Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 290: Lục oánh, người phụ nữ giàu có nhất (1)





“Không biết, hai chị không nói thì em cũng chẳng nghĩ tới đâu, chỉ cảm thấy trùng tên thôi, thì ra dì Lục chính là bà Lục Oánh đó.” Diệp Sương cũng trợn mắt.

“Sao anh biết bà ta?” Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân gần như hỏi Diệp Lăng Thiên cùng một lúc.

“Con gái bà ta là bạn học của Diệp Sương, là bạn bè thân thiết, có lần hai mẹ con họ tới ăn đồ nướng ở tiệm cũ rồi quen biết thôi. Bà ta là ai không quan trọng, tôi và bà ta… coi như là bạn bè thôi. Mười lăm tỷ mà tôi dùng để mở tiệm là bà ấy cho mượn, bà ấy cũng là một trong những cổ đông của tiệm này.” Diệp Lăng Thiên không muốn nói thêm gì.

“Diệp Lăng Thiên, anh coi tôi là con nít lên ba đấy à? Bà ta là ai chứ? Sao lại tới tiệm đồ nướng nho nhỏ của anh ăn chứ? Có thể anh không biết bản lĩnh của bà ta ra sao, để tôi nói cho anh nhé. Người phụ nữ đỉnh nhất nước ta là ai chứ, chắc chắn là bà ta rồi, dù là lĩnh vực chính trị hay là kinh doanh, bà ta đều có sức ảnh hưởng rất lớn.”

“Anh có biết bao nhiêu người tìm đủ mọi cách để kéo gần quan hệ với bà ta không? Hơn nữa, bà ta là một người phụ nữ nổi tiếng biết giữ mình trong sạch, gần như chưa ai thấy bà ta lợi dụng sức ảnh hưởng của mình để làm việc cho người khác. Từ trước đến nay chưa hề làm ra chuyện chia bè kết phái, nhiều người muốn kéo gần quan hệ với bà ta đều bị từ chối, nói thật với anh thì trong đó có cả ba tôi. Bây giờ anh có cơ hội tốt như thế, sao anh lại bình tĩnh vậy được?” Trong lòng Lý Vũ Hân sốt ruột.


“Bà ta là cái người tên Lục Oánh đó cũng được, là Lục Oánh này cũng được, thật ra cũng không liên quan gì nhiều đến tôi. Nhưng mà tôi vẫn rất cảm ơn bà ta, tuy tôi mượn bà ta mười lăm tỷ cũng có điều kiện, nhưng tôi biết, bà ta đã giúp tôi rất nhiều. Vả lại cũng không thể nói có quan hệ tốt gì, chỉ là con gái bà ta học chung trường với Diệp Sương, chỉ có mối quan hệ này thôi.”

Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó đứng dậy: “Mọi người ngồi đây một lát đi, tôi đi ra ngoài xem tình hình thế nào.”

Hứa Hiểu Tinh thấy Diệp Lăng Thiên đứng dậy thì cũng đứng dậy nói: “Tôi phải đi dạy rồi, chỉ xin nghỉ một tiết thôi. Diệp Sương, em về trường học hay tiếp tục ở lại đây?”

“Em về trường học, vừa vặn tiếp tục ngồi ké xe chị dâu.” Diệp Sương kéo tay Hứa Hiểu Tinh nói.

“Vậy cũng được, đi thôi.” Hứa Hiểu Tinh nói, sau đó trực tiếp đi ra ngoài với Diệp Sương, không chào hỏi Diệp Lăng Thiên, cũng không chào hỏi Lý Vũ Hân.

Trên thực tế, hôm nay Hứa Hiểu Tinh tới đây, tuy nhìn như không sao cả, nhưng cũng không nói nhiều như trước nữa, không nói nhiều với Diệp Lăng Thiên cũng không nói nhiều với Lý Vũ Hân, vả lại cũng không hỏi Diệp Lăng Thiên tình hình trong tiệm, chỉ như là một người bạn tới cho mặt mũi thôi. Điều này, cả Lý Vũ Hân và Diệp Lăng Thiên đều nhìn ra, nói thật, trong lòng Diệp Lăng Thiên rất thất lạc.

“Nếu hai người thật sự ở bên nhau thì đúng là chuyện hạnh phúc biết bao nhỉ.” Thấy hai người Hứa Hiểu Tinh và Diệp Sương nắm tay nhau, Lý Vũ Hân cảm thán, chỉ là trong câu cảm thán này lại có một cảm giác chua xót.

“Diệp Sương không hiểu chuyện.” Diệp Lăng Thiên nói một câu, châm điếu thuốc rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

“Diệp Lăng Thiên.” Lý Vũ Hân bỗng nhiên gọi Diệp Lăng Thiên lại.


“Chuyện gì thế?” Diệp Lăng Thiên quay đầu.

“Tôi có chuyện này muốn nói với anh.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, gật đầu, vừa hút thuốc vừa trở lại phòng làm việc của mình, ngồi xuống hỏi Lý Vũ Hân: “Có chuyện gì thế?”

“Rốt cuộc quan hệ giữa anh và Lục Oánh là sao?” Lý Vũ Hân hỏi thêm một lần nữa.

“Lúc nãy tôi nói rồi mà, con gái bà ta và Diệp Sương là bạn học.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày nói.

“Sao anh không thể nói thật với tôi vậy? Tôi không phải con nít, với thân phận của Lục Oánh mà sẽ đến cửa tiệm nho nhỏ của anh ăn thịt nướng à? Với thân phận của bà ta, bà ta sẽ chủ động lui tới với anh vì anh là anh trai của bạn học của con gái bà ta sao? Còn chủ động cho anh mượn tiền mở cửa tiệm này nữa. Quảng trường Xuân Thiên này là một công ty dưới trướng bà ta, theo tôi, anh mở tiệm ở đây chắc chắn có bà ta giúp sức. Nếu không, anh không thể nào mở tiệm ở đây được, dù có tiền cũng chưa chắc. Ở đây rất coi trọng phẩm chất và chất lượng, cân nhắc đến khả năng của phía đầu tư. Nếu anh nói quan hệ giữa anh và Lục Oánh là vì con gái bà ta và Diệp Sương bạn học, tôi không tin, anh tin không?” Lý Vũ Hân hơi tức giận hỏi.

“Sao em lại lăn tăn về quan hệ của tôi và bà ta thế? Bà ta là người bình thường cũng được, hay là người giàu có nhất cũng thế thôi, với em với tôi có gì khác nhau sao?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.

“Tất nhiên là có điều khác rồi, bởi vì tôi cần anh giúp, cũng cần cả sự giúp đỡ của bà ta.” Lý Vũ Hân hơi khó chịu nói.

“Ý là sao?” Diệp Lăng Thiên rít một hơi thuốc hỏi.


“Công ty tôi gặp một vấn đề nan giải. Vì dự án ở châu Âu mà bây giờ nguồn vốn của tập đoàn đang gặp vấn đề rất lớn. Nếu chúng tôi đưa số vốn hiện tại chuyển cho dự án ở châu Âu thì những sản nghiệp trong nước của chúng tôi sẽ đối mặt với tình cảnh hết vốn, tình huống này rất nguy hiểm. Nhưng nếu không chuyển số tiền này cho dự án ở châu Âu, chưa nói đến chuyện thua lỗ khoản đầu tư trước, mà còn ảnh hưởng nặng nề đến quyền hành của ba con tôi, điều này sẽ gián tiếp gây ra tình trạng tập đoàn tan rã, cuối cùng là vỡ nợ.”

“Thế nên bây giờ chúng tôi cần gấp một khoản vốn hùng hậu để rót vào tập đoàn. Ba tôi có thể chuyển nhượng cổ phần trong tay ông với giá trị thấp hơn để đổi lấy tiền mặt, nhưng tìm biết bao nhiêu người cũng không ai bằng lòng giúp. Bây giờ chúng tôi rất sốt ruột, thật đấy.”

“Lăng Thiên, vừa nhìn là biết quan hệ giữa anh và Lục Oánh không bình thường rồi. Dù quan hệ của hai người là sao, tôi cũng không hỏi, tôi chỉ hi vọng anh có thể giúp tôi một việc, tiến cử giúp tôi được không? Với ánh mắt và thực lực của Lục Oánh, thêm cả anh, tôi nghĩ bà ấy có thể bằng lòng ra tay giúp chúng tôi. Đối với bà ấy thì số tiền này chỉ như chín trâu mất một sợi lông, còn đối với ba con tôi thì chính là giúp đỡ người khác trong cơn hoạn nạn.” Lý Vũ Hân khẩn thiết nói.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, rít từng hơi thuốc, một lúc sau mới lắc đầu nói: “Vũ Hân, em biết tính cách tôi rồi đó, chuyện thế này tôi sẽ không làm, cũng không làm được.”

“Tại sao chứ?” Lý Vũ Hân kích động đứng dậy khỏi sofa.

“Quan hệ giữa tôi và bà ta cũng không tốt đẹp như em tưởng. Có một lần tôi tình cờ cứu một cô gái, sau đó mẹ con họ tìm được tôi, cô gái đó chính là con gái bà ta, vừa vặn là bạn học của Diệp Sương. Sau đó tôi mới biết bà ta chính là Lục Oánh.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.