Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 291: Lục oánh, người phụ nữ giàu có nhất (2)





Lý Vũ Hân ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên, một lúc lâu sau, cuối cùng cô mới cất lời: “Chỉ cần anh giới thiệu giúp tôi thôi, có lẽ sẽ thay đổi được nguy cơ mà tập đoàn của chúng ta gặp phải ngày hôm nay, anh không bằng lòng sao?”

“Xin lỗi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.

“Nếu như việc này liên quan đến tính mạng tôi thì sao? Anh có giúp đỡ không?” Lý Vũ Hân quật cường hỏi lại lần nữa.

“Tôi sẽ chết trước cô.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, sau đó nặng nề nói.


Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, rất lâu sau đó mới khẽ gật đầu, cô nói: “Tôi hiểu, thật ra cũng do tôi suy nghĩ chưa chu toàn, tôi biết chắc chắn anh sẽ không làm thế. Hơn nữa, với tình hình trước mắt của tập đoàn chúng ta, cũng không có người đầu tư nào sẵn lòng dính vào chuyện mạo hiểm này. Không nói chuyện này nữa, gần đây Hiểu Tinh có đến tìm anh không?”

Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói: “Không, đây là lần đầu tiên kể từ lần trước, cô cũng là lần đầu.”

Lý Vũ Hân sững sờ, sau đó cô khẽ gật đầu rồi thở dài nói: “Quan hệ giữa ba chúng ta sao lại biến thành như vậy? Tôi thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.”

“Hôm nay cô ấy bằng lòng đến đây, cũng bằng lòng nhắn tin bảo cô đến cùng, thật ra đã nói rõ rất nhiều vấn đề. Hai cô đều là cô gái tốt, có một số việc cứ để thời gian trả lời đi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

Lý Vũ Hân lại gật đầu lần nữa, sau đó cô nói: “Tôi đi trước đây, ở công ty còn có việc, chúc anh… Làm ăn may mắn.”

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, anh chỉ có thể gật đầu nói: “Cảm ơn.” Thật ra anh có thể nhìn ra được rất nhiều thứ từ trong ánh mắt của Lý Vũ Hân.

“Tôi đi đây, bye bye.” Sau khi nói xong Lý Vũ Hân cầm lấy túi xách rồi quay người đi ra ngoài.

Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng làm việc bắt đầu hút thuốc, sau đó anh mở máy tính lên, xem xét hệ thống quản lý cửa hàng, ngồi chỗ này anh có thể trông thấy hết tình hình gọi món và thu chi. Sau khi xem một lát, điều khiến Diệp Lăng Thiên hơi bất ngờ chính là, hiện tại còn chưa đến mười một giờ, thế mà đã có ba bàn khách rồi. Sau đó Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài, anh ra đó xem thử rồi gọi Vương Hân đến hỏi: “Tình hình thế nào?”

“Nhân viên phục vụ mới đến có vẻ hơi căng thẳng, làm việc cũng không được nhanh nhẹn, có điều cách cư xử rất tốt, không xảy ra sai lầm nào.” Vương Hân đáp lời.


“Sao giờ này đã có người đến ăn? Có chút không bình thường.” Diệp Lăng Thiên hỏi tiếp.

“Đều là đám thanh niên nam nữ, hình như là sinh viên, đều dùng phiếu giảm giá để thanh toán. Khi bọn họ vừa đến đã hỏi nhân viên phục vụ chỗ chúng ta, phiếu giảm giá này có dùng được không, có hạn chế gì hay không.” Vương Hân trả lời.

“Hóa ra là như vậy, xem ra hoạt động quảng cáo này vẫn có chút tác dụng. Được rồi, cô đi để ý một chút, phần lớn nhân viên phục vụ đều là người mới tới làm, cô cần quan sát kỹ một chút, đừng để bọn họ mắc lỗi.” Diệp Lăng Thiên khích lệ Vương Hân một câu, sau đó anh vào trong phòng bếp xem xét một lát, rồi mới quay về phòng làm việc của mình.

Thật ra hiện giờ anh rất rảnh rỗi, bởi vì trong cửa hàng đã có chế độ quản lý rõ ràng, cấp trên sẽ quản lý cấp dưới, mỗi một công đoạn đều được phân chia rõ ràng, người làm ông chủ như anh thật ra căn bản không cần quản lý thứ gì, so với cửa hàng ban đầu đã có sự khác nhau về chất.

Diệp Lăng Thiên liên tục chuyển đổi từng cái cameras theo dõi trong cửa hàng, anh ngồi trong phòng làm việc giám sát tình hình hoạt động. Thật ra anh hơi căng thẳng, tình cảnh lần này khác với lần trước, bởi vì, lần này gần như anh đã bán hết tất cả bất động sản cộng thêm một khoản nợ kếch xù để đầu tư vào nhà hàng này, nhà hàng còn liên quan đến kế sinh nhai của rất nhiều người, cùng với lời hứa của Diệp Lăng Thiên đối với Lý Vũ Hân, anh không thể thua được, lần này nếu thật sự thua anh sẽ không chịu nổi.

Gần đến mười hai giờ, dòng người đến quán bắt đầu nhiều hơn, từng đoàn khách nối đuôi nhau vào quán, Diệp Lăng Thiên còn cố ý ra ngoài hỏi thăm, có gần một nửa số người là dùng phiếu giảm giá để chi trả, điều này đã chứng minh thêm lần nữa, kế hoạch quảng cáo của công ty có hiệu quả.

Vào buổi trưa, lúc cửa hàng đông khách nhất là khoảng một giờ, lúc nhiều khách nhất đã có khoảng ba mươi lăm bàn, đây coi như là một kết quả vô cùng khả quan. Khoảng hai rưỡi thì gần như không còn khách nữa, có điều, hoàn toàn khác với cửa hàng cũ, trước đây vừa đến hai giờ là cửa hàng cũ đã không còn khách nào nữa rồi, phải đến tám giờ tối mới lại có khách đến, nhưng mà cửa hàng mới lại khác, suốt cả buổi chiều trong quán đều có khoảng bảy tám bàn.

Ba giờ hơn, Diệp Lăng Thiên nhìn khoản tiền thu được, tính đến khoảng ba rưỡi chiều, tổng doanh thu là hơn 69 triệu, con số này không khác nhiều lắm so với con số mà Diệp Lăng Thiên dựa theo số lượng khách hàng dự đoán, mặc dù kết quả không làm cho anh khiếp sợ, nhưng mà cũng coi như vui mừng. Diệp Lăng Thiên ra ngoài trực tiếp hỏi nhân viên thu ngân: “Cô tính toán lại số tiền một lần, sau đó báo lại với tôi con số chính xác, tính xem trưa nay chúng ta thu được bao nhiêu tiền mặt, bao nhiêu phiếu giảm giá.”


Nhân viên thu ngân gật đầu, sau đó bắt đầu tính toán lại số tiền. Không lâu sau cô ta bước vào văn phòng của Diệp Lăng Thiên báo cáo lại với anh: “Tổng cộng chúng ta thu được bảy mốt triệu ba trăm năm lăm nghìn, trong đó tiền mặt là năm mốt triệu bốn trăm lẻ năm nghìn, phiếu giảm giá tổng cộng là mười chín triệu chín trăm năm mươi nghìn, đây là phiếu giảm giá, ngài kiểm lại một chút.”

“Không cần kiểm, cô cầm lấy cất kỹ đi, tối nay nhớ đối chiếu sổ sách lúc bàn giao lại cho quản lý Vương.” Diệp Lăng Thiên nói với nhân viên thu ngân, sau đó bảo cô ta ra ngoài.

Nếu nói đến doanh thu bán hàng, trước đây ở cửa hàng cũ, buổi trưa bình thường bán được khoảng tám chín triệu, nhưng mà bên này lại bán được hơn 60 triệu, gấp hẳn mười lần, nhìn qua thì có vẻ rất khoa trương, thật ra cũng phải thôi, trước tiên, khu vực này không giống khu vực trước, nhìn số tiền thuê của hàng chênh lệch là biết rồi, phải biết rằng, cửa hàng này cũng được đầu tư vào gấp hơn mười lần cửa hàng trước, nhà hàng trước đây Diệp Lăng Thiên cũng chỉ đầu tư khoảng hơn sáu trăm triệu thôi, nhưng mà nhà hàng này, từ đầu đến cuối Diệp Lăng Thiên đã đầu tư vào đó xấp xỉ mười hai tỷ, chính là gấp mười mấy hai mươi lần rồi.

Còn một nguyên nhân khác nữa, cửa hàng cũ phần lớn là bán cho người xung quanh đó và sinh viên, còn ở chỗ này, phần lớn người đến ăn là người đi dạo phố mua sắm. Đối với người đi dạo phố mua sắm, thì thời gian ăn cơm không hạn chế khung thời gian, cho nên, đối với việc buôn bán buổi tối có tốt hay không, Diệp Lăng Thiên cũng không nói trước được, bây giờ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi thôi.

Suốt buổi chiều, trong cửa hàng vẫn luôn có khách, lúc ít khách nhất là khoảng bốn giờ đến năm giờ, chỉ có hai bàn, Đến khoảng sáu giờ, khách lại bắt đầu đông hơn, đến khoảng tám chín giờ tối bắt đầu bước vào giờ cao điểm, có nhiều khách hàng nhất, trong quán lúc nào cũng có khoảng sáu mươi bàn, đó là một con số rất kinh khủng.

Diệp Lăng Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào trang thu ngân xem xét tình hình, đồng thời anh cũng sai Vương Lực đến đại sảnh xem xét. Lúc này anh đang châm một điếu thuốc, trong lòng đã có tính toán, chỗ này là quảng trường buôn bán, Diệp Lăng Thiên từng hỏi qua những chủ quán khác ở đây, mười hai giờ đêm quảng trường sẽ đóng cửa, là quy định của ban quản lý quảng trường, nhưng mà thật ra cũng không giới hạn thời gian, bình thường các quán khác thường đóng cửa vào khoảng mười hai rưỡi đến một giờ. Dù sao giới trẻ cũng thường đi chơi muộn, đây chính là suy tính của người làm ăn. Mặt khác, quanh chỗ này còn có rạp chiếu phim, …vân vân, mấy nơi đó cũng đều đóng cửa muộn, cho nên Diệp Lăng Thiên nghĩ, khả năng phải đến mười hai giờ đêm mới hết khách.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.