Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 313: Nữ cảnh sát lý yến (18)





“Tôi hiểu, tôi biết phải làm thế nào.” Lý Yến nhìn Diệp LăngThiên, cuối cùng gật đầu.

Bây giờ tâm trạng cô rất tệ và cảm xúc tuột dốc vô cùng, dù sao thì hành động mà cô lên kế hoạch hôm nay cũng đã thất bại hoàn toàn.

Đây là một đòn rất nặng đối với Lý Yến, người lúc nào cũng luôn kiêu ngạo.

Không nói thêm câu nào trên đường đi, Lý Yến cuối cùng cũng lái xe đến phía ngoài khu nhà nơi Diệp Lăng Thiên sống, cô nhìn về phía khu nhà và hỏi: “Thì ra anh sống ở đây.”

“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi ngược lại.

“Không có gì, anh vào nhà trước đi, tôi còn phải về đội.” Lý Yến lắc đầu nói.


Diệp Lăng Thiên gật đầu, xuống xe về nhà, về đến nhà đã là 3h30 sáng, Diệp Lăng Thiên tắm rửa rồi ngủ thiếp đi trên giường, đối với nhiều người, có thể hôm nay là một ngày không bình thường. Với Lý Yến, thậm chí là với cục trưởng Vương và tất cả các thành viên đội cảnh sát hình sự, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên, hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường mà thôi.

Ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên vẫn dậy sớm, bởi vì hôm nay còn có việc phải làm nên anh trực tiếp đến công ty công nghệ máy tính đã cài đặt hệ thống hai lần cho cửa tiệm mình, bảo người ta trang bị thêm hai chiếc máy tính cho cửa tiệm.

Một chiếc được đặt ở quầy lễ tân làm máy tính tiền, chiếc còn lại được đặt trong văn phòng của anh, như vậy trong văn phòng anh có hai máy tính, một để đặt giám sát và một để theo dõi tình hình kinh doanh.

Do thực hiện quy định công tác nhân sự mới nên số người đi làm buổi sáng ít hơn lúc trước, bình thường chắc chắn không có vấn đề gì, dù sao trong giai đoạn thấp điểm thì cũng sẽ không có nhiều khách đến vào buổi sáng. Thế nhưng hôm nay thì khác, hôm nay là thứ bảy.

Tình hình thực tế đúng như Diệp Lăng Thiên nghĩ, vào thứ bảy, công việc kinh doanh đột nhiên khởi sắc hơn từ sau 11 giờ, đạt đỉnh lúc 12 giờ, đỉnh điểm này kéo dài đến hơn hai giờ.

Hơn chục nhân viên phục vụ cũng bận rộn chạy tới chạy lui, Diệp Lăng Thiên đứng ở trong cửa tiệm quan sát tình hình, may mà nhân viên dù bận rộn nhưng vẫn ứng phó được, không có chuyện bếp núc để khách hàng chờ lâu. Phục vụ bận rộn đến nỗi khách hàng không thể gọi người nào được cả, cũng coi như mà miễn cưỡng tiếp khách vừa đủ.

Kinh doanh thuận lợi cả ngày thứ bảy, lúc nào cũng có nhiều khách đến ăn, quy mô cả chục bàn khách duy trì suốt buổi chiề. Đến bảy giờ tối, việc kinh doanh bắt đầu khởi sắc trở lại. Đến khoảng mười giờ tối, cửa tiệm bắt đầu đầy khách, không khí bên trong cửa tiệm rất sôi động.

Khác với mọi khi Diệp Lăng Thiên luôn ngồi trong phòng làm việc, hôm nay anh hầu như chỉ đứng loanh quanh trong tiền sảnh, cẩn thận lắng nghe một số trao đổi riêng tư với khách hàng, chủ yếu là đánh giá cửa hàng, sau một ngày, anh đã thu hoạch dược rất nhiều. Mà doanh thu của ngày thứ bảy này cũng khiến mọi người phải kinh ngạc một lần nữa, lập kỷ lục đạt được hơn 540 triệu, gần 570 triệu đồng.

Việc kinh doanh ngày chủ nhật chắc chắn cũng sẽ tốt, nhưng không bằng thứ bảy. Diệp Lăng Thiên sẽ trực tiếp đưa Diệp Sương đến cửa hàng vào chủ nhật.

“Anh hai, hôm nay anh có việc gì cần em giúp à?” Diệp Sương kỳ lạ hỏi.

“Không cần, nhân viên đủ cả.” Diệp Lăng Thiên đi vào văn phòng, lấy tiền từ trong két ra bỏ vào túi, vừa trả lời Diệp Sương.

“Vậy tại sao anh lại đưa em đến đây?” Diệp Sương hỏi ngược lại.

“Giờ em đợi anh ở đây, anh đi gửi tiền cái đã.” Diệp Lăng Thiên nói xong cầm tiền đi ra ngoài, đến ngân hàng gửi tiền rồi quay lại, ngân hàng cách đó không xa, thật ra là ở ngay chỗ quảng trường, vậy nên gửi tiết kiệm ở đó khá tiện lợi.


Diệp Lăng Thiên gửi tiết kiệm xong thì quay lại quan sát tình hình trong cửa hàng, sau khi thấy mọi thứ đã ổn thỏa, anh đi vào văn phòng và nói với Diệp Sương: “Đi theo anh.”

“Đi đâu vậy? Sao anh cứ ra vẻ thần thần bí bí thế?” Diệp Sương nhìn Diệp Lăng Thiên một cách kỳ lạ.

“Mua quần áo cho em.” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Mua quần áo? Sao tự nhiên lại muốn mua quần áo cho em? Em có quần áo mặc mà, mua làm gì hả?” Diệp Sương lập tức lắc đầu.

“Diệp Sương, nói ra thì anh thấy anh không có chăm sóc được tốt cho em. Trước đây không có tiền nên sống cực, em theo anh cũng chịu khổ rất nhiều.

Mấy đứa con gái khác ở tuổi em có ai mà không ăn mặc lộng lẫy, còn em, lâu nay anh cũng chưa từng nghĩ sẽ mua cho em quần áo gì cả, em cũng chưa từng đòi hỏi, kỳ thật em biết là anh không có tiền.

Mặc dù anh mong em cần cù, giản dị, không muốn em trở thành người sống hư vinh, nhưng mà anh cũng không muốn em mặc những bộ đồ rách nát cũ kỹ để người ta xem thường.

Những cô gái ở độ tuổi của em thực sự cần ăn mặc đẹp cả.

Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi. Để anh đưa em đi mua vài bộ quần áo. Mấy bộ em mặc hàng ngày đều sắp giặt bạc hết cả màu rồi.”

“Diệp Sương, sắp tới mỗi tháng anh sẽ cho em ba triệu tiền sinh hoạt. Ba triệu này hoàn toàn là cho em tự sử dụng, bao gồm mua đồ ăn vặt, quần áo gì gì đó. Em thích tiêu gì cứ tự quyết là được.

Tiết kiệm là một việc tốt, nhưng chúng ta không thể để bản thân mình thiệt thòi quá nhiều, biết không hả?” Diệp Lăng Thiên vừa đi vừa nói với Diệp Sương.

“Anh hai, anh muốn mua quần áo cho em thật hả?” Diệp Sương đột nhiên cười nói.

“Đương nhiên, nếu không thì sao anh pgọi em tới đây chứ?” Diệp Lăng Thiên cười, sau đó nói: “Mua vài bộ, nhưng phải nói trước là không được quá đắt. Không phải anh tiếc tiền, mà là chúng ta không thể làm nó thành thói quen được.”


“Em biết, nhưng anh à, em không biết mua quần áo lắm.” Diệp Sương xấu hổ nói.

Diệp Lăng Thiên ngây người, nhưng mà Diệp Sương nói cũng đúng thật, từ nhỏ đến giờ Diệp Sương chẳng mua quần áo gì lắm, cho nên cô nói không biết mua đồ là nói thật lòng.

“Hơn nữa, anh là đàn ông, anh đi mua với em kiểu gì? Hay là em gọi chị dâu đi mua cùng để chị ấy giúp em chọn?” Diệp Sương ngập ngừng hỏi.

“Không cần làm phiền người khác, chỉ là mua một bộ đồ thôi mà, em chọn những thứ mình thích là được rồi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

“Ây da, nói với anh anh cũng không hiểu, con gái mua quần áo bộ cũng giống anh mua quần áo chắc? Không được, em sẽ gọi chị dâu đến. Hôm nay chủ nhật, chị ấy cũng không có việc gì.” Diệp Sương cầm điện thoại bắt đầu gọi.

“Em …” Diệp Lăng Thiên có chút tức giận, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, anh biết Diệp Sương nói thật, đàn ông con trai cùng con gái đi mua quần áo thật sự là không ổn lắm, có lẽ em gái anh muốn mua một ít quần áo nữ gì đó. Anh quả thực cũng thấy ngượng, Diệp Sương đi mua quần áo cùng mình chắc cũng chẳng vui vẻ gì, vậy nên anh không nói gì nữa.

“Có tới không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Tới chứ, chị ấy nói là sẽ đến ngay, bảo em đợi chị ấy.” Diệp Sương vui vẻ nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, lấy ra một tấm thẻ đưa cho Diệp Sương nói: “Cầm lấy thẻ này rồi ở đây đợi cô ấy, vậy anh không đi cùng em nữa nhé.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.