Diệp Lăng Thiên nghe vậy thì nhíu chặt mày, không nói gì.
“Thông qua vụ án này, anh cũng hiểu được phần nào tại sao lúc trước chúng tôi cứ khăng khăng muốn tiến hành theo dõi và thẩm vấn anh đúng không? Những người có năng lực đặc biệt thế này, một khi đã xấu xa thì sẽ trở thành mối nguy hại, ít nhất là mối uy hiếp cho xã hội. Ví dụ như người này, nếu không phải anh ta có những bản lĩnh đó, thì không đời nào anh ta dám đi giết người, càng không thể giết nhiều người như vậy, hơn nữa, cũng không làm chúng ta phá án khó khăn như thế.” Lý Yến nói tiếp.
“Mặc dù nói người này rất đáng hận, nhưng thật ra anh ta cũng rất đáng thương. Cô không phải quân nhân xuất ngũ, nên không hiểu chỗ khó xử của họ. Hầu hết những người đi nghĩa vụ đều là vì điều kiện gia đình không khá giả, hơn nữa, cũng không có bằng cấp cao.”
“Anh ta đã đi nghĩa vụ vào độ tuổi đẹp nhất rồi, nên khi xuất ngũ, tuổi tác đã lớn, cộng thêm bản thân không có bất kỳ năng lực và kỹ năng sinh tồn nào trong xã hội, không có bằng cấp, điều kiện gia đình lại không tốt, muốn tìm một công việc tốt hoặc gây dựng sự nghiệp là rất khó, hơn nữa cuộc sống hiện nay rất áp lực, muốn cưới được vợ cũng không dễ. Nếu có ai đó quan tâm bọn họ, cho bọn họ một cơ hội để đào tạo, làm việc, có một thu nhập ổn định, tôi nghĩ, chắc chắn bi kịch này đã không xảy ra.” Diệp Lăng Thiên thở dài một tiếng, nói.
“Anh nói cũng có lý, nhưng giờ áp lực cuộc sống lớn như vậy, đâu ai được sống thoải mái chứ? Năm nào cũng có nhiều sinh viên đại học không tìm được việc làm, huống hồ là bọn họ? Chính phủ không thể quan tâm tới, mà xí nghiệp thì chỉ có một mục đích là kiếm tiền, không đời nào đi làm mấy chuyện này.”
“Hơn nữa, đây cũng không phải tuyệt đối, tôi nghĩ chuyện này vẫn còn một nguyên nhân, chẳng phải anh cũng là quân nhân xuất ngũ à? Sao anh vẫn sống tốt đó? Giờ còn trở thành ông chủ nữa. Mặc dù đáng thương, nhưng tôi nghĩ người đáng thương cũng có chỗ đáng hận. Anh ta có công việc, cũng có người nhà, nhưng bản thân lại không chịu trân trọng, rồi tự chán chường sa đọa, oán trời trách đất, đây mới nguyên nhân gây ra bi kịch này.” Lý Yến nói.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, cũng uống một hớp bia, nhưng trong lòng cực kỳ bất ổn, anh lại cảm thấy mình nên làm gì đó cho mấy quân nhân xuất ngũ.
“Mẹ kiếp, mấy người làm thế là có ý gì? Tại sao ông đây tới trước nhưng mấy người lại bưng đồ cho bọn họ trước, còn đồ chúng tôi gọi thì chưa thấy đâu? Các người có muốn mở tiệm nữa không? Có tin tôi đập tiệm mấy người không?”
Đúng lúc này, một nhóm nam nữ với mái tóc sặc sỡ bỗng đập bàn chỉ mặt một nhân viên rồi quát mắng.
“Thật ngại quá, anh à, món anh gọi vẫn phải nướng thêm một lát, nên sẽ mang lên hơi chậm, nhưng tôi sẽ bưng lên cho anh ngay, anh đợi một lát là được.” Nhân viên vội nói.
“Đợi cái gì? Mày không biết ông là ai à, ông đây đi ăn mà còn phải đợi ư? Hôm nay nếu đồ ông gọi chưa được mang lên thì không ai ở đây được ăn hết, mẹ kiếp, mau mang thức ăn lên đây cho ông, tôi còn chưa được ăn, thì ai cho mấy người động đũa?” Một người đàn ông đầu đinh chỉ vào bàn vừa được mang thức ăn lên ở bên cạnh nói.
Người đàn ông đầu đinh này đã mặt đỏ tía tai, rõ ràng là uống say rồi, nhóm người đi cùng anh ta cũng giống như thế.
Diệp Lăng Thiên đứng dậy ngay, nhưng Lý Yến ngăn anh lại rồi nói: “Để tôi giải quyết chuyện này giúp anh, tôi đi tới đó sẽ có tác dụng hơn anh nhiều. Nhưng anh phải nhớ, tôi giúp anh giải quyết chuyện này, thì bữa cơm hôm nay anh trả.”
Lý Yến nói xong thì đi thẳng tới trước mặt người đàn ông đầu đinh nói: “Sao thế? Cậu muốn gây sự à? Có muốn đi cùng tôi tới cục cảnh sát ngồi một chuyến không?”
Người đàn ông đầu đinh vốn rất hống hách, và cả bàn anh ta cũng thế, nhưng vừa nhìn thấy Lý Yến mặc đồ cảnh sát đứng trước mặt thì trở nên ngoan ngoãn ngay: “Đồng chí cảnh sát, cô cũng quản chuyện này ư? Đây đâu phải chuyện phạm pháp mà cô bắt tôi vào đó?”
“Thế à? Cậu nghĩ tôi muốn bắt cậu vào đó là do cậu hay tôi quyết định? Giờ cậu đang tụ tập gây rối, ảnh hưởng đến trị an, còn nhục mạ người khác, nếu cậu ra tay thì đó là tội hành hung người khác, mà nói cụ thể hơn là cố ý gây thương tích hoặc có ý định giết người. Cậu có muốn thử không?” Lý Yến lạnh lùng nói. . ngôn tình tổng tài
“Tôi nói này đồng chí cảnh sát, cô đừng hù dọa tôi, tôi nói cho cô biết, anh họ tôi là đồn trưởng đồn cảnh sát, nên tôi e là chuyện này không đến lượt cô quản đâu.” Rõ ràng người đàn ông đầu đinh cũng có chút gia thế.
“Đồn trưởng đồn cảnh sát phải không, lợi hại thế cơ à? Vậy làm phiền cậu mở to mắt chó của mình ra nhìn chỗ này xem.”
Lý Yến chỉ vào quân hàm trên vai mình rồi nói: “Cậu có biết đây là cấp bậc gì không? Nhìn cho rõ vào, nếu không nhìn rõ thì quay về hỏi người anh họ chó má kia của cậu đi. Tôi nói lại lần nữa, tiệm này do bạn tôi mở, nếu ai dám gây rối ở đây, tôi chắc chắn sẽ không nhẹ tay với người đó. Còn cậu, một là ngoan ngoãn ngồi đây đợi món ăn, không thì cút khỏi đây ngay. Nếu cậu dám gây sự lần nữa, tôi sẽ tống cả anh họ cậu vào tù đấy, cậu có tin không?”
Người đàn ông đầu đinh nhất thời bị sự uy nghiêm của Lý Yến dọa cho sợ hãi, nên ngồi ngoan ngoãn lại, cả bàn không ai dám nói thêm câu nào nữa.
“Cậu quay về nói với anh họ cậu, tôi là Lý Yến đội trưởng đội cảnh sát hình sự, tiệm này là do bạn tôi mở, nếu sau này có người dám gây rối ở đây, tôi sẽ là người đầu tiên tới tìm anh ta.” Lý Yến cúi đầu nói thẳng với người đàn ông đầu đinh, rồi quay về bàn của mình, tiếp tục ăn uống với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên thấy cả bàn bị cô dọa đến mức ngồi im thin thít thì mỉm cười, đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nếu bản thân anh ra mặt, có lẽ hôm nay chuyện này sẽ càng phiền phức hơn, nói không chừng cuối cùng còn ầm ĩ đến mức động chân động tay rồi vào đồn cảnh sát, nhưng Lý Yến vừa ra mặt, chuyện đã được hóa giải một cách êm đẹp.
“Cũng may, hôm nay tôi vừa tham dự Đại hội khen thưởng, nên mặc đồ cảnh sát, bằng không, tôi không thể nào hù dọa được đám lưu manh đó.” Lý Yến lạnh lùng nói.
“Cảnh sát hù dọa, uy hiếp dân là tốt à?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Muốn đối phó với lưu manh thì phải dùng cách lưu manh một chút, bằng không sao anh có thể trị được bọn họ? Tôi nói cho anh biết, người làm ăn sợ nhất là đám lưu manh này, mặc kệ anh có đối phó họ được hay không, thì cuối cùng người chịu tổn thất lớn nhất vẫn là anh, chí ít là việc kinh doanh của tiệm anh sẽ bị ảnh hưởng. Sau này nếu xảy ra những chuyện như vậy, anh cứ gọi thẳng cho tôi, tôi sẽ cử người tới đây giải quyết giúp anh. Tôi cho anh một cơ hội để chào hỏi lãnh đạo cục cảnh sát, để tiệm anh được chăm sóc đặc biệt.” Lý Yến lạnh nhạt nói.
Trước đây Diệp Lăng Thiên đã từng trải qua chuyện này nên hiểu rõ, Lý Yến nói rất có lý, nếu có sự giúp đỡ của cảnh sát thì quá tốt rồi, nên lần này anh cũng không khách sáo, mà gật đầu nói: “Được, để trả ơn cô đã giúp đỡ tôi, tôi sẽ mời cô bữa trưa hôm nay.”
“Thấy anh hẹp hòi như vậy, tôi cũng không tiện nói gì.” Lý Yến lườm Diệp Lăng Thiên.