thích cái gì cũng đều im lặng để trong lòng không nói ra.”
“Tớ đã từng nghĩ nếu như có ngày tớ có thể khiến anh ấy mở lòng và cạy được miệng anh ấy thì ngày đó tớ sẽ tỏ tình với anh ấy, bởi vì điều đó chứng tỏ rằng anh ấy đã thích tớ. Thế là tớ cũng đã làm được, bây giờ anh ấy đã chủ động kể cho tớ nghe mọi chuyện, hơn nữa còn chủ động nói đùa với tớ. Tớ không muốn đợi lâu nữa, tớ muốn ở bên anh ấy, vì vậy trên đường trở về, khi ngồi sau xe moto của Lăng Thiên, tớ đã tỏ tình với anh ấy.”
“Tuy nhiên, anh ấy đã từ chối tớ. Anh ấy nói với tớ rằng anh ấy đã có người anh ấy thích, anh ấy phải có trách nhiệm với cô ấy, vì vậy anh ấy chỉ có thể xin lỗi tớ mà thôi. Tớ đã không tin điều đó nên đã hỏi anh ấy người đó là ai nhưng anh ấy nói rằng anh ấy đã đồng ý với người đó là sẽ không nói ra. Sau đó tớ đoán ra tất cả mọi chuyện. Bởi vì hôm nay lúc ăn cơm tớ cảm thấy ánh mắt của hai người rất kỳ lạ. Cơ thể có thể nói dối, lời nói cũng có thể nói dối, nhưng chỉ riêng đôi mắt thì không thể nói dối được.”
“Qua lời nói của anh ấy thì tớ đoán được đại khái mọi chuyện bởi vì người phụ nữ bên cạnh anh ấy ngoại trừ tớ thì cũng chỉ có cậu. Vậy thì trách nhiệm mà anh ấy nói là loại trách nhiệm gì, đã có chuyện gì xảy ra, nghĩ về những thái độ khác thường của hai người khi trở về từ M Thành thì không quá khó để đoán ra. Thật ra tớ có thể nhìn ra điều này từ rất lâu rồi, nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó lại xảy ra, thực sự là tớ chỉ cảm thấy rằng bản thân mình thật buồn cười, thật châm biếm mà thôi. Vậy nên, Lý Vũ Hân, lần này cậu thắng rồi!” Hứa Hiểu Tinh ngã người xuống ghế sofa, cô ta nở một nụ cười lạnh nhạt, nước mắt lại trào ra