Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 308: Nữ cảnh sát lý yến (13)





Diệp Lăng Thiên mỉm cười, sau đó hỏi Lý Yến: “Vậy bản thân cô muốn tìm người bạn trai thế nào?”

“Tôi không biết, tôi chưa từng nghiên cứu qua đề tài này. Mỗi ngày, trong đầu tôi đều nghĩ phải làm sao bắt người. Nhưng tôi nghĩ, ít nhất phải là một người mạnh hơn tôi, có thể trấn áp tôi đi? Nếu tôi cũng cảm thấy anh ta là kẻ bất lực, không có chút khí phách nam nhi, vậy tôi còn lấy anh ta làm gì? Lại nói, giống như chị họ tôi từng nói với tôi. Tôi muốn tìm đàn ông, thì phải tìm một người đánh giỏi hơn tôi. Bằng không, sau này chồng tôi sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị tôi đánh chết.” Lý Yến dường như không để ý tới đề tài này, nói giống như đang kể một chuyện nực cười vậy.

Khi chiếc xe sắp chạy đến quảng trường Xuân Thiên, điện thoại của Lý Yến đổ chuông. Lý Yến nghe máy, nói: “Cái gì? Được, được, nhanh triệu tập tất cả mọi người, cảnh sát vũ trang, đặc công và các nhân viên đang trực, bảo những người chịu trách nhiệm lập tức đến tổ chuyên án tập hợp, tôi sẽ lập tức thông báo với Cục trưởng Vương.”

Lý Yến nói xong thì cúp máy, sau đó quay qua nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh đoán rất chính xác. Đối phương thật sự là một quân nhân xuất ngũ, chẳng qua đã xuất ngũ năm năm. Anh ta tên là Lưu Kiến Quân, nhà ở tầng một của chung cư Hồ Thiên Nga, chính là chỗ mà anh đã nói đấy. Tất cả phán đoán của anh đều đúng hết.”


“Các người tính trực tiếp qua đó bắt người sao?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.

“Tất nhiên không phải rồi. Nhưng anh yên tâm, chúng tôi sẽ có kết hoạch hành động cẩn thận, chu đáo. Chỉ cần xác định được người, chuyện còn lại chỉ là một vài vấn đề nhỏ đối với chúng tôi thôi. Anh ta sẽ không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu. Lần này cám ơn anh. Chờ sau khi tôi bắt được người, sẽ lại tới tìm anh.” Lý Yến dừng xe ở trên quảng trường, nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên vốn định nói gì đó nữa với Lý Yến, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ gật đầu, thản nhiên nói: “Cô phải chú ý an toàn đấy. Anh ta không phải là người bình thường đâu.”

“Cảm ơn, tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, có vụ nào mà chưa từng gặp qua chứ? Anh ta có lợi hại mấy đi nữa cũng không lợi hại hơn anh được, đúng không? Tôi đi đây, thời gian gấp rút, bye bye.” Lý Yến nói xong, chờ Diệp Lăng Thiên vừa xuống xe, cô ta đã đạp chân ga, rời đi.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến rời đi, vẫn nhíu mày, trong lòng hơi lo lắng. Nhưng hình như chuyện này không liên quan gì tới anh mà. Anh châm một điếu thuốc rồi đi vào trong quán.

Khi anh đến trong quan đã là một giờ, nhưng việc kinh doanh trong quán vẫn rất tốt. Diệp Lăng Thiên đếm sơ qua, còn có hơn mười bàn có người, tất cả đều là một vài nam nữ trẻ tuổi đang uống rượu, trò truyện, ai nấy đều uống tới mặt đỏ tía tai, tiếng nói chuyện cũng rất lớn. Còn có một bàn đang chơi trò chơi, chính là các loại trò chơi của thanh niên như ai thua người đó uống rượu, hát hò. Diệp Lăng Thiên thấy vậy chỉ có thể mỉm cười.

Vương Lực thấy Diệp Lăng Thiên đi tới, chạy tới nói: “Anh Diệp, anh về rồi.”

“Đúng vậy, anh có vài việc phải xử lý, giờ mới vừa làm xong. Thế nào? Tình hình trong quán tối nay ra sao?” Diệp Lăng Thiên vừa hỏi vừa đi vào phòng làm việc của mình. Anh vừa tới cửa phòng đã thấy có hai người mặc trang phục cảnh sát đang đứng ở đó hút thuốc.

“Cám ơn hai người. Bây giờ tôi đã về, các anh có thể tan ca, bàn giao công việc của các anh.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng.


“Thật à? Được, vậy tôi… gọi điện thoại hỏi một câu đã.” Người cảnh sát trẻ tuổi trước mặt vừa nghe vậy thì rất cao hứng. Dù sao bọn họ đã đứng ở đây mấy tiếng rồi. Một cảnh sát chạy tới làm bảo vệ cho một quán ăn nhỏ, còn là miễn phí, anh ta có thể không cảm thấy uất ức sao?

Diệp Lăng Thiên không để ý đến anh ta, anh đi thẳng tới trước bàn làm việc của mình và ngồi xuống, vừa mở máy tính vừa hỏi Vương Lực.

“Kinh doanh rất tốt, vô cùng tốt. Buổi tối lúc việc kinh doanh tốt nhất, trong quán ngồi kín gần bảy mươi, tám mươi bàn. Nhân viên phục vụ và các đầu bếp phía sau căn bản không làm kịp. Hơn nữa, ở quầy thu tiền còn có một đội xếp hàng rất dài, có vài người khách đã nổi cáu. Anh Diệp, em cảm thấy vấn đề này cần được giải quyết.” Vương Lực báo cáo với Diệp Lăng Thiên.

“Ồ? Thật ra tối chưa từng nghĩ tới phải giải quyết mảng thu ngân này, không ngờ lại kinh doanh sẽ tốt như vậy.” Diệp Lăng Thiên cũng rất sửng sốt. Nhân viên phục vụ đã thỏa đáng, chỉ là anh chưa từng nghĩ tới mảng thu ngân này sẽ xuất hiện chuyện tính tiền phải xếp hàng.

Diệp Lăng Thiên mở máy tính ra, lúc thấy số doanh thu lại giật mình. Phía trên hiện ra số doanh thu trước mắt là bốn trăm hai mươi chín triệu, Diệp Lăng Thiên vốn tưởng mình có thể vượt qua ba trăm triệu, nhưng không ngờ lại nhiều như vậy.

“Mặt khác, rất nhiều đồ tích trong kho của chúng ta đều đã hết. Nhiều khách hàng muốn gọi nhưng chúng ta không còn, nên có khách bỏ đi.” Vương Lực tiếp tục báo cáo lại.

Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, sau đó hỏi: “Cậu đi xem hai người Vương Hân và Chu Ngọc Lâm bận hay rảnh. Nếu không bận, cậu bảo hai người lên. Ba người cùng họp, giải quyết vấn đề này đi.”

“Được.” Vương Lực gật đầu, sau đó đi ra ngoài.


Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa không ngừng suy nghĩ mấy vấn đề này.

Không bao lâu, Vương Hân, Chu Ngọc Lâm và Vương Lực đều đến.

“Tất cả đều ngồi đi, nào, hút điếu thuốc.” Diệp Lăng Thiên bảo ba người ngồi xuống ghế sofa, sau đó ném cho Chu Ngọc Lâm một điếu thuốc rồi nói: “Tôi chắc việc kinh doanh tối nay sẽ tốt, nhưng không ngờ lại tốt tới như vậy. Hôm nay chắc hẳn có thể đạt được bốn trăm năm mươi triệu. Hơn nữa, dựa theo bốn trăm năm mươi triệu hôm nay, chắc hẳn ngày mai thứ bảy, việc kinh doanh nhất định phải sẽ càng tốt hơn. Hơn nữa không chỉ buổi tối, nói không chừng kinh doanh ban ngày cũng sẽ tốt hơn hôm nay rất nhiều. Cho nên, vì một vài vấn đề xuất hiện vào hôm nay, chúng ta phải có một vài thay đổi.”

“Đầu tiên vẫn là vấn đề nhân viên, cho dù đã điều chỉnh, nhưng theo Vương Lực nói thì vẫn xuất hiện một ít vấn đề về nhân viên. Sau này như vậy đi, chia hai ca thành ba ca, ca sáng từ mười giờ sáng đến năm giờ chiều. Ca giữa từ bốn giờ chiều đến mười một giờ đêm. Ca đêm từ bảy giờ tối đến hai giờ khuya. Xếp xen ca như vậy có thể bảo đảm vào giờ cao điểm, chúng ta luôn có hai phần ba nhân viên đang trực, sẽ không xuất hiện chuyện nhân viên thiếu hụt, làm vậy lại càng khoa học và hợp lý hơn.”

“Mặt khác, thứ sáu, thứ bảy sẽ thay đổi giờ tan ca một chút. Ca sáng từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều, ca giữa từ bốn giờ chiều đến mười hai giờ khuya, ca đêm từ sáu giờ tối đến hai giờ khuya. Mỗi ca làm thêm một tiếng. Nói cho mọi người biết, tôi sẽ tính một tiếng làm thêm này thành tăng ca cho mọi người, sẽ không để mọi người phải làm không công. Thu xếp như vậy, chúng ta hẳn có thể giải quyết được vấn đề nhân viên.”

“Sau khi trở về, hai người Vương Hân và Chu Ngọc Lâm phân chia nhân viên của mình, sau đó chọn ra một tổ trưởng, đưa danh sách nhân viên cho tôi. Buổi tối, sau khi quay về phòng ký túc, các người nói một chút về quy định mới này. Ngày mai, chúng ta cứ làm việc dựa theo quy định mới. Bên nhân viên tạp vụ không phải là vấn đề lớn, chẳng qua mảng thu ngân và lễ tân có chút vấn đề. Hay là như vậy đi, sáng mai tôi sẽ tăng thêm một máy tính tiền qua. Vương Lực, anh nói với hai nhân viên thu ngân, ngày mai bảo hai người bọn họ vất vả một chút, để ai đó tăng thêm một ca, bảo đảm khoảng thời gian từ bảy giờ đến mười hai giờ sẽ đồng thời có hai nhân viên thu ngân ở đây. Tôi sẽ nghĩ cách tuyển thêm một nhân viên thu ngân mới, duy trì ba nhân viên thu ngân, như vậy cũng thực hành ba ca luân phiên sáng, trưa và tối. Nhân viên thu ngân tăng ca vào ngày mai, tôi cũng sẽ tính tiền tăng ca cho cô ta. Vấn đề nhân viên thu xếp như vậy, cá nhân tôi cảm thấy tương đối hợp lý, các người thấy thế nào?”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.